Quyển 1 - Chương 1-1: Đặc Công Chi Vương ngã xuống (1)
Quyển 1:
Dạ Thành, dục hỏa trùng sinh
Giữa biểnTháiBình Dươngcó một mảnh lục địa, nơi này thuộc trung tâm Thái Bình Dương ,bởi vì quá hẻo lánh ,cơ hồ không có một ai biết được.
Nói là một mảnh lục địa, kì thật địa phương này được hình thành từ vô số đảo nhỏ. Nơi này cảnh sắc tú lệ ,thuộc loại thế ngoại đào nguyên.
Lúc này, trên một đảo nhỏ, một vị thân hắc y nữ tử đang đứng trên bãi cát, vẫn không nhúc nhích, ngắm nhìn phương xa.
Nữ tử đứng ở bờ biển, một thân thâm trầm, hắc y nịt buộc vòng quanh dáng người quỷ dị, ngạo nghễ. Một đầu mặc phát*, tóc rất đẹp, rất dài , theo gió biển ôn nhu không ngừng bay lên.
*mặc phát: tóc đen
Lúc này đã là chạng vạng, lạc nhật ánh chiều tà chiếu rọi lên thân hình nữ tử, ánh vàng rực rỡ quang mang, hơn nữa một thân phiêu miểu khí chất, cùng mặc phát tung bay, thoạt nhìn tựa hồ có cảm giác vũ hóa đăng tiên*, bừng tỉnh cách một thế hệ.
Bởi vì mặt nữ tử hướng về đại dương, cho nên không thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng dáng người ngạo nghễ cùng khí chất tuyệt đại kia, đã muốn nói cho ta biết, dung nhan kia có bao nhiêu khuynh quốc khuynh thành ,tuyệt sắc vô song !
*vũ hóa đăng tiên: đắc đạo lên cõi tiên
Đột nhiên, không biết vì sao rõ ràng toàn thân nữ tử phát ra hơi thở lạnh như băng nhưng lại ngoái đầu nhoẻn miệng cười. Nụ cười kia tràn ngập hạnh phúc.
Đó là một loại phong cảnh như thế nào a! Đó sẽ là một loại mĩ như thế nào a!
Tuy nói đã sớm đoán được nữ tử tuyệt sắc chi dung, khuynh thành chi tứ*, nhưng sau khi chân chính nhìn thấy ,trong mắt vẫn là tràn đầy kinh diễm.
*tuyệt sắc chi dung, khunh thành chi tứ: dung nhan tuyệt sắc khuynh đảo tứ phía
Về phần mĩ như thế nào, thì cũng chỉ có thể hiểu mà không thể nào diễn đạt bằng lời. Nhìn người một lần chắc chắn cả đời khó quên. Mà nụ cười bất thình lình kia, tựa như tuyết liên nở rộ, thanh lệ xuất trần, mĩ đến không thể so sánh.
Có lẽ có người sẽ tò mò, nữ nhân tuyệt sắc kia rốt cuộc là người ra sao. Kỳ thật, trên đời này, nghe qua danh hào nàng rất nhiều, biết nàng rất ít, mà gặp qua nàng lại càng thiếu, chân chính thấy nàng lại càngthiếu hơn!
Nàng chính là thiên tài giới đặc công, đặc công chi vương—— Dạ Nguyệt Vũ. Nhân gian tôn xưng : “Dạ Tôn”.
“Đặc công chi vương”, “Dạ tôn”,tên nghe thật hay a! Nhưng mà phía sau hào quang cùng danh tiếng, nào có ai biết người kia đã phải chịu đựng những gì đâu?
Mười năm trước, Nguyệt Vũ vừa tròn 10 tuổi. Khi đó nàng thật hạnh phúc, phi thường phi thường hạnh phúc!
Phụ thân Nguyệt Vũ là quản lí của một công ty, mẫu thân là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng, cha mẹ ân ái, gia đình mỹ mãn.
Nguyệt Vũ rất thông minh, từ nhỏ đến lớn việc học tập chưa bao giờ làm cho cha mẹ lo lắng, cho tới bây giờ đều luôn luôn đứng đầu, Nguyệt Vũ lại rất hiểu biết sự tình, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Nhưng mà, là một nữ hài tử, không biết vì sao, Nguyệt Vũ lại thập phần yêu thích mấy thứ võ thuật linh tinh. Vì thế Nguyệt Vũ liền xin với ba ba mụ mụ đi học Taewondo cùng kungfu Trung Quốc.
Ngay từ đầu, mẫu thân nàng cũng không đồng ý, nhưng nhìn đến nữ nhirất yêu thích mấy thứ này, là mẹ nên không đành lòng làm con mình thất vọng. Vì thế, từ ban đầu là không đồng ý, sau lại biến thành thập phần duy trì, ủng hộ.
Không thể không nói, Nguyệt Vũ rất có thiên phú đối với võ học! Còn nhỏ tuổi, thân đã mang tuyệt kĩ, mang về biết bao nhiêu là huy chương lớn nhỏ!
Mẫu thân nhìn chính đứa nhỏ tài năng của mình, trong lòng nói không nên lời vui vẻ cùng hạnh phúc.
