Quyển 2 - Chương 1: Một thế giới khác
Tên lưu manh kia sờ soạng tiểu cô nương mông trắng, nhanh như chớp, quay người định chuồn đi, không ngờ tiểu cô nương Miêu gia kia hét lên một tiếng rồi như bò cạp ngủ đông nhảy dựng lên, lấy từ trong giỏ ra một cái lưỡi hái, không cần suy nghĩ lập tức ném ra ngoài.
Lưỡi hái không bổ chính xác mà sượt qua tai tên lưu manh kia. Gã sợ đến mức ngã phịch xuống đất. Lưỡi hái rơi trúng một bình rượu trong quán rượu đối diện. Choang một tiếng, vò rượu thủng một lỗ. Rượu trong bình chảy tràn ra ngoài.
Đúng lúc đó, một người mặc áo dài màu thiên thanh, đầu quàng khăn xanh trắng, chân đi giày thêu hoa mũi vểnh, kiểu trang phục điển hình của phu nhân người Hán trung niên - tay xách đồ ăn vừa đi vừa cười nói với mấy phu nhân đồng hành bị rượu bắn phụt ra trúng vào mặt.
Phụ nhân trung niên bị rượu dính vào mắt không mở ra được, còn mấy người đi cùng thì lập tức làm ầm lên. Chưởng quỹ quán rượu là người dân tộc Di, thấy vò rượu bị thủng liền căm hận lao tới, muốn tìm nữ tử Miêu gia quăng lưỡi hái kia nói chuyện.
Thiếu nữ Miêu gia ném lưỡi hái ra dọa tên lưu manh kia sợ té xuống đất liền xổ một tràng dài, dù giọng nói rất êm tai nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết là đang mắng chửi. Tiểu cô nương mắng xong liền xông lên phía trước, hai chân đạp lia lịa vào gã kia bất kể là trúng đầu hay đít.
Nghe cô gái dùng ngôn ngữ bản tộc mắng chửi người khác, mấy nam nhân Miêu gia đi qua nhất thời giận tím mặt, lập tức vây quanh tên lưu manh kia. Đúng lúc đó, chưởng quỹ dân tộc Di dẫn theo mấy tiểu nhị lao tới. Hai bên hùng hùng hổ nói vài câu rồi lập tức động thủ.
Mấy nam nhân Miêu gia nói bọn họ là kẻ đồng lõa, trêu chọc Miêu nữ, nên xuống tay rất mạnh. Chưởng quỹ quán rượu và tiểu nhị tính tình dữ dằn, lúc này vì sĩ diện lại càng không nhường nhịn.
Tiếng kêu la của mấy phu nhân kia đến tai mấy quân Hán đang tuần phố. Mấy quân Hán nhìn thấy phụ nhân trung niên kia hai mắt không mở ra được lập túc xúm lại, xem ra bọn họ quen biết người, bảy mồm tám miệng thảo luận một hồi rồi quay người lao tới chiến trường hỗn độn, cũng không biết là tìm ông chủ quán rượu đòi bồi thường hay là đôi co với thiếu nữ Miêu gia.
Lúc này trên đường hỗn loạn ầm ĩ, hai bên đánh nhau không thương tiếc, vớ được cái gì liền biến thành vũ khí. Trong lúc đó, chén đĩa trang sức trong cái giỏ kia rơi ra ngoài. Có người thừa cơ bò trên mặt đất “hôi của”. Có người cuống cuồng chạy trốn. Lại có người rảnh rỗi thấy người cùng tộc đang uýnh nhau với người khác, không cần hỏi nguyên do lập tức vung tay múa chân trợ giúp.
Mấy quân Hán xông vào đám người, còn chưa tìm được nhân vật chính của cuộc ẩu đả thì đã bị vạ lây, trúng liền mấy quyền. Bọn họ cũng không phải mà mảnh giấy vụn, lập tức không nói hai lời, vung quyền phản kích. Cuộc hỗn chiến đôi bên biến thành đại chiến Tam quốc.
