Quyển 5 - Chương 10: Mạng người như cọng rơm cọng rác vậy
Diệp Tử Thiên thở dài:
-Haizz! Nguyên do ở bên trong, thực sự một lời khó mà nói hết, nói rất dài dòng! Huấn đạo đại nhân là đến tìm vãn bối sao? Mời Huấn đạo đại nhân cùng với tại hạ quay trở vào phòng, chúng ta pha trà rồi từ từ nói.
Tên chưởng quỹ Chưởng quỹcủa khách điếm nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên thì trợn mắt há mồm mà nói:
-A! Khách quan, không ngờ ngài đã trở về rồi!
Diệp Tiểu Thiên nói:
-Hành lý của ta còn ở đây, sao ta lại không quay vềchứ?
Chưởng quỹ a đáp:
-Nhưng mà...
Diệp Tiểu Thiên nói:
-Nhìn ông hốt hoảng như vậy, hẳn là cái phòng mà ta trọ ông đã chuyển cho người khác?
Diệp Tiểu Thiên vẫn là nói trúng, tên Chưởng quỹ đương nhiên không thể để hai gian phòng trọ trống không lâu như vậy, y bảo quản hành lý của Diệp Tiểu Thiên, sau khi sửa cửa phòng xong, đã cho khách trợ khác thuế cũng phải một khoảng thời gian sau khi phong ba kia phát sinh
Lúc mới đầu quan khách nghe đồn đại, hoặc là không chịu ở tiệm của lão, hoặc nếu có thì cũng không chịu ở căn phòng đã từng xảy ra án mạng kia.
Tên Chưởng quỹ đương nhiên sẽ không thừa nhận, cười hùa theo nói:
-Nào có dám ạ, chỉ là căn phòng từng xảy ra án mạng, quan khách đều không chịu ở, quan phủ lại thường đến điều tr.a nữa.
-Ngài đã trở lại, lão hủ an bài cho ngài một gian phòng khác là được.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Thiên cũng không quan tâm chuyện đổi phòng, liền gật đầu đáp ứng, tên
Chưởng quỹ vội vã an bài, phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị phòng trọ. Chưởng quỹ quay lại bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, cười theo nói:
-Khách quan, không chỉ Lê đại nhân đến tìm ngài nhiều chuyến, quan phủ cũng tới tìm ngài nhiều lần rồi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
-Muốn hỏi thăm về cái ch.ết của tiểu nhị? Nói thật, ta cũng không rõ cho lắm, khi ta quay về phòng trọ, đã phát hiện Diêu Diêu mất tích, tiểu nhị nằm sấp trên bàn đã tắt thở rồi.
Chưởng quỹnói:
-Đúng vậy, đúng vậy, đứa bé ấy...tìm được chưa? Thế hung thủ bắt người đâu?
Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ sau lưng của Diêu Diêu, nói:
-Đứa bé tìm được rồi, hai tên hung thủ kia cướp đưa bé rồi trốn vào núi rừng, bị người Sinh Miêu trong núi giết ch.ết rồi.
Chưởng quỹ nghe xong liền giở khuôn mặt đau khổ, than thở nói:
-Nếu như có thể bắt sống hung thủ về thì mới , giờ có thể có chút phiền toái.
Diệp Tiểu Thiên cảnh giác mà nói:
-Sao thế? Quan phủ sẽ không cho rằng ta giết tiểu nhị của khách điếm chứ?
Chưởng quỹ cười hùa theo:
-Sao lại thế được, khách quan ngại vì sao lại vô duyên vô cớ giết tiểu nhị chứ? Chuyện nhỏ này đến lão hủ thậm chí cũng hiểu, chỉ là...
Chưởng quỹ nhìn chung quanh một chút, hạ giọng, quý bí mà nói:
-Thế nhưng tại thông Tam Lý có Tiết gia cáo trạng lên quan phủ, nói là ngài giết ch.ết nam nhân của nhà họ, vì thế quan phủ năm lần bảy lượt đến tiệm của ta tr.a hỏi tung tích của ngài.
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên trầm xuống, chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra, nhưng hận là tên Hình Nhị Trụ kia có ý đồ chạy trốn, đã ch.ết ở trận chiến loạn trong rừng, nếu không đã có nhân chứng ở đây, tội danh của bản thân lập tức có thể gột rửa, nhưng bây giờ lại có chút khó khăn.
