Quyển 3 - Chương 1-2: Thật sự bưu hãn![tuyệt đối phấn khích] (2)
Gặp đồng bạn của mình thế nhưng như cái đầu gỗ không có phản ứng, mấy người khác cũng liền đi tới. Nhưng chờ khi bọn hắn thấy rõ dung mạo Nguyệt Vũ, cũng là hung hăng kinh diễm một phen.
Nhìn bộ dáng mấy người này, Nguyệt Vũ mày nhíu lại, trong lòng nghĩ diện mạo như vậy thật sự là quá mức chói mắt, hẳn là nên có biện pháp che lấp một chút, bằng không người của Dạ gia rất nhanh sẽ phát hiện……
Nhị thú trên vai, nhìn ánh mắt kĩnh diễm của mấy người một chút, lại liếc nhìn chủ nhân anh tuấn nhà mình một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chủ nhân a, có dám hay không khiêm tốn một chút?
Trong lúc chuyển dời suy nghĩ, mấy người cũng lấy lại tinh thần, bất quá trong mắt kinh diễm vẫn rất rõ ràng. Ý thức được chính mình là một đại nhân thế nhưng ngây người xem một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, một đám trên mặt một trận xấu hổ.
Vì thế để hết giận, ánh mắt mấy người xem Nguyệt Vũ rất là thống hận.
Nhìn đến bọn họ như vậy, Nguyệt Vũ thật sự là không hiểu, nàng không có làm cái gì a, vì sao luôn luôn mạc danh kỳ diệu bị người ta khinh bỉ? Coi nàng tính tình tốt liền có thể khi dễ có phải hay không? Nguyệt Vũ trong lòng có chút bất đắc dĩ nói.
Đang định chuẩn bị giáo huấn Nguyệt Vũ một chút, bên trong lều trại lớn nhất liền vang lên thanh âm vô cùng uy nghiêm:“Bên ngoài đã xảy ra cái gì, cãi nhau?”
Thanh âm có chút lão, lại có chút trầm. Vừa nghe, liền biết là người từng trải.
Nghe xong lời này, mấy người thái độ rõ ràng quay phắt 360o, một bộ dáng chân chó trả lời:“Bẩm báo nhị trưởng lão, bên ngoài có một tên xa lạ, nhưng là tới khiêu khích.” Mỗ vị huynh đệ độc ác cáo trạng.
Dứt lời, vang lên cũng không phải thanh âm của vị được xưng là nhị trưởng lão kia, mà là tiếng nói của một nữ tử cực kỳ bén nhọn, bưu hãn: “Là ai, dám đến Liệt Hỏa doanh địa chúng ta khiêu khích, muốn ch.ết sao?” Nói xong, chỉ thấy một chút bóng dáng đỏ thẫm rất nhanh phóng ra ngoài……
Bên trong lều trại, mỗ vị nhị trưởng lão nghe tiểu thư của mình nói vậy, đã muốn đi ngăn cản, nhưng không còn kịp rồi. Vì thế nhướng mày, trong lòng có chút bất an. Bọn họ ở Vô Tận Phiêu Miểu hành tẩu, vốn là nguy hiểm trập trùng, hơn nữa cừu gia Liệt Hỏa không ít, bởi vậy bọn họ vẫn luôn khiêm nhường, nhưng tiểu thư này cư nhiên xúc động như vậy, vừa mở miệng liền đem lai lịch của mình tuôn ra, thật sự là ngu ngốc!
Nếu không phải bởi vì nàng là nữ nhi đội trưởng sủng ái nhất, nếu không phải đội trưởng dặn phải bảo vệ nàng, nếu không bọn họ sẽ chịu liên lụy, hắn đã sớm bổ nàng! Chỉ mong người bên ngoài thực lực không mạnh, như vậy còn có thể tùy tiện giải quyết. Mỗ vị được xưng là nhị trưởng lão, trong lòng nghĩ.
Nhưng sự thật sẽ như thế sao?
Thính quan linh mẫn, Nguyệt Vũ sau khi nghe đến hai chữ “Liệt Hỏa” này, trong mắt thoáng hiện một chút ý cười không rõ, nguyên lai là đoàn người Liệt Hỏa a, thật đúng là “Hữu duyên” nga!
Nếu đã là người quen, nàng nếu khách khí, có phải có chút không tốt lắm hay không? Nguyệt Vũ hiểu rõ cười, cười vô cùng âm hiểm.
