Chương 35
CHƯƠNG 35
Ăn xong mọi thứ, Lăng Dạ lại nằm xuống ngủ tiếp, đến khi hừng đông, Lăng Dạ bị lạnh đến tỉnh, chỉ có thể co co nhích vào gần đống lửa, cảm thấy có ấm áp hơn được một chút, sau đó lại nhắm mắt lại, cả người co ro tiếp tục ngủ.
Lãnh nghe thấy có âm thanh di động, mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Dạ vì lạnh mà dựa gần vào đốm lửa, cả người co ro ở đó, liền không để ý nữa, tiếp tục đánh giấc ngủ của mình, đợi lát nữa phải vội lên đường, rất nhanh bọn họ sẽ tìm được đến nơi này.
Ánh mặt trời dần dần chiếu rọi xuống xuyên qua kẽ lá, Lăng Dạ mở mắt ra, thấy đống lửa đã lụi tàn, Lãnh thì dường như đang thăm dò đường, không biết nơi này là nơi nào.
“ Tỉnh rồi, đợi lát nữa ngươi muốn đi theo ta, hai là tự đi một mình?” Lãnh đi qua, trong tay cầm một ít trái cây.
Lăng Dạ nghĩ một lát, bản thân dường như đã không còn nơi nào có thể đi rồi, liền nói: “Ta đi theo ngươi.”
“ Không sợ ta giết ngươi sao?” Có chút ngoài ý muốn nghe Lăng Dạ trả lời như vậy, dù sao thì hắn cũng là một trong những tên bắt cóc.
“ Không sợ, nếu muốn giết, hôm qua ngươi đã không cần phải cứu ta.” Lăng Dạ nhìn vào mắt của Lãnh, thản nhiên nói.
“ Nếu đã như thế, ngươi ăn một chút đi, người của phụ hoàng ngươi có lẽ rất nhanh sẽ tìm đến nơi này.”
Lăng Dạ gật gật đầu, tùy ý ăn một ít trái cây, rồi theo Lãnh đi về một hướng.
Lăng Dạ thấy bãi cỏ xanh tươi, hôm nay đã là mùa xuân rồi, vẫn luôn mong mỏi thời tiết ấm lên, hiện tại cuối cùng cũng thành hiện thực. Nhưng tại sao trong lòng vẫn lạnh lẽo như thế, mùa xuân là vạn vật thức tỉnh, một mùa tràn đầy sinh lực, nhưng tim của ta lại vĩnh viễn cũng dừng lại tại mùa đông đó. Trong mùa đông, ta gặp được ngươi, là ngươi cho ta ấm áp, cũng trong mùa đông, ngươi vứt bỏ ta, để ta từ trong mùa hàn lạnh đó, cùng ngươi trôi qua từng chút từng chút, tựa như toàn bộ bốn mùa trong sinh mệnh của ta, cho ta hy vọng, cho ta ấm áp, nhưng lại đập nát hy vọng của ta, vứt bỏ ta chìm vào băng lạnh.
Ai cũng nói đế vương vô tình, ta không tin, vẫn yêu ngươi, cho dù ngươi là phụ thân của ta, ngươi nói ngươi cũng yêu ta, nhưng lời hứa đó chỉ là hoa quỳnh sớm nở chóng tàn, rất nhanh đã tiêu biến tàn phai.
Phụ hoàng, ngươi có thể nói với ta, trong tim của ngươi ta rốt cuộc có địa vị thế nào hay không, là nam sủng, người yêu, hay là hoàng nhi của ngươi, những lời hôm qua ngươi nói ta có thể xem là một trận gió lạnh rất nhanh sẽ tiêu biến không.
Nhưng mà trận gió lạnh đó đã thôi bay đi tất cả lá non đang sinh trưởng trên cành, theo gió rơi đầy mặt đất, những chiếc lá rơi trên mặt đất đó, sẽ trở thành một bộ phận nuôi dưỡng cho cành cây đó, còn những chiếc là theo gió bay đi thật xa, mãi cho đến lúc khô vàng sẽ biến mất tăm.
