Quyển 2 - Chương 13-2

Nghỉ ngơi một ngày đêm, chạng vạng ngày thứ hai, Tư Tuấn lái xe đến Tạp Ba Lai. Trên đường, cư nhiên thấy bà chủ xinh đẹp của Thuần Vị Trai kia cầm túi mua sắm đứng ở đầu đường gọi xe.


Tư Tuấn dừng xe bên cạnh, quay cửa kính xe xuống, vươn đầu ra nói: “Lúc này gọi xe không dễ, tôi chở cô một đoạn đường.”
Bà chủ nghiêng đầu nhìn Tư Tuấn, rất nhanh nhận ra: “Là… Tư tiên sinh mà, đã lâu không gặp.”


Ở đây cách Thuần Vị Trai cũng không xa, nhưng đang là thời điểm tan tầm cao điểm, trên đường rất đông, xe chỉ có thể di chuyển với tốc độ của rùa.
Tư Tuấn một bên lái xe, một bên lưu ý bụng dưới nhô lên rõ ràng của bà chủ.


Cảm thụ được đường nhìn của cậu, cô đung đưa chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc: “Tôi kết hôn rồi, bốn tháng nữa là trở thành mẹ.”
Tư Tuấn chân thành chúc phúc nói: “Nhất định là một người rất xuất sắc, anh họ tôi biết nhất định rất thương tâm.”


“Cậu nói Kỳ tiên sinh?” Bà chủ che miệng nở nụ cười: “Đừng nói giỡn, quan hệ của hai người tôi nhìn ra được.”
Tư Tuấn mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Chúng tôi không phải…”


Bà chủ căn bản không nghe cậu giải thích, vẻ mặt “tôi hiểu” tươi cười: “Kỳ tiên sinh tới Thuần Vị Trai ăn cơm, nào có con mắt nào nhìn tôi? Ánh mắt phóng điện mười phần của hắn, tất cả đều tập trung trên người cậu nha!”


available on google playdownload on app store


Đã tới Thuần Vị Trai, Tư Tuấn dừng xe, đang muốn giúp bà chủ xách đồ vào, một người đàn ông mang dáng dấp đầu bếp chạy ra, một bên nói lời cảm ơn một bên xách túi mua sắm lên, một tay kia ôm thắt lưng bà chủ, nhỏ giọng trách nói: “Không phải nói đợi bếp phó tới, anh cùng em đi mua đồ  sao?”


Bà chủ hờn dỗi trừng mắt liếc hắn, quay đầu nói với Tư Tuấn: “Cảm ơn Tư tiên sinh, quán chúng tôi mới có phần ăn tình nhân, nếu cậu cùng Kỳ tiên sinh đến, có thể chiết khấu cho hai người.”
Tư Tuấn xấu hổ cười cười, vội vàng lên xe.


Khi cậu đến Tạp Ba Lai đã là thời gian kinh doanh, còn chưa vào cửa, đã bị áp-phích thật lớn làm chấn động.
Ngày hôm nay Tạp Ba Lai mời nhóm nhạc đang nổi tiếng đến diễn xuất đặc biệt, nếu như đây là “kinh hỉ” Kỳ Hoán Thần nói, như vậy Tư Tuấn quả thực rất vui vẻ.


Tạp Ba Lai bình thường luôn mời minh tinh đến biểu diễn, thậm chí không ít minh tinh “kiêm chức đặc biệt” ngay tại nơi này của bọn họ.


Tư Tuấn tuy rằng không phải gia tộc truy tinh*, nhưng dù sao cũng là thanh niên, nhìn thấy minh tinh luôn cảm thấy mới mẻ, nghe được mấy người phục vụ sinh bàn luận lát nữa đi tìm minh tinh chụp ảnh chung, Tư Tuấn cũng nghiêm túc nghĩ, cậu có nên nhờ kí tên cho Phương Nhã hay không?
"(*truy tinh: theo đuổi thần tượng, ngôi sao)"


Trên sân khấu, nhóm nhạc nữ đang nổi tiếng cả một góc trời, đi theo con đường thanh thuần hoạt bát giàu sức sống, mặc kệ là giọng hát hay vũ đạo so ra đều kém diễn viên của Tạp Ba Lai, tư sắc cũng là dễ nhìn mà thôi, nhưng vẫn khiến đám đại phú thương rục rịch.


