Chương 18: Chẩn đoán
“Biết cũng chỉ là biết như vậy, ta cũng không muốn gạt ai.” Huống hồ, hắn mắt đen tóc đen cũng dấu không được. Về phần âm mưu, có lẽ cái người cười gian trá kia đích xác có âm mưu nhưng một thanh niên ngượng ngùng mà khẳng định là người xấu sao, làm cảnh sát chút trực giác như vậy hắn vẫn phải có.
“Ngươi có thể gặp nguy hiểm.” Thấy hắn chẳng để ý như thế, Bối Nạp Đức có chút tức giận, mày nhăn lại.
“Này, ngươi muốn ghìm ch.ết ta hả…”
Bối Nạp Đức vội vàng buông cánh tay ra, mới vừa rồi không tự giác ghìm chặt eo người trong lòng.
Biết hắn là lo lắng cho mình, Tiếu Dương cũng không cùng hắn so đo, xoay người đối mặt Bối Nạp Đức, nhìn người nọ cau mày,Tiếu Dương đưa tay vuốt giữa hai hàng lông mày người nọ. Mặc dù không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận, thế gian hẳn là không có chuyện gì có thể làm cho nam nhân này cau mày.”Chúng ta dấu không được, nếu như vậy dứt khoát sẽ không dấu, lấp không bằng mở, ta tự có biện pháp ~ “
Bối Nạp Đức nhìn tiểu bộ dáng kiêu ngạo của người này, lập tức biến hóa, tay bắt đầu không thành thật nhích tới nhích lui, nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn lỗ tai Tiếu Dương, “Biện pháp gì? Nói ta nghe một chút.”
Tiếu Dương bị hắn cắn khiến cho thân thể có chút như nhũn ra, hơi hơi nghiêng đầu, né hắn thở ra nhiệt khí, “Bọn họ không phải tin tưởng ta vốn là người mà thần dụ nhắc tới sao? Ta liền giả bộ là một thần sử cho bọn hắn nhìn một chút.”
“Bối Nạp Đức, các ngươi nơi này đối với thần linh có cảm giác như thế nào ?”
“Hả? Coi như kính sợ đi.”
“Hắc hắc, cái này cũng dễ làm.”
“Hả, ngươi cắn ta làm gì?”
“Bây giờ không cho phép nghĩ việc này…” Đem người ôm tới trên giường cúi người đè lên, cánh tay dài rắn chắc chống đỡ hai bên đầu Tiếu Dương, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Lúc này chỉ cho nghĩ về ta.”
Tiếu Dương đỏ mặt vui vẻ, “Vậy lúc khác có thể nghĩ đến người khác?”
“Ừ, có lẽ, ” Bối Nạp Đức không đứng đắn, “Vậy không bằng ta không cho ngươi có lúc khác?”
…
Tiếu Dương chân thành nhìn Bối Nạp Đức, “Ta sai rồi.”
Bối Nạp Đức hài lòng gật đầu, cúi thấp đầu hôn nhẹ trán hắn. ” Ân, rất thông minh.” Môi hôn dọc theo đôi mắt đến chóp mũi một đường đi xuống, cuối cùng ngậm lấy đôi môi mềm mại, rồi lại ʍút̼ lấy đôi môi ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua toàn bộ khoang miệng quen thuộc, cuối cùng không ngừng khiêu khích cái lưỡi có chút ngượng ngùng kia. Tiếu Dương có chút thẹn quá thành giận, chủ động vươn đầu lưỡi dùng sức muốn đẩy nó đi ra ngoài, cũng không muốn bị người nọ nhân cơ hội cắn đầu lưỡi kéo về trong miệng hắn , “Ha hả, về bên ta rồi nhé.” Bối Nạp Đức cắn đầu lưỡi Tiếu Dương mơ hồ nói.
Tiếu Dương bị hắn cắn có chút đau, thế nhưng đầu lưỡi trong miệng người ta nói cũng không được, chỉ có thể căm tức người nọ.
Bối Nạp Đức càng thêm đắc ý dùng sức cắn một cái, không chờ Tiếu Dương kêu lên, lập tức buông ra, hàm răng đem đầu lưỡi kia ngậm trong miệng sửa thành đầu lưỡi tinh tế của mình ɭϊếʍƈ lộng.
Cảm giác trên lưỡi càng thêm mẫn cảm, Bối Nạp Đức nhìn Tiếu Dương dĩ nhiên động tình, dần dần động tác liên tục, hai tay linh hoạt hoạt động khắp nơi, rất nhanh Tiếu Dương đã được lột thành tiểu Bạch Dương trần truồng .
