Quyển 2 - Chương 11-1

Cuối cùng sau một hồi mưa tuyết mùa đông, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng trở lại.
Thời điểm giữa trưa, ánh mặt trời trong suốt chiếu xuống, chiếu đến người và động vật đều trở nên biếng nhác.


Tư Tuấn đi tới bên cạnh chuồng chó ở một góc sân, đem một tô thịt bò hầm đặt ở trước mặt chú chó săn nằm úp sấp tắm nắng bên bụi cỏ.


Cái mũi đen ướt át giật giật, Ares chậm rãi nâng mi mắt, cũng không lập tức bị mỹ thực trước mắt mê hoặc, mà là thưởng cho Tư Tuấn một cái liếc mắt xem thường, cong lưng đứng dậy phát ra tiếng gầm gừ thấp trầm, cảnh cáo kẻ xâm lấn lãnh địa.


Mãi cho đến khi Tư Tuấn lui về sau đến khoảng cách an toàn, nó mới cúi người, tỉ mỉ ngửi ngửi, rồi sau đó ngậm trở về cái ổ nhỏ của mình, ôm khối thịt chuyên tâm gặm cắn.


Lúc này, Tư Tuấn hơi tiến thêm một bước, đã thấy Ares lập tức buông miếng thịt, nhe răng trợn mắt gầm gừ, hung ác độc địa trong ánh mắt không khác gì ác lang.


Lại một lần nữa thân cận thất bại, Tư Tuấn phiền muộn thở dài. Một tháng này cậu nằm viện, địch ý của Ares với cậu không chỉ không giảm, trái lại còn tăng thêm cảm giác xa lạ. Trước đây còn có thể dắt nó tản bộ, hiện tại ngay cả tới gần cũng không được cho phép.


available on google playdownload on app store


Phảng phất một năm này, mỗi ngày đi dạo cho ăn, chưa từng khiến nó nhớ kỹ cậu, bất quá một tháng không xuất hiện, liền hoàn toàn lãng quên.
Thực sự là dã tính khó thuần…


Tư Tuấn đang thở dài, lỗ tai Ares đột nhiên dựng lên, con mắt màu vàng rám nắng phát sáng, nửa giây sau liền bỏ lại khối thịt đã ăn phân nửa, phe phẩy đuôi xông ra ngoài, chạy vội hơn mười thước, nhào vào trong lòng Kỳ Hoán Thần mới từ bên ngoài đi vào.


Khí trời vừa trở nên ấm áp, Kỳ Hoán Thần liền không mặc trang phục mùa đông, thay bằng áo khoác mỏng, bị Ares lôi kéo, hơn phân nửa vai đều lộ ra. Hắn một bên kêu “Lạnh quá”, một bên ôm đầu Ares vào trong ngực, còn móc ra mấy cái bánh quy dành cho chó từ trong túi áo, mở lòng bàn tay ra để nó ɭϊếʍƈ.


Mà có mấy miếng đồ ăn vặt mùi vị không ra sao kia, Ares lập tức đem khối thịt bò lớn ném đến sau đầu, một đường chạy vòng quanh chủ nhân, hoàn toàn là một bộ dạng chó giữ nhà. So sánh với hình dạng cảnh giác hung hãn khi đối mặt Tư Tuấn, quả thực như hai con chó khác nhau.


Đối với Tư Tuấn mà nói, đây chính là con sói con kiêu ngạo, nuôi không thân, cho ăn không nhớ. Nhưng với Kỳ Hoán Thần mà nói, con chó này chính là vệ sĩ trung thành, uy vũ bất khuất, phú quý không tham.


Kỳ Hoán Thần dụ dỗ Ares tới trước mặt Tư Tuấn, Ares liền ngồi xuống đám cỏ giữa hai người, cái mông quay về phía Tư Tuấn, ngửa đầu le lưỡi nhìn Kỳ Hoán Thần, còn không thì đem cái đầu to lớn cọ cọ chân hắn.


Kỳ Hoán Thần vẻ mặt ấm áp tươi cười, vô cùng tự nhiên cầm bàn tay Tư Tuấn, phủ lên đầu Ares, nghiêm trang nói với chó cưng: “Như vậy là không ngoan, mày phải làm bạn với em họ mới được.”


Ares lắc lắc cái đuôi thô to, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ khinh miệt, nếu không phải tay Kỳ Hoán Thần và Tư Tuấn đan cùng một chỗ, nó khẳng định sẽ cắn một ngụm.
Bàn tay Kỳ Hoán Thần vẫn lạnh lẽo như vậy, lòng bàn tay ma sát lên mu bàn tay cậu, khiến cả người Tư Tuấn đều trở nên không được tự nhiên.


