Quyển 5 - Chương 4
Oliver nhanh chóng xé áo ngủ Rolin xuống, Rolin túm chặt quần áo nhưng lại không thể chống lại khí lực của đối phương.
“Oli…” Vô luận uất hận như thế nào, đôi môi tái nhợt bị chặn lại không thể phát ra âm thanh nào.
Nụ hôn này tương đối bá đạo, độ mạnh của môi lưỡi giao triền làm Rolin lần đầu tiên không biết phải làm thế nào. Hai tay cậu cố gắng bắt lấy áo Oliver, muốn kéo hắn ra, Oliver dứt khoát dùng một tay mạnh mẽ kéo đôi tay cậu áp lên đỉnh đầu, ngón tay cậu đập vào thành giường đau muốn chảy nước mắt.
Đầu lưỡi bị đối phương ʍút̼ mạnh muốn run lên. Oliver lui ra, đầu lưỡi đảo qua khóe môi, tiếp theo hôn rải rác lên mặt, cằm cậu, dưới sức ép của hắn, Rolin không thể ngẩng đầu lên.
“Oliver! Uổng cho tôi tin tưởng anh!”
Đối phương ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia tối tăm, mông Rolin bị nâng cao lên, quần ngủ dễ dàng bị đối phương kéo xuống. Ngón tay lạnh lẽo dọc theo khe hở của qυầи ɭót tiến vào, khi ngón tay chạm vào da thịt, tim Rolin như muốn nhảy vọt lên cổ.
“Tôi cũng từng tin tưởng cậu, thế nhưng tôi có được những gì?” Oliver từ trên cao nhìn thẳng xuống Rolin, sức mạnh từ đôi mắt kia như muốn giam cầm cậu.
“Để tôi đi…”
“No way.” Ngữ điệu lạnh lẽo đến tàn khốc. Môi Oliver lại dừng trên cổ Rolin, đầu lưỡi dường như miêu tả mạch máu đang lưu động, độ mạnh của nụ hôn làm Rolin cảm thấy như mình sắp bị đối phương nuốt trọn.
Cánh mông bị bóp gần như tr.a tấn, ngón tay Oliver thăm dò khe hở bí ẩn kia, này làm Rolin càng mãnh liệt cảm giác được nguy hiểm.
Giây tiếp theo, răng nanh Oliver đảo qua da Rolin, khiến cậu sợ hãi đến cực điểm, hai tay dùng sức đẩy cổ đối phương, nhưng lại không khác gì châu chấu đá xe, sau tiếng ‘bục’, hô hấp Rolin đình chỉ, cảm giác rõ ràng vật thể bén nhọn tiến vào cơ thể.
Máu theo miệng vết thương nhỏ kia rời khỏi cơ thể mình, mà một loại cảm giác mới lạ chạy dọc theo thần kinh tiến sâu vào trong tâm trí, cậu không khỏi hé miệng, đó là một loại khát vọng về đêm, hai tay cậu mất tự nhiên nâng lên ôm lấy bả vai Oliver, trông mong đối phương có thể tiếp xúc với mình chặt chẽ hơn.
Hai ba giây sau, Oliver đột nhiên ngẩng đầu lên, cầm lấy hai tay Rolin đặt hai bên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu đã ăn cái gì!”
Đồng từ khuếch trương của Rolin chậm rãi thu hẹp lại, hô hấp dần vững vàng, tư duy tán loạn cũng dần quay về, cậu nhìn Oliver, lộ ra một nụ cười, “Tôi không tiêm bạc lỏng vào máu mình, anh yên tâm. Chẳng qua là một chất hóa học khác thôi, vô hại với người thường, nhưng lại gia tăng tốc độ kết tủa ion Ag trong cơ thể anh.”
Hô hấp Oliver ngày càng nặng, Rolin chống nửa người ngồi dậy, nhẹ nhàng gạt hắn qua một bên.
“Tôi không muốn làm hại anh, nhưng tôi cũng phải bảo vệ bản thân. Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm huyết hệ của bất cứ ai.”
Vươn tay che miệng vết thương trên cổ, vừa rồi bị đối phương hút đi ít nhất phải 200cc máu, Rolin kéo quần bị tụt xuống tận đầu gối lên, xoay người xuống giường.
Oliver nằm nghiêng trên giường, nhíu mày nhìn nam tử mở tủ quần áo kiếm áo khoác.
