Quyển 1 - Chương 8-2
Tư Tuấn trở lại phòng ngủ, Kỳ Hoán Thần còn nằm trên giường, chăn che khuất nửa khuôn mặt, phía dưới lộ ra bắp đùi trơn nhẵn, trong ánh sáng u ám đặc biệt rõ ràng.
Đến bên giường, vừa nằm xuống, người đàn ông cậu cho rằng đang ngủ say đột nhiên xoay người đè ép lên, chuẩn xác hôn lên bờ môi cậu, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tùy ý khuấy động dây dưa trong khoang miệng, một tay kéo quần cậu xuống.
Trong nháy mắt bị đè ép, Tư Tuấn chỉ giãy dụa một chút, sau khi phản ứng lại liền mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trong một tháng này, đây là thái độ của cậu khi Kỳ Hoán Thần cầu hoan, không phản kháng cũng không đón ý nói hùa, noi theo một búp bê tiêu chuẩn, tận lực khiến biểu hiện của chính mình như một con cá ch.ết vô vị. Chỉ là… buổi sáng đàn ông luôn dễ kích động, Tư Tuấn tự nhiên cũng không ngoại lệ, lúc này càng tập trung lực chú ý, kiềm chế phản ứng sinh lý.
Bàn tay băng lãnh của Kỳ Hoán Thần từ giữa hai chân thăm dò ra phía sau, đầu ngón tay chen vào nơi sâu nhất trong khe mông, xuyên vào khuấy đảo vài cái, tiến đến bên tai Tư Tuấn nỉ non nói: “Sao lại ấm ướt vậy… Tối hôm qua không phải không làm sao? Lẽ nào nửa đêm anh mộng du mà làm em sao?”
Tư Tuấn nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn không được một cước đạp Kỳ Hoán Thần xuống dưới giường, ngồi dậy mắng: “Anh TMD tự mình sờ tràng đạo mình xem có ướt hay không!”
Kỳ Hoán Thần ngã ngồi trên thảm lông, nhíu mày: “Tức giân? Em họ, gần đây tính tình em cũng không dịu ngoan như trước đây.”
Tư Tuấn hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Kỳ Hoán Thần, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt kẻ kia chỉ có trêu tức cùng không đồng ý.
Với chuyện tình dính dáng đến tính dục, Kỳ Hoán Thần không tim không phổi, quả thực Tư Tuấn đã nhìn đủ rồi, tức giận với hắn, không khác gì tự ngược chính mình. Hít sâu mấy hơi, Tư Tuấn xoay người trở lại giường, kéo cao chăn che kín đầu liền ngủ, hạ quyết tâm mặc kệ Kỳ Hoán Thần lại nói gì làm gì, chính mình cũng không nghe không nhìn không hưởng ứng.
Đệm giường nhẹ nhàng lay động, Kỳ Hoán Thần một lần nữa bò lên, tiến vào chăn, từ phía sau ôm lấy Tư Tuấn, cằm dán trên bờ vai cậu, đầu dụi vào cổ cậu, đột nhiên nói: “Em họ, trên người em thật khó ngửi!”
Tư Tuấn bị lời này kích thích vô ý thức ngửi ngửi người mình, mấy giờ trước cậu mới tắm rửa, trên người ngoại trừ mùi khói thuốc nhàn nhạt cũng không có gì.
Một lát sau, hô hấp Kỳ Hoán Thần chậm dần, tựa hồ đang ngủ, mà Tư Tuấn bị lăn qua lăn lại đến nửa đêm lại phơi ngoài gió lạnh vài giờ, cuối cùng cũng không chống đỡ được vẫy gọi của thần ngủ, bị Kỳ Hoán Thần ôm rơi vào trong bóng tối vô biên.
Vừa cảm giác ngủ đã đến buổi trưa, Kỳ Hoán Thần vẫn đang trong kỳ nghỉ đông không cần đến trường lại tỉnh trước, đưa lên một nụ hôn ‘chào buổi sáng’ nóng cháy đánh thức được Tư Tuấn.
Đẩy ra người dính trên thân, Tư Tuấn sắc mặt không tốt vọt vào phòng tắm.
