Quyển 2 - Chương 7: Chặn đường lui
Mạnh Huyện thừa dứt lời, chắp tay cáo từ Hoa Tình Phong:
- Hạ quan cáo từ!
Dứt lời, không chờ Hoa Tình Phong đáp lại y liền phất tay áo một cái đi thẳng.
Hoa Tình Phong lặng lẽ nhìn bóng lưng y, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Từ khi y vào huyện Hồ đã chịu đủ chướng ngại do Mạnh Huyện thừa và Vương Chủ bộ cấu kết với các thế lực ương ngạnh ở địa phương, hận hai người vô cùng. Chỉ là, mọi sự khó khăn, y không thể tách khỏi hai người họ được, đâm ra y vừa chán ghét sự bất lực của bản thân, lại vừa không đè nén được cừu hận với hai người họ.
Cảm giác này thật khó miêu tả.
Tam đường của huyện nha nằm sâu trong cùng của tiểu viện, là nơi gia quyến của Tri huyện ở lại. Kiến trúc huyện nha của huyện Hồ không giống với kiến trúc quan nha địa khu Trung Nguyên chủ yếu được thiết kế trên một đường thẳng trung tâm. Ở nơi xa xôi chật chội, hậu viện với tư cách là nơi sinh hoạt cá nhân được xây dựng rất linh hoạt.
Đằng sau Nguyệt Lượng môn của hậu trạch là một mảnh trúc xanh hoa đỏ, vài hòn giả sơn loáng thoáng, đi hết một con đường nhỏ quanh co là một hồ nước xanh biếc hình bán nguyệt.
Hồ nước như một khối phỉ thúy óng ả, trên mặt nước có mấy cành sen, dưới lá sen cá đua nhau bơi lội, nhưng không phải cá cảnh, nhìn kỹ lại, hơn nửa là cá do chủ nhân đi câu về yêu thích mà thả lại nuôi ở đây, cũng khá đặc biệt.
Từ phòng ngoài, một nữ tử thướt tha bước ra, bước đi uyển chuyển, tay cầm một chiếc quạt tròn nho nhỏ. Tới chỗ rẽ hành lang, nàng bèn đi tới tam đường.
Rất xa, một bóng hình xinh đẹp đứng bên một cột hành lang màu đỏ, thấp thoáng bóng lan can màu xanh, bên dưới có vài loại hoa không biết tên. Phong cảnh đẹp như một bức cung nữ du xuân.
Tiểu phụ nhân duyên dáng lướt qua hành lang quanh co chừng vài chục bước là tới tam đường. Ngoài cửa sảnh đường có một gã gia nhân áo xanh đứng thõng tay chờ, thấy nàng đến vội vàng thi lễ:
- Phu nhân!
Tiểu phụ nhân kia cũng chỉ áng chừng hai sáu hai bảy tuổi, làn da trắng nõn mềm mại mịn màng, đuôi mắt cong cong mê người, đẹp như một quả đào chín mọng. Nàng khẽ gật đầu, trâm vàng trên tóc khẽ đung đưa, khẽ hỏi:
- Lão gia có trong sảnh không?
Giọng nàng nhẹ nhàng, tuy vẫn nói tiếng phổ thông nhưng có ảnh hưởng chút giọng địa phương của Giang Nam, vô cùng dễ nghe.
Sau khi gã gia nhân kia cung kính trả lời, nàng bèn bước vào sảnh, ống tay áo phất phơ để lại một mùi hương vương vấn. Gã gia nhân kia ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một bóng lưng thướt tha, mái đóc đen nhánh vấn lên một búi đọa mã kế. Khí chất thùy mị thành thục quyến rũ khiến cho ai nấy đều mê mẩn.
Thiếu phụ bước vào, trong phòng lát gạch xanh, trên xà nhà treo đèn cung đình năm góc, giữa phòng là một bức tùng sơn tích thúy đồ bàng bạc (cây tùng bên dòng nước), mấy bộ bàn ghế lác đác, bên cạnh còn có hai giàn trồng hoa, chính giữa là một bồn cây Thọ Trường Xuân bằng đá trắng.
Đằng sau bức bình phong bên phải là một khoảng không gian nho nhỏ, trên bình phong vẽ một bức Phú Quý Mẫu Đơn đồ. Thiếu phụ nọ khoan thai ưu mỹ bước tới đằng sau bức tranh.
Đằng sau bức bình phong là thư phòng. Cửa sổ đang mở, ngoài cửa sổ là một hồ nước xanh, bên hồ là núi giả bao quanh, vô số dây thường xuân leo kín cả mặt tường. Dưới cửa sổ là một hành lang nhỏ chỉ vừa cho một người qua lại, hai bên cửa sổ, bên trái một cây lựu bên phải một cây hải đường
Trên bàn dưới đất đầy những giấy, tờ nào cũng có nét mực. Hoa Tình Phong dựa vào ghế mệt mỏi ngửa đầu, một lúc cũng không nhúc nhích, chân mày hơi cau lại, dường như đã mệt mỏi tới mức chẳng buồn thở.
