Quyển 2 - Chương 19-2
Đẩy Kỳ Tử Gia ra, Kỳ Hoán Thần vẻ mặt ch.ết lặng đi xuống dưới lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu như người phụ nữ này sinh non … thậm chí ch.ết… con đường cậu tân tân khổ khổ muốn lũng đoạn Thái Bình Dương sẽ bị hủy đi… Hơn nữa Mafia Mỹ cũng có cớ đến đối phó cậu ── ha ha ── ”
Lâm Hạo tức giận mắng to: “Trẻ con là vô tội, anh cũng là do mẹ sinh ra, loại lời này sao có thể nói ra khỏi miệng, quả thực là điên khùng!”
“Vậy thì thế nào?” Kỳ Hoán Thần xoay người, gằn từng chữ: “Cho dù sinh ra, cũng là một tạp chủng!”
Cho dù sinh ra, cũng là giống như Kỳ Tử Gia, là tạp chủng lộ ra khuôn mặt vô tội, lại vô thanh vô tức hủy đi giấc mộng duy nhất đời này của hắn!
Nghe được hai chữ “tạp chủng” này, đáy mắt Kỳ Tử Gia che kín một tầng sương mù, giống như đã trúng một cái tát.
Từ khi hắn có ký ức tới nay, đã bị trói lên hai chữ này, thậm chí đại diện tất cả, hắn lặng yên bị nói là ngu ngốc, hắn khóc nháo bị nói là người điên… Hắn làm gì cũng là sai, đơn giản vì hắn là một “tạp chủng”. Đi tới ngày hôm nay, hắn cho rằng đã nắm giữ số phận trong tay chính mình, kết quả vẫn như cũ là một “tạp chủng”!
Cho dù hận không thể đem Kỳ Hoán Thần thiên đao vạn quả, thế nhưng bận tâm đến ước định cùng Tư Tuấn vẫn còn, Kỳ Tử Gia vẫn cắn răng nhẫn xuống, nâng người phụ nữ dậy, nhẹ giọng hỏi: “Thực sự không có vấn đề sao? Có muốn đi bệnh viện kiểm tr.a một chút hay không?”
Thế nhưng Kỳ Hoán Thần lại không định nhường nhịn, từ một ngày trước hôn lễ bị nhốt vào trại tạm giam đến bây giờ, thời gian lâu như vậy, oán hận của hắn vẫn không thể phát tiết triệt để, ngày hôm nay, dã thú trong lòng hoàn toàn tỉnh lại, cắn nuốt tất cả lý trí.
“Kỳ Tử Gia, dù sao cậu cũng là một tạp chủng, cậu dứt khoát cưới người phụ nữ này, nhận tạp chủng của cô ta làm con, cả nhà tạp chủng, thật vừa vặn ── cáp ── ha ha ha ── ”
Hắn cười càn rỡ, từ trên nét mặt thống khổ của Kỳ Tử Gia thu được vui vẻ cực đại, toàn bộ căn phòng đều quanh quẩn tiếng cười của hắn, phảng phất vĩnh viễn sẽ không ngừng, thẳng đến khi thanh âm không khí bị cắt ngang đột nhiên vang lên, khiến tất cả bình tĩnh lại.
Kỳ Hoán Thần không có bất luận cảm giác đặc biệt gì, chỉ là dưới chân mềm nhũn, mất thăng bằng ngã ngồi dưới đất. Ngẩng đầu, đối diện trên đầu cầu thang, Lâm Hạo nâng một khẩu súng ngắn giảm thanh, cúi đầu, một lỗ máu mở ra trên chân trái hắn.
Vươn tay sờ sờ vết thương, đầu ngón tay lập tức liền biến thành màu đỏ, tấm thảm dưới thân nhanh chóng bị máu thấm ướt, tựa như khi mẹ qua đời vậy.
Đau đớn chậm rãi kéo đến, lại mãnh liệt đến không cách nào chống đỡ, Kỳ Hoán Thần cả người run rẩy, mồ hôi thấm ra từ mỗi một lỗ chân lông, trước mắt một mảnh mơ hồ, đại não dường như ngừng hoạt động, ngay cả hô hấp cũng không thông.
Kỳ Tử Gia đi xuống lầu, ngồi xổm trước mặt hắn.
