Chương 57
Phòng cấp cứu một lần nữa mở cửa ra, Tích Nhĩ được đưa vào. Phía bên ngoài, mọi người lo sốt sắng. Chỉ biết cầu nguyện cho Tích Nhĩ. 6 tiếng trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ đi ra, mỗi bước chân đều thật nặng nề. Mỗi bước chân giống như dẫm vào lòng hắn, khi nghe bác sĩ nói câu:
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức"
Mọi thứ hi vọng với hắn như sụp đổ. Mẹ Trần khóc lóc bên giường bệnh Tích Nhĩ, Dương Uyển và Trịnh An Hạ cũng không kiềm được nước mắt. Nguyễn Hoàng Dương đặt tay lên vai hắn:
"Phong. Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi"
Phạm Thiên Phong lắc đầu, xoay lưng bước đi. Mỗi bước đi của hắn thật nặng nề. Mỗi bước đi đều nghĩ tới hình ảnh cô. Trần Tử Dương bước tới:
"Cứ để cậu ấy như vậy có tốt không. Hay nói cho cậu ấy sự thật đi"
Nguyễn Hoàng Dương lắc đầu:
"Không sao"
Thành Phố màu đen âm u, hắn chạy hết sức về phía trước. Hắn hi vọng có thể chạy để chốn tránh tất cả sự thật. Sự thật rằng Tích Nhĩ đã ch.ết. Sự thật rằng, chính cha hắn là người sai người giết cô. Phạm Thiên Phong lấy tay đấm mạnh lên bức tường, hét lên:
"Aaaaa... Tại sao?!! Tại sao cứ phải là như vậy Aaaaa...!!"
Thực sự rất mệt mỏi. Hắn không biết làm cách nào để đối diện với mọi thứ trước mắt nữa. Hắn bước vào trong căn biệt thự rộng lớn nhưng không có tình người. Ông Phạm Thiên Khải chính là cha hắn đang đọc báo ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Về rồi sao?"
Hắn nhìn cha hắn, miệng run run, lẩm bẩm hai từ:
"Tại sao? Tại sao?"
Miệng hắn run run, muốn hỏi nhưng không thành câu. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm:
"Tại sao ba phải làm vậy với cuộc sống của con! Lúc đầu bỏ mẹ và con để đi thì đừng quay trở về nữa! Tích Nhĩ ch.ết là do ba làm? Tại sao cứ phải dẫm nát mọi thứ mà con yêu thương? Mẹ cũng vậy. Tích Nhĩ cũng vậy! Đều là do ba!"
Phạm Thiên Khải tức giận, đập vỡ chén trà:
"Phải! Do ba! Nhưng ba làm những thứ đó vì cái gì? Không phải là vì con sao? Không phải sao?!!"
Phạm Thiên Phong nhìn ông cười lạnh:
"Vậy ba có từng hỏi, con muốn gì chưa?"
Ông Phạm nhìn hắn lắc đầu:
"Cuộc sống này không phải do con quyết định"
Phạm Thiên Phong cười lạnh, quay lưng bước đi:
"Ba làm ơn đi tự thú đi. Nếu không, đừng trách người con này"
Phạm Thiên Khải tức giận:
"Mày dám!"
Ông ném quyển báo về phía hắn:
"Con quay lại đây cho ta!"
Phạm Thiên Phong dừng chân. Phạm Thiên Khải lắc đầu:
"Từ bỏ con bé đó đi. Mày và nó, sẽ mãi mãi không có kết quả. Biết vì sao không? Vì năm xưa, chính tao là người giết cả nhà nó! Để nó phải lưu lạc tới bây giờ"
Phạm Thiên Phong ngạc nhiên:
"Tại sao ba phải làm vậy?"
Phạm Thiên Khải lắc đầu.
"Đến lúc này, đành nói cho con biết tất cả sự thật"
Sự thật thì luôn làm người ta đau lòng. Phạm Thiên Khải kể xong mọi chuyện. Liền thở dài một tiếng. Phạm Thiên Phong không ngờ nói:
"Vậy thì, Phạm gia này... Một nửa vốn là của Tích Nhĩ? Vậy tại sao ba đã cướp của cô ấy! Còn cướp cả sinh mạng cậu ấy! Gia đình cậu ấy?! Tại sao?!!"
"Vì thế tao mới nói, mày với con bé đó. Mãi mãi không thể ở bên nhau. Mày nói xem, nếu nó biết những chuyện này. Nó sẽ yêu con của kẻ thù giết gia đình nó sao? Giết bản thân nó sao? Nó sẽ tha thứ cho mày sao? Con trai, con và con bé đó, không cùng một thế giới. Bây giờ lại càng không. Hơn nữa, nếu muốn báo cảnh sát? Thì cũng đừng quên ta là người như thế nào. Muốn chống lại ta, con rốt cục cũng chỉ là một con cừu non thôi. Con hãy lên phòng suy nghĩ một chút đi. Đứng về phía ba, hay chống đối lại ba. Là do con quyết định"