Đang muốn rút tay về, cả người Kỳ Hoán Thần đã nhích lại gần, một tay kéo cánh tay cậu, một tay ôm lấy thắt lưng gầy gầy kia.
“Em họ, trên người đã hết đau rồi sao?”
Tư Tuấn nhịn xuống kích động muốn một cước đá Kỳ Hoán Thần xuống hồ cá, thấp giọng nói: “Đã sớm không đau nữa.”


“Vậy là nói, em lại có thể mỗi ngày theo bên người anh rồi?” Kỳ Hoán Thần nhất thời cười đến mi mắt cong cong, bàn tay cũng xấu xa trượt xuống dọc theo thắt lưng.
Tư Tuấn nắm cổ tay hắn, vặn về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời anh đã nói, đừng quên!”


Dùng tư thế không được tự nhiên bị Tư Tuấn kiềm chế trước người, tươi cười của Kỳ Hoán Thần nhanh chóng biến mất, đổi lại trước đây nhất định nổi trận lôi đình, nhưng lúc này lại áp chế tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Trí nhớ của anh rất tốt… Thế nhưng điều em đã đáp ứng anh, cũng không thể đổi ý!”


Bốn mắt nhìn nhau, vênh váo hung hăng trong mắt Kỳ Hoán Thần không giảm chút nào, chỉ là nhiều hơn chút “ủy khuất” cùng “nhường nhịn”, nhắc nhở Tư Tuấn một tháng trước, bọn họ trên giường bệnh đã đạt thành giao dịch kia.


Khi Tư Tuấn khôi phục ý thức, trong ngực khó chịu thở không nổi, trên thân thể như có nghìn con kiến đang gặm cắn, đau ngứa khó nhịn, xoay người trở mình không được, muốn gãi ngứa lại bị ngăn cản.
“Đừng lộn xộn… Cẩn thận vết thương bị vỡ, để anh xoa xoa cho em.”


Lời nói tràn đầy quan tâm vang lên bên tai, Tư Tuấn hoảng hốt nhớ lại khi còn nhỏ, sau khi bị muỗi đốt, mẹ dịu dàng nói “Ngoan, đừng gãi, để mẹ thổi thổi cho con”…


Cố gắng mở ra mí mắt chua xót, thích ứng với tia sáng không mãnh liệt, quay đầu hướng về nơi thanh âm phát ra. Đường nhìn từ từ điều chỉnh tiêu điểm, xuất hiện trước mắt, là khuôn mặt xinh đẹp tươi cười.


Kỳ Hoán Thần ngồi trên ghế bên giường, một tay cầm lấy cổ tay cậu, tay kia đặt bên gò má cậu, che khuất ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ.


Đại não Tư Tuấn còn mơ màng trầm trầm, nhất thời không biết mình đang nơi nào. Sau một hồi mới hồi tưởng tất cả, rồi lại không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể gắt gao mím chặt môi, mặc Kỳ Hoán Thần nhẹ nhàng xoa lên đám băng vải quấn đầy trên lưng cậu.


“Sao vậy? Còn có chỗ nào ngứa? Hay là khát nước?” Kỳ Hoán Thần sờ sờ đôi môi có chút khô tróc của Tư Tuấn, xoay người rót một chén nước ấm.


Thấy nước, Tư Tuấn vô ý thức nuốt nuốt nước miếng, lại phát hiện trong cổ họng có chút nóng rát, khó chịu căn bản phát không ra tiếng được, chống ván giường vừa định xoay người, vai đã bị Kỳ Hoán Thần đè lại.


“Đừng nhúc nhích, vết thương sau lưng em mới kết vảy…” Kỳ Hoán Thần nháy nháy cặp mắt đẹp xinh, giảo hoạt cười. Hai tay nâng chén nước, uống một ngụm lớn, sau đó phồng má nghiêng qua.


Làn môi mềm mại ướt át dán lên đôi môi khô khốc của Tư Tuấn, từng chút từng chút, đem dòng nước mát lành rót vào trong cổ họng nóng rực.


Dùng đầu ngón tay lau đi chút nước chảy ra trên khóe miệng Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Đói không? Anh đã bảo đầu bếp nấu cháo sáng, lập tức sẽ mang lên ── “


Người vẫn luôn kiêu ngạo như gà trống, đột nhiên biến thành gà mái nhỏ hiền tuệ, khiến cả người Tư Tuấn đều không được tự nhiên, bất quá nguyên nhân tạo thành loại chuyển biến này là gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.