Hát xong mấy bài hát, mấy cô gái đã đổ mồ hôi nhễ nhại, một bên thở gấp, một bên lên giọng lấy hơi nói: “Chào mọi người, ngày hôm nay đến đây biểu diễn, thực sự thật cao hứng, còn có nhiều bạn bè ủng hộ chúng tôi như thế, cảm ơn các bạn! Khúc ca tiếp theo mang tên “Tam sinh hữu hạnh”*, dành tặng cho một người bạn sinh nhật hôm nay, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”


"(*ba đời may mắn, hạnh phúc)"
Vừa dứt lời, toàn bộ ánh đèn đều vụt tắt, đột nhiên một cột sáng chiếu lên trên người Tư Tuấn không hề có chuẩn bị, đồng thời đầy trời là cánh hoa bay xuống, trên sân khấu cũng vang lên một khúc ca chậm rãi nhẹ nhàng.


“Em ở lại căn nhà đơn sơ của anh, đủ cho anh tam sinh hữu hạnh; ngày em ra đời, làm anh kiếp này hữu tình; linh hồn cũ trên đá tam sinh, nụ cười em cho anh là minh chứng…”
Trong tiếng hát, Kỳ Hoán Thần đẩy chiếc xe có bánh ga-tô ba tầng xuất hiện từ trong đám người, chậm rãi đi tới.


“Em họ, sinh nhật vui vẻ, ước một ước nguyện đi!”
Ánh nến làm nổi bật khuôn mặt tươi cười của hắn, so với hình ảnh năm ngoái vì cậu “chúc mừng” sinh nhật tại khách sạn, không có khác biệt quá lớn. Chỉ chớp mắt, lại một năm.


Tư Tuấn chậm rãi lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, khom thắt lưng, thổi tắt ngọn nến, cũng gợi lên làn gió bên Kỳ Hoán Thần gần trong gang tấc, lộ ra khuôn mặt rung động lòng người kia. Cặp mắt hoa đào luôn có sương mù mê mông ngày xưa, lúc này lại như bảo thạch long lanh trong sáng.


Trong con ngươi đen thẫm, ánh lên bóng hình Tư Tuấn, không biết cậu trong mắt Kỳ Hoán Thần, là con mồi hay sủng vật? Mà Kỳ Hoán Thần trong mắt cậu, là thợ săn lấy mạng hay chủ nhân cậu muốn hiến dâng trung thành?


Cậu là một con gấu ngu ngốc, đã từng sai lầm nhảy vào bẫy rập, mài nát vụn móng vuốt sắc bén mới có thể bò ra. Nhưng mà, chính là thời gian nửa năm, bẫy rập đồng dạng, chỉ bất quá tô lên lớp mật ong dày đậm, vậy mà lại khiến cậu có xung động muốn nhảy vào.


Mà kinh hỉ này quả thực đủ long trọng, nhưng đối với đại đa số khách nhân mà nói, chỉ là nhạc đệm mà thôi.


Vì một câu hát “Em ở lại căn nhà đơn sơ của anh, đủ cho anh tam sinh hữu hạnh “, Kỳ Hoán Thần đặc biệt mời nhóm nhạc nổi tiếng này, thậm chí còn không kịp “ôn tồn” cùng Tư Tuấn nhiều một chút, đã bị người gọi đi bàn chuyện “làm ăn”.


Hiệu ứng minh tinh quả nhiên không giống bình thường, biểu diễn còn đang tiếp tục, đã không ít phú thương ra giá.
Tư Tuấn đang cùng nhân viên chia bánh ga-tô, có người chạy tới, thở hồng hộc nói: “Anh Tư, khách trong bao phòng VIP ở lầu ba đang tức giận, anh nhanh đi xem một chút đi!”
“Quản lí tầng lầu đâu?”


“Đã ở bên trong, thế nhưng…” Người kia lắc đầu: “Địa vị vị khách này thực lớn quá, quản lí bảo tôi nhanh chóng tìm Kỳ tiên sinh hoặc anh đi qua xem.”


Gõ gõ cửa, đi vào bao phòng, một đồ trang trí thủy tinh bị ném qua. Tuy Tư Tuấn phản ứng nhanh, né tránh đúng lúc, cũng bị mảnh thủy tinh vỡ tung trên tường làm gương mặt bị thương.


