Chương 37
Rời đi bữa tiệc, hắn lên trên tầng thượng hóng gió. Lấy điện thoại ra, ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của cô gái trong màn hình. Trong bức ảnh đó, là hắn chụp trộm Tích Nhĩ vào hôm cô đang đứng ở cổng trường, ánh nắng hôm đó, dịu dàng rọi lên người cô vô cùng đẹp đẽ. Hắn liền nhắn một tin nhắn cho Tích Nhĩ:
“Đang làm gì vậy?
Tích Nhĩ vừa xong giờ làm thêm chẩn bị về thì nhận được tin nhắn trong túi. Đang định mở ra xem thì đúng lúc Hoàng Vũ đi tới vẫy tay:
“Này, về cùng đi”
Tích Nhĩ cất điện thoại vào trong túi. Nói:
“Nhà anh cũng ở đường đó à?”
Hoàng Vũ cười một cái nói:
“À, ừ. Cũng... cũng đi đường đó”
Tích Nhĩ vui vẻ:
“Vậy chúng ta đi cùng đi. Mà nhà anh có gần trường cấp ba quý tộc không vậy?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện:
“Chắc cũng gần”
..................
Phạm Thiên Phong chờ mãi không thấy cô trả lời, lại nhắn một loạt tin nhắn khác đến:
“Đang bận à, sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Hay cậu ngủ rồi à?”
“Thấy tin nhắn thì nhớ nhắn lại cho tôi. Tôi cần... người nói chuyện”
....
Hoàng Vũ tiễn Tích Nhĩ đến gần kí túc xá nữ. Sau đó vẫy tay tạm biệt. Tích Nhĩ vui vẻ chạy nhảy ào trong phòng kí túc xá của mình. Lao vào ôm trầm lấy Dương Uyển đang bấm máy tính:
“ Dương Uyển xinh đẹp. Hôm nay tâm trạng bổn tiểu thư vui. Đem gà về cho cậu này”
Dương Uyển đẩy cô nàng ra, nhăn nhó nói:
“Suýt nữa mất hết dữ liệu của người ta rồi. Gà đâu?”
Tích Nhĩ chề môi:
“Đây! Ăn cho vỡ bụng đi”
Dương Uyển vui vẻ nhận lấy KFC. Vừa ăn vừa hỏi:
“Có chuyện gì sao dân nghèo hôm nay thoải mái vậy”
Tích Nhĩ giơ hai ngón tay hình chữ V tạo dáng:
“Dân nghèo mấy hôm nay làm quen được trai đẹp nha”
Dương Uyển nhìn cô hất cằm mờ ám. Sau đó lại lạnh nhạt nói:
“Dù sao cũng không liên quan đến tớ. Tớ đang bận tán anh trai cậu đây! Người gì mà khó cưa thấy mồ”
Tích Nhĩ ngao ngán lắc đầu. Lôi điện thoại ra. Bạn nhận được 4 tin nhắn đến từ Thiên Phong Phạm.
“Nhắn lúc nào sao mà nhiều vậy?”
Tích Nhĩ liền đi ra ngoài ban công tránh Dương Uyển. Gọi điện cho hắn.
........................
Trong lúc đang buồn chán lại có tiếng chuông điện thoại reo lên. Hắn vội vã mở máy;
“Alo”
Giọng Tích Nhĩ vang lên:
“Làm gì nhắn cho tôi nhiều vậy?”
Hắn tuy rất vui vì lại được nghe giọng của cô nhưng cũng khong quên trách móc:
“Còn cậu làm gì mà không nhận tin nhắn vậy?”
Tích Nhĩ mỉm cười:
“Bận chút chuyện. Lúc đó tôi đang ở bên cạnh trai đẹp”
“Trai đẹp? Tên đó chắc chắn không đẹp trai bằng tôi đúng không?”
Tích Nhĩ chề môi:
“Mơ đi! Người ta đẹp hơn cậu nhiều”
Phạm Thiên Phong tức giận, lại dám gặp mặt tên khác khi hắn không có ở đó. Cô gái nhỏ này thật lớn gan quá. Máu ghen nổi lên hắn nhắn một tin đến:
“Hôm nay cũng có một cô gái xinh đẹp hơn cậu, thông minh hơn cậu tới bắt chuyện với tôi đấy”
Tích Nhĩ bật cười. Tự hỏi:
“Tên ngốc này đang nhắn cái gì đây? Cậu ta gặp ai thì có liên quan gì đến mình?”
Nghĩ vậy, nhưng Tích Nhĩ lại nhắn:
“Vậy thì chúc mừng cậu. Gặp được một cô gái tốt”
Thấy tin nhắn đó của cô. Phạm Thiên Phong lại càng bực mình hơn. Vừa nhảy vừa hét:
“Ây, cái cô ngốc này. Nói vậy rồi mà vẫn không hiểu sao?”
Hắn tức giận gửi đến một icon mặt tức giận. Sau đó liền bặt vô âm tín. Tích Nhĩ nhận được tin nhắn thì bật cười. Sau đó cúp điện thoại đi ngủ.