“Kỳ Hoán Thần!” Tư Tuấn hơi động thân thể, nhìn thẳng hai mắt Kỳ Hoán Thần, phát ra tiếng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh không cần cảm kích tôi… Tựa như Kỳ Tử Gia nói, cho dù là con mèo nhỏ đi lạc, cũng không thể mặc nó bị chó dữ bắt nạt… Đổi lại là ai bị bắt đi trước mắt tôi, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ.”


Sắc mặt Kỳ Hoán Thần lập tức lạnh xuống, không biết bởi vì nhắc tới “Kỳ Tử Gia” khiến hắn căm thù đến tận xương tuỷ, hay là vì bị Tư Tuấn phủ định tầm quan trọng của mình.


Mà biểu tình tức giận này của hắn, trái lại so với hình dạng nùng tình mật ý lúc trước, càng khiến Tư Tuấn thoải mái…


Một bên tự giễu mình quả nhiên là cuồng bị ngược, một bên nằm úp sấp xuống phất phất tay: “Anh không cần tiếp tục canh chừng tại chỗ này, giữa hai chúng ta sớm đã không cần phải … duy trì tình cảm anh em thâm sâu giả dối.”


Kỳ Hoán Thần đứng lên, thân thể lung lay, cũng chưa đi, trái lại ngồi vào mép giường.


“Em họ, anh không so đo em nói gì, anh chỉ quan tâm em làm thế nào!” Cúi người, Kỳ Hoán Thần cả người dán trên lưng Tư Tuấn, cái cằm gầy gầy cọ cọ tại sau gáy, thổi thổi khí vào tai cậu: “Em không phải một người kích động, thế nhưng đối với người mình lưu ý lại vô cùng làm theo cảm tính… Anh cũng không thấy em vì người khác đánh bạc tính mạng như vậy!”


“Đó là vì không cơ hội ── “
Lời biện bạch của Tư Tuấn còn chưa nói xong, miệng đã bị lấp kín.
Kỳ Hoán Thần ôn nhu lại bá đạo ʍút̼ bờ môi cậu, vẻ mặt chắc chắc nói: “Em càng không thừa nhận, lại càng là để ý anh.”


Nói xong, cũng không quản phản ứng của đối phương, như chim gõ kiến không ngừng hôn lên mặt Tư Tuấn, thẳng đến khi một loại mùi vị đắng chát lan tràn giữa đôi môi…


Kỳ Hoán Thần lập tức đứng lên từ trên người Tư Tuấn, cầm cái chén một hơi uống sạch chỗ nước còn lại, vị thuốc đông y hòa tan trong miệng. Hắn sao lại quên, trên mặt Tư Tuấn còn bôi đầy nước thuốc màu sắc rực rỡ a!


Tư Tuấn dùng mu bàn tay quấn đầy băng vải cọ cọ nước bọt trên mặt, khó có được lộ ra tươi cười xấu xa, đồng thời trong đầu sinh ra ý niệm sau này mỗi ngày bôi nước khổ qua lên mặt.


Lúc này, người hầu Kỳ gia đưa cơm lên, tuy rằng là bữa sáng nhẹ, nhưng cũng rất phong phú, bát bát đĩa đĩa bày đầy tủ đầu giường.


Kỳ Hoán Thần đỡ Tư Tuấn ngồi dậy, kê gối mềm sau lưng cậu, rồi mới một tay bưng bát, một tay cầm cái muỗng, múc một muỗng cháo thổi nguội, đưa tới bên môi Tư Tuấn.
Tư Tuấn né một chút ra phía sau, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Nếu như anh thật sự cảm kích tôi, liền thả ── tôi đi ── ngô ── “


Kỳ Hoán Thần thừa dịp cậu há miệng, đầu tiên đưa cháo vào miệng cậu, mới mở miệng nói: “Em họ, em đánh giá anh quá cao. Kỳ Sơn Hải mang em đến, nhất định có suy nghĩ của mình, không phải một câu nói của anh là có thể thả em đi.”


Tư Tuấn mấp máy môi, sốt cao khiến gương mặt cậu đỏ lên: “Anh có thể buông tha tôi … ở phương diện khác!”


“Em a… Vì anh có thể ngay cả mạng cũng không cần, nhưng không muốn theo anh lên giường. Rõ ràng không phải người bảo thủ, thích để tâm chuyện vụn vặt, sao lại không thể thoải mái với phương diện này? Thảo nào sống đến hai mươi tuổi mới bị anh cướp đi thân xử nam!”


