Chương 50
Kì thi học kỳ cuối cùng cũng qua đi. Nhà trường quyết định tổ chức một chuyến dã ngoại cho những học sinh có thành tích xuất sắc. Được xếp trong top 20 của nhà trường. Mới sáng sớm, đã thấy trong sân trường có một loạt xe khách hạng sang. Mấy bạn nam nữ sinh hôm nay không mặc đồng phục. Họ đều mặc những bộ đồ mắc tiền sang chảnh. Còn Tích Nhĩ chỉ mặc áo phông với quần kẻ ca rô màu xanh. Mái tóc ngang vai ôm sát mặt. Đeo một chiếc cặp nhỏ xinh đựng đồ. Cô quay qua nhìn Dương Uyển mỉm cười:
"Lúc về tớ sẽ mua quà cho cậu. Đi đây nhé. Bye bye"
Cô bạn vui vẻ vẫy tay:
"Tạm biệt. Đi chơi vui vẻ nhé"
Tích Nhĩ vừa đi ra thì đã thấy Trịnh An Hạ vẫy tay gọi cô lại. Cô chạy ra chỗ An Hạ tươi cười nói:
"Chị An Hạ. Đến sớm vậy?"
Trịnh An Hạ không trả lời câu hỏi của cô. Nhanh chóng kéo cô lên xe ngồi:
"May là em ở đây quá. Chị đang không biết tìm ai ngồi cùng đây. Trong hai mươi người ở đây chị chẳng quen ai ngoài em hết á"
Tích Nhĩ cười gian:
"Chẳng phải còn có anh Nguyễn Hoàng Dương sao?"
Trịnh An Hạ như nhớ ra liền gật đầu:
"Ờ phải ha. Còn có hắn ta nữa"
Nhưng chưa đến một giây sau liền lắc đầu lia lịa:
"Không phải. Không phải! Hơi đâu mà đi quen cái tên thần kinh đó"
Vừa nhắc đến tào tháo là tào tháo đến ngay. Nguyễn Hoàng Dương và Phạm Thiên Phong cùng trèo lên xe. Liền đi ra ghế ngay sau bọn cô ngồi. Phạm Thiên Phong và cô đều ngồi ngay cửa sổ. Nguyễn Hoàng Dương vừa đặt mông xuống ghế liền cãi nhau một trận với Trịnh An Hạ:
"Cậu vừa nói xấu tôi phải không?"
"Phải thì sao? Cậu làm gì được tôi?"
"Còn dám mạnh mồm như vậy? Đồ con gái mồm năm miệng mười"
"Cậu thì hơn gì tôi? Con trai gì nhỏ mọn"
Tích Nhĩ lắc đầu. Quay xuống nhìn Phạm Thiên Phong cười một cái. Hắn ta nở một nụ cười thật tươi đáp lại cô. Tích Nhĩ quay lên. Lấy điện thoại ra nhắn tin với Hoàng Vũ. Phạm Thiên Phong quay mặt ra cửa sổ thầm thở dài một tiếng. Để Tích Nhĩ không phải nặng lòng. Để hắn có tư cách ở bên bảo vệ cô như một người bạn. Tình cảm này chỉ có thể vùi sâu trong trái tim. Một mình hắn chịu đựng gánh nặng tình cảm này là đủ rồi. Nhìn về phía Tích Nhĩ. Đang mỉm cười thật hạnh phúc đọc những dòng tin nhắn do người yêu thương gửi đến. Lòng hắn lại càng thêm đau. Có lẽ, hắn mãi mãi chỉ có thể đứng phía sau cô. Nhưng Phạm Thiên Phong lại không thể ngờ. Ánh mắt đó của hắn nhìn Tích Nhĩ. Đã thu hết vào trong tầm mắt của Ngọc Liên Hoa.
Xe khách trở đến bãi biển Mỹ Khê xinh đẹp. Nhà trường thuê một khách sạn gần bờ biển. Còn gần khu du lịch bà nà hill nữa. Xung quanh là phong cảnh hữu tình. Thật khiến lòng người ta xao động mà muốn hòa với Thiên nhiên. Tích Nhĩ, Trịnh An Hạ và Ngọc Liên Hoa được xếp chung một phòng. Tích Nhĩ vừa mở cửa phòng để vào. Ngọc Liên Hoa đã ngang nhiên đẩy cô ra bước vào trong trước. Cô ta ngang nhiên ngồi xuống giường:
"Tối tôi sẽ ngủ ở giường này. Hai người các người tự tìm chỗ mà ngủ"
Cô và Trịnh An Hạ đơ toàn tập. Trịnh An Hạ nghĩ gì đó rồi lập tức đi tới dùng tay gõ vào đầu Ngọc Liên Hoa một cái thật mạnh. Lúc đó, không chỉ Ngọc Liên Hoa ngạc nhiên mà đến cô cũng ngạc nhiên. Cô ta rống lên đáo để:
"Chị làm cái gì vậy? Sao lại dám đánh tôi?"
Trịnh An Hạ bình thản hỏi:
"Cô là cái gì mà tôi không dám đánh cô? Là chó hay là lợn?"
"Chị... "
Trịnh An Hạ trừng mắt lên:
"Con bé kia ăn nói cho lễ phép vào. Tôi là học tỷ của cô đấy"
Ngọc Liên Hoa tức giận đứng dậy:
"Hai người các người dám bắt nạn tôi! Cứ chờ đó!"
Cô ta nói xong liền chạy ra khỏi phòng. Tích Nhĩ và Trịnh An Hạ nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Người điên!