Chương 16-2: Bên em thật ngọt (5) phần 2
"Là trận đấu của Kiêu ca diễn ra ngày hôm qua! Bọn tôi đang xem rất phấn khích đây." Từ Bân Bân giơ máy tính bảng về phía Vân Đóa, "Cô giáo muốn xem cùng không?"
Theo bản năng Vân Đóa muốn xua tay, nhưng trong đầu cô đột nhiên lại nhảy ra hình ảnh trận đấu quyền anh ở đảo Bali ngày đó.
Dáng vẻ khi Lệ Kiêu ra quyền hết sức mạnh mẽ, ấy vậy mà cô còn nhớ rõ? Nhớ rất rõ
Không thể không thừa nhận, lúc anh đánh quyền quả thật rất thu hút......
Thấy cô do dự hồi lâu mà không nói lời nào, Kỳ Lãng đi đến trực tiếp kéo ghế, "Cùng xem thôi, Kiêu ca đánh rất hay đấy! Huấn luyện viên của bọn tôi bảo phải xem video này như một video mẫu!"
Vân Đóa mím môi suy nghĩ giây lát, đưa hai tay vuốt vạt váy rồi ngồi xuống.
Mấy chàng trai thấy thế lập tức coi cô là trung tâm mà ngồi ở bốn phía xung quanh. Bọn họ kéo một chiếc bàn, đặt máy tính bảng trước mặtl và cẩn thận điều chỉnh góc độ theo chiều cao của Vân Đóa.
Chúng tinh phủng nguyệt cỡ này - tư thế sao vây quanh trăng, dường như hận không thể chuẩn bị cả bỏng ngô cùng kính 3D cho cô.
K1* là giải đấu đối kháng có ảnh hưởng nhất tại Nhật Bản, mấy năm qua tầm ảnh hưởng của nó đã dần mở rộng ra toàn thế giới. Lệ Kiêu tham gia giải đấu K1 lần này có tám võ sĩ mới, đối thủ đầu tiên của anh là quyền thủ nổi tiếng Nhật Bản Ikki Fujimoto.
*Giải K-1 có thể xem như "mái nhà" thực sự của bộ môn Kickboxing. Chữ "K" đại diện cho Karate, Kungfu (ám chỉ sự sẵn sàng chào đón nền võ thuật Trung Quốc), Kempo, (Tae)Kwondo, Kakutougi ("Kickboxing" trong tiếng Nhật) và số "1" thay lời thách thức vị trí đứng đầu của làng combat sport (thể thao đối kháng) toàn thế giới.
Chiến tích của Lệ Kiêu được hiển thị bên dưới màn hình là "5 trận 5 win, 4 KO".
Hai bình luận viên có vẻ rất hào hứng, Vân Đóa cũng biết một ít tiếng Nhật nên cô có thể nghe hiểu lời bình luận của bọn họ dành cho Lệ Kiêu:
"...... Lệ Kiêu là cao thủ hiếm có của Trung Quốc, biệt danh "dã thú " với lối chơi rất cứng rắn. Nhưng mà "chiến thần" bên này cũng là một quyền thủ vô cùng lợi hại, có vẻ như cả hai người đều phải chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng, đây sẽ là một trận đấu ngang tài ngang sức......"
"Chiến thần" Nhật Bản nhuộm tóc bạch kim trông rất phong cách, nhưng đoạn mi của Lệ Kiêu cũng không hề thua kém, hai người đàn ông đang cúi chào nhau trước khi bước vào trận đấu.
Phần lớn xem giải đấu K1 đều là người trẻ tuổi và cũng có rất nhiều khán giả nữ, bầu không khí tại hiện trường đang vô cùng nhiệt liệt. Linh vật Mengmeng đi xung quanh một vòng, còn có cả ring-girl đang giơ bảng đi quanh sàn đấu.
Ring-girl là những cô gái chân dài, hầu như ai cũng mặc bikini, không chút nao núng mà khoe thân hình đáng tự hào và làn da nâu khỏe khắn của mình.
Theo bản năng Vân Đóa nhìn về phía Lệ Kiêu, người đàn ông đang xuất hiện trên màn ảnh không nhìn ring-girl, anh đang đứng tựa vào dây đài rũ mắt tập trung làm nóng cơ thể.
