Quyển 2 - Chương 43-1: Lịch lãm thiên hạ, vạn dặm theo gió!

Tại Nguyệt Quang thần điện” Ba-----” một âm thanh vang lên khiến hai thủ vệ vốn đang canh giữ hồn bài thất lập tức bị kinh hách. (thất = phòng)


Điều này sao có thể xảy ra? Những hồn bài được sắp xếp ở đây đều là của những thiên giai cao thủ, làm sao sẽ xuất hiện âm thanh chứ?Không lẽ vị ấy đã ngã xuống (ch.ết)?


Hai người trong lòng tràn đầy khiếp sợ, bởi vì bọn họ làm thủ hộ hồn bài thất từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện như vậy xảy ra.


Hai gã thủ vệ lập tức lắc mình đi vào, đến gần liền thấy mảnh vỡ hồn bài nằm trên đất, rõ ràng là của chấp pháp trưởng lão Nguyệt Ba. Nhìn kỹ hồn bài đang lóe ra quang mang đỏ tươi rồi ảm đam mất ánh sáng, hiển nhiên chính là linh hồn vừa bay đi mới xuất hiện hiện tượng này.


Thấy vậy một trong hai người lập tức bỏ chạy ra ngoài hướng về phía Thánh Hoàng của họ báo tin...
Nguyệt Quang đại điện…
“ Khởi bẩm Thánh Hoàng, trong hồn bài thất, hồn bài cấp thiên giai của Nguyêt Ba chấp pháp trưởng lão đã vỡ vụn, ánh sáng đã tắt.”


Ngay lúc thủ vệ vừa quỳ rạp xuống đất vừa bẩm báo thì lại có một người nữa tiến vào bẩm báo :” Khởi bẩm Thánh Hoàng, hồn bài của Thánh Tử đã vỡ vụn, có lẽ đã ngã xuống!”


available on google playdownload on app store


Sau khi nghe xong, tất cả các trưởng lão ngồi trong đại điện đều kinh ngạc rồi thảo luận. Nếu Thánh Tử mà ngã xuống thì là đại sự rồi.


Trong đó có một vị trưởng lão không tin, vỗ bàn giận dữ hét lên:” Người nào làm, lại dám giết Thánh Tử đại nhân cùng chấp pháp trưởng lão của thần điện ta!” Người này là Nguyệt Đào, người Nguyệt Vũ đã giết kia là Nguyệt Ba, đệ đệ của hắn.


Trên cao, vị Thánh Hoàng lúc này đang ngồi tựa vào ghế, không nói lời nào, trên mặt đeo một lớp mặt nạ, nói không lên lời phong tình vạn chủng. Cũng không có bị xao động bởi tình huống bên dưới. Nhưng là ánh mắt vốn híp lại đột nhiên hơi hơi mở, nhìn về phía cửa đại điện.


Ngoài cửa đột nhiên bùng lên một trận lam quang sau đó chỉ thấy một lão giả suy yếu toàn thân trong suốt, nhìn kỹ lại, người này không phải là Nguyệt Ba thì là ai?


Linh hồn mà chạy được thì đã phải tiêu hao thật lớn linh lực, hơn nữa hắn còn có thương tích trong người nữa nên lúc này thoạt nhìn vô cùng yếu ớt!
“Nguyệt Ba!” Nguyệt Đào nhìn thấy đệ đệ của mình lập tức ra vẻ hô to lên tiếng.


Nhưng Nguyệt Ba không để ý đến sự hiện hữu của hắn mà chỉ hướng về phía Thánh hoàng quỳ lạy, nói:”Thánh hoàng đại nhân, ta cùng với Thánh Tử đại nhân đều bị một người tên là Dạ Phù Phong sát hại, thời gian của ta sắp hết rồi, đây là hình ảnh trong linh hồn của ta, hy vọng Thánh Hoàng làm chủ cho chúng ta.”


Nói xong nhìn thoáng qua Nguyệt Đào, sau đó lam quang lại một lần nữa bùng lên, bất quá lần này linh hồn của hắn đã hôi phi yên diệt. Hình ảnh linh hồn trong cơ thể của Nguyệt Ba bay ra, hướng về phía Thánh Hoàng thượng vị trên cao, bị Thánh Hoàng cầm trong tay.


Đem tầm mắt hướng về nơi Nguyệt Ba biến mất, Thánh Hoàng cũng không tức giận, chỉ là thầm thì trong miệng:” Dạ_Phù_Phong” Ngữ khí thản nhiên, làm người khác không thể đoán ra.


Nhìn về nơi Nguyệt Ba biến mất, Nguyệt Đào một trận bi thống, sau đó trên nét mặt già nua tràn đầy phẫn nộ cùng âm ngoan. Nếu không giải quyết tên Dạ Phù Phong, hắn thề không làm người!
....