Cậu vốn là một người sống rất quy luật, buổi tối mười một giờ đi ngủ, buổi sáng sáu giờ rời giường. Sau khi tới thành S, cho dù cùng Kỳ Hoán Thần chơi đùa đến hừng đông mới trở về, cũng sẽ không tỉnh dậy sau bảy giờ, thế nhưng hiện tại… Chỉ là hơn một tháng, mỗi ngày bị Kỳ Hoán Thần ôm, cư nhiên cũng bắt đầu ngủ không muốn tỉnh.
Thói quen tốt cần thời gian dài để bồi dưỡng, trở nên sa ngã lại nhanh như cưỡi mây đạp gió.
Rửa mặt xong xuống lầu, đồ ăn trên bàn đã dọn xong, Kỳ Hoán Thần cầm đũa chọn chọn lựa lựa, một bộ không hứng thú, khiến cho đầu bếp đứng ở một bên liên tục lau mồ hôi lạnh.
Kỳ Sơn Hải tuy là nhà giàu mới nổi, cũng là người coi trọng điệu bộ đại gia tộc, Kỳ Hoán Thần cũng kế thừa loại thói quen này. Một mặt thanh tỉnh nói mình là con trai một kẻ lưu manh cùng vũ nữ, một mặt cũng rất thích ra bộ đại thiếu gia, may là hắn lớn lên da mịn thịt mềm, rất có quý khi con cháu nhà giàu, nếu không chỉ sợ cũng là một truyện cười.
Tư Tuấn ngồi vào một bên, cầm lấy bát vùi đầu ăn. Ngày hôm qua Kỳ Hoán Thần nhắc tới muốn hẹn phụ nữ đi trượt tuyết, hiện tại không ăn uống no đủ, một hồi phải lái xe mấy giờ, bị tội thế nhưng chính là cậu.
Kỳ Hoán Thần không có hứng thú với đầy bàn đồ ăn, nhưng đối với người dùng cơm lại rất có hứng thú, nâng cằm tỉ mỉ thưởng thức bộ dáng Tư Tuấn ăn cơm, rất nhanh nhưng rất quy củ. “Ăn ngon chứ?”
Tư Tuấn cũng không ngẩng đầu lên: “Cũng không tệ lắm.”
Mùi vị đồ ăn do đầu bếp chuyên nghiệp của Kỳ gia làm tự nhiên là sẽ không kém, có thể so với nhà hàng năm sao, nhưng luôn có loại cảm giác cứng nhắc, nói cảm tính một chút, chính là thiếu loại mùi vị đồ ăn gia đình.
Bất quá loại mùi vị này, từ sau khi mẹ mất, Tư Tuấn cũng không thưởng thức lại, sớm đã không muốn bắt bẻ.
Kỳ Hoán Thần lại nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Em họ, em biết nấu ăn không?”
“Biết làm cơm rang trứng.”
“Lần sau làm cho anh ăn đi…” Kỳ Hoán Thần chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Từ sau khi mẹ anh ch.ết, anh chưa từng ăn một bữa cơm thoải mái.”
Tư Tuấn sửng sốt ngẩng đầu, cư nhiên trên mặt từ Kỳ Hoán Thần thấy được biểu tình có thể gọi là “ôn nhu” cùng “tịch liêu”, tràn ngập nhân tính. Đồng thời, cũng từ sự ‘tâm linh tương thông’ giữa mình và Kỳ Hoán Thần mà sinh ra chút cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này, từng xuất hiện khi Kỳ Hoán Thần kể cho cậu về nụ hôn đầu tiên lúc nhỏ, cũng từng xuất hiện khi hắn tựa trong lòng cậu nói phải nhắc nhở xuất thân của mình. Lúc đó, loại kỳ lạ này khiến cậu giao ra càng nhiều thực tâm với Kỳ Hoán Thần, thậm chí ảo tưởng có thể kết thành tình cảm anh em chân chính cùng hắn, nhưng hiện tại… lại chỉ khiến cậu mất khẩu vị.