Nhìn thấy nửa người trên để trần của anh Vân Đóa lại vô thức nhớ đến cảnh tượng ở đảo Bali, cô cảm giác giờ đây cơ thể của anh thoạt nhìn còn rắc chắc hơn ngày đó. Vân da cường kiện, đường cong lưu loát, mỗi một tấc cơ bắp đều tràn đầy sức mạnh, hormone nam tính bùng nổ.
Vân Đóa nhắm mắt lại.
...... Trời ơi, mình nghĩ đến mấy cảnh đó làm gì vậy chứ.
Trận đấu diễn ra rất quyết liệt, trọng quyền của Lệ Kiêu luôn luôn tạo ra áp lực rất lớn cho đối thủ, Fujimoto loạng choạng lùi lại sau khi bị dính đòn, nhưng anh ta cũng nhanh chóng tung ra một cú đá cao phản công——
Vân Đóa nín thở, cổ thon dài vô thức vươn về phía trước, đôi mắt màu hổ phách tròn xoe nhìn vào màn hình.
Lệ Kiêu linh hoạt né tránh.
Lệ Kiêu chiến đấu mạnh mẽ, đánh đấm cự ly gần, quét chân ở cự ly xa, chủ động công kích.
Bình luận viên huyên thuyên giải thích về biệt danh "Dã thú" và nhiều vấn đề khác nữa, nhưng Vân Đóa chẳng hề nghe lọt tai từ nào vì tất cả lực chú ý của cô đã đổ dồn vào người đàn ông đeo găng tay đấm bốc màu đỏ trên màn hình......
Kỳ Lãng bí mật di chuyển tới sau lưng Vân Đóa âm thầm giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh, chụp cô gái và máy tính bảng. Cô gái trong ảnh chăm chú theo dõi trận đấu, bàn tay nhỏ bé ở góc bàn bất giác nắm thành quyền, hết sức tập trung.
Kỳ Lãng vừa lòng gật đầu vì vừa chụp được khoảnh khắc chị dâu nhỏ đang mê muội, anh mở WeChat và nhấp vào hình đại diện có chú mèo trắng.
Kiêu ca?
Bên kia không trả lời.
Kiêu ca! anh đâu rồi, đâu rồi】
Bọn họ khi nhắn tin luôn luôn là kiểu "có chuyện gì cứ nói thẳng", cho nên mấy lời vô nghĩa kiểu này Lệ Kiêu đương nhiên sẽ chẳng thèm hồi đáp:)
Kỳ Lãng: anh mau nhìn xem cô giáo nhỏ của bọn em đang nhìn cái gì!
Anh gửi tấm ảnh vừa chụp cho Lệ Kiêu, sau đó nhếch môi cười nham nhở.
Quả nhiên, dòng chữ "Đang nhập" ngay lập tức xuất hiện ở đầu màn hình.
Lệ Kiêu: giáo viên dạy bổ túc của bọn mày là cô ấy sao?
Kỳ Lãng hừ một tiếng: chiêu này của anh cũng đủ ngoan độc đấy Kiêu ca!
Qua hai giây, bên kia gửi tới năm chữ:
đừng khi dễ cô ấy
Kỳ Lãng:......
Lệ Kiêu: nếu không thì cẩn thận đầu chó của mấy đứa mày đấy 6
Kỳ Lãng:......
ĐM Đời trước tôi thiếu nợ hai người chắc?
Kỳ Lãng chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện và trực tiếp gửi vào nhóm.
Những người nhận được tin nhắn:......
Mấy chàng trai còn lại nhìn Vân Đóa đang đi về phía bục giảng rồi lại cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, thở dài cam chịu.
Uông Chính cũng không còn nằm úp sấp trên bàn nữa, tiểu tử này bắt đầu ngồi vô cùng thẳng, hai tay đặt trên đùi, tư thế ngồi chuẩn mực của học sinh lớp một.
Kỳ Lãng đang định cất điện thoại lại vào túi thì Lệ Kiêu lại nhắn đến một tin nữa:
mấy giờ tan học?