Trong phòng u ám, một người phụ nữ ngồi ở giữa sô pha, quỳ bên người là hai nam phục vụ mặc chế phục Tạp Ba Lai, bốn phía đứng mấy người vạm vỡ, quản lí tầng lầu đứng ở bên kia, vẻ mặt lúng túng, đầy đầu là mồ hôi.


Nhìn thấy Tư Tuấn, người phụ nữ ngẩng đầu, nhẹ giọng cười: “Tư tiên sinh, sinh nhật thật phô trương a!”
“Cao tiểu thư?” Tư Tuấn đi ra phía trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi: “Có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, khiến ngài phát giận lớn như vậy?”


“Cũng không có gì, chỉ là tôi lần đầu tiên đến Tạp Ba Lai, không biết nơi này của các vị có quy củ như vậy… Mua một tặng một, uống rượu đỏ, tặng thuốc phiện a!”


Tư Tuấn nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Ngài nói đùa rồi, Tạp Ba Lai là chỗ ăn chơi kinh doanh chính quy, sao có thể có loại chuyện không hợp phẩm chất này?”
“Phải không?” Cao Phỉ Nhi giơ chén rượu lên, như cười như không nói: “Cậu ngửi xem, đây là mùi vị gì!”


Tư Tuấn cúi người ngửi ngửi, trong hương rượu nồng nặc, mơ hồ hàm chứa chút mùi vị kích thích.


Tư Tuấn trong lòng cả kinh, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc: “Nhất định là khi bảo quản có chút vấn đề, thật sự là xin lỗi, vậy liền đổi một bình khác cho ngài, chi phí đêm nay cũng đều miễn phí ── ”


“Bản tiểu thư thiếu chút tiền rượu này sao?!” Cao Phỉ Nhi giương tay, rượu toàn bộ hất lên trên mặt Tư Tuấn.
Tư Tuấn nhắm mắt, hít sâu một hơi, vẫn như cũ là tính tình tốt mà cười cười.
Sau khi xảy ra sự tình lần trước, Tư Tuấn đặc biệt tìm hiểu một chút bối cảnh của Cao Phỉ Nhi.


Cao gia, không bằng trăm năm cơ nghiệp của Trầm gia, cũng không như Kỳ gia danh tiếng đang thịnh, nhưng là một nhà kiêu ngạo nhất thành S, tài phú gia tộc thậm chí vượt lên Trầm gia mấy lần, tất cả đều bởi vì bọn họ nắm trong tay mạng lưới thuốc phiện của toàn vùng châu thổ. Ngày hôm nay, thứ gì đó làm sao trộn vào trong bình rượu, có thể hiểu được.


Cao gia còn có một đặc điểm, gia nghiệp truyền nữ không truyền nam, nữ chủ nhân chỉ chọn chồng ở rể. Mẹ Cao Phỉ Nhi chỉ có một người con gái là cô, nếu không có gì ngoài ý muốn, cô chính là nữ trùm buôn thuốc phiện thời gian tới.


Cao Phỉ Nhi lung lay bình rượu, dùng mũi dày đá đá hai người quỳ trên mặt đất, chất vấn: “Là cậu bỏ vào? Hay là cậu bỏ?!”
Hai người kia tuổi cũng không lớn, trước khi Tư Tuấn tới đã bị hành hạ một phen, hoàn toàn không dám nói lời nào, sợ đến lạnh run.


Cao Phỉ Nhi than nhẹ một tiếng: “Nếu bọn họ đều không thừa nhận, Tư tiên sinh còn nói không phải Tạp Ba Lai đặc biệt biếu tặng, tôi đây không thể làm gì khác hơn là báo cảnh sát, để cảnh sát tới điều tr.a một chút trong rượu này có thứ trong dự đoán hay không? Nếu có… Là ai bỏ vào?”


Cao gia kiêu ngạo như vậy có một nguyên nhân khác, chính là dượng Cao Phỉ Nhi, là phó thị trưởng kiêm nhiệm Cục trưởng Cục cảnh sát thành S.


“Bất quá, nhìn vào phân tình cảm chúng ta có vài lần duyên phận, cậu nói rượu này không có vấn đề, tôi liền tin tưởng…” Cao Phỉ Nhi một lần nữa rót một chén rượu, đứng lên, đưa tới bên môi Tư Tuấn, ôn nhu cười nói: “Chỉ là cậu chứng minh cho tôi xem, uống hết đi!”


