Quyển 3 - Chương 12: Hoa Ngục Thánh nổi giận!
Búa Tạ Hỏa Hoa công kích, tựa hồ bởi vì va chạm cùng hai đại huyền kĩ, cũng trở nên có chút bị tàn phá, nhưng so với ‘Băng Toàn Vạn Dặm’ cùng ‘Kim Điện Kích Động’ tự nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Thế công kia, năng lượng kia, mặc dù không cường hãn như trước, nhưng lực sát thương, lực phá hoại vẫn vô cùng mạnh!
Rất nhanh, sau một phen đánh giá, Búa Tạ Hỏa Hoa đã hoàn toàn đem hai đại huyền kĩ vùi lấp, sau đó thay đổi phương hướng, công kích về phía Nguyệt Vũ.
Nhìn hiệu quả như vậy, Dạ Sóc tự nhiên là cao hứng. Tùy tiện xuất thủ liền giải quyết được mấy tên này, tuy rằng khiến hắn phải xuất ra công pháp, nhưng hiệu quả làm hắn cũng thực vừa lòng.
Vì thế Dạ Sóc đứng ở không trung, trong mắt tràn đầy đắc ý nhìn Búa Tạ Hỏa Hoa dần dần hướng về Nguyệt Vũ, tựa hồ thấy được cảnh tượng nàng bị cắn nuốt……
Hoa Ngục Thánh vốn nghe Nguyệt Vũ nói đi trước chờ nàng, đối với thực lực cùng cơ trí của Nguyệt Vũ, Hoa Ngục Thánh trong khoảng thời gian này rất hiểu biết, cho nên cũng không có để ý.
Nhưng sau khi nhìn thấy huyền kĩ công pháp tạo thành động tĩnh lớn như vậy, cũng ý thức được chuyện không hay xảy ra, lập tức, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, sau đó rất nhanh phi thân tiêu bắn quay lại, đi tìm Nguyệt Vũ……
Khi hắn tìm được Nguyệt Vũ, vừa nhìn chính là cảnh tượng như vậy…
Giữa không trung, hai huyền thú bởi vì huyền lực tiêu hao quá lớn, mà có chút khó có thể duy trì trạng thái phi hành, nhưng vẫn như trước không chút nào lùi bước che chắn trước mặt chủ nhân, tận dụng hết khả năng của mình ngăn chặn công kích khủng bố...
Phía sau hai huyền thú, một thiếu niên toàn thân hắc y, mang theo mặt nạ, có chút cố hết sức nửa đứng nửa quỳ ở nơi đó, trên mặt nạ màu bạc còn dính vết máu. Không chỉ có như thế, hắn còn cố sức thở, tựa hồ là bị thương không nhẹ!
Nhìn đến tình cảnh như vậy, tâm Hoa Ngục Thánh mạnh mẽ run lên, tựa như bị kim đâm, khiến cho hắn cảm thấy rất đau lòng! Không rõ vì sao cảm xúc của mình dao động luôn luôn không lớn thế nhưng đối với người mới nhận thức vài ngày này lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng Hoa Ngục Thánh biết người này là hắn coi trọng, ai nếu muốn đả thương hắn, sẽ phải trả giá đại giới thảm thống!
Hoa Ngục Thánh toàn thân khí thế bởi vì phẫn nộ mà đột nhiên trở nên âm trầm, đôi tử mâu lúc này lóe ra u u tử quang. Một thân trường bào đỏ thẫm không gió tự động, trong không trung phiêu dật tung bay. Lúc này Hoa Ngục Thánh tựa như Tu La đến từ địa ngục, làm cho người ta sỡ hãi phát ra từ nội tâm.
Là ai, là ai thương tổn hắn? Hắn nhất định sẽ hoàn lại tên đó gấp trăm ngàn lần!
Hoa Ngục Thánh tức giận, thật sự vô cùng tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, thật sự vô cùng nghiêm trọng!
Bởi vì lửa giận, Hoa Ngục Thánh liền quên mất Búa Tạ Hỏa Hoa đang bay đến, cho nên thời điểm hắn kịp phản ứng, nhị thú đã bị Búa Tạ Hỏa Hoa đánh trúng, bắn mạnh ra ngoài!
Hoa Ngục Thánh lập tức lắc thân mình tiến lên, ôm lấy Nguyệt Vũ né tránh công kích mãnh liệt của Búa Tạ Hỏa Hoa ……
Bất thình lình xảy ra biến cố, Dạ Sóc sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại. Đáng giận, cư nhiên không giải quyết được tên xú tiểu tử kia, nửa đường tự dưng lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, hắn thật muốn nhìn xem tên cứu người này sẽ là ai, dám ở trước mặt trưởng lão Dạ gia hắn làm càn!
