Chương 25: Phía sau màn

Trên mặt Ba Nại Đặc tươi cười vẫn không thay đổi, cứ như đang nói chuyện là người khác, “Ta có thể hỏi nguyên nhân không? Ta hình như cũng không có làm chuyện gì cho ngươi chán ghét.”
Tiếu Dương không đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi đối với ta là thần sử, cảm thấy rất hứng thú?”


Ba Nại Đặc có chút thu liễm nụ cười, “Ta nghĩ tất cả mọi người nếu biết được ngươi là thần sử sẽ đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú.”


“Nhưng bọn hắn biết là sau khi ngươi đã nói.” Mặc dù đối với các loại thế cục trên đại lục không hiểu rõ lắm nhưng Tiếu Dương không ngu, lúc đầu tại hội nghị vương bộ lạc vốn do Ba Nại Đặc chủ động vạch trần thân phận mình làm cho thế cục vốn hỗn loạn càng thêm phức tạp, nếu không phải Tiếu Dương chủ động đưa ra quyết định đi thăm này, trải qua chuyện bộ lạc Mễ Á dùng vũ lực cướp lấy lãnh địa này, khó bảo toàn những người khác sẽ không sinh ra ý niệm cướp đoạt thần sử trong đầu.


Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Tiếu Dương tiếp tục nói, “Ngươi đến gần ta là có mục đích, ta nghĩ không ai đối với người có mưu đồ gây rối với mình lại có hảo cảm cả.”


“Chẳng lẽ Vương Lai Tạp lúc đầu thân cận đối với ngươi không phải bởi vì thân phận ngươi là thần sử ? Theo ta được biết từ lúc ban đầu Vương Lai Tạp  đã biết thân phận của ngươi rồi.”


Tiếu Dương thở dài, “Ngươi căn bản là không rõ, Bối Nạp Đức chưa từng tin tưởng vào lời đồn rằng ta có thể dẫn dắt bộ lạc đến sự phồn hoa …. Có lẽ, hắn ban đầu đối với ta cảm thấy hứng thú vì ta là thần sử nhưng trong quá trình hắn cùng ta tiếp xúc cũng không có suy nghĩ qua loại thân phận này, hay nói cách khác hắn cùng ta kết làm bầu bạn, vì nhìn trúng chính là bản thân con người của ta. Đối với hắn mà nói, thân phận đó của ta ngược lại là một loại phiền toái. Ba Nại Đặc, ta không biết ngươi tại sao cố chấp đối với ta như vậy, ngươi cũng thấy được, bộ lạc chúng ta cũng không có cùng bộ lạc khác có cái gì bất đồng.” Cũng không phải là hắn tự kỷ nhưng nếu nói Ba Nại Đặc lần này tới bộ lạc bọn họ cùng bản thân hắn một chút quan hệ cũng không có, đánh ch.ết hắn cũng không tin.


available on google playdownload on app store


Ba Nại Đặc trầm mặc một hồi, không có nói tiếp, ngược lại lui về phía sau từng bước dựa vào thân cây ở sau người, đầu có chút ngẩng, híp mắt nhìn tán cây xanh um tươi tốt, “Tiếu Dương, bộ lạc chúng ta vốn là bộ lạc tồn tại trước tiên trên đại lục.”


Tiếu Dương nghe vậy ngẩn ra, đây là muốn cùng mình nói chuyện lịch sử khởi đầu của đại lục?
“Ngươi biết tại sao không?”
. . . Ta làm sao mà biết được.


Không trông cậy vào câu trả lời của hắn, Ba Nại Đặc tự nói ra mục đích bản thân “Bởi vì vị thần sử đầu tiên đã xuất hiện tại bộ lạc chúng ta.”


Tiếu Dương lần này đích thật là thất kinh, chẳng lẽ trước mình còn có người khác xuyên qua? “Vậy hắn bây giờ ở đâu?” Tiếu Dương hỏi có chút vội vàng, người kia có lẽ cùng mình giống nhau, từ địa phương khác xuyên qua.


Ba Nại Đặc thấy hắn cùng bình thường không giống, vẻ mặt tò mò sốt ruột không khỏi có chút buồn cười, ” Đó đều là chuyện mấy ngàn năm trước rồi.”
Ngụ ý chính là quá khứ đã qua rất lâu rồi.


Nôn nóng trong nháy mắt bị thất vọng thay thế, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn ảm đạm xuống, Ba Nại Đặc đột nhiên có chút không đành lòng, suy nghĩ một chút nói, “Rất nhiều chuyện hiện giờ trên đại lục đều là thần sử dạy cho thú nhân, tỷ như trồng trọt, may quần áo, còn có ngôn ngữ.”


