Chương 87
Cuối tuần này, Ngu Hạ và Lý Duật vẫn ở lại trong nhà trọ nằm ngoài khuôn viên trường của họ. Ngoại trừ lúc thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, hai người không đi đâu mà chỉ ru rú trong nhà trọ. Một mặt là vì Ngu Hạ sợ lạnh, không muốn ra ngoài vào mùa đông, mặt khác là vì đã lâu hai người không ở bên nhau, họ đều không nỡ xa rời nhau.
Kết thúc ngày cuối tuần, trở về ký túc xá, Ngu Hạ còn lo lắng đám bạn cùng phòng sẽ trêu ghẹo mình, lúc ra ngoài còn lời lẽ chính nghĩa kêu buổi tối mình nhất định sẽ quay về, ai ngờ mình chẳng những không về ký túc xá vào đêm hôm đó mà đêm qua cũng không về nốt.
Nào ngờ, đám Dư Tư Na đã quá quen với chuyện này, nghe thấy tiếng mở cửa, họ ngẩng đầu lên, thấy là Ngu Hạ thì chỉ nói một câu: “Cậu đã về rồi.”
Ngu Hạ khựng lại, sờ mũi một chút, hơi ngượng ngùng nói: “Ừ, tớ mang đồ ăn cho các cậu đây.”
Mắt Thiện Vi sáng lên: “Cái gì cái gì? Vừa hay tớ chưa ăn tối đâu.”
Ngu Hạ đặt túi nilon lên bàn, cười khẽ nói: “Có trái cây, cũng có mì rang lạnh với xúc xích nướng.”
“Wow.” Dư Tư Na vui sướng reo lên: “Đều là mấy món tớ thích, Hạ Hạ cậu hiểu bọn tớ ghê.”
Ngu Hạ ngượng ngùng nói: “Các cậu ăn đi, tớ đi tắm rửa cái đã.”
“Đi đi đi đi.”
Ba người đùa giỡn ầm ĩ với nhau khiến Ngu Hạ ở trong nhà tắm cũng nghe thấy tiếng cười đùa của họ. Nghe một lát, cô bỗng dưng mỉm cười.
Thật may mắn, các bạn cùng phòng ký túc xá đại học của cô cũng đáng yêu hệt như đám bạn thân hồi cấp 3 của cô, cô rất quý mến họ.
Một khoảng thời gian kế tiếp, Ngu Hạ và Lý Duật dần dần thấu hiểu đối phương hơn. Đồng thời họ cũng đang học cách cân bằng giữa việc học và bầu bạn người yêu một cách hợp lý hơn.
Thấm thoắt đã đến dịp lễ Giáng sinh.
Lễ Giáng sinh năm nay rơi vào thứ bảy, do đó đến chiều thứ sáu, Ngu Hạ đã đi theo Lý Duật bay về Hồng Kông. Đúng dịp Lý Cảnh Sơn cũng có ở Hồng Kông, biết hai người đều về đây, ông ấy và chú Lâm bèn đích thân đến sân bay đón hai người.
Đã có một đoạn thời gian rất dài không gặp lại Lý Cảnh Sơn, Ngu Hạ vẫn hơi căng thẳng.
Dường như nhận thấy cảm xúc hồi hộp của cô, Lý Duật bóp ngón tay của cô, buồn cười hỏi: “Ba anh đáng sợ đến thế sao?”
Ngu Hạ lườm anh: “Không phải đáng sợ.” Chẳng qua cô cảm thấy Lý Cảnh Sơn rất uy nghiêm, cô cũng kính nể ông ấy từ tận đáy lòng, cũng vì thế nên trước mặt Lý Cảnh Sơn, cô hoàn toàn không dám xằng bậy.
Lý Duật nở nụ cười: “Em yên tâm, ba anh sẽ không hù dọa em đâu.”
“Ý anh là sao?” Ngu Hạ khó hiểu: “Chẳng lẽ chú ấy sẽ hù dọa anh sao?”
Lý Duật: “Có chứ.”
“?” Ngu Hạ liếc nhìn anh: “Thật không?”
Lý Duật trả lời với vẻ mặt hết sức chân thành: “Em không tin anh à?”
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, trả lời thành thật: “Không tin.”