Nếu như sau khi đã trải qua bị uy hϊế͙p͙ cùng xâm phạm, cậu còn có thể vì một chút việc nhỏ không đáng kể mà sinh ra hảo cảm với Kỳ Hoán Thần, kia thực sự là bị đùa bỡn đến ch.ết cũng đáng đời! Tư Tuấn đang nghĩ ngợi, Kỳ Hoán Thần trước mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôn nhu tịch liêu trong nháy mắt biến thành tàn nhẫn áp bách, sau đó lại hòa tan thành tươi cười lãnh khốc.
“Tử Gia, đến ăn trưa đi.”
Tư Tuấn theo giọng nói của Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một bóng người không kịp né tránh trên thang lầu.
Kỳ Tử Gia đứng trước cửa phòng ngủ, do dự vài giây mới đi xuống, ngồi vào đối diện Tư Tuấn, bên người Kỳ Hoán Thần.
Tiếp nhận bát đũa người hầu đưa lên, Kỳ Tử Gia vô cùng tự nhiên ăn uống: “Thật phong phú a!”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Kỳ Hoán Thần mỉm cười, gắp một miếng cá bỏ vào trong bát hắn.
Tư Tuấn đến Kỳ gia gần một năm, Kỳ Tử Gia cũng trở về gần một năm, bọn họ chưa từng ngồi ăn cơm cùng bàn.
Kỳ Tử Gia trốn tránh Kỳ Hoán Thần, Kỳ Hoán Thần cũng lười nhìn Kỳ Tử Gia, hai người trên cơ bản là như người lạ, vì thế tình cảnh ‘huynh hữu đệ cung’ trước mắt này có vẻ quỷ dị cực điểm.
Đang nghi hoặc ngày hôm nay Kỳ Hoán Thần tại sao lại khác thường như vậy, hắn liền đưa ra đáp án.
“Anh nhớ kỹ khi em còn nhỏ, chính là một tiểu mập mạp nhỉ, sao hiện tại vóc dáng cao lên mà lại không béo, sắp gầy thành da bọc xương.” Kỳ Hoán Thần nói, sờ sờ cánh tay Kỳ Tử Gia, nhìn như đang cảm thán hắn gầy yếu, kỳ thực dưới tay vô cùng dùng sức, chuẩn xác cầm cánh tay bị thương của Kỳ Tử Gia.
Kỳ Tử Gia sắc mặt nhất thời tái nhợt, mồ hôi chảy xuống bên thái dương, nhưng cắn răng nhịn xuống không kêu một tiếng.
Tay Kỳ Hoán Thần dùng sức càng lúc càng lớn, gân xanh trên mu bàn tay đều gồ lên, mãi đến khi cánh tay sao Kỳ Tử Gia chảy ra vết máu mới thoả mãn buông tay ra, lại dò xét vào túi áo hắn, móc ra bật lửa cùng thuốc lá.
“Tử Gia, em còn vị thành niên, sao có thể hút thuốc chứ?” Kỳ Hoán Thần nói, rút một điếu thuốc, đung đưa kẹp giữa hai ngón tay, lộ ra biểu tình chán ghét: “Mùi thuốc này thật khó ngửi a…”
Kỳ Tử Gia lại nở nụ cười: “Đàn ông không phải nên có mùi thuốc lá sao?”
“Đó là cái cớ đàn ông xấu cùng ‘nương nương khang’* dùng để tăng lợi thế…” Kỳ Hoán Thần một tay nâng lên cằm Kỳ Tử Gia, tỉ mỉ quan sát một chút, tấm tắc than thở: “Người đẹp như em vậy, chỉ bằng khuôn mặt nhỏ nhắn này, cũng đã đủ mê người…”
“Anh ba, anh quá khiêm tốn, em thua xa anh.”
“Hai chúng ta sao có thể so sánh chứ, khuôn mặt này của em… thật là khuôn mặt điển hình do kỹ nữ sinh ra mà!” Kỳ Hoán Thần nói, bàn tay cầm thuốc lá đột nhiên đâm về phía mặt Kỳ Tử Gia, nhưng trước khi có thể chạm đến hắn, cổ tay lại bị Tư Tuấn nắm lại.
“Được rồi!” Cảnh cáo đập sơn chấn hổ, uy hϊế͙p͙ giết gà dọa khỉ như vậy đã đủ rồi.