Kỳ Lãng:......
Biết nhau đã nhiều...năm thế này Kiêu ca cũng chưa từng quan tâm mình tan học mấy giờ.
Huynh đệ chó má! Ở trước mặt phụ nữ chẳng qua cũng chỉ tình cảm plastic mà thôi:)1
**
Vân Đóa cảm thấy buổi học này diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với tưởng tượng. Cô cảm thấy có lẽ là Tiêu lão sư đã nói quá lời rồi, mấy nam sinh này tuy rằng nền tảng không tốt nhưng thái độ lại rất đứng đắn nghiêm chỉnh. Ai nấy đều lắng nghe rất cẩn thận và cũng không bao giờ im ắng khi cô đặt câu hỏi cả.
Thành thật mà nói, có khi bọn họ còn tích cực học tập hơn cả mấy sinh viên trong lớp cô nữa ấy chứ.
Mặc dù tất cả đều trả lời sai...... Nhưng! Vân Đóa cảm thấy tinh thần này rất đáng được khen ngợi.1
Khi cô thông báo tan học, bọn họ còn ba ba vỗ tay nhiệt liệt, làm cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Kỳ Lãng nhìn đồng hồ, "Chị dâu nhỏ đã ăn cơm chưa?"
Hai từ "chị dâu" này làm trái tim Vân Đóa nhoáng lên một cái, cô lại bày ra thái độ nghiêm nghị như vừa nãy, "Anh vẫn nên gọi tôi là cô giáo đi!"
Kỳ Lãng thản nhiên xua tay, "Đã hết giờ lên lớp rồi chúng ta cũng nên phân rõ việc công việc tư đi thôi. Chị họ em cũng tới đấy, cô ấy chưa nói với em sao? Hay là chúng ta cùng nhau ăn cơm tối đi?"
Lúc này cô mới nhớ lại hình như Trần Hi có nói đến chuyện ăn cơm. Vân Đóa nhìn nhìn Kỳ Lãng rồi lại nhìn mấy "học trò ngoan", nghĩ sắp tới còn phải gặp bọn họ một đoạn thời gian nữa nếu cô từ chối thì quả thật không tốt cho lắm.
Vân Đóa gật gật đầu, "Vậy đi thôi."
Nhìn vẻ mặt thoải mái của cô, mấy người Kỳ Lãng cũng trở nên thả lỏng không ít, bọn họ liền đi theo sau cô giáo nhỏ ra khỏi cửa, còn tranh nhau giúp cầm sách.
Đi theo sau Vân Đóa là mấy vận động viên cao lớn, uy phong, quả thật đúng với danh xưng "Đóa ca".
Đến cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy Trần Hi, đang muốn giơ tay lên chào chị họ thì tầm mắt đột nhiên rơi xuống người đàn ông bắt mắt đang ở bên kia đường ——
Với đôi chân dài miên man, Lệ Kiêu đang chậm rãi đi về phía bọn họ. Nhìn thấy cánh tay Vân Đóa đang dừng trên không trung anh cong khóe môi cười cười, cũng phất phất tay với cô.
Vân Đóa: "......"
Cô xấu hổ quá không dám buông tay ngay, cánh tay mảnh mai cứng ngắc rút về trước ngực, rất rụt rè thục nữ mà lắc lắc bàn tay chào hỏi anh.
Lệ Kiêu trực tiếp đi đến trước mặt cô, "Tan học rồi sao?"
Vân Đóa có chút mất tự nhiên "Ừm" một tiếng.
"Kiêu ca!" Mấy đội viên cũng vây lại đây, "Không phải anh nói tối mới trở về sao?"
Kỳ Lãng bày ra vẻ mặt hiểu rõ cười cười, kéo tay Trần Hi cùng tiến đến, "Kiêu ca, bọn em đang định đi ăn cơm, anh đi cùng nhé?"
Đoạn mi khẽ nhướng lên, anh nhìn về phía cô, "Em cũng cũng đi theo bọn họ?"
Vân Đóa gật đầu, nhu thuận.jpg
Lệ Kiêu hất cằm về phía mấy đội viên, "Vậy đi thôi."