Phu nhân vũ mị khe khẽ thở dài. Hôm nay tới tìm trượng phu vốn là để nhờ một việc cho đệ đệ. Nhưng thấy thể xác và tinh thần của trượng phu đều mệt mỏi như vậy, nàng đâu nhẫn tâm mang chuyện của mình ra khiến cho chàng thêm lo lắng.
Nàng đi tới đằng sau lưng y, đặt quạt lên bàn, nâng cổ tay trắng nõn như mỹ ngọc, vén tay áo lên, hai chiếc vòng tay xanh biếc nhàn nhạt phát sáng càng làm nổi bật hơn vòng cổ tay nhỏ nhắn đẹp như một đóa lan trắng.
Chân mày Hoa Tình Phong khẽ động, bàn tay như mỹ ngọc kia đang nhẹ nhàng xoa bóp vai cho y. Phu nhân nhẹ nhàng xoa xoa bả vai y, ôn nhu hỏi:
- Lão gia buồn vì câu chuyện vừa rồi với Điển sử sao?
Hoa Tình Phong lười biếng ừ một tiếng, không trả lời.
- Tướng công không cần quá nghiêm khắc với chính mình. Huyện Hồ này thế nào, chư vị trong triều còn hiểu rõ hơn chàng. Đổi ai tới đây cũng chẳng mở ra được cục diện này, sao có thể trách chàng được chứ?
Y cười khổ:
- Sao lại không trách ta? Ta là Huyện lệnh hồ đồ của huyện Hồ đấy.
- Chàng đâu có hồ đồ.
- Nếu không hồ đồ, thì chính là quá ư vô dụng.
Nàng sẵng giọng:
- Tướng công!
Hoa Tình Phong chầm chậm mở mắt ngước nhìn thê tử. Làn da mịn màng hồng hào, ngũ quan xinh xắn đoan trang đẹp như một mỹ nhân trong tranh của một vị họa sĩ tài danh. Cho dù hai người đã thành thân mười năm nhưng nàng vẫn đẹp như một hạt trân châu khiến cho ai cũng thèm muốn.
Còn bản thân mình... gần ba năm nay, y đã có nếp nhăn, trên đầu đã điểm tóc trắng, lưng cũng còng xuống một chút. Nam tử hăng hái đi nhậm chức làm quan năm nào đã chôn vùi sâu trong trí nhớ của y từ lâu.
- Tô Nhã, đương nhiên triều đình sẽ hiểu cho nỗi khổ của ta. Nhưng không có nghĩa triều đình sẽ thông cảm cho nỗi khổ của ta. Thiên hạ không phải chỉ có một người, triều đình cũng không phải chỉ do một người định đoạt. Bất kể là Hoàng đế hay thủ phụ, đôi khi vẫn không thể làm theo ý mình. Trên bàn cờ lớn của ông trời, ta chỉ là một con cờ nhỏ vô nghĩa.
Tô Nhã im lặng, nhìn khuôn mặt đã già đi rất nhanh của trượng phu mà bi thương:
- Chẳng lẽ... không có cách nào sao?
Hoa Tình Phong xoa xoa bàn tay trơn bóng như ngọc của thê tử, lắc đầu:
- Cuối năm nay có kỳ sát hạch, lâu thì giữa năm sau, chắc ta sẽ bị xử phạt rồi. Trừ phi có một đại quý nhân thông thiên từ trên trời giáng xuống mới có thể bảo vệ ta qua được kỳ sát hạch lần này. Nhưng nếu thực sự có một vị đại quý nhân như vậy, thì tại sao người ta lại theo một viên quan thất phẩm nhỏ nhoi thất bại như ta?
Trong dịch trạm, Diệp Tiểu Thiên khoác cái túi lớn, Thủy Vũ cũng khoác một cái túi nhỏ, ngay cả Nhạc Diêu cũng tự mang theo đồ đạc của mình, trên đầu con gấu trúc nhỏ Phúc Oa đã đội sẵn một chiếc nón lá trúc, trên lưng cõng một chiếc giỏ trúc, trong đó chứa đầy lương thực của nó – mười mấy cây măng trúc.
Hộ khoa lại điển Lý Vân Thông ngăn họ lại, lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Thiên:
- Đưa lộ dẫn (giấy thông hành đi đường) ra đây, tạm thời ngươi không thể rời bổn huyện, còn cần lộ dẫn làm gì?
- Nhưng... chủ quán trọ ta ở cần xem...
- Trong huyện có rất nhiều nơi không cần lộ dẫn cũng có thể vào ở, chỉ cần có tiền. Giao lộ dẫn ra đây, nhỡ ngươi cầm lộ dẫn rồi chạy thoát thì sao?
Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ đưa ra lộ dẫn.
- Thủy Vũ, chúng ta đi.
Lý Vân Thông giang một tay ngăn lại:
- Chậm đã! Để lại tất cả của cải ra.