Quả nhiên, cặp ánh mắt đen láy kia lại lần nữa phát ra ánh sáng, nhìn đôi mắt trong suốt phát ra ánh sáng không chút nào che dấu tràn ngập khát vọng nhìn về phía mình, Ba Nại Đặc cư nhiên có cảm giác muốn chạm vào. Đè loại rung động nho nhỏ này xuống đáy lòng, Ba Nại Đặc tiếp tục nói, “Theo truyền thuyết trước kia lưu lại thì thần sử cũng là tóc đen mắt đen.”


Tiếu Dương càng nghe càng kích động, nói rõ ràng như vậy là trước hắn đích thật là có người xuyên qua, hơn nữa rất có thể cũng là người Thiên triều.
“Vậy sau đó hắn qua đời hay là biến mất?” Chuyện này quan hệ đến việc hắn có hay không có khả năng trở lại địa cầu.


Mặc dù có chút nghi hoặc, Ba Nại Đặc vẫn là hồi đáp, “Thần sử qua đời đã rất lâu.”
Nói cách khác, hắn cũng muốn lão tử ở tại đại lục này . . . Thôi, cho dù thật sự có thể trở về, hắn chỉ sợ cũng không bỏ được Bối Nạp Đức, còn có cái kia nữa, được rồi. . .


” Thần sử của các ngươi có lưu lại con nối dòng không?” Tiếu Dương không tự giác mà sờ sờ bụng.
Ba Nại Đặc hiển nhiên chứng kiến động tác này của hắn, ánh mắt trầm xuống, “Thần sử không có bạn đồng hành, tự nhiên cũng không có lưu lại con nối dòng.”


Tiếu Dương có chút thất vọng cho nên loại tình huống của mình vẫn là không có cách nào giải thích.”Vậy thần sử các ngươi có lưu lại tin tức khác không ?”
Ba Nại Đặc cười cười nhưng không đáp lời, chỉ là an tĩnh nhìn Tiếu Dương.


Tiếu Dương bĩu môi, một lần nữa nhặt lên túi vòng qua hắn hướng bộ lạc đi tới.
Lần này Ba Nại Đặc không có ngăn trở, đi phía sau hắn chậm như rùa mà nói, “Bộ lạc chúng ta có tòa thần đàn, hết thảy về thần sử cũng bảo tồn ở nơi đó.”


Tiếu Dương cước bộ mạnh một chút, vẫn còn tiếp tục cất bước về phía trước đi đến.


Bối Nạp Đức đi ra tìm người khi nhìn thấy Tiếu Dương cùng Ba Nại Đặc một trước một sau từ bên ngoài bộ lạc đi vào, đợi bọn hắn đến gần, đưa tay tiếp nhận túi trong tay Tiếu Dương, ngữ khí có chút trách cứ nói, “Sao một mình người lại đi vào rừng hả?”


Tiếu Dương cười khan hai tiếng, “Không phải Ba Trạch Nhĩ không có ở đây sao.”
Bối Nạp Đức duỗi tay gõ gõ đầu hắn, “Không phải đã nói với ngươi cách hai huynh đệ bọn họ xa một chút.”


Tiếu Dương im lặng, thái độ coi thường của ngài có dám rõ ràng một chút không hả, đây là dạng tiểu nữ sinh quen dùng kỹ xảo cãi nhau với ai à. . .
“Ngươi đi về trước, lát nữa ta cho Hi Nhĩ Đạt đưa qua.”


Tiếu Dương nghe vậy sửng sốt, lập tức nhìn Ba Nại Đặc liếc mắt một cái, gật đầu, “Ta đi về trước.”
“Ân.” Nhìn Tiếu Dương đi xa, nhu tình tản ra trong mắt Bối Nạp Đức, xoay người đối với Ba Nại Đặc mới vừa rồi không nói được một lời, ánh mắt lãnh khốc, “Ba Nại Đặc.”


Ba Nại Đặc mỉm cười, chống đỡ.
“Ta nhớ rõ là có ta nói qua với ngươi phải cách xa Tiếu Dương một chút.”
“Hôm nay vô tình gặp trong rừng, thuận tiện cùng nhau trở về thôi.” Ba Nại Đặc nói với vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất tự nhiên như là hai người ngẫu nhiên gặp.


Bối Nạp Đức chẳng muốn cùng hắn vòng vo, nói thẳng, “Ngươi cùng chuyện bộ lạc Mễ Á, ta chẳng muốn trông nom nhưng ngươi nếu như lại tiếp tục đến gần Tiếu Dương, ta cam đoan mọi người trên toàn bộ đại lục sẽ biết Vương Mễ Á khơi mào sự tình quả thực là bị ai châm ngòi.”