Người phụ nữ này dám làm loạn như vậy, hiển nhiên là đã có chuẩn bị, một chén rượu bỏ thêm chút thuốc có thể giảm bớt một hồi phiền phức cho Tạp Ba Lai, tựa hồ cũng có lợi.
Tư Tuấn tiếp nhận chén rượu, nhìn chén rượu màu đỏ thắm như máu loãng ngưng kết, lại do dự.


Thuốc phiện sau khi hòa tan uống vào, hiệu quả muốn so với tiêm tĩnh mạch kém rất nhiều, nếu như nồng độ không cao, hẳn là sẽ không nghiện, nếu là nồng độ cao…


Cao Phỉ Nhi hiển nhiên đã không kiên nhẫn, một tay đặt trên vai Tư Tuấn, lòng bàn tay dán trên áo khoác tây trang phẳng phiu, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng: “Uống đi, sau khi uống, tỷ tỷ mang cậu điên cuồng một hồi…”
Lúc này, đèn lớn sáng lên, nhất thời chiếu cả bao phòng sáng như ban ngày.


Kỳ Hoán Thần nhanh nhẹn tới, thân thiết ôm thắt lưng Cao Phỉ Nhi, hôn nhẹ lên gò má cô: “Phỉ Nhi, tới sao không nói cho tôi biết?”
Cao Phỉ Nhi dựa sát trong lòng hắn, cười duyên nói: “Em mời Tư tiên sinh uông rượu, cậu ấy không chịu đón tiếp đây!”


“Rượu gì vậy? Lafite năm 82, cho người không phân biệt được rượu nho và nước nho này uống thật là lãng phí!” Kỳ Hoán Thần nói, đột nhiên đoạt chén rượu, một hơi uống hết.
“Kỳ Hoán Thần ──” Tư Tuấn không kịp ngăn cản, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn uống cạn chén rượu kia.


Đem chén ném lên thảm lông, Kỳ Hoán Thần như là lập tức như say rượu, liên tục lui lại vài bước, va đổ bình rượu đặt trên bàn.


“A… Thực ngại a, rượu tốt như thế bị tôi làm hỏng …” Kỳ Hoán Thần lộ ra biểu tình ảo não, ám muội xoa xoa đầu vai Cao Phỉ Nhi: “Phỉ Nhi, tìm một nơi tốt, tôi chậm rãi nhận lỗi với em!”


Biểu tình Cao Phỉ Nhi vốn hơi hờn giận, không biết nghĩ tới chuyện gì, lại kiều mị cười rộ lên, đấm một chút lên ngực Kỳ Hoán Thần, sẵng giọng: “Đáng ghét!”
Kỳ Hoán Thần cười càng xán lạn, ôm cô đi ra ngoài, tại cửa bao phòng, Tư Tuấn bắt lây cổ tay hắn.


“Anh họ, không phải anh nói buổi tối còn có mấy người khách quan trọng phải tiếp đãi sao?”
“Không ai quan trọng hơn Phỉ Nhi, chuyện tình còn lại em đi xử lý đi…” Kỳ Hoán Thần nâng tay, gỡ xuống một mảnh cánh hoa dính trên đầu Tư Tuấn, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo cậu buông tay.


Nhưng cổ tay truyền đến lực lớn hơn nữa. Kỳ Hoán Thần không khỏi nhăn mi. Tiểu tử này, bình thường là người rất biết nhìn mặt đoán ý, biết nhẫn nại nhất, hiện tại sao lại không nhẫn nhịn?


Cao Phỉ Nhi nhưng thật ra rất hưng phấn: “Em họ anh là trách anh uống rượu của cậu ấy a! Chúng ta dẫn cậu ấy cùng đi, cũng thuận tiện nhận lỗi với cậu…”


“Hắn như khúc gỗ mục, chỉ làm mất hứng, hai người chúng ta sao có thể chơi tận hứng?” Kỳ Hoán Thần dùng sức gạt ra bàn tay Tư Tuấn, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: “Đợi một bên đi, đừng làm quấy nhiễu hứng thú của anh!”


Tư Tuấn lại một bước cũng không nhường. Vô luận như thế nào, cậu không thể để Kỳ Hoán Thần dưới tình huống uống chén rượu pha thuốc phiện kia, đi cùng người phụ nữ điên này!


Lúc này, một người đàn ông trong đoàn bảo tiêu Cao gia cầm điện thoại di động đưa lại gần: “Tiểu thư, điện thoại của bà chủ!”
Cao Phỉ Nhi sau khi nghe máy, sắc mặt biến đổi, ngắt điện thoại nói: “Hoán Thần, ngày hôm nay nhà em có chút việc, em đi trước, ngày khác lại tới tìm anh.”