"Hôm nay Kiêu ca mời đúng không?"
"Đúng vậy, Kiêu ca phải mời chứ!"
Lệ Kiêu ɭϊếʍƈ môi, nở nụ cười, "Hôm nay anh mày sẽ mời."
"Trời ơi! Mau mau mau, đi đến cái nhà hàng private kia ăn thịt thần tiên đi!"
"Nếu có thể ăn ở đó thì tao sẽ vừa ăn vừa khóc mất!"
Kỳ Lãng nhìn người anh trai hôm nay liên tục có hành động không bình thường, tặc lưỡi: "Tao thấy từ giờ trở đi sau mỗi buổi học thì phải đưa chị dâu nhỏ đi ăn cơm chung mới được."
Vân Đóa: "......"
Lệ Kiêu nhìn cô gái đang đứng cắn môi bên cạnh mình, phóng cho Kỳ Lãng một ánh mắt cảnh cáo, "Đừng mẹ nó gọi vớ vẩn."
"Đúng đúng, lão đại nói gì cũng đúng." Kỳ Lãng nhanh nhảu sửa miệng, "Vẫn nên gọi là em gái nhỏ đi!"
Lệ Kiêu nhíu mi thoạt nhìn vẫn không vừa lòng cho lắm, nhưng Trần Hi đang đứng cạnh Vân Đóa đã quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Lãng, "Này, đừng nói là với nữ sinh nào anh cũng gọi là em gái nhỏ đấy nhé?"
Kỳ Lãng rất có khát vọng sinh tồn, "Em không giống, em là chị đại, chị đại!"
Trần Hi ôm cánh tay "tiểu chó săn" của mình, hỏi: "Em lớn chỗ nào? Lớn chỗ nào!"
Kỳ Lãng nhìn cô cười, "Em, hmm ~ cả người chỗ nào cũng lớn!"
Vân Đóa: "......"
Mắt thấy chuẩn bị có xe đi đến, Vân Đóa tách khỏi Trần Hi đi lên phía trước đi, vừa lúc lại đến bên người Lệ Kiêu. Anh cũng rất tự nhiên nhường cho cô đi phía bên trong còn mình đi sát lề đường.
Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái. Người đàn ông trên màn ảnh vừa nãy nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh mình, nhất thời cô còn có chút mê man.
Trong video vừa rồi cả người anh như bốc hỏa, ánh mắt dữ tợn, từng cú đấm vừa nặng nề vừa bạo lực làm cho người ta kinh hãi; còn Lệ Kiêu hiện tại đang đi bên người cô dường như đã kiềm chế hết thảy mọi sự sắc bén, ánh mắt nhìn cô tràn đầy vẻ nhu hòa dịu dàng.
Tầm mắt Vân Đóa quét qua sau tai anh, cô hơi nhíu mi.
Trong trận đấu ngày hôm qua anh đã bị thương, nhưng không ngờ vết thương lại nặng như vậy, vết máu đông lại kéo dài đến mái tóc ngắn ngủn, vừa nhìn đã thấy...... rất đau.
Vân Đóa mím môi đang định nói gì đó nhưng Lệ Kiêu đã mở miệng trước: "Em xem trận đấu của tôi?"
Cô sững sờ một lúc, sau đó từ từ "À" một tiếng, có chút ngượng ngùng đưa tay sờ lên thái dương.
Lệ Kiêu còn đang chờ câu nói phía sau từ "À" nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy cô gái nhỏ im bặt không nói gì, lông mày anh chậm rãi nhướng lên.
Vân Đóa đã hiểu được ám chỉ "mau khen tôi đi" của anh, cô nuốt khan cố gắng làm cho giọng nói mình nghe thật lòng nhất có thể, "Anh rất lợi hại!"2
Lệ Kiêu ngay lập tức trở nên vui mừng, anh khẽ cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên, "Tôi lợi hại chỗ nào?"
Vân Đóa:...... Lĩnh vực chuyên nghiệp tôi đâu có biết.
