Chương 27
Phạm Thiên Phong dù sao cũng là học sinh xuất sắc. Cậu ta cũng không phải lúc nào cũng rảnh để trêu trọc cô. Nên cả giờ học đó Tích Nhĩ được yên bình. Nhưng trống đánh ra chơi một cái thì chưa chắc đã như vậy nha. Tích Nhĩ vừa cất sách vở định nằm rạp xuống bàn ngủ một giấc. Đã bị ai đó kéo cổ dậy:
"Dậy đi sâu ngủ! Sao lúc nào cậu cũng ngủ được vậy? Đi xuống căn tin với tôi nào"
Vừa chuẩn bị chìm vào giấc mộng đẹp đã bị người xấu kéo dậy. Tích Nhĩ thực sự rất khó chịu nha. Hai chân hai tay liền dãy rụa:
"A... Tôi không muốn. Tôi đang ngủ mà"
Bạn nam sinh xấu xa vẫn không chịu buông tha cho cô. Túm cổ áo cô mà kéo đi trước ánh mắt của bao nhiêu người. Và trong bao nhiêu ánh mắt đó. Có một ánh mắt đầy ngoan độc cùng căm ghét nhìn vào Tích Nhĩ.
Phạm Thiên Phong kéo Tích Nhĩ đi xuống căn tin. Đặt cô bạn ngồi xuống ghế xong rồi đi gọi đồ. Một lát sau đó. Trước mặt Tích Nhĩ một bàn đồ ăn được bầy ra. Tích Nhĩ ngạc nhiên:
"Chỉ có 2 đứa thôi sao cậu gọi nhiều đồ như vậy?"
Phạm Thiên Phong mỉm cuời:
"Tại không biết cậu thích ăn món nào nên tôi gọi hết đồ trong căn tin ra đây rồi"
Tích Nhĩ ngạc nhiên giống lên:
"Tên tán gia bại sản này. Cậu điên rồi à? Gọi nhiều như vậy làm sao ăn hết nổi. Thôi được rồi. Tôi thích ăn bánh đậu xanh với socola nóng. Cậu trả bớt đồ vào đi"
Phạm Thiên Phong nhíu mày:
"Vậy cậu không thích ăn món mặn hay món cay nào à?"
Tích Nhĩ lắc đầu:
"Không. Tôi chỉ thích ăn đồ ngọt thôi"
Phạm Thiên Phong ngao ngán lắc đầu:
"Ăn tòan là đồ ngọt thảo nào trông cậu béo như vậy"
Tích Nhĩ bực bội:
"Tôi béo thì sao? Liên quan gì tới cậu?"
Phạm Thiên Phong liền làm ra vẻ người lớn xoa đầu cô nàng:
"Được rồi. Đừng giận nữa. Heo ở lại đây để tôi trả đồ cho căn tin nha"
Tích Nhĩ tức giận chu mỏ trừng mắt nhìn phạm Thiên Phong dần đi xa. Bỗng. Một dáng người nhỏ nhắn đi đến trước mặt cô. Một cô gái có mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ xuất hiện. Đằng sau cô ta là hai người con gái nữa giống hệt nhau. Hình như là sinh đôi. Vẻ mặt cả ba người đằng đằng sát khí nhìn cô. Nhất là cô gái tóc xoăn kia. Tích Nhĩ rùng mình một cái. Nhìn lại bọn họ. Ủa cô có quen mấy nguời này sao? Một cô gái trong hai cô gái sinh đôi kia thấy ánh mắt của cô liền ra dùng tay nhấn đầu cô xuống một cái:
"Con ranh này. Sao mày dám nhìn bọn tao với ánh mắt như thế chứ"
Nhưng cô ta chưa kịp nhấn đầu cô xuống thì bị cô gái tóc xoăn giữ lại:
"Hồng Liên!"
Cô gái kia nghe thấy. Quả thực rất muốn đánh cô nhưng bắt buộc phải dừng tay lại. Hất cằm lên nói:
"Nếu không phải chị Ly cản tao. Tao đã cho mày biết tay rồi"
Cô gái tóc xoăn khẽ nhếch miệng cười. Đi từng bước đến bên cô:
"Cậu là Trần Tích Nhĩ phải không? Chúng ta cùng lớp với nhau đấy. Tên mình là Ngọc Liên Hoa"
Tích Nhĩ rùng mình. May cậu ta còn là họ Ngọc. Nếu như là họ Bạch thì... Ngọc Liên Hoa nói tiếp:
"Bạn mới. Mình cảnh cáo bạn. Tránh xa Phạm Thiên Phong một chút. Nếu không..."
Ngọc Liên Hoa cầm cốc sôcôla nóng lên đổ xuống đất trước ánh mắt ngạc nhiên của Tích Nhĩ. Nói:
"Cậu sẽ giống như cốc socola nóng này"
Hai chị em sinh đôi nhìn cảnh này mà ánh mắt sung sướng. Trần Tích Nhĩ vừa định đứng lên nói lại bọn họ thì một giọng nói vang lên:
"Tích Nhĩ"
Đằng xa. Phạm Thiên Phong đang đi tới vẫy tay với cô. Ba người kia như có tật giật mình. Vội vàng bỏ đi. Tích Nhĩ cũng không muốn đuổi theo. Dù sao cũng chỉ là một cốc socola nóng. Phạm Thiên Phong đi tới thấy socola đổ dưới đất. Vội vàng hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Cô lắc đầu:
"Không có gì. Tôi không may làm đổ nó xuống."
Phạm Thiên Phong lắc đầu:
"Sao cậu bất cẩn như vậy chứ. May là tôi có mang về thêm socola nóng cho cậu đây"
Phạm Thiên Phong đặt cốc socola nóng lên bàn. Tích Nhĩ mỉm cười:
"Oa. Cảm ơn nhé"
Hai người vui vẻ ăn cùng nhau mà không biết có ánh mắt cay độc của Ngọc Liên Hoa đang căm ghét nhìn cô:
"Trần Tích Nhĩ. Là mày không chịu nghe lời cảnh báo của tao"