Bối Nạp Đức dứt khoát đứng dậy, cởi y phục trên người mình, nhìn người dưới thân thở hỗn hển, bàn tay to đặt trên thân thể trắng nõn liền không di chuyển tiếp. Thân thể Tiếu Dương mặc dù cũng không giống như mình có cơ thể rắn chắc nhưng vóc người cân xứng đường nét xinh đẹp. Bối Nạp Đức nhìn cư nhiên có chút thất thần.
Tiếu Dương lại không dễ chịu lắm, cả người trần truồng nằm ở dưới thân người khác còn không nói, người nọ lại cái gì cũng không làm, chỉ là nhìn mình chăm chăm, Tiếu Dương bị hắn nhìn vậy có chút khó chịu, đơn giản dùng sức động thân một chút, “Ngươi có làm hay không? Không làm thì lăn xuống đi.”
Bối Nạp Đức hoàn hồn, khôi phục vẻ mặt đen tối kia, “Bảo bối, ngươi thật xinh đẹp, ta nhìn đến ngây người nha.” Hài lòng nhìn mặt Tiếu Dương sau khi nghe mình nói, trong nháy mắt liền đỏ hồng như muốn lấy máu, cười ha ha ôm lấy Tiếu Dương cùng nhau trên giường bắt đầu lăn lộn…
Sáng sớm ngày thứ hai, Hi Nhĩ Đạt chưa rời giường chợt nghe trước viện có người gõ cửa, cố ý mặc y phục chậm như rùa rồi từ từ đi ra mở cửa. Ngoài cửa, Ba Trạch Nhĩ vừa nhìn thấy hắn vốn thần sắc hơi có vẻ tung tăng, lập tức trở nên có chút nghiêm túc, ” Tế tự đại nhân, buổi sáng tốt lành.”
“Ba Trạch Nhĩ, ta đã nói rồi ngươi không nên câu nệ như vậy. Gọi ta là Hi Nhĩ Đạt thì được rồi.”
“Vậy sao được, ngài phải được tôn kính… ” cánh tay bị kéo mạnh về phía trước, Ba Trạch Nhĩ hoảng sợ phát hiện mặt mình gần sát thần tượng đến mức có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt đối phương.
Nhìn kinh hoảng trong mắt Ba Trạch Nhĩ, Hi Nhĩ Đạt cười hì hì ra tiếng, “Ta rất đáng sợ?”
“Không… Không không không, sao lại thế, ta… Ta ta ta rất tôn kính tế tự đại nhân.” Bất quá, tế tự đại nhân ngài có thể đừng nhìn ta như vậy, ta không phải dã thú nha.
“Ha ha, thật sự?” Hi Nhĩ Đạt buông tay ra, từng bước lui về phía sau, “Ngươi đối với tế tự bộ lạc khác xưng hô như thế nào ?”
“A? Thì xưng hô tế tự đại nhân, tế tự đại nhân làm sao vậy?”
“Ngươi rất tôn kính bọn họ?” Hi Nhĩ Đạt nghiêng đầu, vẻ mặt mang ý cười nhìn Ba Trạch Nhĩ.
“Ừm, đương nhiên rồi.” Tế tự đại nhân ở đâu mà chẳng được tôn trọng?
“Đối với ta cũng thế?” Hi Nhĩ Đạt tiếp tục vẻ mặt cười ôn hòa.
“Ừm, đương nhiên rất tôn kính tế tự đại nhân.” Rắn có hai cánh cũng không phải thuộc loại hiếm thấy nhưng rắn mà có hai cánh màu trắng, thì quả thật rất hiếm thấy, lúc đầu Hi Nhĩ Đạt được sinh ra mấy tháng, khiến cho người người vây đến xem.
“Ai?”
“Cái gì?”
“Ai là tế tự đại nhân?”
“Là Ngài đó.”
“Ta gọi là gì?”
“Tế tự đại nhân…”
“Ai?”
“… Hi Hi Hi Nhĩ Đạt đại nhân…” Ba Trạch Nhĩ mặc dù đơn thuần nhưng cũng không ngu, loại vấn đề vĩnh viễn vô ích này tốt nhất vẫn nên dừng lại.
Hi Nhĩ Đạt cười tủm tỉm cuối cùng gật đầu, “Ngươi tới tìm Tiếu Dương hả, hắn vẫn chưa tỉnh dậy, nếu không người chờ đi.”
“Không không cần, nếu Dương còn chưa tỉnh, vậy ta sẽ trở lại sau, ta về trước.” Ba Trạch Nhĩ lần đầu phát hiện tế tự đại nhân đối với hắn cười, tự nhiên làm cho hắn cảm giác sởn tóc gáy, cùng tế tự đại nhân đứng cùng một chỗ cảm giác rất khó chịu.
“Ồ, ta tiễn ngươi trở về.”