Hắn không có khí lực, tuy bạc tích tụ trong cơ thể hắn không trí mạng, nhưng hắn đã mất đi khí lực.
“Cậu lấy máu của tôi không phải để chế tạo dung dịch X-a, mà muốn tính toán chính xác lượng bạc lỏng có thể làm tôi mất đi khí lực, mà không lấy mạng của tôi, đúng không?”
“Đúng vậy.” Rolin kéo chăn cho hắn, giống như mỗi lần Oliver đã làm với cậu.
“Cậu đã quyết tâm rời tôi đi, thì nên dùng liều lượng trí mạng.”
“Vì sao? Vì anh còn có thể bắt tôi về?” Rolin lây cuộn băng gạc trong ngăn kéo ra, quấn quanh cổ mình.
Oliver nhắm mắt không nói lời nào.
Rolin ngồi bên giường, “Tôi không nghĩ anh muốn tôi ở lại đây vì anh yêu tôi.”
“Cậu biết, nhưng cậu lại không muốn hiểu.”
“Nếu không thương anh, tôi sẽ không mềm lòng với anh như vậy.” Ngón tay Rolin chạm nhẹ vào mu bàn tay Oliver, rồi xoay người rời đi.
“Cậu đi không ra khỏi sân vườn này.”
Rolin quay đầu lại, chỉ đứng ở cửa nói một câu, “Hẹn gặp lại, Oliver.”
Cám ơn anh đã đánh thức tôi trước khi tôi vĩnh viễn ngủ say.
Tôi biết, anh nghe thấy.
Xuyên qua dãy hành lang uốn khúc, Rolin bước nhanh xuống thang lầu, vừa lúc gặp Glynn bưng hồng trà đi tới.
“Dandes tiên sinh, trễ như này ngài muốn đi đâu?”
Rolin không trả lời hắn, chỉ cười rồi để lại bóng lưng.
Glynn nghi ngờ đẩy cửa phòng, thấy Oliver đang ngã trên giường, nước trà đổ nhào xuống đất, “Tiên sinh! Ngài làm sao vậy!”
Oliver nắm chặt nắm tay, run rẩy chống người ngồi dậy, nhắm chặt hai mắt.
Chloe, Daven – Ngăn cậu ta lại!
Rolin chạy như điên một mạch, chạy tới trước dòng suối, hai bóng đen bất chợt xẹt qua làm cậu dừng bước.
“Muốn đi đâu, tiến sĩ D?” Cô gái mặc áo khoác đen đứng trên viên đá nhô lên giữa hồ nước, “Có rất ít người làm Larsson đại nhân đau lòng đến vậy giống anh.”
Rolin nhếch miệng cười, “Muốn thử moi lòng ra xem là cái gì làm không?”
Cô gái vẫn đứng đó, Rolin lại cảm thấy một sức mạnh rất lớn từ trên giáng xuống, đáp xuống vai cậu. Cũng may cậu đã tiêm một liều thuốc cho mình, nhưng chỉ có thể duy trì ba phút, phải tốc chiến tốc thắng!
Xoay người để thấy người vừa tạo áp lực cho mình, giờ mới phát hiện đó chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Ngay sau đó, cô gái và cậu bé cùng nhắm vào Rolin, bẻ hai tay cậu ngoặt ra sau, Rolin đá văng cô gái, giãy thoát khỏi cậu bé, mới vừa chạy được hai bước, đối phương ra tay rất nặng, Rolin bị trúng một quyền của người đàn bà kia, lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa ói ra sạch, lui về sau một bước liền bị tiểu quỷ kia bò lên người, thời gian trôi qua rất nhanh, làm Rolin không khỏi sốt ruột.
“Anh còn có thể kiên trì bao lâu? Tiến sĩ?” Cô gái nói thầm bên tai cậu, nghe như Rolin đã là tù binh của họ.
Rolin đang giãy dụa thì phát hiện trên đất có một chiếc bóng thật dài, cũng không lay động vì sự vùng vẫy của mình, chứng tỏ cái bóng kia không thuộc về ba người bọn họ.
Ngẩng đầu lên, Rolin thấy trên bức tượng ở đỉnh con thác có một nam tử đang đứng thẳng lưng, mái tóc vàng tung bay, khóe miệng mỉm cười.
“Cậu cần tôi không?”
Cô gái và cậu bé đồng thời ngẩng đầu, “Feldt Hassing!”