Chỉ thấy, trong chớp mắt, một vị nữ tử toàn thân xiêm y đỏ thẫm, sợi tóc buông thả, khóe mắt phát xuân, môi đỏ mọng rực cháy, khuôn mặt đậm phấn đi ra……
Người này chính là tiểu thư Liệt Hỏa dong binh đoàn, muội muội Lăng Sương!
Lăng Tuyết đại tiểu thư tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, đem mấy người chắn hết tầm mắt của mình phía trước hung hăng đẩy ra, sau đó đi đến trước mặt Nguyệt Vũ, liền ngẩng đầu nhìn nàng……
Này không xem thì không lo, vừa thấy, mỗ vị tự kỷ ngu ngốc cộng thêm sắc nữ mê trai nhất thời hai mắt trừng trừng, trư miệng đại trương (miệng heo mở rộng :-D ), một bộ dáng như gặp quỷ nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ.
Người trước mắt, thân hình thon dài, tóc đen như mực. Kết hợp với dung nhan tuyệt thế như sương như tuyết kia cùng một chút ý cười âm hiểm, quả thực là khuynh tẫn thiên hạ, mĩ không gì sánh bằng……
Nhìn tiểu thư nhà mình không chút rụt rè, mấy người một trận ác hàn.
Tuy rằng nói, thiếu niên này lớn lên tuyệt đối không cần phải bàn, nhưng tiểu thư như vậy có thể hay không rụt rè một chút?
Nhị trưởng lão theo sát Lăng Tuyết rất nhanh đi ra ngoài, khi thấy rõ Nguyệt Vũ, trong mắt cũng là hung hăng kinh diễm một phen, nhưng dù sao sống nhiều năm cũng đã thành tinh, rất nhanh lấy lại thần thái. Nhưng nhìn đến tiểu thư nhà mình, một bộ dáng tựa như sắc lang, lập mã xấu hổ ra sức ho khan vài tiếng mới cứu tỉnh mỗ nữ tử mê trai kia.
“Không biết các hạ là người phương nào, tại sao lại ở doanh trại chúng ta ?” Nhìn Nguyệt Vũ tuổi còn nhỏ, nhị trưởng lão lập tức liền nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt âm trầm hỏi, giọng điệu kia, tựa hồ có cảm giác “Ngươi không có nguyên nhân rõ ràng, nhất định phải ch.ết!”
Nghe giọng điệu của cái người gọi là nhị trưởng lão trước mắt, Nguyệt Vũ cũng không kỳ quái. Cũng đúng, người của Liệt Hỏa không như vậy, nàng còn không có quen đâu!
“Nhị trưởng lão, người này bộ dạng anh tuấn như vậy, nếu không đưa cho ta làm nam sủng đi?” Lăng tuyết vẻ mặt sắc tướng nói, khóe miệng còn dính một chút chất dịch màu bạc.
Lại nói, Lăng Tuyết đại tiểu thư, ngươi xác định có bổn sự (khả năng) này?
Nghe xong Lăng Tuyết nói như vậy, đoàn người Liệt Hỏa cũng không có phản ứng gì, tựa hồ chuyện như vậy thực bình thường. Nhị trưởng lão thì cái gì cũng không nói, như vậy không phải nghĩa là cam chịu sao?
Nguyệt Vũ nghe thấy vậy, không chỉ có trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm a, trước mặt nhiều người như vậy nói muốn nam sủng, nếu đối tượng nam sủng không phải là mình, phỏng chừng nàng còn vỗ tay đâu! Nhưng nếu đối tượng là chính mình thì thôi, nàng cũng liền……
“Ngươi xác định muốn ta làm nam sủng của ngươi?” Tuấn mi một điều, Nguyệt Vũ thản nhiên hỏi, giọng điệu không hề bất khoái, ngược lại mang theo nhè nhẹ tà mị, khiến Lăng Tuyết một trận xuân tâm nhộn nhạo, thế nhưng không thể ức chế được, thở gấp!
Nhìn mỗ nữ bộ dáng hưởng thụ, hơn nữa còn đang thở gấp, Nguyệt Vũ đổ một trận mồ hôi, này… như vậy cũng biết?
Ai nói thế kỷ hai mươi mốt mới có? Ai nói thế kỷ hai mươi mốt mới nhiều?
Nguyệt Vũ thật muốn làm thịt hắn!
Người ta Nguyệt Hoa sắc nữ xuất hiện lớp lớp, dân phong tùy thời tùy chỗ đều có thể phát huy!