“Không cần, thật sự không cần phiền ngài như vậy, ta tự trở về được rồi.”
Nhìn Ba Trạch Nhĩ gần như chạy trối ch.ết, Hi Nhĩ Đạt duỗi thắt lưng một cái xoay người trở về phòng, còn có thể ngủ thêm một giấc nữa nha, buổi sáng bị đánh thức và vân vân thật sự là làm cho người ta không thoải mái.
Từ lúc Ba Trạch Nhĩ ở ngoài cửa, Bối Nạp Đức liền nghe thấy thanh âm bọn họ nói chuyện, nhìn Tiếu Dương còn đang ngủ, Bối Nạp Đức có chút tức giận, liền cắn xuống mặt hắn, cũng đã nói với hắn cách xa huynh đệ này một chút, nhưng người này lại cứ theo chân bọn họ qua lại.
Tiếu Dương chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt phóng đại bình tĩnh nói, “Biến.” Mới buổi sáng phát điên cái gì, buổi tối ngày hôm qua Tiếu đại gia bị lăn qua lăn lại đến khuya, đối với việc bị đánh thức tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, duỗi móng vuốt gạt khuôn mặt người nọ sang một bên, trở mình một cái tiếp tục ngủ.
Bối Nạp Đức thấy người nọ nhe răng nhếch miệng, xoa xoa thắt lưng, lập tức từ một ông chồng ghen tuông hóa thân thành trung khuyển, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng đang đau nhức của Tiếu Dương “Thoải mái sao?”
Tiếu Dương lầm bầm hai tiếng trả lời, xoa bóp thoải mái, hô hấp dần dần bình ổn.
Nhìn người kia lại muốn ngủ, ánh mắt Bối Nạp Đức u ám, bàn tay di chuyển cứng nhắc, trên khuôn mặt bình thản có một tia lo lắng vẫn không nhận ra, chống đỡ thân thể, giữ vững phía trên, nghiêng người nhìn Tiếu Dương, dịu dàng hỏi, “Còn muốn ngủ?”
“Ừ… .” Tiếu Dương mơ mơ màng màng, nỉ non nói.
“Ừm, vậy ngươi ngủ tiếp đi, đợi ta lát nữa kêu ngươi dậy ăn điểm tâm “
Lần này Tiếu Dương ngay cả hừ hừ cũng chẳng muốn hừ, chỉ lầm lũi ngủ tiếp. Không có được câu trả lời, Bối Nạp Đức cũng không hỏi lại, bàn tay to buông lỏng lực đạo xoa bóp nhẹ nhàng một hồi, nét mặt rơi vào một mảnh trầm tư, đã đến thành trấn vài ngày mà thân thể Tiếu Dương lại không có chuyển biến tốt đẹp, rất dễ dàng uể oải hơn nữa tinh thần rất kém, tinh lực chuyện kia của thú nhân giống đực rất tràn đầy, yêu cầu vẫn giống như vậy nếu như trước kia vào buổi sáng, hắn nhất định châm chọc khiêu khích lừa gạt đem mình mắng tan tác tơi bời để xả giận, mà không phải suy yếu chỉ lo ngủ như thế này. Đúng vậy, chính là suy yếu, từ lúc bắt đầu đi chung đường, hắn liền phát hiện, Tiếu Dương trở nên yếu ớt. Không giống trước kia, mặc dù sức lực nhỏ bé nhưng chung quy vẫn là bộ dáng tinh lực tràn đầy, mấy ngày hôm trước hắn vẫn tưởng bởi vì đi đường nên mệt nhọc, bây giờ xem ra nếu không phải như vậy …
Nhẹ nhàng xuống giường, thuận tay đắp mền cho hắn, Bối Nạp Đức ăn mặc gọn gàng, cước bộ nhẹ nhàng, rất nhanh đi ra ngoài, vẫn nên tìm Hi Nhĩ Đạt hảo hảo kiểm tr.a cho hắn một phen.
Mới vừa tìm được Hi Nhĩ Đạt lại đúng lúc có thú nhân đến truyền lời nói muốn mời dự họp hội nghị vương bộ lạc, Bối Nạp Đức bây giờ lòng tràn đầy lo lắng, đối với cái hội nghị ồn ào kia phiền đến cực điểm, “Không đi, nói với bọn họ, ý bổn vương vẫn là câu nói kia, muốn thì chính mình tới đoạt!”
Thú nhân truyền lời định khuyên bảo, lời nói vừa đến bên miệng đã bị ánh mắt Bối Nạp Đức tràn đầy sát ý, sợ đến mức nuốt trở vào, chạy trở về mang theo nỗi hoảng sợ một lúc lâu mới hồi phục nổi, thật đáng sợ, nếu mình đứng lâu hơn chút nữa thì thực sự sẽ bị giết.