Ba Nại Đặc vẻ mặt tươi cười bị ngưng đọng, đôi mắt hơi trầm xuống, “Vương Lai Tạp có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì chính ngươi rõ ràng nhất, đừng nói cho ta tại Dịch lễ khi các ngươi mấy lần lén gặp mặt chỉ thảo luận khí trời.”


Ba Nại Đặc sắc mặt rốt cục chính thức nổi lên, ngữ khí hơi trào phúng, “Không nghĩ tới Bối Nạp Đức đại nhân còn có loại ham mê này.”


“A, ngươi cho rằng ngươi là ai, có thể đáng giá để ta giám thị sao.” Bối Nạp Đức đơn giản đem lời nói làm rõ, “Á Bá Đặc mặc dù đối với khu rừng sớm có ý đồ nhưng người này trời sinh nhu nhược, nhiều năm như vậy đến cuối cùng cũng không có dũng khí làm ra hành động gì. Hết lần này tới lần khác, lúc Tiếu Dương tham gia Dịch lễ năm nay cư nhiên dám ở hội nghị vương bộ lạc ngang nhiên phát động vũ lực, nếu không phải sau lưng có người giựt giây ủng hộ, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám.”


Bối Nạp Đức dừng một chút, một lần nữa nhìn về phía Ba Nại Đặc, “Khi tiến hành Dịch lễ thì thú nhân bộ lạc các ngươi đi cũng không ít, mà hội nghị vương bộ lạc phát sinh tranh đấu trừ ngươi ra, cư nhiên không có một hộ vệ, Ba Nại Đặc ngươi làm vậy cũng quá rõ ràng. Càng huống chi, Tấn Ưng của Vương Mễ Á , tựa hồ thường xuyên đi tới chỗ ở của ngươi.”


Ba Nại Đặc có chút cúi đầu, tóc dài hạ xuống che khuất vẻ mặt, nửa ngày sau, phát ra vài tiếng cười nhẹ, lại ngẩng đầu khi thần sắc đã một mảnh thản nhiên, “Ha ha, Bối Nạp Đức, thật không hổ là ngươi. Không sai, chuyện bộ lạc Mễ Á cùng ta đích xác không thoát được liên quan, nói đúng hơn là những việc Á Bá Đặc làm hết thảy cũng là chủ ý của ta. Ta rất ngạc nhiên khi ngươi sớm đã biết, vì sao còn muốn tiếp tục giấu diếm nếu dứt khoát tố giác ta, bộ lạc Lai Tạp các ngươi chẳng phải là nhân cơ hội đó có thể trở thành bộ lạc đệ nhất trên đại lục sao ?”


Bối Nạp Đức nghe vậy, nhìn cũng chẳng muốn nhìn hắn, cười khinh miệt, “Ngươi cho rằng người nào cũng như ngươi yêu thích cái danh đệ nhất đại lục sao? Ngươi nếu không có dã tâm thâu tóm đại lục, ta cần gì phải giúp ngươi khơi mào sự tình.”


Ba Nại Đặc nghe xong cư nhiên cười, “Ta không có dã tâm? Ngươi đừng quên, chính ta xúi giục bộ lạc Mễ Á phát động vũ lực.”


Bối Nạp Đức lo lắng nói, “Ngươi nếu nghĩ muốn chiếm lĩnh lãnh địa, căn bản sẽ không cùng người khác hợp tác, Ba Nại Đặc, sự độc chiếm ham muốn của ngươi không thể so với ta là ít. Coi như là muốn chọn hợp tác người, bằng sự khôn khéo của ngươi cũng có thể chọn ta, mà không phải Á Bá Đặc cái loại mãng phu này.” Nhớ tới cái từ hay dùng này là Tiếu Dương dạy cho hắn, Bối Nạp Đức không khỏi gợi lên một mạt ý cười, “Cho nên ngươi cùng Á Bá Đặc chỉ đạt thành hiệp nghị theo nhu cầu thôi. Hắn muốn lãnh địa mà thứ ngươi muốn là Tiếu Dương.”


“Ha ha, ngươi đoán một chút cũng chưa từng sai, mục tiêu của ta từ đầu đến cuối đều là Tiếu Dương, ta nghĩ cũng chỉ có Tiếu Dương.” Ba Nại Đặc trên mặt mang cười, trong mắt không hề có ý cười, gắt gao nhìn chằm chằm Bối Nạp Đức.


Bối Nạp Đức nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi muốn không phải Tiếu Dương, bất quá chỉ là vì địa vị thần sử thôi. Mượn cái cớ này không tiếc lợi dụng chính cảm tình đệ đệ mình.”