Cô đưa tay gãi trán, trả lời một đáp án rất chung chung nhưng tuyệt đối sẽ không sai: "Chỗ nào anh cũng lợi hại!"2
Một thoáng kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Lệ Kiêu, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, khóe miệng cũng đang điên cuồng nhếch lên. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô, "Ừm, em cũng thật là tinh ý."3
Vân Đóa đưa tay vuốt lại mái tóc bị anh làm rối tung, đôi mắt màu hổ phách khó hiểu chớp chớp vài cái.
Cô cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi thật kỳ lạ, nhưng cụ thể là không đúng chỗ nào cô cũng không nói rõ được.
**
Nhà hàng mà mấy chàng trai chọn là một nhà hàng private kiểu Trung Quốc, có lẽ cũng không phải là lần đầu họ đến, nhân viên tiếp đón đứng ở cửa nhà hàng vừa nhìn thấy Lệ Kiêu đã tươi cười niềm nở đưa bọn họ vào một gian phòng riêng.
Ngay khi nhận thực đơn anh đã trực tiếp đưa cho Vân Đóa đang ngồi cạnh mình: "Em gọi trước nhé?"
Cô xấu hổ xua tay, "Tôi không biết gọi món."
Lệ Kiêu "A" một tiếng, mở thực đơn ra, "Vậy em thích ăn gì?"
Mọi người đang chăm chú nhìn Vân Đóa được chăm sóc kỹ lưỡng, mặt cô có chút đỏ lên, mím môi nhẹ giọng: "Cái gì cũng được."
Anh đưa mắt nhìn cô một cái cũng không nói gì nữa.
Cô gái nhỏ da mặt mỏng ngượng ngùng vậy thì cũng không phải là anh không có biện pháp. Lệ Kiêu cầm menu, đơn giản thô bạo gọi mỗi món một phần.
Thăn heo chua ngọt, đậu hũ ma bà, cá kho tương, tôm kho tộ, gà Kung Pao, củ sen chiên giòn, bò Đăng Ảnh*, vịt rang muối... Cuối cùng là hai món đặc trưng ở đây là "cá chình sông Hoàng nấu bào ngư " và "rau tiến vua xào bông hẹ".
*Thịt bò Đăng Ảnh: là một món ăn truyền thống của Tứ Xuyên. Những lát thịt bò mỏng như tờ giấy, màu đỏ tươi, cay cay, giòn rụm.
Gọi cả tứ đại tự điển món ăn* như vậy thì nhất định khẩu vị nào cũng sẽ hợp thôi.
*Tự điển món ăn: hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương thức, phong vị và những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác nhau.
Nghe một chuỗi món ăn được gọi, người giản dị tiết kiệm như Vân Đóa nhịn không được mà kéo ống tay áo anh, "Nhiều lắm ăn không hết đâu!"
"Ăn không hết thì gói mang về." Lệ Kiêu hếch cằm về phía "đàn con thơ" đang ngồi trước mặt, "Bọn họ có thể ăn."
Tất cả các chàng trai:...... có thể ăn nhưng ngài đây là đang cho heo ăn.
Nhà hàng bắt đầu lên món, bàn đá cẩm thạch trong chớp mắt đã ngập tràn thức ăn. Chỉ một lát sau, Lệ Kiêu đã thăm dò được được sở thích của Vân Đóa. Khẩu vị rất đơn giản —— cô thích ăn cay.
Khẩu vị của cô gái nhỏ còn khá nặng, Uông Chính phía đối diện vừa gắp một đũa gà sốt ớt liền cay đến đỏ mặt, vừa ho khan vừa uống nước, nhưng Vân Đóa ăn cũng chẳng có một chút phản ứng nào.
Cô ăn uống bình tĩnh, dè dặt, cầm lấy bát cơm nhỏ trước mặt, ăn từng miếng nhỏ, một chút cũng không nghe thấy tiếng nhai, chỉ có hai má thanh tú đang phồng lên, giống như một con sóc nhỏ. Vân Đóa cũng không vội vàng, cô đợi đến khi món mình yêu thích được quay đến thì mới gắp một miếng.
Lệ Kiêu thấy vậy liền đứng dậy xếp mấy món cay lại sát cạnh nhau, sau đó mặt không đổi sắc xoay bàn ăn đến trước mặt Vân Đóa.