Diệp Tiểu Thiên vừa nghĩ tới đây, Lê Huấn đạo đã xụ mặt nói với chưởng quỹ:
-Mau chóng thu xếp căn phòng tốt, lão phu muốn nói chuyện cùng hắn. Những chuyện này không cần gây huyên náo.
Chưởng quỹ vừa thấy Lê Huấn đạo có chút không vui, vội vàng đáp ứng một tiếng, nhanh như chớp rời đi. Lê Huấn đạo quay sang Diệp Tiểu Thiên, chậm rãi nói:
-Chuyện ở Tam Lý Trang kia, ta cũng có biết một chút, cái tên nam tử họ Tiết kia, là người giết sao?
Diệp Tiểu Thiên vội vàng khoát tay:
-Đại nhân, sao Tiểu Thiên có thể làm chuyện hỗn trường như vậy, nói tiếp về chuyện này, cùng với việc ta đột ngột rời khỏi Đồng Nhân cũng có liên hệ lớn lao, một lời nửa câu nói không rõ được, đợi lát nữa Tiểu Thiên sẽ thuật lại kỹ càng với ngài.
Lúc này tiểu nhị đã sắp xếp phòng xong, tổng cộng bốn căn. Hoa Vân Phi, Đông Thiên và Mao
Vấn Trí mỗi người một phòng, Diêu Diêu đương nhiên ngủ chung với Diệp Tiểu Thiên Diệp
Tiểu Thiên cũng không yên tâm để một bé gái chưa trưởng thành ngủ một mình, nhưng Phúc Oa
Nhi cùng với vượn khổng lồ lại là vấn đề nan giải.
Tên Chưởng quỹ kia nhìn thấy hình thể làm người ta sợ hãi của vượn khổng lồ, rất lo lắng nó sẽ làm người khác bị thương, Diệp Tiểu Thiên phải liên tục cam đoan, tên Chưởng quỹ mới nơm nớp lo sợ đáp ứng mở một gian phòng cho nó cùng Phúc Oa nhi vào ở.
Kỳ thực nếu như là một con trâu, một con ngựa Diệp Tiểu Thiên sẽ để người ta dắt nó đi chuồng ngựa rồi, nhưng đây là vượn khổng lồ, thật sự là có chút giống người, thêm vào đó hai người đã từng đồng sanh cộng tử, Diệp Tử Thiên dĩ nhiên không nỡ đối đãi với nó như gia súc. Còn Phúc Oa nhi càng không cần phải nói, nó là thú cưng của Diêu Diêu rồi.
Thế nhưng vượn khổng lồ thực sự quá cao lớn, cái cửa kia rõ ràng không chen vào được, về sau Diệp Tiểu Thiên bỏ thêm tiền, Chưởng quỹ mới dùng cái vẻ mặt đau khổ phân phó tiểu nhị tháo cửa sổ, để cho nó nhảy qua cửa sổ vào trong. Vì để cho bọn chúng an tâm trong phòng, Diệp Tiểu Thiên còn lấy tiền nhờ tiểu nhị tìm mua ở quanh đấy mấy giỏ măng về. Vurợn khổng lồ cùng Phúc Oa nhi hoan hỉ, lập tức lại bắt đầu cuộc thi tranh ăn.
Trong phòng của Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên mời Lê Huấn đạo ngồi ghế trên, phụng trà, liền ngồi ngay bên cạnh, thuật lại tất cả những chuyện xảy ra trong ngày mưa to hôm
Lấy từ đầu đến cuối cho Lê Huấn đạo nghe, đoạn đến đất của người Sinh Miếu, đúng lúc lại gặp được chuyện tân Tôn giả của Cổ thần giáo sắp đăng cơ, bởi vì quá kinh hãi thế tục, đã bị Diệp Tiểu Thiên xém chút nữa dụ dỗ...
Chuyện trải qua ly kỳ như vậy, nên Lê Huấn đạo nghe xong kinh thán không ngừng. Lê Huấn
-đạo nghe xong lời của Diệp Tiểu Thiên, vuốt cằm nói:
-Lão phu đã hiểu rồi, kỳ thi huyện sắp tới, ngươi ít nhiều cũng nên xem sách, khi quay v lão phu sẽ cho người đem ít sách đến cho ngươi.
Diệp Tiểu Thiên nói rõ những chuyện đã trải qua trong thời gian này, vốn dĩ là vì lấy sự tín nhiệm của Lê Huấn đạo, miễn bị ông ta hiểu lầm bản thân là hung thủ giết người, thật không ngờ Lê Huấn đạo không hề nhắc lại những chuyện đó, mà chỉ lo lắng thu xếp chuyện thi cử của hắn, lòng không khỏi ngẩn ngơ.