Kỳ Hoán Thần chế nhạo khiến mặt Tư Tuấn từ đỏ chuyển thành xanh, đột nhiên nghĩ chính mình không nên đánh bạc tính mạng đi cứu hắn, nên để hắn ăn chút đau khổ mới đúng! Thấy Kỳ Hoán Thần lại múc cháo đưa qua, Tư Tuấn dứt khoát quay đầu đi, làm kháng nghị không tiếng động.


Kỳ Hoán Thần nháy nháy mắt, đột nhiên nói: “Bất quá anh là một người tri ân phải báo đáp, anh đáp ứng em, từ nay về sau sau, chỉ cần em không muốn, anh sẽ không ép buộc em, cũng không dùng Phương Nhã hay bất luận chuyện gì để uy hϊế͙p͙ em nữa.”


“Thực sự?” Nghe vậy, Tư Tuấn quay đầu, con mắt trừng đến tròn tròn.


Kỳ Hoán Thần nhân cơ hội lại đưa một muỗng cháo vào miệng cậu, đáy lòng hơi có chút tư vị không thích hợp, nói: “Thế nhưng em cũng phải đáp ứng anh, mặc kệ Kỳ Sơn Hải có chủ ý gì, mặc kệ Kỳ Tử Gia cho em chỗ tốt gì, em đều là người của anh, phải ở bên anh, hiểu chưa?”


Tư Tuấn nhìn chằm chằm mắt Kỳ Hoán Thần, tuy rằng không tìm thấy bao nhiêu chân thành ở bên trong, nhưng cũng không thấy trêu chọc.


Mặc kệ nguyên nhân Kỳ Hoán Thần nhượng bộ là tri ân báo đáp, hoặc là có âm mưu khác, Tư Tuấn vẫn quyết định tin tưởng hắn một lần cuối cùng, vì thế nghiêm túc gật đầu: “Một lời đã định!”


Đơn giản đem chính mình bán đi như vậy, tựa hồ là làm ăn lỗ vốn, nhưng trong lòng Tư Tuấn hiểu rõ, nếu như Kỳ Hoán Thần có thể tuân thủ hứa hẹn, khiến quan hệ hai người trở lại quỹ đạo lúc ban đầu, cũng đã là tình huống tốt nhất.


Thời điểm treo mình dưới gầm xe, thân thể bị thương cùng thể lực tiêu hao, cậu biết rõ lựa chọn thời cơ tốt mà buông tay, còn có khả năng toàn thân thoát ra. Nếu như cứng rắn chống đỡ đến thể lực không thể chịu nổi mà ngã xuống, khẳng định sẽ bị cuốn vào bánh xe đi đời nhà ma ── dù cho trước mặt chính là một con đường ch.ết, cậu cũng không buông tay, khi đó cậu cũng đã nhận rõ nội tâm của chính mình.


Cậu cho tới bây giờ đều không ủng hộ hành vi của Kỳ Hoán Thần, căm hận chán ghét với hắn đến bây giờ cũng không có biến mất, thế nhưng, những tâm tình ấy cũng không có cách nào khiến cậu buông tha người này.
Kỳ Hoán Thần người này tuy rằng hỗn trướng, nhưng có chút nói rất đúng.


Tư Tuấn không phải một người kích động, thế nhưng đối với người mình lưu ý lại vô cùng làm theo cảm tính… Rất không may mắn, không biết bắt đầu từ khi nào, Kỳ Hoán Thần đã vững vàng chiếm vị trí “lưu ý” này.


Mà phía sau loại “lưu ý” này ẩn dấu tâm tình chân thực gì, Tư Tuấn hầu như không có kinh nghiệm tình cảm căn bản không rõ ràng lắm, cũng không muốn làm rõ ràng.


Mà với tình huống hiện nay, cậu kỳ thực là không có con đường lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận nhượng bộ ý đồ bất minh của Kỳ Hoán Thần.


Sau khi thân thể Tư Tuấn khôi phục, lại lần nữa bắt đầu làm tài xế kiêm bảo tiêu cùng người hầu nhỏ của Kỳ Hoán Thần, sinh hoạt so với trước đây không khác biệt quá lớn.


Thái độ Kỳ Hoán Thần với cậu cũng vẫn như cũ là bộ dáng ông cụ, phong cách gà trống kiêu ngạo cùng thỏ con mềm mại cùng tồn tại.


Chỉ là hiện tại thời gian hắn tâm tình tốt tương đối nhiều, thời gian làm nũng cũng tăng nhanh tương ứng, cũng tuân thủ lời hứa của mình, không tiếp tục bức bách Tư Tuấn. Tuy rằng tránh không được động tay động chân, thế nhưng nếu không suy nghĩ sâu xa, kỳ thực cũng không quá khác thân mật giữa bạn bè.