(dân phong = truyền thống, trong câu trên ý là bộ dáng sắc nữ tùy thời đều có thể phát tác ☺ ○v○)
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn tiểu thư đảm bảo không bạc đãi ngươi!” Lăng Tuyết một đôi sắc lang gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế của Nguyệt Vũ, cũng luyến tiếc dời tầm mắt, lời nói không biết xấu hổ, ra vẻ bộ dáng còn thập phần ɖâʍ tà!
“Vậy nếu ta nói không thì sao?” Ngữ khí vẫn như cũ, không cảm xúc gì. Nhưng chỉ có giọng điệu như vậy cũng khiến cho Lăng Tuyết một trận sôi sục, hận không thể ăn luôn vị soái ca trước mặt……
“Nếu ngươi không muốn thì…” Lăng Tuyết rốt cục cũng quay đầu nhìn thoáng qua người chung quanh, ý tứ không cần nói cũng biết “Vậy đừng trách bổn tiểu thư không biết thương hương tiếc ngọc!”
Giống như nghe được cái gì đáng cười, Nguyệt Vũ không khỏi bật cười ra tiếng, tiếng cười êm tai dễ nghe, lại một lần nữa khiến cho mỗ vị mê trai sắc tâm càng dâng, trong lòng quyết chí nhất định phải chiếm được.
“Ngươi cười cái gì? Có cái gì buồn cười? Rốt cuộc có đáp ứng hay không?” Mỗ nữ tử không kiên nhẫn, nàng nhưng là rất khẩn cấp a…
“Ta thật ra rất muốn biết, Lăng đại tiểu thư muốn như thế nào không thương hương tiếc ngọc đâu!” Tuấn mi một điều, Nguyệt Vũ vô cùng xinh đẹp nói, như vậy, nói không nên lời phong tình vạn chủng, đừng nói Lăng Tuyết đại sắc nữ, chính là bên cạnh vài tên đại nam nhân cũng tâm can nhộn nhạo a!
Hận a, thật sự hận a, cực phẩm xuất hiện ngay trước mắt như vậy, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, mỗ mê trai trong lòng thực hận a, vì thế rốt cục chịu không nổi, đối với Nguyệt Vũ quát to:
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nói cho ngươi, hôm nay bổn tiểu thư ăn định ngươi rồi, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi theo, bằng không đừng trách bổn tiểu thư không biết thương tiếc mỹ nhân!”
Nói xong, xoay người phân phó mấy người bên cạnh:“Các ngươi bắt hắn lại cho ta! Nhanh lên!”
Mấy người vừa nghe tiểu thư nhà mình phân phó như vậy, cũng không dám phản đối, vì thế không nói hai lời, tiến lên liền chuẩn bị bắt Nguyệt Vũ.
Thấy vậy, Nguyệt Vũ một chút phản ứng cũng không có, vài tên đại huyền sư, nàng còn không để vào mắt.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, vài tên đại huyền sư nho nhỏ còn không kịp phản ứng, Nguyệt Vũ động cũng chưa động, mấy người liền hoa lệ lệ bay đi…… (điện quang hỏa thạch = nhanh như chớp điện)
Thấy thế, mỗ sắc nữ trợn tròn mắt, bên cạnh nhị trưởng lão cũng há hốc mồm. Còn chưa có nhìn thấy động tác gì đâu, mấy người này liền bay đi? Đây là có quỷ đi?
Lập tức, nhị trưởng lão trong mắt có chút ngưng trọng. Nhưng ngay cả như vậy, mỗ vị đại tiểu thư như trước coi như không, không thuận theo, không buông tha nói:“Xú tiểu tử, nhìn không ra còn có vài phần thực lực a, chờ, đại huyền sư không đối phó được ngươi, huyền vương còn không được sao?” Nói xong vừa chỉ điểm vài tên huyền vương đối phó Nguyệt Vũ.
“Mấy người các ngươi, lại đây, đem quần áo hắn lột ra, rồi đưa đến lều trại của ta đi.” Mỗ sắc nữ chỉ đến, mặt không đỏ tâm không loạn phân phó, trong đầu lúc này chỉ toàn cảnh sắc điên loan đảo phượng, long phượng hợp minh……
Nguyệt Vũ nghe xong, trong lòng sát ý chợt lóe, trong mắt hàn khí dày đặc. Hảo, tốt lắm, lột quần áo ta sao? Ta nhưng thật ra muốn nhìn, ngươi như thế nào lột quần áo ta!