“Anh ba… tôi lấy tính mệnh phát thệ, mẹ anh ch.ết là chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng tôi rất muốn giết bà ta, thế nhưng tôi không hề ra tay!”
“Tôi không tin… Tôi không tin…” Kỳ Hoán Thần nhiều lần lặp lại ba chữ này, cuối cùng chống đỡ không được ngã ra sau.
Kỳ Tử Gia ôm thắt lưng hắn, ngưng mắt nhìn vết thương gây cho “anh trai” ruột thịt của hắn vô hạn thống khổ, hận ý vẫn còn, thế nhưng càng nhiều hơn là uể oải.
“Kỳ Hoán Thần, giữa tôi và anh đã định trước không thể tính toán rõ ràng, tôi coi như anh dùng cái chân này trả lại tất cả, từ nay về sau chính là người xa lạ…”
“Không phải người ….xa lạ…… là kẻ thù… Huyết hải thâm thù…”
“Quên đi, tùy anh nghĩ thế nào… Biết đâu, ngày hôm nay là lần cuối cùng kiếp này chúng ta gặp lại.”
Giao Kỳ Hoán Thần đã đau đến nói không nên lời, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã cho đám người tiểu Võ, Kỳ Tử Gia xoay người ôm lấy thắt lưng Lâm Hạo, vùi đầu vào vai hắn.
Nửa hôn mê nửa thanh tỉnh bị đưa đến bệnh viện, lúc này Kỳ Hoán Thần đã nghe không rõ cũng thấy không rõ, nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, dưới tác dụng của thuốc tê, cả chân mất đi tri giác, không cảm giác được đau đớn, nhưng có thể nghe được khi xử lý vết thương, tiếng da thịt bị cắt ra “rột rột”, cùng tiếng “lộp cộp lộp cộp” khi xử lý mảnh xương vỡ.
Tại loại thời gian này, suy nghĩ trong đầu hắn cũng là, một súng này, nếu như là Kỳ Tử Gia bắn thì thật tốt, hắn có thể khóc lóc kể lể với Tư Tuấn, cầu cậu vì mình báo thù… cho dù không thể báo thù, cũng có thể để cho bọn họ bất hoà rạn nứt.
Nhưng hết lần này tới lần khác là Lâm Hạo.
Kỳ Tử Gia không hẳn sẽ bảo vệ Lâm Hạo, làm không tốt còn để hắn lợi dụng cơ hội này, khiến Tư Tuấn đắc tội Lâm gia, nhằm đem tất cả mũi nhọn, tất cả tội danh đều đổ lên người cậu.
Không thể ── hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy phát sinh!
Tuyệt đối không thể để Kỳ Tử Gia thực hiện được… Tuyệt đối không thể để Tư Tuấn ngu xuẩn kia… lại một lần nữa bị lợi dụng!
Tư Tuấn vội vã ra khỏi sân bay, Quý Tiểu Võ lập tức nghênh đón.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cậu còn chưa xử lý xong chuyện tại Nhật Bản, liền nhận được điện thoại của Kỳ Tử Gia, chỉ nói trong nước có chút chuyện, muốn cậu mau chóng trở về, nhưng không có nói rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cậu trên máy bay lo lắng một đường, mí mắt vẫn nháy liên tục, có loại dự cảm vô cùng không tốt.
Quý Tiểu Võ luôn luôn sảng khoái ấp a ấp úng nói: “Kỳ đại ca, anh trước hết bình tĩnh một chút, chậm rãi nghe em nói…”
“Muốn chậm hơn, có muốn tìm một quán cà phê, chúng ta nghe nhạc chậm rãi trò chuyện hay không?”
“Không cần không cần!” Thấy Tư Tuấn tính tình luôn luôn tốt giọng điệu nóng nảy, Quý Tiểu Võ cũng không dám tiếp tục vòng vo, nói thẳng: “Kỳ Hoán Thần chạy đi tìm đại ca gây phiền phức, kết quả bị đại tẩu làm chân bị thương ── ”
“Cái gì?!” Hành lý ngã trên mặt đất, Tư Tuấn một phen túm áo Quý Tiểu Võ, hoảng hốt hỏi: “Hắn bị thương thế nào?”