“Là ai, dám đối địch cùng Dạ gia chúng ta, chán sống sao?” Dạ Sóc phẫn nộ hét lớn một tiếng, toàn thân uy áp không chút nào keo kiệt, phóng ra ngoài.
Bởi vì nơi này có sương mù bao phủ, hơn nữa khi huyền kĩ công kích khói bụi toán loạn bốc lên, cho nên Dạ Sóc ngay từ đầu cũng không thấy rõ người tới cứu kỳ thật chính là mỗ vị thần bí vô cùng xuất sắc mà bọn họ kiêng kị, bởi vậy hắn mới dám kiêu ngạo la lớn như vậy.
Hoa Ngục Thánh căn bản không để ý tới Dạ Sóc ở nơi đó điên cuồng gầm rú, đối với uy hϊế͙p͙ như vậy, Hoa Ngục Thánh hắn vô cùng khinh thường.
Dạ gia, mặc dù ở Nguyệt Hoa đại lục là thế lực đứng đầu, trong mắt mỗi người đều là cao quý, vinh dự, nhưng trong mắt Hoa Ngục Thánh hắn ngay cả cái rắm cũng không bằng! Tiểu gia tộc thực lực yếu nhược như vậy hắn căn bản nhìn chướng mắt!
Đem Nguyệt Vũ đặt ở một nơi an toàn, Hoa Ngục Thánh có chút lo lắng hỏi:“Dạ nhi, ngươi thế nào rồi, có chuyện gì không? Thương nghiêm trọng không?“Trong giọng nói chứa đựng quan tâm đến chính hắn cũng không phát hiện.
Ở chung chẳng bao lâu, đại soái ca Hoa Ngục Thánh này, thế nhưng liền như vậy, luân hãm?
Nguyệt Vũ nhìn thoáng qua Hoa Ngục Thánh, đang nhìn đến trong mắt hắn không chút nào che dấu sự lo lắng, trong lòng vô cùng cảm động, vì thế thản nhiên lộ ra tươi cười, an ủi nói:“Yên tâm đi, ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Đừng hoài nghi, Dạ Nguyệt Vũ nàng thật sự là không có việc gì. Công kích như vậy tuy rằng rất nặng, đối với người bình thường dù không ch.ết nhưng cũng mất thời gian rất lâu để chữa trị, nhưng Nguyệt Vũ không phải người bình thường, bởi vậy khôi phục liền nhanh hơn, không, là nhanh đến biến thái! Hiện tại chính là đang chậm rãi khôi phục.
Nghe xong, Hoa Ngục Thánh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Kỳ thật hắn thật sự là có chút quan tâm thái quá nên loạn ý, hắn vốn là một người vô cùng cẩn thận, chỉ cần tùy tiện thả ra thần thức thăm dò một chút là có thể biết tình trạng thân thể Nguyệt Vũ lúc này, xác thực Nguyệt Vũ bị thương không phải rất nặng. Bất quá đôi khi có người làm việc vì lo lắng mà mất lý trí!
Ngồi xếp bằng dưới đất, thúc dục vật thể thần bí màu trắng ngà trong cơ thể, sau đó khiến cho lực lượng của nó nhè nhẹ tràn ra, tuần hoàn khắp toàn thân.
Chỉ thấy, nơi năng lượng màu trắng ngà đi qua, các kinh mạnh liền lập tức khôi phục tốt lắm, cho dù phần ngực bị thương nghiêm trọng nhất, cũng lấy tốc độ rất nhanh khép lại.
Rất nhanh, thương tích của Nguyệt Vũ liền khôi phục, tốc độ kia giống như là ăn tiên đan trong truyền thuyết vậy!
Lập tức, Nguyệt Vũ vô cùng cao hưng, tuy nói thứ này thực sực là một bảo bối, nàng đương nhiên là biết. Nhưng khi nàng lại lần nữa cảm nhận được năng lực biến thái của bảo bối này, Nguyệt Vũ vẫn không thể ức chế được kích động!
Bảo bối a, bảo bối a, thật sự là rất con mẹ nó tốt!
Trơ mắt nhìn Nguyệt Vũ lấy năng lực biến thái như vậy khép lại miệng vết thương, Hoa Ngục Thánh lại bị kinh ngạc! Bất quá, hiện tại không phải là thời điểm kinh ngạc, trước mắt còn có một tên rác rưởi đang chờ hắn đi giải quyết đâu!
Hoa Ngục Thánh nhìn thoáng qua Nguyệt Vũ, sau đó phi thân hướng về Dạ Sóc mà đi……
Có thứ tốt, Nguyệt Vũ tự nhiên sẽ không độc hưởng, huống hồ, hai tên này còn là huyền thú của nàng a!
Vì thế Nguyệt Vũ đứng dậy đi đến lúc trước mặt nhị thú giờ đã khôi phục trạng bình thường, khi nàng nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Điện cùng Tiểu Thanh, trong mắt Nguyệt Vũ hiện lên một tia thương tiếc còn có tràn đầy sát ý.