Rolin ngẩn người, nháy mắt liền thoát khỏi lực bị hai người bọn họ ấn trên đất, cái cảm giác mặt bị dán xuống đất rất khổ sở.
“Anh cũng là huyết tộc! Vì cái gì tôi phải tin anh!”
Trong mắt hai người ngăn cản Rolin liền xuất hiện vẻ sợ hãi.
“Đây là địa bàn của Larsson! Hy vọng Hassing đại nhân lập tức rời đi!”
Người nam tử tên Feldt cười dịu dàng, hành động vuốt cằm giống như một trưởng bối đã trải qua bao tang thương đang nhìn một đứa trẻ chưa rành sự đời.
“Cậu xác định không muốn tôi giúp cậu?” Feldt khom người, độ cong của thắt lưng có một loại khí chất cổ điển.
Rolin cắn răng vùng vẫy, dược hiệu đã qua, nhưng nhớ đến hành động của người trước mắt này ở hẻm tối, hắn ta có khác gì Oliver?
Trước mắt lại hiện lên một đoạn hình ảnh, bản thân cả người đầy máu đang hấp hối được đối phương gắt gao ôm vào lòng.
“Đừng chuyển biến tôi.”
Mình đã nói với hắn như vậy.
Sau đó đối phương ôm lấy cậu, dứt khoát kiên quyết bước vào ánh nắng.
Rolin chật vật ngẩng đầu, nhìn vào mắt đối phương.
Anh ta không giống.
Âm thanh trong đầu nói với mình như vậy.
“Giúp tôi! Giúp tôi!” Rolin hét to, cô gái ngăn cản cậu vội vàng đè cậu lại.
“Được rồi.” Feldt nhảy xuống, thời điểm chân chạm đất không gây ra một tiếng động nhỏ, “Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nhờ tôi giúp. Làm cho tôi cảm thấy vạn phần vinh hạnh.”
Chớp mắt mà thôi, cô gái và cậu bé kia liền bị ấn ngã trên mặt đất.
“Các ngươi không phải đối thủ của ta, xét đến đây là địa bàn của Larsson, cút đi.” Feldt nhướng này, kéo Rolin lên, biến mất trong nháy mắt.
Rolin nghẹn khí, loại cảm giác di chuyển rất nhanh này còn kích thích hơn so với bay lên trời, cậu không dám chắc tim mình có còn trong ***g ngực hay không.
“Anh… muốn mang tôi đi đâu?”
“Quay về Washington.” Lúc này họ đã tới nội thành Luân Đôn, tốc độ của Huyết tộc quả nhiên khiến người ta kinh hãi.
“Tôi? Trở về như thế nào?”
Feldt cười rút giấy tờ trong túi ném cho Rolin, “ID và hộ chiếu của cậu.”
Rolin mở hộ chiếu ra, tên bên trong đúng là ‘Rolin Dandes.’
“Còn anh thì sao? Anh là ai?”
“Feldt Hassing.” Feldt vươn tay, một chiếc xe màu bạc dừng lại.
“Tôi biết anh là ai, tôi đang hỏi anh và tôi là quan hệ như thế nào!” Rolin vừa ngồi vào xe vừa hỏi.
Feldt cười bí hiểm, tao nhã ngồi xuống cạnh cậu, chỉ nói một câu, “Cậu đoán xem?”
Rolin nhín mày, quay mặt đi, “Không nói coi như xong.”
Mà Feldt cũng không tức giận, hai người đi tới sân bay quốc tế, đi qua lối đi đặc biệt để lên máy bay, Rolin còn hơi mơ màng.
“Cậu đang nghĩ vì sao mình lại quá khinh địch mà cứ như vậy đi theo tôi?”
“Anh đọc suy nghĩ của tôi?” Rolin cau mày nhìn đối phương.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chỉ vì tôi hiểu cậu.” Feldt không nhanh không chậm cài dây an toàn, “Hơn nữa tôi đã đáp ứng cậu, sẽ không đọc cậu đang nghĩ gì.”
Rolin ngẩn người, “Chúng ta đã từng… ước định như vậy?”
Máy bay bắt đầu di chuyển, chuẩn bị cất cánh.
Feldt không trả lời cậu, chỉ nhìn đường băng trước mắt, mỉm cười, “Luân Đôn là địa bàn của Larsson, hắn ăn sâu bén rễ ở đây. Nếu không phải đã ngoại giao đường bay trước, nói không chừng chúng ta còn không có cơ hội lên được máy bay.”