Toàn bộ phố xá phồn hoa biến thành chiến trường hỗn loạn. Những chưởng quầy có tài sản bị hư hao hoặc bị biến thành vũ khí nào chịu từ bỏ dễ dàng vậy? Mấy bà nương giàu có lúc này đóng cửa quầy, dẫn theo tiểu nhị gia nhập chiến đoàn, cũng bất chấp đội ngũ nào thế lực nào, xông vào ẩu đả trút giận.
Từ cửa sổ lầu trên của một ngôi lầu bên cạnh có người thò đầu ra, xem cảnh tượng dưới lầu rồi hưng phấn quay đầu kêu to. Chỉ một lát, lập tức có bốn năm người chạy ra dựa vào lan can lầu 2 xem cảnh náo nhiệt. Một người trong đó còn nhấc ấm trà lên, tay kia cầm chén trà.
Diệp Tiểu Thiên đang ngơ ngơ ngác, thì không biết có kẻ nào ném một chiếc giày lên không trung, rơi đúng cái chén của người nọ. Người kia giận dữ vung bình trà trong tay lên hung hăng đập xuống.
- Người nơi này đúng là nhanh nhẹn dũng mãnh quá à nha!
Diệp Tiểu Thiên đến từ kinh thành chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy. Hắn nhìn cuộc hỗn chiến khơi mào từ một cái vuốt mông nhẹ như cái rắm, lưỡi líu lại than:
- Ông trời của ta, đây rốt cuộc là nơi nào vậy?
Bên cạnh một mẹt thuốc dạo có một nam nhân ngồi chồm hỗm trên mặt đất, vừa nhanh tay nhặt các đồ thảo dược bị người ta ném tán loạn, vừa cười tủm tỉm với hắn:
- Tiểu huynh đệ, ngươi từ nơi khác tới? Không cần lo lắng. Chúng ta ở đây thường xuyên gặp cảnh đánh nhau như vậy. Đánh qua đánh lại cũng vậy mà thôi.
- Ngươi cần thuốc trị thương sao? Được rồi, tính giá rẻ cho ngươi. Ôi...
Một nam nhân chạy vội tới, dùng chân dẫm nát mẹt thảo dược trên tay hán tử kia, hét lớn:
- Đồ chó hoang, ngươi không có mắt à?
Rồi gã kéo người nọ ngã nhào xuống đất. Hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Diệp Tiểu Thiên cả kinh:
- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi mau.
Hắn quay người định bỏ chạy, bỗng nhiên trông thấy phụ nhân bị rượu dính chặt hai mắt đang đưa tay quờ quạng loạn xạ. Trong đám quyền cước bay múa thực sự rất dễ gặp nguy hiểm.
Mấy quân Hán cũng quá hồ đồ rồi. Có lẽ ngay từ đầu bọn họ không nghĩ tới cuộc chiến này lại loạn đến mức đó, nên không lưu một ai ở lại bảo vệ bà ta. Đến khi bọn họ thực sự bị cuốn vào cuộc hỗn chiến, thì còn chẳng ai quan tâm với bà ta nữa.
Mấy phụ nhân khác ban đầu còn che chở dìu bà ta tránh sang một bên, càng về sau càng bị tách nhau ra, lại thấy tình cảnh quả thực hung hiểm, sớm đã bỏ chạy mất dạng. Diệp Tiểu Thiên do dự một chút rồi tiến lên dìu tay bà ta nói:
- Đại nương không nên hốt hoảng, đi theo ta.
Diệp Tiểu Thiên vác cái bao trên lưng, tay phải dắt Nhạc Diêu, tay trái dìu phụ nhân trung niên, rời khỏi đám đông. Thủy Vũ theo sát phía sau, cũng không kịp gọi Phúc Oa nhi. Phúc Oa nhi ngược lại rất ngoan ngoãn, chăm chú theo lưng nàng, không hề lạc một bước.