Buổi chiều trong hoàng cung, một mảng âm u.
Trong ngự thư phòng.
“ Tại sao còn chưa tìm được nữa?” Lăng Dạ lạnh lùng hỏi thanh y nhân trước mắt.
“ Báo cáo chủ nhân, hôm nay người của chúng ta đã xuống núi để tìm, trên thư viết rằng không tìm thấy bất cứ ai, nhưng trong phía rừng rậm cách sông không xa, có một đốm vết tích lửa tàn, thuộc hạ nghĩ thiếu chủ có lẽ không có chuyện gì, có thể là vẫn ở cùng với tên thủ lĩnh kia. Những người khác đều đã chia ra các hướng để tìm kiếm rồi.”
“ Biết rồi, ngươi lui xuống đi, có tin tức gì mới thì lập tức trở về hồi báo.” Lăng Quang chậm rãi ngồi xuống, vẫy lui thanh y nhân.
Nhìn sợi dây đỏ trên tay, Dạ nhi, ngươi đang ở đâu, ngươi có phải là đang trách phụ hoàng không, bởi vì những lời quá đáng hôm qua phụ hoàng nói, Dạ nhi, ngươi nhanh trở về đi, phụ hoàng có thể giải thích cho ngươi, đừng làm mình làm mẩy nữa, nhanh trở về đi, phụ hoàng thật sự rất nhớ ngươi.
“ Nhậm công công, phụ hoàng đang ở trong ngự thư phòng sao.” Bên ngoài vang lên âm thanh.
“ Đúng vậy, hoàng thượng đang ở bên trong, nhưng mà, hoàng thượng hiện tại tâm tình không tốt không muốn gặp bất cứ ai.” Nhậm công công khó xử nói.
“ Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lăng Huy hỏi.
“ Đây, nô tài cũng không thể nói.” Không biết phải nói thế nào, hơn nữa chuyện lục hoàng tử thất tung là một chuyện lớn như vậy, vẫn là nên để hoàng thượng tự nói thì hơn.
“ Huy nhi, ngươi vào đi.” Lăng Quang cũng biết không thể giấu được bao lâu, than một hơi.
Lăng Huy đi vào trong ngự thư phòng, nhìn thấy chính là Lăng Quang một bộ dáng tiều tụy. “Phụ hoàng có phải là đã phát sinh chuyện gì rồi không?”
Nhìn bộ dáng Lăng Huy vô cùng quan tâm, chậm rãi nói: “Dạ nhi bị người ta bắt cóc, đã mất tích.”
Giống như ngũ lôi ập xuống: “Phụ hoàng, lục hoàng đệ bị ngươi bắt đi, vậy có phái người đi tìm chưa, trong hoàng cung cảnh giới thâm nghiêm, sao lại có thể có cơ hội này.
“ Đúng vậy, đều là trẫm sai, không có bảo hộ tốt Dạ nhi.”
“ Phụ hoàng, đừng tự trách nữa, hiện tại tìm kiếm lục hoàng đệ cần thiết hơn.”
“ Trẫm, biết rồi, Huy nhi, ngươi lui xuống đi, còn chuyện Dạ nhi mất tích trước hết đừng để quá nhiều người biết.”
“ Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui trước.”
Nhìn Lăng Huy rời đi, Lăng Quang lại thở dài.
Thời gian qua mau, trong lúc bất giác, đã ba năm trôi qua.
Trong một tửu lâu ở một nơi nào đó trong thành thị.
“ Dạ nhi, đợi lát nữa chúng ta phải đi đâu.” Lãnh thấy Dạ nhi trước mắt đang liều mạng ăn thì hỏi, bản thân hình như không có ngược đãi y, không cho y ăn cơm mà.