Chỉ là cậu biết, Kỳ Hoán Thần chưa từng hết hy vọng.
Kỳ Hoán Thần khắc chế hành vi của mình, nhưng lại phóng túng ánh mắt. Trong ánh mắt hắn nhìn Tư Tuấn, dục vọng thiêu đốt không chỉ chưa từng tắt, trái lại càng thêm bùng cháy.


Biến hóa duy nhất đáng nhắc tới, chính là Kỳ Hoán Thần bắt đầu tham dự sự vụ hắc đạo của Kỳ Sơn Hải.
Đương nhiên, hắn mượn cớ là trải qua chuyện thiếu chút nữa bị bắt cóc, tâm lý có bóng ma, muốn Kỳ Sơn Hải phái người tới bảo hộ hắn.


Kỳ Sơn Hải đối với yêu cầu này không có ý kiến gì, chỉ là có chút mất hứng nói: “Cha đã giải quyết những người đó, con còn phải sợ cái gì, lá gan nhỏ như vậy?!”


“Con cho tới bây giờ vẫn nhát gan, cha cũng không phải không biết…” Kỳ Hoán Thần một bên gắp rau cho Kỳ Sơn Hải, một bên oán giận: “Hơn nữa, cha lại không thể diệt cỏ tận gốc, không phải có hai tên chạy thoát sao? Vạn nhất bọn họ quay lại trả thù thì sao? Con lại không có thân thủ tốt như Tử Gia. Lần trước nếu không có em họ, con có thể đã rơi vào hang sói, đến lúc đó cha chỉ có thể đi nhặt xương con.”


Nghe vậy, Kỳ Sơn Hải nhìn thoáng qua Tư Tuấn ngồi bên người Kỳ Hoán Thần, hỏi: “Hai đứa tình cảm rất tốt?”
Kỳ Hoán Thần tựa ở đầu vai Kỳ Sơn Hải, cười khanh khách nhìn Tư Tuấn.
Tư Tuấn buông chiếc đũa, gật đầu: “Anh họ vẫn rất chăm sóc cháu.”


Kỳ Hoán Thần thoả mãn nở nụ cười, quay đầu nói với Kỳ Sơn Hải: “Con và em họ chính là giao tình sinh tử!”
Ánh mắt luôn sắc bén lãnh khốc của Kỳ Sơn Hải, vậy mà cũng trở nên nhu hòa, nhẹ giọng than: “Bác và cha cháu… năm đó cũng là như hình với bóng như vậy…”


Nghe vậy, Kỳ Hoán Thần và Tư Tuấn cũng không trả lời.


Loại hồi ức này của Kỳ Sơn Hải rất nguy hiểm, có khả năng bởi vì nhớ lại năm tháng sóng vai dốc sức cùng Tư Thiểu Phong, mà có hảo cảm với Tư Tuấn, cũng có thể vì gợi lên ký ức bọn họ quyết liệt cả đời sau không qua lại với nhau, mà sinh ra ác ý với Tư Tuấn…


Chỉ chốc lát sau, Kỳ Sơn Hải khôi phục hình dạng lạnh lùng thường ngày, thản nhiên nói: “Ngày mai cha cho ít thuộc hạ chuyên môn bảo hộ con.”
Kỳ Hoán Thần bĩu môi: “Đám thuộc hạ của cha đều là hung thần ác sát, con còn là học sinh, có bọn họ đi theo sao có thể đến trường!”


“Vậy con muốn làm thế nào?”
Kỳ Hoán Thần chớp chớp mắt, ngây thơ hồn nhiên nói: “Con tự mình đi chọn, tuy rằng khó tìm được người trong ngoài đều tốt như em họ, nhưng cũng có thể chọn ra mấy người có thể nhìn chứ?”


Kỳ Sơn Hải như cười như không nhìn hắn một cái, nhắc nhở nói: “Tùy con… Đừng đùa quá là được!”
“Cha, cha yên tâm đi!”


Kỳ Hoán Thần trước mặt Kỳ Sơn Hải, vẫn sắm vai tiểu bạch thỏ nhu thuận, với hành động không coi là cao siêu của hắn, Kỳ Sơn Hải chưa chắc nhìn không ra, chỉ là chưa từng vạch trần, Kỳ Hoán Thần cũng vui vẻ tiếp tục giả bộ.


Sóng lớn cuộn ngầm giữa hai cha con bề ngoài vô cùng hòa thuận vui vẻ này, cũng không hòa dịu bao nhiêu so với mối quan hệ giữa Kỳ Sơn Hải và Kỳ Tử Gia.






Truyện liên quan