Lê Huấn đạo hiểu ý, khẽ mỉm cười nói:
-Ngươi nói ngươi không giết người, thì người không giết người. Người chuyên tâm thi cử là được rồi, chuyện này ngươi không cần bận tâm, một lát nữa ta đi nha môn Tri phủ đánh tiếng là được rồi.
Bản án một nhân mạng, trong mắt của Lê Huấn đạo, lại là một câu hời hợt như vậy. Tuy
Diệp Tiểu Thiên thở phào, nhưng không biết vì sao, lại có chút không thoải mái.
Lê Huấn đạo ngồi thêm chốc lát, liền đứng dậy cáo từ. Diệp Tử Thiên cùng với Hoa Vân
Phi, Mao Vấn Trí tiễn khách ra khỏi quán trọ, nhìn bóng dáng Lê Huấn đạo rời đi, Mao Vấn
Trí chậc chậc tán thán nói:
- Thật đen tối! Cũng thật sảng khoái! Bản án mạng người, trong mắt người ta chỉ là một chuyện nhỏ, so với chuyện thi tú tài kém xa, vẫn là làm quan thì tốt, ở nơi như thế này làm quan thật tốt.
Lúc này, ba người đều không chú ý đến, ở góc đường có một người vẫn băn khoăn ở đằng kia. Lúc ba người bọn Diệp Tiểu Thiên vừa vào khách đếm, người nọ liền bám theo nghe trộm bọn họ nói vài câu. Lúc này lại chằm chằm theo dõi bọn họ, liền quay người rất nhanh mà rời đi.
-Đại nương, đại nương, cháu nhìn thấy rồi, cháu thấy bọn chúng quay về rồi!
Một đứa trẻ choai choai tung tăng xông thẳng vào Tiết gia, Tiết mẫu đang ở trong sân cho gà ăn, nghe thấy câu này, tay khẽ run rẩy, một tay trấu cám đều vung vãi trên mặt đất. Bà vội vàng chạy ra đón, giọng rung rung nói:
-Ngươi nói phát hiện ra bọn chúng?
Đứa bé choai choai dùng sức gật đầu:
-Vâng! Cháu thấy rõ ràng, chính là hắn, chính là cái người mà lần trước chạy tới thôn chúng ta giúp nhà đại nương xây tường, hắn dẫn theo mấy người cùng trở về quán trọ kia rồi.
Trên mặt Tiết mẫu sượt qua một giọt lệ, bà hung hăng nói:
-Tốt! Bọn chúng giết đương gia của chúng ta, ngược lại được tiêu diệu tự tại, không ngờ còn dám mở mắt to gan trở về.
Tiết mẫu vội vàng bước xuống hành lang, dỡ cái rổ treo ở dưới mái hiên, cầm một giỏ trứng gà tất cả đều đưa cho đứa bé kia, nói:
-Cầm lấy đi! Những quả trứng gà này, là đại cương cám ơn cháu.
-Ha! Cám ơn đại nương.
Mỗi ngày, đứa bé kia đều giúp bà đi vào trong thành trông chừng. Mỗi ngày có thể được lĩnh một quả trứng gà, lần này cho nó một gió khiến cho đứa bé này vui đến không ngậm miệng được, mau chóng xách giỏ trứng trở về báo tin vui cho mẹ nó. Tiết mẫu phủi tay, giật cái tạp dề ra, nói dội vào trong buồng:
-Thủy Vũ, Thuy Vũ, nhanh đi ra đây, cùng mẹ vào trong thành một chuyến.
Sau một lát, Thủy Vũ mặc xiêm y màu trắng xuất hiện ở cửa ra vào, dung nhan xanh xao, gầy gò đi rất nhiều. Đôi má gây teo, cằm thật nhọn, ngược lại chỉ có đôi mắt ngày càng to.
Chỉ là dung nhan vốn dĩ xinh đẹp yêu kiều, lúc này đây đã tiều tụy đi nhiều phần.
Thủy Vũ hạ giọng nói:
-Mẹ, lại muốn đi đến nha phủ sao? Con gái luôn cảm thấy, hai tên đó không phải là bọn ho.
Tiết mẫu cả giận nói:
-Quả nhiên là con gái hướng ngoại, , đó là kẻ đã giết cha của ngươi đấy.