Tất nhiên là cô không tin. Lý Cảnh Sơn là một người nghiêm túc, ông ấy không cưng chiều Lý Duật như những người cha khác cưng chiều con mình, sẽ nói những lời yêu mến quan tâm con cái. Tuy nhiên họ đều có thể cảm nhận được, ông ấy rất yêu Lý Duật, rất yêu con trai của mình.
Tương tự như vậy, Lý Duật cũng rất yêu cha mình.
Hai người đang ghé sát vào nhau thủ thỉ thì Lý Cảnh Sơn ngồi ghế trước bỗng ngoảnh đầu nhìn về phía hai người: “Hạ Hạ, buổi tối cháu muốn ăn gì?”
Ngu Hạ dừng lại, quay sang nhìn Lý Duật: “Cháu ăn gì cũng được, xem thử Lý Duật có muốn ăn món gì không.”
Lý Cảnh Sơn: “Nó không có yêu cầu cao đối với đồ ăn, cháu cứ chọn món cháu thích là được.”
Lý Duật: “… Ba, con vẫn đang ngồi ở đây đấy nhé.” Sao anh lại không có yêu cầu cao đối với đồ ăn?
Lý Cảnh Sơn liếc anh một cái: “Ba vẫn chưa mù.”
Quát Lý Duật xong, ông ấy lại nhìn Ngu Hạ với vẻ mặt ôn hòa: “Hạ Hạ, cháu muốn ăn cơm ở nhà hay ăn bên ngoài?”
Ngu Hạ còn chưa tiếp lời thì Lý Duật đã nói: “Trước đó cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại nhà hàng cháo hải sản mà lần trước con dẫn cô ấy đi ăn. Chúng ta đi ăn cháo tam bản đi.”
Lý Cảnh Sơn nhíu mày: “Buổi tối mà ăn cháo tam bản ư?”
Lý Duật: “Ba không muốn ăn à?”
Anh biết Lý Cảnh Sơn không thích cháo tam bản cho lắm.
Bị Lý Duật hỏi ngược lại như vậy, Lý Cảnh Sơn không biết nên nói gì bây giờ. Ông liếc Lý Duật một cái rồi nở nụ cười nói với Ngu Hạ: “Được rồi, Hạ Hạ muốn ăn cháo tam bản thì chúng ta cùng đi ăn cháo tam bản.”
Nghe được cuộc trò chuyện của ba người, tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, chú Lâm vội gửi tin nhắn cho đầu bếp đang chuẩn bị đồ ăn ở nhà để thông báo hủy bữa tối hôm nay. “Gia đình ba người” muốn đi ăn ở nhà hàng bên ngoài.
…
Quán cháo mà lần trước Lý Duật dẫn Ngu Hạ đi ăn nằm trong một con hẻm nhỏ. Mặc dù con hẻm đó đủ rộng để xe hơi chạy vào nhưng sẽ hơi khó khăn một chút.
Lý Duật và Ngu Hạ đều không phải là danh nhân nổi tiếng gì đó, lần trước họ kêu chú Lâm đỗ xe trước ngã rẽ rồi đi bộ vào con hẻm là được. Lần này có thêm Lý Cảnh Sơn đi cùng, chú Lâm đang chần chờ có nên lái xe vào hẻm hay không thì Lý Duật đã nói: “Chú Lâm, bên kia có chỗ đỗ xe, chú đỗ xe ở đó rồi chúng ta đi bộ đến quán cháo.”
Lý Cảnh Sơn: “…”
Ông bình tĩnh đưa mắt nhìn Lý Duật rồi hỏi chú Lâm: “Trong xe có khẩu trang không?”
Chú Lâm đang định trả lời có thì Lý Duật đã ỉu xìu nói: “Ba có phải là ngôi sao nổi tiếng gì đâu, đi ăn bữa cơm thì đeo khẩu trang làm gì?”
Còn nữa, bình thường Lý Cảnh Sơn cũng không quen đeo khẩu trang. Nếu ngày thường ông ấy hay đeo thì Lý Duật sẽ không nói như vậy.
Nghe cuộc trò chuyện của hai cha con, chú Lâm thật sự rất muốn chen miệng vào nói với cậu chủ nhà mình, mặc dù ba của cậu không phải là ngôi sao nổi tiếng gì nhưng với sức ảnh hưởng và số tài sản của mình, độ nổi tiếng của ông ấy còn cao hơn ngôi sao nhiều. Ở Hồng Kông này, chỉ cần là người hay xem tin tức một chút thì chắc hẳn đều sẽ nhận ra Lý Cảnh Sơn.