“ Không biết, đợi lát nữa tùy ý dạo khắp nơi, đúng rồi, Lãnh, chúng ta đến Huy Kí quốc chơi đi, đừng luôn dạo chơi khắp các thành thị trong Quang Diệp quốc như thế này a.” Lăng Dạ nuốt hết thức ăn trong miệng rồi nói.
Trong ba năm này, hai người không ngừng đi khắp nơi, đi rất nhiều thành thị, trong ba năm này, Lãnh vốn trước đây bắt cóc Lăng Dạ đã không còn lãnh đạm như trước, ngẫu nhiên, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ, hai người rất nhanh đã nhận thức thành bằng hữu thân thiết.
Trong những ngày tháng Lăng Dạ thương tâm, Lãnh sẽ an ủi y, giúp y vượt qua thời kỳ tràn đầy bi thương này.
Bản thân trong suốt ba năm này cũng đã suy nghĩ rất nhiều, đối với những lời nói lần đó, bản thân cũng đã dần dần lý giải được, có lẽ đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, đối với ba năm này, không có bi thương, về Lăng Quang, nhiều hơn hẳn chính là tưởng niệm, nhưng bản thân lại không biết phải đối mặt với y như thế nào, lúc nhìn thấy y phải làm sao.
“ Được rồi, ngươi còn chưa ăn no sao?” Lãnh cảm giác bản thân bội phục nhất ở Lăng Dạ chính là khả năng ăn uống, bất kể có bao nhiêu thứ đều có thể ăn hết được, nhớ rõ lúc mới nhận thức y, y không có ăn nhiều như vậy a.
Lăng Dạ sở dĩ ăn nhiều như vậy, chủ yếu là vì muốn quên Lăng Quang, nên hóa bi thương thành ham muốn ăn, rở rờ bụng, hiện tại lại là mùa xuân rồi.
Tự mình đã hai mươi tuổi rồi, kiếp trước lúc hai mươi bản thân đã trải qua một ngày bi thảm nhất trong cuộc đời, không biết kiếp này hai mươi tuổi có xảy ra chuyện gì không.
“ Được rồi, ăn no rồi.” Lăng Dạ nhìn thấy tất cả thức ăn trên bàn tựa hồ đều là do bản thân ăn hết liền nói: “Lãnh, ngươi sao lại ăn ít như thế, lẽ nào là ngươi đang giảm cân.”
Tỉ mỉ đánh giá một chút Lãnh đang ngồi trước mặt, không đúng a, hắn cũng không có mập, thân hình đẹp như thế, cần giảm cân làm chi.
Lãnh nhìn Lăng Dạ đang đánh giá mình, không thèm để ý đến y nữa, thật hoài nghi đầu óc của người này bị thiếu đi sợi gân nào đó.
Thấy Lãnh đi ra khỏi tửu lâu, Lăng Dạ lập tức đuổi theo.
“ Lãnh, ngươi có biết ở Huy Kí quốc có cái gì chơi vui không a.” Lăng Dạ đi theo phía sau Lãnh nói.
“ Không biết, chưa đi qua.”
“ Ngươi cũng không có đi qua a, vậy ngươi có biết đường đi như thế nào không, đừng để lạc đường đó.”
“ Yên tâm đi, không có đến mức mù đường như ngươi đâu.” Lãnh có chút không kiên nhẫn, nói thật nhiều a.
“ Vậy chúng ta đi tìm một khách ***, ngày mai rồi xuất phát.” Lăng Dạ cao hứng nói, không chút để ý đế hắn nói mình mù đường.
Nhìn thấy Lăng Dạ cao hứng như thế, Lãnh gật gật đầu.
Trong tửu lâu ở một chiếc bàn gần cửa sổ, một thanh y nhân đang chậm rãi ăn cơm, khi nhìn thấy Lăng Dạ, cả người trấn động một phát, thiếu chủ, liền lập tức trả tiền, đi theo sau. Không quên dùng bồ câu chuyển tin vào hoàng cung.