“Em họ, em muốn làm anh hùng sao?” Kỳ Hoán Thần nhíu mày, khó có được không tức giận, bỏ lại tàn thuốc đứng lên.”Ăn no rồi chứ, chúng ta dẫn Ares đi dạo.” Nói xong gạt bàn tay Tư Tuấn, đi trước ra ngoài.
Tư Tuấn hít sâu một hơi, đối diện ánh mắt không sao cả của Kỳ Tử Gia. “Xin lỗi.”
“Có quan hệ gì với anh?” Kỳ Tử Gia giũ đi tàn thuốc rơi trên người, bưng bát tiếp tục ăn, hoàn toàn không quan tâm tay áo bị máu chảy ra nhiễm đỏ.
Kỳ Tử Gia không quan tâm, Tư Tuấn nhưng không thể không quan tâm. Tuy rằng Kỳ Hoán Thần luôn chán ghét Kỳ Tử Gia, nhưng một năm này, ngoại trừ lúc ban đầu ngược đãi trong phòng tắm, Kỳ Hoán Thần hầu như không làm chuyện gì quá đáng với Kỳ Tử Gia.
Tư Tuấn cũng không tự cho mình là người tốt, cũng biết tinh thần trọng nghĩa cùng lòng đồng tình này thường sẽ tạo thành phản tác dụng, bởi vậy mặc dù rất tán thưởng Kỳ Tử Gia, cũng không từng có bất luận biểu lộ gì trước mặt Kỳ Hoán Thần.
Mà lúc này đây, thực sự là cậu quá sơ suất, ngay tại đầu tường nơi sân sau, tại nơi Kỳ Hoán Thần mở cửa sổ là có thể thấy, đơn độc ở chung cùng Kỳ Tử Gia. Với tính cách Kỳ Hoán Thần, không nổi giận ngay tại chỗ đã là ở tận lực khắc chế đi!
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Ares, Tư Tuấn đứng dậy đi vào trong sân, Kỳ Hoán Thần đưa dây thừng cho cậu.
Ares vừa nhìn đến sợi dây, lập tức liền cúi đầu, đuôi cũng buông xuống, lăn lộn qua lại trên mặt đất.
Trong khoảng thời gian này bọn họ cùng nhau đi dạo, vẫn đều là Tư Tuấn cầm dây thừng, sau khi trải qua một phen vật lộn đeo vào cho Ares. Kỳ Hoán Thần tuy rằng không ngăn cản, nhưng biểu tình hiển nhiên là không tán thành, lần này sao lại chủ động đưa sợi dây cho cậu?
Nhìn ra nghi ngờ của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần có thâm ý nói: “Buộc một lần, thì phải buộc cả đời, như vậy mới có thể tạo uy nghiêm của chủ nhân, cũng khiến nó biết tư cách của mình.”
Tư Tuấn nắm chặt sợi dây, sầu muộn đau đớn đè trên ngực trong khoảng thời gian này, bị một câu không cho lối thoát này kích thích khiến tất cả đều cuồn cuộn trào dâng, cho dù tính tình tốt đến đâu, lại hiền lành hơn nữa, lực kiềm chế càng thêm mạnh, cũng không cách nào nhẫn nhịn nữa.
“Nhưng tôi cũng không phải chó, anh không tư cách trói buộc tôi!”
Bi thương cùng phẫn nộ ngưng tụ trong ánh mắt Tư Tuấn khiến Ares trở nên cảnh giác, lỗ tai dựng thẳng lên, thân thể đè thấp, hướng về phía Tư Tuấn phát ra tiếng gừ trầm thấp.
Thế nhưng Kỳ Hoán Thần lại thản nhiên nhìn thẳng cậu, một chút chột dạ cũng không có, như đương nhiên nói: “Người cũng như nhau, chỉ có một cơ hội lựa chọn, xác định lập trường, không nên làm tiểu nhân lật lọng.”
“Đúng vậy, tôi lựa chọn đứng bên anh, cho dù là bị ép, tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý chịu trách nhiệm cùng làm hết nghĩa vụ với lựa chọn của mình, nhưng nghĩa vụ này vô luận như thế nào cũng không bao gồm làm đồ chơi của anh!”