Nói xong mang theo người vội vã rời đi, trước khi vào thang máy quay đầu lại nhìn Tư Tuấn và Kỳ Hoán Thần một cái, không biết ném cho ai một ánh mắt ‘nhất định phải đoạt’.


Bóng dáng người phụ nữ vừa biến mất, Kỳ Hoán Thần liền ngã vào trong lòng Tư Tuấn, thân thể phát run, giọng nói cũng run rẩy: “Anh choáng đầu quá ── ”
“Các người đều đi ra ngoài!” Tư Tuấn đuổi quản lí tầng lầu cùng phục vụ đi, đóng cửa bao phòng, ôm lấy Kỳ Hoán Thần đặt trên sô pha.


Thấy sắc mặt Tư Tuấn ngưng trọng, Kỳ Hoán Thần trái lại cười rộ lên: “Anh không sao… Bất quá là một chút băng độc, thứ đồ chơi này không khác xuân dược lắm, chính là càng hưng phấn mà thôi, nếu em không cản ngăn anh, anh không dùng sức lăn qua lăn lại đến ch.ết người phụ nữ kia cũng không được!”


May là không phải ma túy… Tư Tuấn hơi chút thở phào nhẹ nhõm.


Cậu từng gặp qua khách “trượt băng” tại Tạp Ba Lai, cũng là cả người run rẩy như thế này, rất nhanh sẽ trở nên hưng phấn, giở trò với bạn gái, thậm chí tại thú tính đại phát trước đám đông, càng nhiều hơn là hút tập thể trong bao phòng sau đó quần giao ── bất quá tuy rằng khi phát tác hơi buồn nôn, nhưng mấy giờ sau thuốc hết tác dụng thì tốt rồi, còn hơn thuốc phiện khác, xem như thương tổn thân thể ít hơn.


Thấy trạng thái Kỳ Hoán Thần còn có thể chịu đựng, Tư Tuấn đứng dậy nói: “Tôi đi lây nước, uống nước làm loãng một chút, bài trừ ra ngoài cơ thể thì tốt rồi!”


Nhưng mà mới đi một bước, Kỳ Hoán Thần liền nhảy dựng lên, từ phía sau kéo ngã cậu, như điên loạn gặm cắn cổ cậu, hơi thở cực nóng tại trên mặt cậu: “Anh không cần nước, anh muốn em!”


“Anh không cần nước, anh muốn em!” Kỳ Hoán Thần nói xong, bắt đầu xé rách quần áo cậu, thắt lưng chen vào giữa hai chân Tư Tuấn, hạ thân không ngừng đẩy lên phía trước, hoàn toàn như công cẩu* động dục.
"(*chó đực a, không phải ta viết a)"


Tư Tuấn thuận thế dùng hai chân kẹp lấy thắt lưng Kỳ Hoán Thần, xoay người ngồi dậy, cưỡi trên người hắn, cởi ra dây lưng, đem hai tay Kỳ Hoán Thần giao nhau trói một chỗ.
Hai tay bị trói buộc không thể động, Kỳ Hoán Thần hai mắt đỏ đậm bắt đầu kêu to, liên tục đá chân, như một đứa trẻ không ngoan.


Tư Tuấn ôm hắn không dám đi, chỉ có thể dùng điện thoại nội bộ gọi người đưa nước ấm vào, rồi mới dùng cánh tay kẹp lấy hắn, tay kia cầm lấy chén nước, đưa tới trước mặt Kỳ Hoán Thần. Kỳ Hoán Thần không chịu uống, trái lại há mồm cắn tay cậu, Tư Tuấn dứt khoát bỏ qua chén cầm lấy ấm nước, cứng rắn rót vào miệng hắn.


Hai ấm nước lớn chảy vào bụng, Kỳ Hoán Thần bắt đầu không ngừng đánh đá, hai chân cũng giáp lại ma sát.


Tư Tuấn liền túm thắt lưng hắn kéo vào toilet, vừa cởi quần hắn, Kỳ Hoán Thần liền “Oa” một tiếng phun ra, đồng thời tiểu tiện không khống chế, nước tiểu làm ướt quần, cả người chật vật tới cực điểm.