Lúc trước, Lưu Vân thành bởi vì có sự xuất hiện của Triệt phát ra uy áp khủng bố làm cho người ta sợ hãi, các nhóm thú đàn cùng với từng chích thú đều quỳ rạp trên mặt đất run rẩy không chút lực công kích nên đều bị mọi người làm thịt.


Đợi cho đến khi Nguyệt Vũ trở lại chiến trường, đã không còn có gì có thể gọi là huyền thú triều, chỉ thấy cảnh mọi người đang xử lý chiến trường. Mà lúc trước người đi đối phó với chích Kình Thiên Côn Bằng, Lưu Vân Dung lúc này lại đang chỉ huy mọi người. Xem ra huyền thú kia nếu không bị hắn giải quyết thì cũng đã chạy trốn, tóm lại là không có việc gì!


Huyền thú công thành lần này, không thể không nói, là trải nghiệm kinh tâm động phách nhất từ lúc xây thành Lưu Vân tới nay.


Thiếu niên thiên tài biến thái Dạ Phù Phong, uy vũ bưu hãn của Khống Thiên chiến đội, thực lực đáng sợ của siêu thần thú, thậm chí là uy áp vô cùng mạnh mẽ không biết là của huyền thú gì.
Tất cả đều làm cho các chiến sĩ chống thú triều công thành lần này suốt đời khó quên…


Lúc này, mười chín thành viên của chiến đội Khống Thiên đang lo lắng tìm kiếm tung tích của Nguyệt Vũ cùng Vân Tiêu. Ngay khi họ chuẩn bị phân tán ra ngoài để tìm thì liền nhìn thấy bóng dáng màu đen tuấn tú xuất hiện.
Người này không phải đội trưởng bọn họ thì còn là ai?


Nhìn thấy đội trưởng của mình xuất hiện, thành viên Khống Thiên cả đám đều hưng phấn chạy đến vây quanh Nguyệt Vũ cầu trời an ủi.


Trước đó bọn họ chiến đấu thật sự là quá mức dụng tâm, hơn nữa đội trưởng quả thật vô cùng bưu hãn, căn bản không cần quan tâm đến. Do vậy bọn họ không đặt quá nhiều tâm tư lên người đội trưởng, nên khi Nguyệt Vũ đi rồi mà bọn họ cũng không hề phát hiện.


Đợi đến khi huyền thú triều kết thúc bọn họ mới nhớ đến đội trưởng, nhìn kỹ cũng không thấy Vân Tiêu, bọn họ còn tưởng rằng đội trưởng cùng Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì chứ! Bây giờ nhìn thấy không viêc gì rồi, cả đám đều thở phào nhẽ nhõm.


“Các ngươi thế nào rồi, xảy ra huyền thú triều không có ai bị thương chứ?” Mỉm cười với mọi người, Nguyệt Vũ mở miệng hỏi.


“Bị thương thì không nhưng sau khi kết thúc chiến đấu thì không thấy đội trưởng đâu, chúng ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì chứ! Bất quá cũng không thấy Vân Tiêu a, hắn ở cùng một chỗ với đội trưởng sao?” Vương Lộ nhìn quanh bốn phía một chút cũng không phát hiện bóng dáng Vân Tiêu liền có chút lo lắng hỏi.


Biết họ để ý đến sự an nguy của Vân Tiêu nhưng Nguyệt Vũ cũng không nói hắn ở đâu, chỉ thản nhiên đáp:”Không cần để ý, Vân Tiêu không có việc gì, chúng ta cùng đi gặp thành chủ rồi trở về gặp hắn.” Nói xong dẫn đầu đi về hướng Lưu Vân Dung và Lưu Vân Hàm Phong cách đó không xa.


Nghe Nguyệt Vũ nói Vân Tiêu không có việc gì, một đám đều không còn lo lắng, đội trưởng đã nói vậy thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì.


Sau khi cùng Lưu Vân Dung chỉ huy mọi người, Lưu Vân Hàm Phong liền nhìn thấy Nguyệt Vũ đi tới, trên khuôn lập tức hiện ra một chút tươi cười ôn nhu, không giống nụ cười xa cách bình thường ngược lại mang theo chút hữu hảo cùng chân thành.


Đối với thiếu niên này, Lưu Vân Hàm Phong tự nhận rằng cũng không ở chung nhiều, nhưng mỗi lần ở chung, dung nhan tuyệt thế, khí chất ngạo nhân, thiên phú vô địch, tất cả mọi thứ của Nguyệt Vũ đều khiến hắn cảm thấy kinh diễm, thoải mái cùng bội phục.


Thiếu niên này thật sự là khiến người ta muốn tới gần kết bạn!






Truyện liên quan