Diệp Tiểu Thiên cả kinh:
- Vì sao? Quan sai huyện ta còn kiêm nhiệm cả cường đạo hay sao?
- Không phải ngươi có tiền là có thể đào tẩu sao? Còn nữa, án này chưa tr.a xong, ai biết được tiền của ngươi chính đáng hay không?
Tạm thời tiền của ngươi sẽ do huyện nha giữ, chờ làm rõ chân tướng sẽ trả cho ngươi.
Lý Vân Thông khoát tay, lập tức có hai sai dịch nhào lên giằng lấy cái túi trong tay Diệp Tiểu Thiên và Tiết Thủy Vũ. Lại có một gã sai dịch soát thân hắn, Thủy Vũ và Nhạc Diêu cũng có phu nhân dịch thừa lục soát. Kiểm tr.a một hồi đảm bảo bọn họ không còn một đồng xu mới thôi.
Phúc Oa nhi ngây ngô đứng một bên. Rõ ràng có một nha sai vô lương tâm gẩy gẩy cái sọt trúc nó đang đeo, lấy ra hai cây măng.
Một nhà bốn thành viên tay trắng bị đuổi ra khỏi dịch quán, trong một đêm, từ đãi ngộ dành cho quan lão gia, quan thái thái, bọn họ biến thành dân nghèo, nghèo rớt mồng tơi.
Diệp Tiểu Thiên đứng ngoài cửa dịch quán, nhìn hai người khoanh tay đứng trước cửa lạnh nhạt nhìn dịch tốt, lại nhìn cách họ mặc thường phục âm thầm theo dõi Lý Vân Thông và các quan sai khác mà thở dài, xoa xoa đầu Phúc Oa, cảm khái:
- Huynh đệ, sớm biết có ngày hôm nay, trước kia ta tiêu hết tiền mua đồ ăn cho ngươi.
Phúc Oa nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, cái đuôi vểnh lên một cái, leng keng rơi ra rất nhiều tiền vụn.
Tuy Diệp Tiểu Thiên đầy sầu khổ nhưng vẫn bị con gấu chọc cho cười:
- Xem bộ dáng con gấu ngố nhà ngươi kìa!
Phúc Oa ngẩng đầu ngây ngốc nhìn hắn.
Chạng vạng tối, cả nhà vào một miếu thổ địa.
Dường như chỉ cần là nơi có người Hán là không thể thiếu một vị thần tiên chưởng quản thổ địa như vậy. Nhưng điều khiến cho người ta kỳ lạ là dân chúng người Hán coi trọng thổ địa, cho nên mỗi khi mở ra thêm một khoảnh đất sẽ không quên lập một tòa miếu cho vị thổ địa này, là miếu của duy nhất ngài.
Nhưng hình như họ chỉ cần cần lập một tòa miếu cho vị thần linh này, sau đó bọn họ hết trách nhiệm, về sau chẳng quan tâm đến thần linh. Từ trong tâm, bọn họ rất quan tâm đến thổ địa, nhưng từ trong tâm, bọn họ lại chẳng quan tâm đến thổ địa gia, thậm chí trong nhiều câu chuyện thần thoại vẫn coi vị thần linh này là đối tượng để trêu chọc.
Cho nên, phần lớn miếu thổ địa các nơi đều vắng hương thưa khói, huyện Hồ cũng vậy, đến nỗi tòa miếu bọn người Diệp Tiểu Thiên vào trú cực kỳ rách rưới.
- Diệp đại ca, ta có lỗi với huynh!
Tiết Thủy Vũ đang quét tước dọn dẹp xung quanh đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Nàng quỳ xuống trước mặt Diệp Tiểu Thiên, chảy nước mắt dập đầu:
- Diệp đại ca, ngay từ đầu ta đã không có tư cách làm người của huynh, cũng không dám thổ lộ tấm lòng với huynh. Về sau, lại xin ngươi giúp đỡ, ta chỉ là một nữ nhân yếu ớt, không có đàn ông, ở nơi này quả thực nửa bước khó đi. Nhưng ta chưa từng nghĩ tới sẽ hại huynh tới nông nỗi này. Nếu không phải ta khuyên huynh báo án với quan phủ, huynh cũng không rơi vào tình cảnh hôm nay. Diệp đại ca, ta có lỗi với huynh...
Nàng cực kỳ bi thương vừa khóc vừa dập đầu tạ tội. Tới khi nàng ngơi nước mắt ngẩng đầu lại bất ngờ hoảng sợ, không biết từ khi nào, Diệp Tiểu Thiên đã quỳ xuống đối diện với nàng. Nàng dập đầu, hắn cũng dập đầu, một người dập đầu một người hoàn lễ.
Nàng giật mình hỏi:
- Diệp đại ca, huynh... huynh làm gì vậy?
Hắn nghiêm túc đáp:
- Ta cũng không ngờ một cô nương như nàng lại vội như vậy. Nàng xem, chúng ta đã lạy thiên địa rồi, khi nào thì động phòng?