“Vương, ngài đây là?” Bối Nạp Đức mặc dù bá đạo nhưng cũng không phải người chẳng phân biệt được nặng nhẹ, hắn làm như vậy tất nhiên là có dụng ý của hắn.
“Bọn họ bất động bổn vương cũng không có tâm tình theo chân bọn họ lề mề thêm, từ chối bọn họ một lần cũng chẳng sao.” Bối Nạp Đức trên mặt lộ ra một tia khinh miệt, “Hừ, làm gì cũng sợ sệt, bản thân ta còn muốn xem thử hắn có thể làm nên chuyện gì.”
Quả nhiên…
“Hi Nhĩ Đạt, đi xem Tiếu Dương một chút, hắn gần đây không tốt lắm.”
Bối Nạp Đức nhìn Tiếu Dương bị Hi Nhĩ Đạt lật qua lật lại kiểm tr.a nhưng vẫn ngủ say, rất trầm, lo lắng trong mắt càng hiện ra rõ ràng, mặc dù động tác Hi Nhĩ Đạt rất nhẹ nhưng Tiếu Dương vốn là một người rất cảnh giác, nếu như trước đây chỉ có hai người gần gũi như vậy, chỉ nhìn hắn thôi cũng đã sớm bị hắn phát hiện rồi, mà không phải như bây giờ vẫn ngủ say không hề hay biết.
So sánh với vẻ mặt lo lắng Bối Nạp Đức thì vẻ mặt Hi Nhĩ Đạt cũng rất phức tạp, nghi hoặc, không dám tin, lo lắng, mà lại quái lạ luân phiên xuất hiện trên mặt hắn, Bối Nạp Đức nhìn thấy càng lại lo lắng, nếu không phải bận tâm hắn còn đang kiểm tra, Bối Nạp Đức thật sự nhịn không thể hơn, muốn xách hắn đến hỏi rõ ràng.
Rốt cục Hi Nhĩ Đạt đứng dậy, hướng Bối Nạp Đức không tiếng động gật đầu, Bối Nạp Đức kéo hắn bước ra ngoài, Hi Nhĩ Đạt bị túm một cái liền lảo đảo, “Nhẹ tay!” Liền nghe được một câu gầm nhẹ, Hi Nhĩ Đạt rất ủy khuất, rõ ràng là ngươi kéo ta mà…
“Thế nào? Hắn rốt cuộc làm sao vậy?”
Hi Nhĩ Đạt lộ vẻ do dự, “Cái này ta không biết chính xác.”
“Nói nhanh!” Bối Nạp Đức mặc dù nét mặt hay là một mảnh lạnh lùng nhưng tâm lý đã hận không thể không bóp ch.ết tên này, cách nói chuyện cứ ấp a ấp úng.
“Tiếu Dương mang thai rồi.” Hi Nhĩ Đạt rất nhanh nói.
Trầm mặc nửa giờ …
“Hả?!” Bối Nạp Đức mặc dù giật mình nhưng lại càng mừng rỡ nhiều hơn, không thể lưu lại con nối dòng, tuy nói hắn rất không để ý, nhưng cuối cùng vẫn có chút tiếc nuối. Nhưng hôm nay đã có người nói cho hắn, người hắn yêu có huyết mạch của hắn. Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng có thể Bích Lạc Quả đã thay đổi thể chất Tiếu Dương thì sao?
Xem vẻ mặt quen thuộc của Vương từ trước đến giờ luôn luôn là nghiêm túc hoặc lạnh lùng hoặc trêu tức, Hi Nhĩ Đạt chưa từng nghĩ tới có thể từ trên mặt nam nhân này chứng kiến sự mừng rỡ như điên. Hi Nhĩ Đạt có chút không đành lòng, nói ra nửa câu sau, “Nhưng ta không cảm giác được mạch thai..”
Vui sướng cứng ngắc trên mặt Bối Nạp Đức. Tựa như ngươi mới vừa biết được lão bà mình sinh rồi, thầy thuốc đi ra sắc mặt đau xót nói cho ngươi, làm nén bi thương, là thai ch.ết.
Thú nhân bọn họ sinh ra con nối dòng cũng không dễ dàng, cho nên giống cái từ lúc bắt đầu thụ thai, tế tự trong bộ lạc liền có thể từ bên ngoài bụng cảm giác được mạch thai dù rất nhỏ, đây là bảo bảo tại nói cho bọn họ, hắn sống rất khỏe mạnh. Mà một khi không cảm giác được mạch thai, như vậy rất có thể thai nhi đã tử vong, hóa thành huyết nhục biến mất vô tung. Bây giờ Hi Nhĩ Đạt nói với hắn, hắn không cảm giác bảo bảo bọn họ có mạch đập.