“Đạn không bị kẹt ở trong thân thể, nhưng vẫn bị thương xương cốt, đã phẫu thuật xong, hắn ầm ĩ không chịu nằm viện, vừa mới đưa về thành J ── ”
“Đạn?!” Mắt Tư Tuấn trừng to muốn nứt ra: “Lâm Hạo dám cầm súng bắn hắn?!”
Cậu cho rằng “làm bị thương” là nói bị thương da thịt, trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên là đạn!
Quý Tiểu Võ sợ Tư Tuấn trách tội Lâm Hạo cùng Kỳ Tử Gia, vội vàng nói: “Chuyện này không thể trách đại tẩu, Kỳ Hoán Thần cố ý ngáng chân Lý tiểu thư, nói muốn cho Lý tiểu thư lăn xuống ngã ch.ết từ cầu thang ngã ch.ết như mẹ hắn, còn mắng đại ca là tạp chủng, nói đứa trẻ trong bụng Lý tiểu thư là tiểu tạp chủng, nói tạp chủng nên ch.ết…”
Tư Tuấn buông tay, lui về phía sau, đột nhiên nở nụ cười.
Kỳ Hoán Thần a Kỳ Hoán Thần… Nhiều năm như thế, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh sao một chút tiến bộ cũng không có, một lần lại một lần đi khiêu khích Kỳ Tử Gia, liền như trẻ con không nhớ đòn, ngay cả lời mắng chửi người cũng là luận điệu cũ rích kia.
Tha thiết khuyên bảo cầu xin, chưa từng có thể khiến anh xúc động mảy may, lẽ nào lòng của anh là làm từ đá sao?
“Rầm!”
Kỳ Hoán Thần giãy dụa muốn xuống giường, thế nhưng không biết tại sao lại như thế, rõ ràng chỉ bị thương chân trái, nhưng ngay cả nửa người dưới, thậm chí toàn bộ thân thể không thể dùng lực, mất thăng bằng té ngã không nói, còn liên lụy đẩy ngã giá truyền nước, bình thuốc rơi trên mặt đất vỡ nát.
Các tiểu đệ ngoài cửa nghe tiếng chạy vào, thấy đống hỗn độn trên mặt đất, đều nhăn mi.
“Kỳ tiên sinh, anh lại muốn làm gì?” Một tiểu đệ tiến lên dìu hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Chân cũng bị chặt đứt còn không an phận, cũng không để chúng tôi yên tĩnh một hồi…”
“Cút ngay!” Kỳ Hoán Thần một phen đẩy tiểu đệ ra, thở hổn hển nói: “Mang rượu tới cho tôi…”
“Rượu? Anh bị thương nặng như thế còn uống rượu ── ”
“Ít nói nhảm, đi nhanh!”
Tiểu đệ trừng mắt, thở phì phì đem bia và rượu đỏ đều mang vào.
Lần trước Kỳ Hoán Thần vì trốn đi, sai Ares tấn công bọn họ, tuy rằng không tạo thành thương tổn lớn, nhưng các tiểu đệ đều nghẹn một cục tức, thấy hắn bị thương bị khiêng trở về, còn vụng trộm nói “đáng đời”, nếu hắn muốn rượu vậy đơn giản liền cho hắn, dù sao có phản ứng không tốt gì cũng là hắn tự làm tự chịu!
Kỳ Hoán Thần cầm lấy chai bia, đẩy vài cái cũng không thể mở ra, trái lại bởi vì quá cố sức mà làm cho kim tiêm trên mu bàn tay chảy ra vài giọt máu. ɭϊếʍƈ đi máu tươi, hắn ngược lại cầm lấy bình rượu đỏ, cố sức đập vào chân giường, hé miệng, từng ngụm lớn uống từ miệng bình gãy vỡ, không chỉ bị sặc, rượu còn chảy xuống đầy mặt.
Kỳ Hoán Thần chưa bao giờ là một người có thể chịu đựng đau đớn, bình thường bị Tư Tuấn dùng sức xiết một chút, xương tay cũng đau hơn nửa ngày, càng đừng nói bị đạn bắn trúng…
Gây tê kết thúc, đau nhức liền kéo tới, tựa như có một chiếc kìm sắt nung hồng liên tục kẹp lấy vết thương, hắn căn bản nhẫn không được, chỉ có thể mong đợi vào chất cồn, hy vọng sau khi uống say tê liệt mọi giác quan, sẽ không đau đớn nữa.