Vốn tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc cứ tiếp tục như vậy, nhưng không biết ,thiên không hề trắc phong vân (đời không thể lường trước sóng gió), cuộc sống hạnh phúc cứ như vậy vĩnh viễn dừng lại!
Đó là một buổi cuối tuần.
Mùa xuân cuối tuần tựa hồ luôn làm người ta cảm thấy thích ý, rất nhiều cha mẹ lợi dụng mấy ngày nghỉ cuối tuần để bồi đứa nhỏ của mình. Cha mẹ Nguyệt Vũ cũng không ngoại lệ!
Trong công viên trò chơi, Nguyệt Vũ mỗi bên cha mẹ cầm một bàn tay, một nhà ba người hưng phấn chuẩn bị đi chơi tàu lượn qua núi.
Đi vào nơi xếp hàng mua vé, thấy phía trước còn có không ít người, phụ thân Nguyệt Vũ liền nghĩ đi mua cho con một ít đồ uống, nhưng điều hắn hối hận là, lúc này đây xoay người chính là vĩnh viễn ly biệt!
Mẫu thân Nguyệt Vũ như trước nắm tay con chờ chồng trở về, đột nhiên có một đám người lao thẳng vào đội ngũ xếp hàng, rất nhiều người bị đụng ngã, trong đó có cả mẫu thân Nguyệt Vũ!
Nhìn đến mụ mụ ngã sấp xuống, Nguyệt Vũ liền muốn đến đỡ mẫu thân, nhưng là, lúc này đột nhiên xuất hiện một người mang Nguyệt Vũ đi.
Thấy một màn như vậy, mẫu thân Nguyệt Vũ nhất thời choáng váng, không thể tin nhìn nữ nhi của mình cứ như vậy bị bắt cóc. Vì thế lập tức mở miệng hô to cứu mạng .Cố gắng giãy dụa đứng lên, chỉ là người nhiều quá, như thế nào cũng đuổi theo không kịp! Chỉ có thể kinh ngạc hô to khóc lớn….
Nguyệt Vũ bị bắt đi, cố gắng giãy dụa, thậm chí sử dụng võ học của mình. Nhưng là dù sao người ta là chuyên nghiệp, mình mang võ công khẳng định so với Nguyệt Vũ cường hơn rất nhiều! Cứ như vậy, Nguyệt Vũ bị mang đi, từ nay về sau, cuộc đời của nàng cũng xảy ra thật lớn biến hóa!
Tại một hòn đảo cực kì quái gở giữa Thái Bình Dương, hôm nay nhưng lại xuất hiện rất nhiều người, hơn nữa những người này đại bộ phận đều là nhi đồng, nam hài, nữ hài đều có, toàn bộ đều là hài đồng từ 9 đến 11 tuổi. Trong nhóm này, có thập phần mê man, có thập phần khóc thương tâm, lại có thập phần hưng phấn.
Trong cả đám hài đồng đến từ những địa điểm khác nhau trên thế giới, cũng có một chút bóng dáng kiều nhỏ của Nguyệt Vũ. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp giờ là một mảnh bi thương, khóe mi còn chưa khô nước mắt.
Nàng hảo tưởng được trở về nhà, trở lại vòng tay ôm ấp ấm áp của cha mẹ, mà không phải tại nơi này đón nhận gió biển, chịu đựng đợi chờ lâu dài khôn cùng.
Nơi này, chính là địa phương tổ chức huấn luyện đặc công.
Cứ mười năm, tổ chức này sẽ từ trên thế giới tìm kiếm những hài đồng phù hợp yêu cầu tiến hành bí mật huấn luyện. Yêu cầu của bọn họ cực kì nghiêm khắc, những đứa trẻ bị bọn họ tuyển ở phương diện võ thuật và học tập đều thập phần xuất sắc, mà Nguyệt Vũ lại rất phù hợp yêu cầu của bọn họ!
Trong bảy năm, bọn họ đem toàn lực huấn luyện những đứa trẻ này, dạy bọn chúng các loại kĩ năng, các loại kĩ thuật, khiến cho tất cả tại các phương diện đều cực kì nổi bật, vĩ đại!
Hiện tại, đã là huấn luyện tháng thứ ba, ba tháng sau, bọn Nguyệt Vũ có thể tiếp nhận các loại nhiệm vụ vượt qua khả năng của bản thân, cuộc sống bận rộn, vất vả đã làm cho Nguyệt Vũ cạn kiệt tinh lực để nghĩ tới việc trở về nhà.
Bởi vì nàng hiểu được, hiện tại chính mình căn bản không có năng lực rời khỏi nơi này, trừ phi mình biến cường có lẽ còn có hi vọng. Vì thế vô luận là rèn luyện thể năng hay là học tập các kĩ thuật, Nguyệt Vũ đều thập phần cố gắng!
Một đứa trẻ mới mười tuổi, có thể kiên cường tới mức nào? Có năng lực suy nghĩ độc lập tới mức nào? Mỗi ngày khi cuộc huấn luyện chấm dứt, lúc trời về khuya mọi người đều an giấc, đều có thể nghe được tiếng khóc của Nguyệt Vũ thập phần tưởng niệm cùng vô tận bi thương.
Vì thế, một ngày lại một ngày trôi qua trong sự vất vả cùng tẻ ngắt.