Chương 60: Liêm trướng* buông xuống
(*Liêm trướng là cái màn giường thời xưa đó, khi nào đi ngủ thì người ta mới buông trướng xuống thôi (Ŏ艸Ŏ))
Triệu Trăn cúi người hôn lên thân thể Trương Hoàn, cười cười nhẹ gọng nói, “Bảo bối, em không thể bỏ chạy, mỗi lần đều để tôi chịu khổ.”
Trương Hoàn hé nửa đôi mắt nhìn ông, sau đó lại thấy thứ to lớn ngẩng cao đầu dưới thân Triệu Trăn, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nói, “Tôi dùng tay làm!”
Triệu Trăn ôm cậu, dùng ** cọ ** của Trương Hoàn, nói, “Luôn dùng tay có gì hay chứ.”
Trương Hoàn giơ tay khẽ đẩy Triệu Trăn, diện vô biểu tình nhìn Triệu Trăn một lúc, trên trán Triệu Trăn rịn mồ hôi, hơi thở nặng nhọc nóng rực, thổi lên gò má cậu, tim Trương Hoàn nóng lên, nói, “Nhưng lần trước ông đáp ứng tôi thế nào, ông nói để tôi ở trên. Lẽ nào ông nói không giữ lời?”
Triệu Trăn cười cọ bên tai Trương Hoàn, nói, “Tôi không phải nói mà không giữ lời. Chỉ là, em cũng biết hai người đàn ông làm rất dễ bị thương, em lại không có kinh nghiệm, em dám cam đoan tôi có thể có vui sướng lại không bị thương sao? Hơn nữa, xế chiều hôm nay tôi còn muốn đi công ty, thật để cho em đến, buổi chiều tôi làm sao ra ngoài, em nói có phải không?”
Trương Hoàn biết Triệu Trăn nói đúng, nhưng vẫn giận dỗi nói, “Vậy ông liền có thể làm tôi, tôi không ra cửa gặp người?”
Triệu Trăn nói, “Tôi không phải ý này, em xem em, tối hôm qua thức đêm, hôm nay nên ở trên giường ngủ thật tốt. Hơn nữa, em có thể trước nhìn thật kĩ tôi làm thế nào, học xong, lần sau lúc em tới, cũng đã có kinh nghiệm, không phải sao?”
Tuy Trương Hoàn cảm thấy Triệu Trăn đây là cố ý từ chối, thế nhưng, ông nói xác thật có lý.
Triệu Trăn thấy vẻ mặt Trương Hoàn có một tia buông lỏng, tiếp tục cổ vũ, “Từng làm 0 mới có thể làm một 1 tốt, những lời này không phải kinh nghiệm người khác tổng kết ra sao? Em nên học trước một ít, tôi sau này nhất định cho em đến, có được không? Hơn nữa, tôi sẽ không để cho em bị thương, lần trước không phải em cảm thấy rất thoải mái sao…”
Ông nói đến đây, Trương Hoàn liền xấu hổ lúng túng đánh lên lưng Triệu Trăn một cái, quát, “Ngậm miệng. Còn nói, ông liền xuống cho tôi.”
Triệu Trăn nghĩ thầm Trương Hoàn kỳ thật phỏng chừng vẫn muốn thử xem cảm giác nằm dưới, chí ít cậu có hứng thú hoặc hiếu kì, đây đối với Triệu Trăn mà nói, đã đủ để dụ Trương Hoàn lên đường.
Ông phi thường kiên nhẫn bôi trơn cho cậu, Trương Hoàn không biết tràng bích (đường ruột) của mình cư nhiên mẫn cảm như vậy, tuy không đến mức cảm thấy rất dễ chịu, nhưng đích xác không phải rất khó chịu, còn thỉnh thoảng bị Triệu Trăn khiêu khích khoái cảm.
Mặt Trương Hoàn đỏ bừng, đem mặt chôn sâu vào trong gối, Triệu Trăn thậm chí hoài nghi cậu muốn nghẹn ch.ết chính mình, thế là không ngừng an ủi cậu, lại hôn tai hôn gáy, Trương Hoàn chỉ thấp giọng rầu rĩ nói, “Ông muốn làm thì làm nhanh đi.”