Mùi máu tươi cùng mùi rượu hỗn hợp cùng một chỗ khiến Ares bảo vệ bên người rất không yên ổn, liên tục ɭϊếʍƈ gương mặt Kỳ Hoán Thần, vừa tiến đến ngửi vết thương trên chân hắn, phát ra từng trận rên rỉ.
Kỳ Hoán Thần ôm cổ Ares, cọ cọ đám lông cứng sau lưng nó, trấn an chó cưng, cũng trấn an chính mình: “Không sao… Tao còn có mày… Chí ít tao còn có mày… Cho dù tao không đứng lên nổi nữa… cho dù tao ngồi xe lăn… cũng không sao… Tao còn có mày… Mày sẽ kéo tao đi … Đúng hay không?”
Ares phát ra tiếng kêu ngắn ngủi nặng nề, là hứa hẹn, cũng là bất mãn.
Hình dạng nhe răng trợn mắt, hai mắt phun lửa kia, dù Kỳ Hoán Thần đang thống khổ cũng bị nó chọc nở nụ cười, vừa hít khí vừa nói: “Tốt… Tốt… Chờ tao khỏe một chút… Tao mang mày đi báo thù… cắn đứt hầu những tiện nhân này…”
Tư Tuấn bước nhanh lên lầu, vừa tới trước cửa, nghe được liền là một câu như thế.
Cắn đứt hầu những tiện nhân này… Nói vậy trong những tiện nhân này, cũng bao gồm cả cậu đi!
Đẩy cửa ra, chỉ thấy Kỳ Hoán Thần dựa vào Ares ngồi dưới đất, bình rượu tứ tán bên người, trong không khí cũng tràn ngập mùi cồn nồng đậm.
Loại tình huống thân thể này, cư nhiên còn không quên uống rượu?
Tư Tuấn không khỏi nhớ tới khi xưa Kỳ Hoán Thần vài lần ăn nhầm thuốc phiện… Tỉ mỉ ngẫm lại, hắn biết rõ Cao Phỉ Nhi chính là một kho thuốc phiện, sao lại không cẩn thận, còn liên tục ăn nhầm chứ? Đây thực sự là một người đàn ông một chút tự chủ cũng không có!
Ares thấy Tư Tuấn, lập tức nhảy ra từ trong lòng Kỳ Hoán Thần, cong thân thể nhe răng nanh, từ trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Hình dạng tràn ngập địch ý kia, khiến Tư Tuấn kính phục tự đáy lòng. Mặc kệ cậu chiếu cố nó bao lâu, thậm chí giúp nó thành gia, nó cũng thủy chung nhớ kỹ lập trường của mình.
Tin tưởng chỉ cần Kỳ Hoán Thần ra lệnh một tiếng, nó cho dù biết rõ không phải đối thủ của cậu, thậm chí sẽ bị cậu đánh ch.ết, cũng sẽ không chút do dự xông lên, chấp hành mệnh lệnh “cắn đứt hầu tiện nhân này”.
Chỉ có trung thành chẳng phân biệt được trái phải thị phi như vậy, mới là trung thành Kỳ Hoán Thần đồng ý.
Tư Tuấn đến gần một bước, tiếng gầm gừ của Ares đột nhiên trở nên bén nhọn.
“Ares, đi ra ngoài trước!” Kỳ Hoán Thần bình tĩnh vỗ vỗ sau lưng, hắn trước đây luôn luôn quen trốn ở phía sau người khác, đầu tiên là Ares, về sau là Tư Tuấn, mặc dù một người vẫn theo bên người hắn, một người hung hăng mà phản bội, nhưng Ares không có khả năng bảo vệ hắn cả đời, một ngày nào đó, hắn muốn một mình đối mặt.
Tư Tuấn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xốc lên vạt áo ngủ Kỳ Hoán Thần, nhìn tầng tầng băng vải quấn trên mắt cá chân mảnh khảnh của hắn, viền mắt phát nhiệt. “Đau không?”
