Chương 17
Tôi chăm chỉ đến thư viện hơn , đơn giản là muốn chạm mặt. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó bởi bản thân tôi rất nhút nhát.
"Dạo này chị rất khả nghi nha"-Lam nhìn tôi ngờ vực.
"Đang nghĩ tới thằng nào"-Tên Lãng cũng ra mặt chất vấn.
"Không có mà"
"Đừng nói dối!!! Để xem... Anh ở lớp tiếng Anh!!!! Đúng rồi!!! Tên là gì nhỉ"-Lam vẻ mặt sắc bén nhìn tôi.
"Tên họ Mộ đó?"-Lãng nhìn tôi mắt hình viên đạn
"Thôi nào!! Toàn đoán linh tinh!!"
"Em chắc chắn luôn!! Cảm nắng hả?"-Lam khẳng định với vẻ mặt quyết đoán.
"Ta đau lòng đó"-Lãng ỉu xìu nhìn tôi
"Haiz! Tuỳ các ngươi nghĩ thôi"-Một phần là tôi không cãi nổi hai cái miệng đó, một phần là trong tôi cũng không muốn phủ nhận.
"Đáng ghét!!"-Lãng giận dỗi
"Đáng ghét!! Không kể với tôi"
Thực ra, tôi không thích chia sẻ cảm xúc, tình cảm cá nhân với ai cả. Không phải không đủ thân, mà là tôi không muốn chia sẻ.
Nguyên buổi học tiếng Anh hôm đó, hai kẻ kia im lặng, không nhìn tôi lấy một cái.
Nguyên một tuần sau, Lam chiến tranh lạnh với tôi.
Từ sau ngày hôm đó, Lãng chính thức bặt vô âm tín.
Tôi đã nghĩ, mình làm tổn thương Lãng hay sao?
Rồi lại nghĩ, Lãng có tình cảm với tôi sao?
------------------------------------------------------------------------------
Chuyện giữa chúng tôi vẫn hờ hững như vậy. Lớp 11 của tôi trôi qua thật nhanh. Mùa thu cũng sớm đi qua nhường chỗ cho những cơn gió mùa tràn về.
Cuối cùng, tôi cũng chuyển sang quấn biến dị. An An vẫn rất chăm chỉ đi tới thư viện cùng tôi. Anh và Kỷ Ân cũng rất chăm chỉ tới ngồi chung mặc dù anh đã thi vào ngôi trường mơ ước và kẻ họ Mộc kia đã sang năm 2 của đại học. Điều đó khiến tôi nghĩ tới lý do mà cô bạn thân phấn đấu vượt cái giá lạnh đi cùng tôi. Nhưng dù sao, nếu được vậy cũng tốt, thế thì thứ tình cảm đơn phương kia sẽ coi như chấm dứt.
Hôm nay, tôi kết thúc buổi đọc sách sớm hơn ngày thường, vậy nên đã lôi kéo An An đi chơi vòng vòng. Cũng nhờ vậy mà tôi phát hiện ra cô bạn của tôi đã mọc đuôi, cái đuôi mang tên Mộc Kỷ Ân
"Thế là còn mấy tháng nữa là mấy đứa thi rồi, nhanh thật"-Kỷ Ân lên tiếng.
Quả thực là vậy. Tôi sắp phải thi rồi.
"Chả muốn thi gì cả"-An An lười biếng thốt lên.
"Không thi cũng được! Về nhà anh nuôi"-Kỷ Ân cười cười nháy mắt cô.
"Xì!! Không đến lượt anh! Tôi còn bố mẹ tôi! Còn có em dâu tôi nữa, nhỉ?"-Nói đoạn, An An quay sang tôi.
"Em dâu? Em là em anh hồi nào vậy Tình?"-Kỷ Ân ngơ nhác hỏi tôi
"Không có nha, anh đâu phải chồng An An đâu"-Tôi nổi hứng muốn trêu đùa anh chàng này.
"Sao em cũng nói vậy. Anh buồn đó. Ê tên họ Mộ kia, nói gì đi"-Kỷ Ân gào thét. Bản thân tôi cảm thấy rất vui. Không chỉ là bởi chọc được anh chàng này, mà còn bởi đã có người trân trọng cô bạn của tôi. Kỷ Ân là một anh chàng không tồi, lớn hơn chúng tôi hai tuổi nên hẳn suy nghĩ của anh sẽ khác. Và ít nhất tôi có thể tin ở con người này, bởi anh ta là người yêu nhiều hơn.
"Đừng tự nhận bừa nữa."-Anh lên tiếng. Có vẻ như ở đây đã hoàn toàn không còn ai ở phe Kỷ Ân nữa rồi.
"Ngươi.. ngươi dám!! Ta sẽ đi nói với cái đuôi của ngươi là ngươi thường đi đâu vào chủ nhật đó kakaka"-Kỷ Ân đắc ý nhìn anh bạn của mình.
Còn ai ngoài Từ Thanh Ngạn kia nữa. Tôi có chút nhói đau. Tôi đã quên mất điều gì sao? Trước tôi, còn một cô gái nữa...
"Cứ việc nói cho cô ấy. Tôi không quan tâm"
"Lạnh quá!!! Nếu không phải là bạn thân của cậu, tôi nhất định sẽ cho rằng cậu là một tảng băng!! Mỹ nhân luôn đi bên mà vẫn như khối đá ngàn năm vậy, cậu đúng là..."
"Thôi đi"-Anh cắt đứt lời nói của Kỷ Ân với nét mặt không vui-"Chuyện của tôi, cậu khỏi lo"
Anh là một tảng băng.....
Nhưng tôi lại thấy anh giống lò sưởi hơn...
Từ Thanh Ngạn, chị ta và tôi, hai kẻ đổ gục trước anh.
Anh lạnh nhạt với chị ta.
Không có nghĩa là có tình với tôi.
Bởi có lẽ anh hoàn toàn không biết tới hai kẻ vẫn luôn ở đó.