“Ngoại giao đường bay? Đúng vậy, tôi là đặc vụ FBI” Rolin nghiêng đầu, “Như vậy cộng sự của tôi là ai? Trên TV thì đặc vụ liên bang không phải đều cùng hành động với cộng sự sao?”
Feldt cười mà không đáp, máy bay lúc này đã bay lên không trung.
“Ngủ một giấc đi, tiến sĩ D. Trở về Washington cậu còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Khi máy bay đáp xuống Washington, theo giờ địa phương thì đã là bốn giờ hai mươi phút.
Đi vào sân bay, Feldt nhét một tờ giấy vào tay Rolin.
“Đây là gì?”
“Địa chỉ phòng thí nghiệm, nhà của cậu. Melanie và Albert… họ đề là trợ thủ của cậu, đã chờ cậu rất lâu.”
“Anh thì sao?”
Feldt giơ chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay ra, ám chỉ thời gian không cho phép anh tiếp tục hoạt động, “Tôi muốn tìm một nơi không bị ánh nắng chiếu tới cho hết thời gian.”
Đứng tại chỗ nhìn bóng đối phương rời đi, Rolin cảm thấy rất quen thuộc, tựa như mình đã từng vô số lần nhìn bóng dáng ấy.
Anh rốt cuộc là ai?
Ra khỏi sân bay, Rolin liền bắt một chiếc taxi, đưa giấy tờ trên tay cho hắn.
Ra thang máy, Rolin đứng ở cửa, có chút khẩn trương.
Lúc này, cánh cửa mở ra, một cô gái mang giày cao gót vẻ mặt vui mừng, “Tiến sĩ! Cuối cùng anh cũng đã về!”
Nhíu mày, Rolin hỏi: “Cô là… Melanie?”
“Anh không phải nhớ tôi sao! Feldt còn nói anh có thể đã mất trí nhớ, hại tôi thật lo lắng a!” Một cái ôm thật chặt làm tâm trí có chút lơ đãng của Rolin quay về, phía sau cô còn có một cậu trai trên tay bế một đứa bé.
“Không, tôi quả thật không nhớ cô. Là Feldt nói cho tôi biết, có hai nghiên cứu sinh đang chờ tôi.” Rolin nhẹ nhàng đẩy Melanie ra, chậm rãi đi vào phòng thí nghiệm.
“Tiến sĩ… Anh cũng không nhớ em sao?” Cậu bé ngửa đầu, dường như có chút mất mát.
Rolin xoa đầu cậu bé, vẻ mặt xin lỗi, “Thực xin lỗi, anh quả thật không nhớ. Em có thể nói cho anh biết tên của em không?”
“Em là Mike, anh còn hay nói em là con của anh đó.”
“A…” Con sao… Rolin có chút mờ mịt.
“Chuyện này, Mike là Huyết tộc anh nhận nuôi, anh chỉ ngẫu nhiên đùa một chút rằng cậu bé là con anh sinh ra.” Melanie cũng có chút không thích ứng khi đối mặt với Rolin mất trí nhớ, “Kia là phòng của anh, nếu anh cần nghỉ ngơi thì… bên cục nói cuối tuần này sẽ tiến hành kiểm tr.a anh, nếu anh không thích hợp với công việc nghiên cứu này, họ sẽ xem xét khả năng rút anh khỏi phòng thí nghiệm.”
Rolin nhìn quanh bốn phía, lời nói của Melanie cũng không làm cậu lo lắng, “Phòng thí nghiệm này cũng không tệ lắm, cô yên tâm, tôi sẽ không bị chuyển đi đâu.”
Melanie gật đầu, vỗ một chiếc máy tính nói: “Đây là địa bàn của ngài, tôi và Albert vẫn luôn không dám xâm phạm.”
Rolin cười, ngồi xuống trước máy tính, sau khi khởi động mới biết có mật khẩu.
Mật khẩu mình hay dùng nhất chính là tên của Lindsay, nhưng không ngờ sau khi nhập vào lại không chính xác, đổi sang ngày sinh của Lindsay, vẫn sai, Rolin nhún vai, nhìn sang phía Melanie đang dọn lại bàn thí nghiệm nói: “Cô xác định đây là máy tính của tôi?”