“Sao vậy… Cậu muốn báo thù cho tôi… Vậy cậu cần phải tìm đúng ngọn nguồn…” Đẩy bàn tay Tư Tuấn ra, Kỳ Hoán Thần muốn thu chân về, nhưng căn bản không thể động đậy.
Hắn vẫn là một người vui lòng bày ra yếu đuối, giả bộ đáng thương để tranh thủ đồng tình càng là sở trường của hắn, thế nhưng lúc này chật vật, lại đột nhiên không muốn hoàn toàn hiện ra trước mặt Tư Tuấn. Bắt đầu là giả bộ đáng thương, hiện tại là thật sự đáng thương, lẽ nào đây chính là “đáng đời”, “báo ứng” các tiểu đệ nói?!
Tư Tuấn nắm chặt tay, từng chữ từng câu hỏi: “Anh nói Kỳ Tử Gia là tạp chủng, nói đứa trẻ của Lý tiểu thư là tạp chủng, mà tạp chủng đều là đáng ch.ết, anh đã nói như vậy?”
Kỳ Hoán Thần nghiêng đầu nở nụ cười: “Đúng vậy… Tôi có nói sai sao?”
“Tại sao anh lại như thế… Tại sao lại như thế…” Tư Tuấn quả thực không biết chính mình nên chất vấn như thế nào! Tại sao lại muốn đem người chia làm ba bảy loại như thế?! Tại sao lại muốn một lần lại một lần đi khiêu khích Kỳ Tử Gia như thế?! Tại sao lại như thế phát khùng đến ngay cả người phụ nữ cùng thai nhi không chút liên quan cũng phải thương tổn?!
Vấn đề quá nhiều trái lại không thể nào hỏi, Tư Tuấn nhắm mắt lại mở ra, chỉ có thể hỏi ra vấn đề đơn giản nhất: “Anh rõ ràng đã đáp ứng tôi, sẽ đợi ở chỗ này không đi ── ”
“Cậu cũng từng đáp ứng tôi, mặc kệ tiểu tạp chủng kia cho cậu chỗ tốt gì, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên người tôi, tuyệt không phản bội! Thế nhưng cậu thì sao… Tôi cho cậu ăn cho cậu ở, cậu lại tàn nhẫn cắn tôi một ngụm, cậu đồ đê tiện này ngay cả chó cũng không bằng!”
Kỳ Hoán Thần cười nhạt, tự cho là lộ ra biểu tình ương ngạnh cuồng ngạo, không biết mồ hôi rơi xuống như mưa cùng sắc mặt anh trắng hoàn toàn bán đứng hắn.
Hình dạng ch.ết cũng không hối cải này, khiến Tư Tuấn mất đi dũng khí chất vấn, sợ nghe được càng nhiều ác ngôn ác ngữ khiến cậu hận không thể bóp ch.ết người này.
Tư Tuấn đứng lên, lui về sau một bước, nhẹ giọng nói: “Vết thương của anh cần hộ lý chuyên nghiệp, em đưa anh quay lại bệnh viện.”
“Tôi không cần!”
“Anh là muốn đi bệnh viện, hay là đi viện điều dưỡng?!”
Hiện tại là thời khắc then chốt nhất, hơi có sơ sẩy liền có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Tư Tuấn thực sự không có biện pháp hai mươi bốn tiếng đồng hồ chiếu cố, trông giữ hắn vẫn không an phận, chỉ có thể tạm thời an trí hắn tại một nơi kín đáo có nhân viên hộ lý chuyên nghiệp, ngăn chặn chuyện như vậy lại phát sinh.
“Nói đến cùng… cậu chính là muốn nhốt tôi lại…” Kỳ Hoán Thần gắt gao nắm mép giường, môi run run: “Cậu đối với tôi… đã sớm không nhịn được rồi…”
Trước khi Tư Tuấn trở về, hắn vẫn luôn giãy dụa mâu thuẫn, vừa lo lắng Tư Tuấn vì báo thù cho hắn mà đắc tội Lâm gia, cùng lúc lại chờ mong Tư Tuấn vì hắn bị thương mà có hành động… Nhưng nhìn lại thì là hắn lo lắng quá nhiều rồi, Tư Tuấn căn bản là không có suy nghĩ báo thù.