Ba Nại Đặc không hề bị chút áy náy này phá hủy tâm tư, “Nếu Ba Trạch Nhĩ thật sự có thể theo đuổi Tiếu Dương, làm cho Tiếu Dương đi đến bộ lạc chúng ta, vậy cũng xem như đạt thành tâm nguyện của hắn rồi. Ta chỉ vốn là cổ vũ hắn theo đuổi, cho dù là lợi dụng, loại lợi dụng này chính hắn cũng cam tâm tình nguyện.”


Bối Nạp Đức vứt cho hắn một cái liếc mắt, cất bước hướng bộ lạc đi đến, cũng không quay đầu lại chỉ lưu lại một câu, “Ngươi so với ngươi đệ đệ thật sự là kém xa.” Bất quá nếu hắn vẫn ôm loại tâm tính này, vậy mình cũng có thể hơi buông tâm rồi.


Ba Nại Đặc nhìn bóng lưng Bối Nạp Đức đi xa, đột nhiên cảm giác một trận hư không, gió thổi đến rất nhỏ, Ba Nại Đặc theo bản năng vươn tay nắm chặt thành quyền, tựa hồ nghĩ phải bắt được cái gì nhưng trong tay vẫn như cũ, trống trơn, gió đã từ khe hở lướt qua. Ba Nại Đặc nhắm mắt lại xoa huyệt thái dương, trong đầu suy nghĩ phiền loạn, trước mắt một mảnh hắc ám nhưng lại đột nhiên hiện lên một đôi mắt rõ ràng phát sáng .. .


Ba Nại Đặc mạnh mẽ bừng tỉnh, dùng sức lắc lắc đầu, tựa hồ muốn lắc lắc vật gì đó ra, đứng yên chỉ trong chốc lát rồi khôi phục thong dong như trước, đi nhanh đến chỗ ở của mình. Hắn là Vương của bộ lạc Khắc Luân tuổi còn trẻ, cũng kiệt xuất nhất, vì khôi phục sự phồn hoa ngày xưa của bộ lạc, dù dùng thủ đoạn nào, hắn cũng nhất định phải làm được!


“Đã trở về? nhà Hi Nhĩ Đạt thật đúng là xa.” Tiếu Dương miễn cưỡng nằm úp sấp trên người Kim Mao, tay lung tung quấy rầy cái đuôi thật dài của Kim Mao, Kim Mao đáng thương hề hề nhìn về phía Bối Nạp Đức.


Không để ý tới sự kỳ quái của hắn, Bối Nạp Đức đi qua kéo hắn ôm vào trong lòng mình, Kim Mao như được cứu vớt, vội vàng đem cái đuôi kẹp ở phía sau giữa hai chân, nhanh như chớp chạy mất dạng.


Bối Nạp Đức ôm hắn tựa vào ghế ngồi rộng thùng thình, “Hi Nhĩ Đạt không ở nhà, có phải mệt mỏi không ?”
Tiếu Dương lắc đầu, “Chính là không có tinh thần, hôm nay ta nhìn thấy Ngả Khắc rồi. . .” Nói đến đây liền dừng lại.


Bối Nạp Đức suy tư một chút, Ngả Khắc cùng Đạt Lực kết làm bầu bạn sau đó cũng mang thai, hôm nay sợ là muốn sinh rồi. Sờ sờ trấn an bụng Tiếu Dương, “Ngươi cùng hắn không giống nhau.”


Tiếu Dương trong lòng vẫn còn sợ hãi, gật đầu, “May mắn không giống nhau, nếu mang thai mà ưỡn ra như vậy tốt hơn hết là giết ta đi.” Nhìn Ngả Khắc thân cao một thước tám mang thai với vẻ mặt thánh mẫu, Tiếu Dương chưa bao giờ cảm thấy may mắn như thế, khi bản thân cùng bọn họ cấu tạo bất đồng.


. . . Bối Nạp Đức nghĩ lại, hắn sao lại tưởng rằng Tiếu Dương vì chứng kiến giống cái bình thường khi mang thai sẽ biểu hiện cảm thấy bất an, người này phỏng chừng sẽ không đem hắn trong bụng hủy đi chứ, còn ước gì nó là cái bụng béo nữa kìa.


Nghĩ như vậy, Bối Nạp Đức có chút tức giận, chọt chọt cái bụng Tiếu Dương một chút, mặc dù có chút phát tiết nhưng cũng tận lực phóng ra lực đạo nhẹ nhất. Ngay sau đó làm cho hắn kinh ngạc, sự tình xuất hiện rồi, cái bụng nhỏ hơi hơi to ra của Tiếu Dương cư nhiên tránh đi tay hắn, chỉ thoáng di chuyển chút xíu, tuy không thể xem kỹ di chuyển như thế nào nhưng Bối Nạp Đức thề là hắn quả thật thấy được.


Hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dáng Tiếu Dương như một bộ thấy quỷ, nhìn chằm chằm bụng mình.






Truyện liên quan