Không để bụng lời chế nhạo của Lý Duật, Lý Cảnh Sơn bình tĩnh nhận lấy chiếc khẩu trang mà chú Lâm đưa cho mình rồi đeo lên mặt. Ông ấy chỉ muốn ra ngoài ăn một bữa cơm với con trai và bạn gái của con trai, không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Còn nữa, Lý Duật rất ít khi lộ diện trước công chúng, ông ấy cũng không muốn làm hại con trai mình dễ dàng bại lộ trong tầm mắt của mọi người, khiến anh đi học mà không được yên bình. Tất nhiên một người sĩ diện như Lý Cảnh Sơn sẽ không nói ra những lời này.
Hai cha con họ lúc nào cũng chung đụng với nhau một cách ngượng nghịu như vậy.
Mọi người xuống xe đi bộ từ ngã rẽ vào quán cháo, khách hàng trong quán khá đông. Bây giờ đang là giờ ăn tối, quán ăn nho nhỏ tràn đầy hương vị của cuộc sống và mùi khói bếp trần gian.
Trong góc còn dư một chiếc bàn trống, hai người thì ngồi thoải mái, bốn người thì hơi chật chội.
Lý Duật nhìn sang bên đó: “Chúng ta ngồi chỗ đó.”
Lý Cảnh Sơn rất muốn từ chối, tiếc rằng Lý Duật không cho ông ấy cơ hội này.
Bốn người cùng nhau ngồi xuống, thu hút sự chú ý của không ít khách hàng trong quán ăn. May mà Lý Cảnh Sơn đeo khẩu trang nên mọi người chỉ nhìn thoáng qua chứ không săm soi quá mức.
Quán cháo mà họ đang ngồi là cửa hàng đã có lịch sử trăm năm, rất nhiều du khách nghe danh tiếng nên kéo đến đây ăn thử, cũng có rất nhiều người dân Hồng Kông là khách quen của quán. Mặc dù quán cháo này rất nhỏ nhưng hương vị thật sự rất đặc biệt. Trước kia Ngu Hạ không thích cháo tam bản cho lắm, song kể từ lần trước Lý Duật dẫn cô đến đây ăn thử một lần, cô đã thích phải món cháo ở nơi này. Tất nhiên cũng chỉ giới hạn trong cháo của quán ăn này mà thôi, sau khi về Bắc Kinh, cô và Lý Duật cũng từng đi ăn cháo tam bản ở Bắc Kinh, hương vị hoàn toàn khác biệt.
Ăn cháo xong, Lý Cảnh Sơn bỗng nhận được một cuộc điện thoại thông báo trong công ty có việc gấp cần xử lý. Ông ấy nói với hai người một tiếng rồi kêu chú Lâm đưa mình về trước.
Sau khi “kỳ đà cản mũi” rời đi, Lý Duật công khai nắm tay Ngu Hạ: “Bây giờ em muốn về nhà nghỉ ngơi hay đi dạo một lát?”
Ngày mai là Giáng sinh, bầu không khí Giáng sinh ở Hồng Kông rất đậm đà, có thể thấy cây thông Noel trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, những tán cây màu xanh lá đậm rất dễ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ngu Hạ chỉ suy nghĩ chưa đầy hai giây rồi nhìn Lý Duật: “Em muốn đi xem cảng Victoria.”
Cô muốn đi dạo một lát.
Lý Duật: “Ừ.”
Hai người ngồi tàu điện ngầm đến trạm kế tiếp rồi xuống tàu.
Mùa đông ở Hồng Kông không lạnh chút nào, mặc dù gió vẫn mát hơn mùa hè một chút nhưng không có cảm giác lạnh cắt da cắt thịt.
Ngu Hạ và Lý Duật mặc áo bành tô đôi đi dạo trên đường, giống hệt đa số cặp đôi khác. Hai người dạo bước thong dong, không nhanh không chậm, lúc đến cảng Victoria thì đã gần tám giờ tối.
Ngu Hạ vẫn chưa kịp hiểu rõ vì sao người chung quanh đều giơ cao di động và máy ảnh thì người bên cạnh chợt gọi cô một tiếng: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ ngẩng đầu, đang định lên tiếng trả lời anh. Bất thình lình, khoảnh khắc ánh đèn trên cảng Victoria được bật sáng, Lý Duật cúi đầu hôn lên môi cô.