Người này… Người đàn ông mạnh mẽ mà cứng cỏi này, nguyện ý ngoan ngoãn nằm ở dưới thân hắn, hẳn là đã từng thích hắn. Thế nhưng hơn nửa năm nay dằn vặt lẫn nhau, đã sớm đem mầm tình cảm này, hoàn toàn bóp ch.ết, lúc này cậu đối với hắn, sợ rằng lòng đã chán ghét từ lâu.
Cúi đầu, Kỳ Hoán Thần nở nụ cười, lại ngẩng đầu, vẻ mặt đã không kiên nhẫn: “Vừa lúc… Tôi đối với cậu cũng đã chán ghét … Không bằng chúng ta buông tha nhau…”
Nếu như lý do Tư Tuấn phản bội đúng như cậu nói, là lý do buồn cười “Để cứu lại linh hồn sa ngã của hắn”, bị Kỳ Tử Gia tẩy não, nói cái gì quỷ quái “Hủy diệt thế giới ăn thịt người”, như vậy không bằng chặt đứt từ gốc loại quan hệ này, trả lại tự do cho cậu, miễn cho cậu cuối cùng rơi vào kết quả “thỏ khôn ch.ết, nấu chó săn”!
Thế nhưng không nghĩ tới Tư Tuấn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí là ch.ết lặng, nghe câu ấy đột nhiên trở nên kích động, một phen túm áo Kỳ Hoán Thần, nhấc cả người hắn lên.
“Anh nói gì?”
“Tôi nói… Tôi chán ngấy rồi!” Chân trái không thể dùng lực, Kỳ Hoán Thần chỉ có thể miễn cưỡng dùng chân phải chống đỡ thân thể, đau đớn khiến giọng hắn trở nên run rẩy: “Cậu là người tôi chơi đùa lâu nhất… Cậu hẳn là cảm thấy vinh hạnh …”
“Câm miệng!”
“Khi xưa… coi như tôi… có lỗi với cậu… Tôi ép buộc cậu… Thế nhưng thực sự là chơi rất vui rất kích thích…”
“Anh câm miệng cho tôi!”
“Cậu phản bội tôi… coi như tôi bị báo ứng… Nhưng cho dù như vậy… cũng cuối cùng có một ngày chán ngấy…”
Ném người hơi thở mong manh nặng nề ngã trên mặt đất, Tư Tuấn rút ra khẩu súng từ bên hông, ấn lên giữa trán Kỳ Hoán Thần.
“Chúng ta đi bệnh viện, anh cần trấn định một chút ── ”
“Cần trấn định … là cậu!” Như nhìn không thấy họng súng đen kịt trước mắt, Kỳ Hoán Thần tiếp tục dùng ngữ khí ác độc nói: “Hay là cậu… bị tôi thượng đến nghiện? Bị ngược thành quen sao? Không phải cậu muốn… cuộc sống yên bình có dàn nho cùng cây lựu cây sao? Tôi không cho cậu được… Đi tìm những người khác đi… Cũng cho tôi… kết thúc loại cuộc sống buồn chán này nhanh một chút…”
Tư Tuấn giật mở chốt bảo hiểm, con ngươi màu đen bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ đậm, từ trong cổ họng phát ra cảnh cáo cuối cùng: “Nói thêm câu nữa, tôi sẽ giết anh!”
Uy hϊế͙p͙ như vậy không khiến Kỳ Hoán Thần lùi bước, trái lại khơi dậy càng nhiều tâm tình tình tiêu cực của hắn, tựa hồ đã quên mục đích vốn có, chỉ muốn thương tổn đối phương, phát tiết uất ức từ sau khi bị phản bội vẫn không được biểu đạt.
“Cậu nổ súng đi… Dù sao cũng là những ngày buồn chán, cũng là sống không bằng ch.ết ──” Kỳ Hoán Thần chống thành giường muốn đứng lên, thế nhưng làm không được, chỉ có thể ngẩng mặt, lại một lần nữa khiêu khích nói: “Trừ phi cậu xích tôi cả đời, nếu không tôi cũng sẽ không chạm đến cậu, cậu làm tôi thấy nhàm chán cực độ ── ”
“Không phải anh nói, nếu còn xích anh, liền tự chặt đứt chân sao? Dù sao cũng phải chặt đứt, tôi giúp anh chặt càng sạch sẽ là được rồi ── ”