Kỳ Hoán Thần bình thường là sĩ diện nhất, nhưng dưới sự khống chế của thuốc phiện, hắn đã hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ, tràn đầy đầu óc chỉ có tính dục. Hắn không khống chế được như vậy, nếu như thật sự đi cùng Cao Phỉ Nhi, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.


Trong toilet thiết bị vòi sen đều đầy đủ, Tư Tuấn dứt khoát lột sạch Kỳ Hoán Thần đẩy vào bồn tắm nước nóng, sau đó dùng áo tắm bao lấy hắn, ôm quay về sô pha.


Có lẽ thuốc phiện bị phun ra không ít, lại thông qua nước tiểu và mồ hôi loại ra một phần, Kỳ Hoán Thần dần dần an tĩnh lại, lại không biết sinh ra ảo giác gì, bắt đầu ngốc nghếch cười rộ lên.


“Mẹ… Người quá ngu ngốc… Ha ha… chương trình học tiểu học cũng không phụ đạo được… Con là con trai mẹ… nhưng con không ngu ngốc… con nhất định có thể thi đỗ đại học tốt nhất… mẹ không cần dựa vào đàn ông… con trai mẹ rất lợi hại… Mẹ chờ hưởng phúc trong sạch đi… Ha ha… Mẹ… Ha ha… Mẹ… Ô ô…”


Cười cười, nước mắt hắn lại như chuỗi hạt bị một đao cắt đứt, lạch tạch rơi xuống. Kỳ Hoán Thần phát ra lời nói mê không rõ, còn dùng đầu đập vào sô pha.
Tư Tuấn nhanh chóng ôm hắn vào trong ngực, nâng mặt hắn, đặt tại ngực chính mình.


Nước mắt, nước bọt, nước mũi Kỳ Hoán Thần… cùng nhau chảy xuôi xuống, tẩm ướt cả quần áo cậu, nhưng theo dòng nước này trôi đi, phảng phất khiến nồng độ băng độc trong cơ thể hắn cao lên, lại bắt đầu một vòng kích động mới.


Không an phận giãy dụa, chỉ đơn giản khiến áo tắm quấn trên người tuột xuống, thân thể trắng nõn thon dài hầu như xích lõa, hạ thể ngẩng cao nhếch lên, không ngừng đỉnh lên trên người Tư Tuấn.


Tư Tuấn cũng mệt mỏi, lười quản hắn, duy trì tư thế vốn có, chỉ là khép lại áo tắm trên người hắn để giữ ấm, liền để mặc hắn cọ xát.
Nhưng mà gãi không đúng chỗ ngứa như vậy, lại sao có thể bình phục dục vọng  ngày càng tăng vọt của Kỳ HoánThần?


Tư Tuấn không để ý tới hắn, hai tay lại bị trói buộc, ngay cả tự an ủi cũng không được, con mắt Kỳ Hoán Thần cũng nghẹn đỏ, tiếng rên rỉ phát ra càng lúc càng lớn.


Thanh âm rung động kia khiến hô hấp của Tư Tuấn cũng trở nên nóng cháy, nhịn không được cúi đầu, cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của Kỳ Hoán Thần.


Nhưng đau đớn lại khiến Kỳ Hoán Thần càng thêm hưng phấn, liền thuận thế loạn hôn loạn ɭϊếʍƈ trên mặt Tư Tuấn, phân thân đã bắt đầu phân bố dịch thể đỉnh lên bụng dưới Tư Tuấn, mắt thấy sẽ tự đạt được cao trào ──
Thời khắc then chốt này, Tư Tuấn lại đột ngột đẩy hắn ra.


Kỳ Hoán Thần mở lớn hai chân ngồi trên thảm, sau khi sửng sốt vài giây, a a kêu to lên, náo loạn một trận cũng không thấy Tư Tuấn đến dỗ hắn, liền dứt khoát ngã bò trở lại.


Thế nhưng Tư Tuấn giống như cố ý, mỗi khi Kỳ Hoán Thần muốn đến cao trào, không phải đưa hắn đẩy ra, chính là một phát nắm gốc phân thân hắn, vô luận như thế nào cũng không để hắn phát tiết.


Lật qua lật lại vài lần như vậy, Kỳ Hoán Thần cuối cùng sức cùng lực kiệt, mơ mơ màng màng ngủ đi. Tư Tuấn ôm hắn không bị khống chế, hơi co thân thể, cũng nhắm hai mắt lại.






Truyện liên quan