“Ý của em là, anh muốn em làm gì em đều có thể làm… Chỉ là trên giường không được?!” Kỳ Hoán Thần lạnh lẽo cười rộ lên, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự: “Anh chưa bao giờ nói điều kiện với người khác, bất quá đối tượng là em, anh có thể nhường một bước, chuyện khác em đều không cần xen vào, chỉ phụ trách theo anh trên giường là được.”
Thái độ “phá lệ khai ân” này của Kỳ Hoán Thần, khiến Tư Tuấn muốn ngửa mặt lên trời cười to… Người này cư nhiên không cảm thấy chính mình có gì sai, tựa hồ ép buộc người khác lên giường không khác gì ép người không biết uống rượu phải uống, đây là giá trị quan của hắn, căn bản không thể nói đạo lý với hắn.
“Kỳ Hoán Thần… Anh buông tha tôi, để tôi về nhà đi, chuyện tình lúc trước tôi coi như chưa từng phát sinh…” Tư Tuấn có một loại cảm giác vô lực sâu sắc, ngay cả sự phẫn nộ cũng bị bao phủ, cậu không muốn đòi công đạo gì cả, cũng không có ý niệm trả thù trong đầu, mong muốn duy nhất chính là mau chóng kết thúc tất cả sai lầm này.
Kỳ Hoán Thần nghĩ cũng không nghĩ liền mở miệng: “Không ── a ── ”
“Anh tốt nhất là động động não rồi lại trả lời tôi!” Tư Tuấn một một tay nắm áo hắn, ép hắn trên thân cây, sức mạnh to lớn, khiến cành khô đều lay động, vài chiếc lá khô rụng xuống.
Ares vẫn đề phòng nhanh chóng nhào qua, hướng về phía yết hầu Tư Tuấn muốn cắn xuống, Tư Tuấn đành phải buông Kỳ Hoán Thần ra bảo vệ nơi yếu hại, đem con chó cưỡi trên vai quăng xuống dưới.
Hiện tại Ares đương nhiên không phải đối thủ của Tư Tuấn, nhưng nó nóng lòng bảo vệ chủ nhân, hoàn toàn là bộ dạng liều mạng, Tư Tuấn nhất thời không chế ngự được nó, lại không muốn giết nó, chỉ đành lui về phía sau vài bước.
Ares cũng không tiếp tục dây dưa, ngồi dưới đất che chở trước mặt Kỳ Hoán Thần, lộ ra răng nanh bén nhọn, liên tục phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, lông mao toàn thân đều dựng thẳng lên.
Nhìn người trốn ở phía sau sủng vật, Tư Tuấn gằn từng chữ: “Kỳ Hoán Thần, đây là cơ hội cuối cùng, cơ hội cuối cùng … còn có thể cho anh và tôi lưu lại một lối thoát, anh nghiêm túc suy nghĩ đi!”
Nói xong, Tư Tuấn bước khỏi Kỳ gia, người hầu trốn ở một bên lúc này mới dám đi qua, lại sợ hãi chú chó vẫn như cũ trong trạng thái đề phòng mà không dám tới quá gần.
“Đại thiếu gia… cậu vẫn ổn chứ? Cần gọi điện thoại cho lão gia sao?”
“Đều câm miệng cho ta!”
Trừng mắt nhìn đám người hầu, Kỳ Hoán Thần ôm chầm Ares, hôn nhẹ đầu nó, vuốt ve đám lông dọc theo sống lưng, sau vài cái mới khiến nó trầm tĩnh lại, ‘ô ngao’ một tiếng chui vào trong lòng chủ nhân.
“Chó ngoan, quả nhiên không để ý nguy hiểm bảo vệ tao, vĩnh viễn chỉ có một mình mày…” Ôm chú chó, ánh mắt Kỳ Hoán Thần khi chuyển hướng vào trong nhà, liền trở nên hung ác.
Trong khoảng thời gian này Tư Tuấn rõ ràng đều rất ngoan ngoãn, chút chống cự tiêu cực trên giường, cố ý tỏ ra cứng ngắc cùng trong lòng không dao động, cũng như trò chơi tình thú đáng yêu, lại không hề có dấu hiệu đột nhiên phát hỏa, còn muốn kết thúc quan hệ với hắn, nhất định thoát không được can hệ cùng tạp chủng Kỳ Tử Gia kia!