Diệp Tiểu Thiên thoát khỏi cuộc hỗn chiến, chạy đến đầu đường, thở khói ra cả hai tai, ngẩng đầu lên quan sát, thì thấy mười mấy nha dịch mặc áo trắng đang đi về phía bên này. Hắn mừng rỡ buông phụ nhân trung niên kia ra, cao giọng hô lớn:
- Quan lão gia, các ngài mau tới đây, trên phố có người ẩu đả.
Mười mấy tên nha dịch đang bước đi lười biếng nghe thấy tiếng hô, người đi đầu lập tức trợn tròn hai mắt, xoẹt, gã rút dây xích bên hông ra, như cáo mượn oai hùm quát lớn:
- Kẻ nào dám ẩu đả trên đường làm nhiễu loạn trị an của bổn huyện?
Người này đại khái là một ban đầu, dẫn theo mười mấy người xông đến đầu phố xem xét, nhưng ngay cả cái rắm cũng không để ý, gã đi đầu quay người lại, huơ huơ cây xích bằng đầu ngón tay, kêu lên:
- Các ngươi không được đi. Chống lệnh tội nặng thêm một mức.
Vừa nói, lão đại bèn dẫn đám nha dịch chạy như bay, trong chớp mắt không còn thấy một ai. Diệp Tiểu Thiên trợn mắt há mồm đứng ở đó, sau nửa ngày không nói nên lời.
Phụ nhân trung niên híp mắt lại, sờ soạng nắm cánh tay Diệp Tiểu Thiên:
- Tiểu tử, cảm ơn ngươi. Ở những nơi như thế này, quan phủ không thể trông cậy được. Mắt lão thân nóng rát, làm phiền ngươi đưa ta về nhà rửa sạch mắt.
- Ôi, à.
Diệp Tiểu Thiên hoàn hồn trở lại, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn hiện trường chém giết liều mạng kia, vội dìu phụ nhân rời khỏi.
Lão phụ nhân nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt, vịn tay Diệp Tiểu Thiên đi đến trước cửa nhà. Đó là một tiểu viện cực kỳ tinh xảo, tuy không quá mức lộng lẫy nhưng trông rất ưu nhã. Tường trắng, ngói xám, cửa sổ điêu khắc xinh đẹp. Hành lang uốn khúc.
Toàn bộ tiểu viện toát lên vẻ cổ kính, mang phong vị Giang Hoài. Nếu ai đột nhiên nhìn thấy nó cơ hồ sẽ quên rằng mình đang ở sâu bên trong núi non Quý Châu mà ngỡ rằng mình đã đến vùng sông nước Giang Nam.
Lão phụ nhân rửa sạch hai mắt đến đỏ quạch, liền cầm khăn lên lau mặt, vừa nói chuyện với Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Đại nương cũng họ Diệp? Tiểu chất cùng họ với đại nương. Giọng nói của đại nương rất hay. Bà cũng vừa chuyển tới nơi này?
Diệp đại nương cười:
- Lão thân người Nam Kinh, phủ Ứng Thiên. Tuy nhiên không phải là vừa chuyển tới nơi này. Ta sinh trưởng ở đây. Diệp gia chúng ta đến đây từ thời Hồng Vũ rồi. Ngồi đi, tiểu tử, ngồi đi, mọi người, mời ngồi.
Diệp đại nương ngồi xuống băng ghế đối diện, cười híp mắt:
- Năm đó, Phó đại tướng quân dẫn theo 30 vạn đại quân Giang Nam nhận mệnh hoàng gia Hồng Vũ viễn chinh Vân Quý, càn quét Thát tử triều Nguyên. Lão tổ tông của Diệp gia ta ở trong số quân tham chiến đó. Sau khi Thát tử chạy trốn, Hồng Vũ hoàng gia xuống lệnh 30 vạn đại quân dẫn theo gia quyến phòng thủ nơi này. Cũng là chuyện của hơn 200 năm trước rồi. Tuy nhiên, người Hán ở quân đồn cũng không kết hôn với người ngoại tộc. Cho nên giọng nói không hề lai tạp.
