Chương 15: Phạm Thiên Phong
Người vừa nói xong câu đó là một bạn nam sinh vô cùng soái, vô cùng tuấn mỹ với đôi mắt màu đen sâu hút mang theo chút ánh nhìn bá đạo dương về phía cô. Vâng, cô làm sao có thể quên khuôn mặt nữa cơ chứ. Tên khốn đã lừa cô. Vâng, và không chỉ có mình cô biết đâu nhé. Cả lớp, không là cả trường này đều biết đến hắn. Đại thiếu gia của Phạm Thị. Phạm Thiên Phong. Theo mọi người biết đến, vị đại thiếu gia này là một người vô cùng kiêu ngạo, lại khó gần, không thích nói chuyện hay tiếp xúc với những kẻ không quen biết, chưa từng gặp. Năm cấp hai, có một số người trong này học với cậu ta. Những bạn nam tìm đến cậu ta bắt chuyện thì cậu ta chỉ trả lời vài câu qua loa rồi bỏ đi. Đến những cô gái đẹp tìm đến nói chuyện, còn bị cậu ta bơ đi không trả lời lại. Bọn họ lúc đó thầm nghĩ, cậu ta kiêu ngạo cũng phải thôi. Bọn họ cho dù có thế lực đến mấy, cũng đâu sánh được với đại thiếu gia Phạm thị. Trong trường này, người có thể ngang hàng với Phạm Thiên Phong chỉ có duy nhất một người, đó chính là Nguyễn Hoàng Dương. Đại thiếu gia của gia tộc Dạ Vương. Đây cũng chính là người anh em thân cận của Phạm Thiên Phong. Đàn anh lớp 11 của bọn họ. Tuy nhiên người này lại rất ít đến trường, nên đa số, bọn họ đều thấy đại thiếu gia Phạm thị ngồi một mình, không nói chuyện với ai. Cũng tạo thành thói quen cho bọn họ. Vậy mà mới vào đầu năm cấp ba, cậu ta đã đề nghị cô giáo cho một bạn mới ngồi trước mình. Hơn nữa, người bạn ấy lại còn là nữ. Đã vậy lại còn là xấu nữ? Đồng thời, cả lớp hướng ánh nhìn lửa giận về phía cô. Trai tài gái sắc như bọn họ làm cách nào cũng không tiếp cận được với Phạm Thiên Phong, vậy mà một xấu nữ lại tiếp cận được. Tích Nhĩ nhìn vô số ánh mắt nhìn về phía mình. Không khỏi rùng mình một cái. Gì đây? Muốn đánh nhau sao? Cô giáo có chút ngạc nhiên nhìn về Phạm Thiên Phong, nghe nói cậu học trò này vì có quyền có tiền, là cấp bậc giàu có quyền lực đứng đầu trong trường nên tính tình kiêu ngạo, cô lập. Nhưng hôm nay lại thấy cậu chủ động đề nghị cô cho một bạn ngồi ở trước mình. Cô giáo đột nhiên có thiện cảm với cậu học trò này. Lời đồn cũng đâu phải lúc nào cũng đúng sự thật. Mà cho dù có đúng sự thật thì thái độ như vậy, chứng tỏ cậu ta đang thay đổi theo chiều hướng tích cực. Mà học sinh của mình thay đổi theo chiều hướng tích cực, đương nhiên người làm thầy cô nhiệt liệt ủng hộ. Vậy là cô giáo vội vàng đẩy cô xuống:
“Được rồi. Vậy em xuống đó ngồi đi. Nhanh lên chút, xuống đó ngồi đi”
Tích Nhĩ khó chịu, dở khóc dở cười, không chịu đi, nói:
“Cô. Em, có thể ngồi chỗ khác được không?”
Phạm Thiên Phong ngạc nhiên nhìn cô, sau đó đôi môi khẽ giương lên chút. Còn cả lớp nghe xong câu đó thì kinh ngạc “Ồ” lên một tiếng. Chẳng ai có thể ngờ được xấu nữ lại từ chối ngồi với nam thần. Cô giáo cũng có chút ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười, gật gật đầu:
“Được chứ. Tất nhiên là còn chỗ cho em rồi. Em có thể về nhà mình, có rất nhiều chỗ”
Tích Nhĩ tặc lưỡi cười khổ, cô trợn mắt nhìn về phía hắn. Tên ch.ết tiệt! Bà này ngồi trên mày mà còn dám làm gì khi dễ bà nữa thì đừng có trách! Phạm Thiên Phong nhún vai, nhếch môi khiêu khích hướng về Tích Nhĩ.