Triệu Trăn vì trêu chọc cậu, còn không ngừng nói cho cậu nghe quá trình nới rộng, nói sau này cậu phải học thật kĩ, vì những lời này của Triệu Trăn, cơ thể Trương Hoàn càng trở nên mẫn cảm, ngay cả lưng đều nổi lên một tầng đỏ nhạt.
Triệu Trăn làm tốt công tác mở rộng, hôn một cái trên mặt Trương Hoàn, rõ ràng là muốn thương yêu Trương Hoàn, trong miệng lại nói, “Tôi lại dùng chút dầu bôi trơn là tốt rồi, tôi thấy em thật thích thứ đồ chơi này bôi vào…”
Trương Hoàn xấu hổ quẫn bách thầm muốn mắng ông hai câu, nhưng cậu nhịn xuống, nói, “Ông nếu không nhanh lên một chút, thì để tôi tới đi.”
Khi Trương Hoàn cho rằng lại là đầu ngón tay của Triệu Trăn tiến vào, Triệu Trăn cứ như vậy không hề báo trước đâm đại gia hoả của mình vào, ông chưa tiến vào bao nhiêu, Trương Hoàn vẫn đau đến kêu ra tiếng, mắng, “Ông làm cái gì! Thứ gì vậy, lấy ra!”
Triệu Trăn nhịn xuống không di động, cầm tay Trương Hoàn đến sờ sờ hung khí của mình, Trương Hoàn nhẹ hô một tiếng, Triệu Trăn ôn nhu dỗ cậu, “Tôi làm chậm thôi, không có chuyện gì, em thả lỏng là được, giao cho tôi đi… Không có việc gì…”
Trương Hoàn muốn giãy ra, thế nhưng Triệu Trăn lại đè xuống bảo cậu thả lỏng, cậu đành hít sâu một hơi, cậu cảm nhận được cảm giác Triệu Trăn chậm rãi đi vào, trướng đau làm cho cậu không biết làm thế nào, thế nhưng cậu không muốn để Triệu Trăn xem thường mình, vì vậy sau khi đáp ứng sẽ không xin tha, cũng sẽ không bỏ nửa chừng, trừ phi cậu thật sự tức giận không chịu nổi.
Trán Trương Hoàn đổ đầy mồ hôi, Triệu Trăn đương nhiên cũng không khá hơn chút nào, ông vừa chậm rãi đi vào, vừa hôn lưng và cổ Trương Hoàn.
Trương Hoàn không biết qua bao lâu mới chậm rãi cảm nhận được một ít khoái cảm sau tê dại, Triệu Trăn phát hiện cậu không khó chịu lắm, liền tăng nhanh động tác, tay cũng đưa ra trước xoa nắn khí quan mềm xuống của Trương Hoàn, Trương Hoàn cắn răng không để mình kêu ra tiếng, bởi vì đau đớn và khoái cảm kỳ quái này mà đại não mê man thần trí mơ hồ.
Triệu Trăn thở dốc ôn nhu hỏi cậu, “Đau lắm sao? Có muốn tôi chậm chút không.”
Trương Hoàn không trả lời ông, cậu cảm giác mình bị ông làm cho choáng váng, sau đó Triệu Trăn không thoả mãn với tư thế vào từ đằng sau, ông muốn nhìn mặt Trương Hoàn, muốn nhìn ánh mắt cậu, liền ôm cậu xoay lại, Trương Hoàn nhắm mắt, thanh âm rất nhẹ, “Ông… Ông nhanh lên một chút.”
Triệu Trăn lại cúi người hôn khoé môi cậu, đáp lại, “Phải chậm mới được, em muốn thượng tôi, vậy lúc này nên cảm nhận thật tốt, nếu không đến lúc đó em làm sao có kinh nghiệm?”
Trương Hoàn bị ông chọc cho có chút sợ hãi, muốn giơ tay đánh ông, nhưng Triệu Trăn đột nhiên hung hăng đâm vào, khiến cậu kêu một tiếng, tay chỉ có thể bắt được ga giường, sợ bị Triệu Trăn đâm đụng vào đầu giường.