“Tôi xác định, khẳng định và nhận định.” Melanie giơ cốc đo lường lên, “Nếu thật sự không được chúng ta có thể tìm người bên FBI đến hỗ trợ giải mã.”
“Được, tôi thật sự nghĩ không ra còn mật khẩu nào hay dùng nữa. Đúng rồi, trong phòng thí nghiệm còn luận văn hay báo cáo nào của tôi không?” Rolin xoay người, “Tôi rất muốn biết nghiên cứu có liên quan đến Huyết tộc tôi đã tiến hành tới đâu rồi.”
“Haha, chúng tôi chỉ là trợ thủ của anh thôi, tất cả tài liệu đều nằm trong máy tính kia.”
“Bất quá, tiến sĩ. Tính tình của ngài thật sự tốt hơn rất nhiều nha.” Mike ngồi cách đó không xa, nghiêm trang nói.
“Trước đây tôi rất xấu tính?”
“Không phải rất xấu.” Melanie kéo Albert qua, “Mà là phi thường hư. Bởi vì…”
“Bởi vì sao?”
Bởi vì sau khi tận mắt nhìn thấy Lindsay hóa thành tro bụi, anh trở thành người không dễ dàng bộc lộ bản thân trước mặt người khác.
Thấy Melanie giống như không muốn trả lời câu hỏi này, Rolin cũng không ép buộc.
“Vậy Feldt thì sao? Có vẻ anh ta rất hiểu tôi?”
“Hassing tiên sinh là cộng sự của ngài.”
“Thì ra anh ta là cộng sự của tôi! Vì tôi là chuyên gia phụ trách các vụ án của Huyết tộc, vậy nên cộng sự của tôi phải là Huyết tộc, cái tên kia còn bày đặt làm ra bộ dáng thần thần bí bí.”
Mike lại nghiêm túc bổ sung, “Còn nữa, tiến sĩ thích Feldt.”
“Anh ta là cộng sự của tôi, tôi đương nhiên thích anh ta.” Rolin lại đem lực chú ý dồn lên máy tính, muốn thử tìm ra mật khẩu.
Mike còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Melanie giữ lại.
Cơn buồn ngủ ập tới, Rolin quay lại phòng ngủ của mình, ngả lưng xuống giường liền ngủ say.
Không biết từ lúc nào, Feldt đi vào phòng, nhẹ nhàng ngồi cạnh cậu, cánh tay thật cẩn thận ôm lấy cậu, cùng cậu nằm trong chăn.
Nụ hôn vụn vặt rơi lên chóp mũi Rolin, chậm rãi kéo cậu vào lòng.
Mở choàng mắt, Rolin nuốt nước miếng nhìn chăm chú lên trần nhà, nghiêng mặt qua mới nhận ra bên cạnh mình không có một bóng người.
Ra là mơ, thật tốt quá… Thì ra chỉ là mơ, tại sao mình và cộng sự lại vô cùng thân thiết như vậy chứ!
Nhưng vì sao mình lại mơ giấc mơ đó? Feldt rất hấp dẫn, cho dù là nam nhân cũng sẽ bị mị lực của hắn làm cho dao động, nhưng người mình yêu phải là Lindsay a!
Ngồi dậy, Rolin mạnh mẽ mát xa huyệt Thái Dương của mình, vì sao mọi thứ vừa xảy ra lại không giống cảnh trong mơ, mà giống như một mảnh nhỏ trong kí ức?
Mười hai năm nghiên cứu mình đã quên sạch, thế nhưng trong đầu luôn thường xuyên xuất hiện Feldt?
Mặc xong quần áo, Rolin đi ra phòng ngủ.
Mike đang lắp ráp một bộ mô hình, “Tiến sĩ, anh phải ra ngoài sao?”
“Ừ.” Rolin xoa đầu Mike, cậu bé lộ ra biểu tình kinh hỉ. Không lẽ trước đây mình hung dữ lắm sao, vì cái gì chỉ xoa đầu thôi mà cậu nhóc cũng cao hứng như vậy? Mình thích trẻ con a, còn từng mơ cùng Lindsay sinh một đội bóng rổ…
Đi xuống dưới lầu, Rolin cúi đầu đi vài bước, trước chín giờ tối có không ít xe.
Ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh thon dài đứng dưới cột đèn, tay cầm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn đốm lửa lập lòe trên tay, mặc dù trong bóng đêm mơ hồ, cũng tuấn mỹ đến mức làm người khác muốn thở dài.