Thân hình Thủy Vũ run lên, mềm yếu giải thích, nói:
-Con gái không phải... c
Tiết mẫu xông lên, một tay tóm gọn tay nàng lôi ra bên ngoài, cắn răng nghiến lợi nói:
-Tên hung thủ giết người kia lại trở về rồi, người đi theo ta, chúng ta đến nha môn, gọi quan phủ bắt hắn, thay cha ngươi đền mạng.
Thủy Vũ kinh ngạc, thất thanh nói:
-Hắn đã trở về? Hắn lại trở về thành Đồng Nhân rồi?
LÁnh mắt của Thủy Vũ đột nhiên tỏa sáng, nói:
-Mẹ! Nếu như hắn là hung thủ, hắn còn dám trở về sao? Con gái nói là...
-Bốp!
Thủy Vũ còn chưa nói xong, Tiết mẫu liền bạt tai một cái nặng nề vào khuôn mặt của nàng.
Nàng giật mình nhìn mẹ của nàng, Tiết mẫu oán độc trừng mắt với Thủy Vũ, nói từng câu từng chữ:
-Ngươi, đứa con gái bất hiếu, ngươi còn dám thay cái tên súc sinh kia nói thêm một câu tốt đẹp, ta sẽ không nhận đứa con gái này nữa!
-Mę...
Thủy Vũ uất ức gọi một tiếng, nước mắt ào ào rơi xuống.
Nha môn tri phủ, Lê Huấn đạo nói:
-Lão đại nhân, Đồng Nhân chúng ta đã năm năm rồi không có lấy một tú tài rồi, lần này đi Thủy Tây, bề trên có khiển trách hạ quan một phen. Văn giáo của bản phủ, đành rằng hạ quan tự mình đứng đầu phụ trách, nhưng mặt mũi của lão đại nhân ngài cũng không được rạng rỡ. Lần này hạ quan không dễ dàng gì phát hiện nhân tài, có thể giúp phủ Đồng Nhân của chúng ta cứu vãn chút ít thể diện, thật không muốn lại sinh ra nhiều thị phi, hạ quan bất đắc dĩ, đành phải mặt dày cầu khẩn lão đại nhân ngài rồi.
Lão đại nhân mà Lê Huấn đạo nhắc đến này thực ra y không già chút nào. Sang năm y năm mới ba mươi tuổi. Lão đại nhân chỉ là tôn xưng trên quan trường thường dùng đối với quan lớn hơn. Vị Trương Đạc Trương đại nhân này là quan kế thừa, nhờ có cha mà trở thành Trị phủ của Đồng Nhân năm hai mươi chín tuổi, thân hình to béo, “vòng eo mười trượng, thân cao cũng mười trượng”.
Trương Tri phủ toàn thân thịt mỡ chen lấn núc ních ngồi xuống cái ghế bành, ấy vậy mà vẫn còn có xu hướng tràn ra ngoài, y ngáp một cái, nói với Lê Huấn đạo:
-Được rồi, bản phủ biết rồi, chuyện này, người làm không ra sao cả, mấy năm nay, đường đường một nơi lớn như phủ Đồng Nhân lại không có nổi một nhân tài, ta thực sự lo lắng thay cho ngươi.
Lê Huấn đạo lúng túng nói:
-Lão đại nhân, hạ quan nói quan ti...
Trương Tri phủ ngáp một cái:
- À? Quan ti gì? Ồ! Bản phủ biết rồi, chuyện này người không cần phải bận tâm, tóm lại, bất luận thế nào, năm nay phủ Đồng Nhân chúng ta nhất định phải thi đỗ một tú tài, tốt nhất là đỗ cử nhân, giúp bổn quan rạng mặt mày, ha ha ha...
-Thình thịch thình...
Trương Tri phủ đang nhếch miệng cười to, từ rất xa chợt nghe tiếng trống từ tiền viện từ xa truyền đến, Lê Huấn đạo vội vàng đứng dật, thi lễ nói:
-Đại nhân trên người đang có công vụ, vậy thì họ quan xin cáo từ.
-Đi thôi, đi thôi....
Trương Tri phủ giống như con ruồi hất tay về phía Lê Huấn đạo, sau đó hít đầy khí đan điền, hướng về phía cửa bên ngoài kêu to một tiếng:
-Ai ngoài đó thế, ban ngày đánh cái gì thế?
Thân là Tri phủ, những lời thế này thực sự không giống lời nói của con người, giọng y cũng lớn kinh khủng, khiến cho Lê Huấn đạo vừa mới bước qua cửa sợ tới bước đi lảo đảo, xém chút nữa là té ngã. thienthucac.com - Ngàn cuốn sách mở ra ngàn câu chuyện