Triệu Trăn nhìn thần tình cắn răng chịu khổ của Trương Hoàn, chỉ muốn bật cười, ông cố ý giày vò cậu, chậm rãi giày vò, không ngừng cọ xát vào điểm nhạy cảm trong cơ thể cậu, Trương Hoàn dần dần chịu không nổi, mắng ông hỗn đản, chân lại kẹp lấy eo ông.
Triệu Trăn di động, thân thể Trương Hoàn phi thường mềm dẻo, thắt lưng cơ hồ bị gập lên, cậu hình như cũng không cảm thấy có cái gì khó chịu, Triệu Trăn nhìn cậu lúc này thần sắc mê man, ** không ngừng ma sát đâm vào bụng mình, biết cậu cảm nhận được khoái cảm, liền thở phào nhẹ nhỏm, động tác cũng mạnh hơn vừa rồi.
Giường lớn trong phòng không ngừng phát sinh là âm thanh có tiết tấu, đệm nhấp nhô, tiếng thân thể ma sát, tiếng hai người hôn môi, hoặc là tiếng thở dốc, thỉnh thoảng còn có tiếng mắng nhỏ của Trương Hoàn, hoặc tiếng rên rỉ đứt quãng không chịu nổi…
Kịch liệt, nhiệt tình, ái muội…
Triệu Trăn khống chế ý muốn bắn dục vọng nóng rực trong cơ thể Trương Hoàn, vì suy nghĩ cho thân thể cậu, rút ra, bắn vào giữa hai chân Trương Hoàn, Trương Hoàn vì bắp đùi nhạy cảm bị dịch nóng kích thích, cũng bắn ra.
Triệu Trăn nằm bên người Trương Hoàn, thở hổn hển, kéo lấy cậu, nhẹ nhàng xoa lưng cậu.
Trương Hoàn qua một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cậu dựa vào trong lòng Triệu Trăn, có chút không biết chính mình đang ở đâu, cảm giác đêm nay là đêm nào*, thời gian giống như ngưng lại, mà thế giới phức tạp rộng lớn này, chỉ có cậu và Triệu Trăn hai người.
(*chỗ này là 1 câu thành ngữ mình để nghĩa đen luôn, mang ý chỉ mờ mịt, không rõ,…)
Tuy ban đầu xác thật khó chịu, nhưng sau đó, cậu không thể không thừa nhận, cậu bị Triệu Trăn ôm lấy trừu sáp, lại từ trong đó cảm nhận được một loại khoái cảm kỳ diệu, động tác nguyên thuỷ nhất của con người, làm cho cậu từ trong đau đớn cảm nhận được kích tình nhiệt liệt không gì sánh được, nhưng lại an tâm bình thản như vậy, cậu như đang chờ đợi tu luyện thăng tiên, thậm chí một khắc cuối còn cảm nhận được vĩnh hằng.
Cậu không nói rõ được loại cảm giác này, chỉ có thể đưa tay ôm chặt Triệu Trăn.
Sau đó Trương Hoàn buồn ngủ, Triệu Trăn ôm cậu đi tắm, trong bồn tắm, Triệu Trăn xoa bóp cơ thể cho cậu, Trương Hoàn cảm thấy phi thường thoải mái mà an tâm, liền ngủ mất.
Triệu Trăn kiểm tr.a thân thể cho Trương Hoàn, phát hiện ngoại trừ sưng đỏ một chút ra thì không có chảy máu, ông cẩn thận giúp cậu bôi thuốc, chỉ sợ làm cậu thức giấc.
Triệu Trăn vỗ về cơ thể Trương Hoàn, không thể không nghĩ, trước đây nói Trương Hoàn thiên phú dị bẩm phi thường chính xác.
Sau đó Triệu Trăn cùng Trương Hoàn lên giường ngủ, ông không buồn ngủ, nhưng ông vui vẻ nằm trên giường tỉ mỉ quan sát dung nhan khi ngủ của Trương Hoàn.
Còn thừa dịp Trương Hoàn ngủ say, mấy lần hôn cậu.
..
Buổi trưa Trương Hoàn tỉnh lại, Triệu Trăn gọi cậu cùng nhau ăn cơm.
