Chương 47

CHƯƠNG 47
Lăng Quang và Lãnh hai người trừng mắt nhìn cánh tay Viên Diệp Phong đang chạm vào Lăng Dạ, thấy ánh mắt đắc ý tự mãn của hắn.
Lăng Quang tiến tới, ôm Lăng Dạ đang bị Viên Diệp Phong kéo lấy vào lòng, khiến cho tay của Lăng Dạ rời khỏi Viên Diệp Phong, sau đó nói: “Vậy thì cùng nhau đi thôi.”


Mà Lãnh lúc này cũng tiến lên kéo tay còn lại của Lăng Dạ, hai người kẹp Lăng Dạ ở chính giữa, để tránh y và Viên Diệp Phong tiếp xúc.


Mà Viên Diệp Phong khi thấy bộ dáng bá đạo cường thế của Lãnh và Lăng Quang, trên mặt là biểu tình vô hại, thỉnh thoảng liếc mắt cùng Lăng Dạ, rồi cho hai người bọn họ ánh mắt khiêu chiến.
Thế là trong suốt một ngày đi dạo thành Tây, đã trôi qua trong sự chiến đấu của ba người.


Những ngày tiếp theo, Viên Diệp Phong luôn đúng giờ có mặt, sau đó cùng Lăng Quang, Lãnh hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mỗi lần khi Lăng Dạ nhìn bọn họ, ba người luôn là bộ mặt vô tội.


Một tuần rất nhanh trôi qua, Lăng Quang thấy Lăng Dạ đang nằm ngủ ở cạnh bên người y, trong lòng đang suy tính phải làm sao mới có thể dụ y rời khỏi Huy Kí, như vậy mới có thể bớt đi một tình địch, mấy ngày nay cứ luôn cùng với Viên Diệp Phong trừng mắt qua lại, đôi mắt đã muốn ẩn ẩn đau nhức rồi.


Nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi ra ngoài cửa, trên trời là một mảng đầy sao, vầng trăng mỹ lệ, y phi thân lên nóc nhà, thấy Lãnh đang ngồi một mình ở đó uống rượu ngắm trăng.


available on google playdownload on app store


Thấy Lăng Quang cũng lên nóc nhà, Lãnh dùng nhãn thần tỏ ý bảo y ngồi bên cạnh, sau đó hai người tự uống rượu, ai cũng không muốn đánh vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Hai người giống như đã biết trong lòng đối phương đang muốn gì, uống xong rượu, bèn đi về phòng của mình.


Ngày hôm sau, Lăng Dạ mở mắt ra nhìn thấy Lăng Quang nằm bên cạnh, có chút cảm khái độ dày da mặt của y, đuổi thế nào cũng không chịu đi.


Đang muốn rời giường, Lăng Quang lại ôm lấy y, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai y: “Dạ nhi, hôm nay chúng ta trở về đi, ở đây chơi cũng đã lâu lắm rồi, hơn nữa phụ hoàng xuất cung cũng đã sắp hai tháng rồi, nước không thể một ngày không có vua, theo phụ hoàng về đi, hơn nữa Huy nhi và Thanh Cang đều rất nhớ ngươi.” Lăng Quang dùng đến tình cảm, giảng thêm đạo lý, nói đến mức Lăng Dạ cảm thấy bản thân rất có lỗi với y vậy.


Nhìn nhãn thần kỳ vọng của Lăng Quang, không thể làm gì hơn là gật đầu, đáp ứng.
Thấy Lăng Dạ gật đầu, đáp ứng yêu cầu của mình, trong lòng Lăng Quang vô cùng hưng phấn, lần này Viên Diệp Phong không thể cùng y tranh giành Lăng Dạ nữa.


Rời giường, ăn xong bữa sáng, Lăng Quang liền bảo tùy tùng đi thu xếp hành lý, sau đó chuẩn bị rời khỏi Huy Kí.
Lãnh thấy Lăng Dạ thong dong ngồi trong vườn, tiến tới nói: “Chuẩn bị trở về rồi.” Nguồn :


“ Ân, phụ hoàng không thể xuất cung ra ngoài quá lâu, quốc gia cần phải có một người lãnh đạo.” Lăng Dạ nhìn từng cành cây ngọn cỏ trong vườn, ở đây ngụ cũng hơn một tuần, có chút tiếc nuối.
Lãnh nhìn Lăng Dạ, cắn cắn môi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm chặt miệng.


Viên Diệp Phong vẫn như bình thường đúng giờ có mặt, thấy người trong viện vội vội vàng vàng, đi đến trước mặt Lăng Dạ, nhíu mày nói: “Dạ nhi, các ngươi là đang chuẩn bị làm gì, muốn đi sao?”


Gật gật đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng, sau đó nhìn Viên Diệp Phong nói: “Những ngày qua cảm tạ ngươi đã hướng dẫn cho chúng ta, không biết sau lần này phải đến khi nào mới có thể gặp mặt.”


Viên Diệp Phong than một hơi, nhìn Lãnh, lại nhìn Lăng Dạ, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc của y, nói: “Rảnh thì nhớ đến Huy Kí thăm ta, ta cũng không có nhiều thời gian để đi thăm ngươi.”
Lăng Quang thấy Viên Diệp Phong, liền cho hắn một nhãn thần đắc ý, từ nay về sau ngươi đừng mơ tưởng được gặp Dạ nhi nữa.


Sau khi cáo biệt với Viên Diệp Phong, Lăng Dạ ngồi lên xe ngựa, nhìn phong cảnh bên ngoài, phải trở về rồi sao, ra đi hơn ba năm, hiện lại phải trở về thật sao? Quang Diệp, dù sao cũng là nhà của mình.


Một đường đi rất yên tĩnh, không có xảy ra chuyện gì, Lãnh cưỡi ngựa, nghĩ lại ba năm này khoảng thời gian bên nhau, rất vui vẻ, bất tri bất giác đã yêu y, nhưng trong tim y lại đã có tồn tại của một người khác, bản thân xuất hiện quá muộn rồi chăng? Trở về rồi thì có còn cơ hội nữa không?


Lăng Quang nhìn Lăng Dạ, trong lòng suy tính cuộc sống hạnh phúc của hai người từ nay về sau, ba người ai cũng đang suy tư chuyện riêng của mình, nên trên đường đều rất an tĩnh, chỉ có âm thanh móng ngựa, và khi gió thổi qua, lá cây đong đưa xào xạt.






Truyện liên quan