Đại nương nhìn Thủy Vũ, cười híp mắt:
- Ngươi cùng vợ đến thăm người thân? Vợ của ngươi thật là xinh đẹp. Tiểu tử, ngươi thật là có phúc khí nha.
Tiết Thủy Vũ đỏ mặt, lí nhí nói:
- Là muội tử, không phải vợ.
Nhưng giọng nàng quá nhỏ, người khác căn bản không nghe thấy.
Dọc đường đi, không ít lần nàng đã bị hiểu nhầm như vậy rồi, nên cũng bị miễn dịch dần. Nhưng mỗi lần bị hiểu nhầm thì vẫn còn rất xấu hổ.
Diệp Tiểu Thiên mặt dày như đít chai nói:
- Đại nương, bà thật là tinh tường. Nhìn gia cảnh của bà cũng không tệ, thân nhân làm nghề gì vậy?
Diệp đại nương đáp:
- Bạn già của ta đã sớm qua đời, chỉ để lại một đứa con thôi. Con của ta làm Tuần kiểm quan ở vùng này. Mặc dù chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng lão thân cũng được nhờ cậy, nên gia cảnh không tệ.
Diệp Tiểu Thiên kinh hãi. Quan Tuần kiểm là võ quan cửu phẩm, là đã có phẩm cấp mệnh quan triều đình rồi. Đừng tưởng là chức quan nhỏ, ở nơi như thế này cũng coi như là đại nhân vật. Không ngờ hắn lại vô tình cứu được mẹ của một võ quan.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Đại ca thật là có bản lĩnh. Ở nơi như này, quan Tuần kiểm còn uy phong hơn quan tam phẩm ở kinh thành.
Diệp đại nương nói:
- Ai da, quan Tuần kiểm là cha truyền con nối thôi. Bản lĩnh gì chứ?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Đại nương, bà nói thế chất nhi thấy không đúng. Tổ tiên truyền lại chẳng lẽ không phải làm việc? Nếu không muốn bị từ quan, chẳng lẽ không cần dốc sức làm việc? Ai cũng có tổ tông, có kẻ nào làm hổ thẹn tổ tông đã phải lăn lộn sa trường kiếm chút công lao sự nghiệp truyền lại cho con cháu. Còn nữa, có một người cha tốt không nhất định là có tiền đồ tốt. Nhưng không có người cha tốt thì cũng nhất định không phải là không có tiền đồ. Đương thời, danh tướng Thích Kế Quang, Du Đại Du, có thể là một đại tướng quân đánh những trận đánh lớn như vậy mà không cần phải luyện võ học binh thư sao? Du tướng quân thừa kế Bách hộ. Thích tướng quân thừa kế Chỉ huy sứ, đều không phải là chức quan truyền đời. Lúc mới 10 tuổi, Thích tướng quân cũng không quan tâm đến chức quan kế thừa của mình, phấn đấu trở thành võ tướng tứ phẩm. Ai dám nói là y dựa vào lão tử? Ai dám bảo y không có bản lĩnh?
Diệp Tiểu Thiên mồm mép dẻo kẹo như mật ngọt, làm Diệp đại nương mặt mày hớn hở. Diệp đại nương vội đứng dậy:
- Hai vợ chồng son cứ nghỉ ngơi đi, đứa bé cứ để chơi trong sân. Lão thân đi vào bếp nấu cơm, lát sau sẽ sẽ kêu đại ca ngươi trở về, cám ơn ân nhân cứu mạng.
Hôm nay, Thủy Vũ đã đến huyện Hồ, đã gần về tới nhà, nên lòng đương nhiên rất nôn nóng, không muốn dừng lại ở huyện Hồ quá lâu.
Nàng giật giật gấu áo của Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên liền đứng lên nói:
- Chỉ là chút việc nhỏ, đại nương đừng quá khách khí. Mắt bà vẫn còn sưng, nên nghỉ ngơi cho tốt. Chúng ta còn có việc phải đi, không ở lại quấy rầy nữa...