Trương Hoàn tuy thấy mông cảm giác rất kì kì, nhưng cậu ngược lại không phải rất ngượng ngùng, cùng nhau ăn cơm trưa xong, phát hiện bước đi chính mình không có gì kỳ quái, liền muốn về trường học, Triệu Trăn không cho cậu quay về, nói, “Em ở nhà đợi đi, tôi đến công ty rất nhanh sẽ quay lại, ừm?”
Có lẽ Triệu Trăn chỉ không chú ý nói nơi này là nhà, thế nhưng nghe vào tai Trương Hoàn, cậu lại sửng sốt một chút, không biết thế nào, trong lòng lại ấm áp, cậu đưa tay từ phía sau ôm lấy eo ông, nói, “Vậy ông về sớm một chút. Tôi dùng máy tính trong này làm việc cũng được.”
Triệu Trăn cười hôn hôn mũi cậu rồi mới đi, loại phương thức hôn giống như trêu chọc con nít này, trước đây Trương Hoàn không thích lắm, lần này lại không cảm thấy gì.
Học kì mới bắt đầu rồi, diễn đàn buôn bán đồ second-hand Trương Hoàn làm cho Nghiêm Lập Bản đã đi vào quỹ đạo, cậu vừa làm hạng mục trong phòng nghiên cứu, vừa muốn làm công việc bên ngoài đàn anh giới thiệu, lại còn chuyện Nghiêm Lập Bản, thế là cậu trở nên vô cùng bận.
Triệu Trăn có ý muốn cậu không nên bận rộn như vậy, bảo cậu thoải mái là được rồi, nhưng Trương Hoàn không để ý ông khuyên bảo, cậu ham thích làm những việc có thể làm.
Khi biết Trương Hoàn ở bên ngoài làm thêm, Triệu Trăn liền đề nghị với Trương Hoàn, hỏi cậu có muốn đến công ty ông làm việc không, ông có thể cho cậu học hỏi thêm vài thứ, tiếp xúc xã hội, sau này đối với việc lập nghiệp hoặc công việc của cậu đều có lợi.
Nhưng Trương Hoàn lại lắc đầu kiên quyết từ chối, trong lòng Trương Hoàn vẫn luôn để ý chính mình kém hơn Triệu Trăn, vì vậy đối với việc phụ thuộc vào ông rất bài xích.
Suy nghĩ này của Trương Hoàn, rất lâu về sau Triệu Trăn mới minh bạch, sau khi hiểu ra, ông không thể không nghĩ những suy nghĩ này rất ngây thơ, thế nhưng, ông cũng đồng dạng tôn trọng quyết định của cậu, đồng thời tôn trọng lòng tự ái của cậu. Mỗi người đều có lúc như vậy, nghĩ đến mọi thứ trên thế giới này, đều có thể dựa vào hai tay chính mình lấy được, loại hào khí và dũng khí này đều đáng quý, sau khi vấp phải rất nhiều ngăn trở, sau khi biết chính mình rất nhỏ bé, người ta mới có thể trở nên trì trệ, muốn đi tìm những thứ có thể dựa vào.
Tuy Triệu Trăn không đồng ý loại cá tính này của Trương Hoàn, thế nhưng, ông lại cho rằng cậu như vậy cũng là đáng quý, nguyện ý tôn trọng cậu, đồng thời dung túng cậu, hơn nữa nguyện ý khi cậu vấp phải trắc trở, khi cậu cần giúp đỡ, mới ra tay giúp.
Mỗi một đứa trẻ, đều cần phải tự mình vấp phải trắc trở, đồng thời cảm nhận được đau đớn, mới có thể từ trên vết thương máu chảy đầm đìa mà trưởng thành.
Kỳ thật Triệu Trăn tình nguyện Trương Hoàn không trưởng thành, nhưng mà, ông biết, hết thảy đều không thể ngăn cản, ông chỉ có thể đi theo bên cạnh Trương Hoàn, khi cậu đau đớn cho cậu an ủi, khi cậu cần nâng đỡ cho cậu một cây cột chống mà thôi.
—
Tiểu Bảo: mọi người vui chứ ^^~~ Bù lại thứ 5 mình nghỉ nha, hôm đó có bài kiểm tr.a QAQ