Chương 42
Tích Nhĩ về phòng thu dọn hành lí. Dương Uyển cũng đang buồn bã giúp cô thu dọn đồ. Mẹ đang im lặng, ngồi ở một góc. Tích Nhĩ nhìn mẹ mà cảm thấy xấu hổ, cô cất giọng lí nhí nói:
“Con xin lỗi”
Bà Trần nghe vậy, thì quay sang, tỏ vẻ vô cùng bình thường nói:
“Con xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì con làm đúng à?”
Tích Nhĩ nhìn mẹ thật sâu sa. Bà đi tới ngồi cạnh cô. Đặt bàn tay ấm áp lên đầu cô khẽ xoa:
“Con làm rất tốt con biết không. Mẹ rất tự hào vì có con gái như con. Mẹ chỉ lo sợ. Lực học con tốt như vậy, lại không được học ở một trường danh tiếng. Có chút thiệt thòi cho con gái của mẹ”
Tích Nhĩ bật khóc. Cô sà vào lòng mẹ như lúc còn nhỏ, khóc lóc nói:
“Mẹ! Con cảm ơn. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Huhuhu...”
Bà ôm lại con gái thật chặt:
“Khóc cái gì chứ! Được rồi, Nín đi, nín đi. Mẹ cũng cảm ơn con lắm. Vì con đã đến, làm con gái của mẹ”
Có ai biết được, trong lòng bà đang nghĩ đến lần đầu tiên bà gặp Tích Nhĩ. Lúc đó, con bé trong đám lửa. Người chảy đầy máu. Trên tay nắm hậta chặt một tờ giấy. Cố gắng dùng sức lực cuối cùng, bò ra khỏi đám lửa. Đưa cánh tay cầu cứu về phía bà. Từ lúc đó, bà đã khẳng định, thiên thần ấy, sẽ là một phần trong cuộc sống của bà.
Tích Nhĩ thu dọn hành lí xong. Vì Dương Uyển cứ nằng nặc đòi về cùng cô. Nên cả hai cùng đón taxi đi về. Trước tiên, cô rẽ vào quán ăn hạnh phúc tạm biệt mọi người. Dù gì sau này, không học trên thành phố nữa. Cũng không cần phải đi làm việc ở đây nữa. Cô bước vào trong quán. Bà chủ quán đang cằn nhằn với mấy vị khách. Gương mặt bà đầy nét phúc hậu. Bà vốn là người. Khẩu xà tâm phật. Cô mỉm cười, nhìn bà mắng khách mà nét mặt đầy vẻ yêu thương:
“Con bé này ăn uống cái kiểu gì vậy! Ăn cho mạnh mạnh vô coi nào”
“Đến quán ăn hạnh phúc là phải hạnh phúc mà ăn không được nghĩ đến điều gì khác nghe chưa mấy đứa!”
“Lại đây mà ăn trực đi thằng danh con!”
“Giữ eo với giữ iếc! Ăn mà bỏ thừa tao lại táng cho trận giờ! Con gái phải béo thì mới đẹp!”
Tích Nhĩ mỉm cười, gọi một tiếng:
“Bà!”
Bà chủ quán quay sang, thấy cô lại dở trứng cằn nhằn:
“Con bé này mấy hôm nay sao không thấy đến vậy!”
Bà đi tới dùng thìa. Đập mạnh vào đầu cô. Cốp một tiếng. Tích Nhĩ xoa xoa đầu, trừng mắt nói:
“Trời ơi bà thật là. Sao lúc nào cũng dùng thìa đánh cháu chứ! Đau ch.ết đi được. Nhưng mà hôm nay, bà cứ đánh thoải mái đi ạ. Vì sau này, cháu sẽ ít đến đây lắm”
Bà như hiểu được lời cô nói, liền hỏi:
“Sao vậy?”
Tích Nhĩ tươi cười. Làm như rất bình thường:
“Cháu thôi học rồi. Cảm thấy, ngôi trường đó, không đáng để cháu học. Có một số người ở trong trường đó, nhìn thấy chỉ tổ bẩn mắt”
Bà gật gật đầu. Vỗ vai cô khẽ nói:
“Đi rồi, sau này, có thời gian rảnh, nhớ đến quán bà thường xuyên”
Tích Nhĩ gật đầu:
“Vâng. Còn anh Hoàng Vũ đâu hả bà?”
“À. Hôm nay nó không đến. Nó nói có việc bận”
Tích Nhĩ gật đầu. Cô có chút buồn, cùng có chút thất vọng khi không gặp được anh lần cuối, nói:
“Vậy nếu bà gặp anh ấy. Gửi lời chào tạm biệt của cháu đến anh ấy. Cháu đi đây. Bà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Bà gật đầu, vẫy vẫy tay:
“Ừ. Đi nhanh đi”
Tích Nhĩ cúi đầu chào bà lần cuối, quay lưng bước đi. Còn ngoảy đầu nhìn lại một lần nữa. Ngoảnh đầu nhìn về quầy tiếp viên, nhìn lại, từng góc trong quán ăn nhỏ này. Nhìn lại những kỉ niệm ở đây, những kỉ niệm mà cô khó có thể quên với người đó. Buồn bã chút, cô cúi đầu bước đi về phía trước