Dạ Sóc đáng giận, Dạ gia vô sỉ, cư nhiên dám thương tổn đồng bọn của ta nặng như vậy, chờ xem, Dạ Nguyệt Vũ ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Hôm nay đau, ngày sau ta nhất định phải đòi lại gấp trăm ngàn lần!
“Các ngươi có khỏe không? Thương rất nặng đi?” Nguyệt Vũ đi đến chỗ nhị thú đang nương tựa vào nhau thở dốc, thương tiếc vuốt ve vết thương trên người bọn họ, quan tâm hỏi.
Nhìn đến chủ nhân của mình quan tâm bọn họ như vậy, tâm nhị thú vô cùng kích động. Tuy rằng biết chủ nhân tốt, nhưng có thể được chủ nhân quan tâm, bọn họ nói không vui mừng đó là giả! Đều nói nhân loại ích kỷ, nhưng trong nhận thức của bọn họ, chủ nhân cường đại mà lại tốt đẹp như vậy, cái này bảo họ sao có thể không vui?
Cuộc đời này có một chủ nhân như vậy, bọn họ cảm thấy ch.ết cũng đáng giá!
“Chủ nhân, chúng ta không có việc gì, chỉ là chúng ta vô dụng, cư nhiên không bảo hộ được chủ nhân, thật sự là hổ thẹn……” Tiểu Điện vẻ mặt thống hận nói, nếu có thể, hắn thật sự rất muốn đánh ch.ết cái tên Dạ Sóc đã khi dễ chủ nhân!
Nhìn bộ dáng đáng yêu của chúng thú nhà mình, Nguyệt Vũ vui mừng câu thần cười, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Có nhóm thú thiên chân khả ái, đơn thuần hộ chủ như vậy, thật sự là làm cho người ta không thích cũng khó!
“Tốt lắm, các ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn, chủ nhân không trách các ngươi. Các ngươi đã rất tuyệt, chủ nhân ta còn cao hứng không kịp đâu! Được rồi, không nói nữa, ta chữa thương cho các ngươi.” Nói xong cũng không chờ nhị thú trả lời cái gì, liền tự cố mục đích bản thân bắt đầu làm.
Năng lượng màu trắng ngà, nhè nhẹ từng đợt từng đợt từ chỗ đan điền dọc theo bàn tay truyền vào trong cơ thể nhị thú, nháy mắt nhất thời làm cho bọn họ cảm thấy một trận thư sướng, nhịn không được run rẩy, tựa như đang tắm ôn tuyền……
Bên này, Nguyệt Vũ vì nhị thú của mình chữa thương, bên kia Hoa Ngục Thánh đã sớm cùng Dạ Sóc giằng co.
“Là ai, cũng dám cùng ta Dạ gia đối địch, là……” Dạ Sóc phi thân đuổi theo, không có nhìn thấy Nguyệt Vũ, nhưng thật ra thấy được Hoa Ngục Thánh.
Lập tức, Dạ Sóc như gặp phải quỷ, đang muốn mắng người lại nhìn thấy dung nhan Hoa Ngục Thánh, lập tức rụt trở về.
Gặp quỷ, sao có thể là người này, không phải nói hắn đã đi rồi sao? Sao còn ở đây? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Không thể đắc tội người trước mặt này, nhưng nếu không đi giết người nọ cũng thật sự là khó tiêu mối hận trong lòng hắn!
Ngay tại thời điểm Dạ Sóc rối rắm, thanh âm Hoa Ngục Thánh trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như đến từ địa ngục vang lên:“Là ngươi làm hắn bị thương?“ Ngữ khí lạnh như băng, khiến cho Dạ Sóc cảm thấy trong lòng run lên.
Nam tử này thật sự là rất có uy nghiêm!
Quả nhiên, gia tộc kia, thật sự là không thể đắc tội được!
Dạ Sóc tận lực khiến cho mình tỉnh táo lại, sau đó mở miệng nói:“Các hạ nói là vị thiếu niên lúc nãy sao?” Dạ Sóc biết rõ còn cố hỏi, giọng điệu có chút nhún nhường.
Hoa Ngục Thánh không nói gì, bởi vì cái này không quan trọng. Thùy mâu rũ xuống, bị mái tóc trước trán che khuất, bởi vậy không biết cảm xúc lúc này của hắn. Bất quá, có thể xác định một điều, nhiệt độ quanh hắn đang giảm xuống…….
Chịu không nổi cảm giác như vậy, Dạ Sóc lại mở miệng:“Các hạ, lão phu động
thủ là vì hắn lúc trước giết vào vị cao thủ của Dạ gia chúng ta. Nếu lão phu không xử lý, mặt mũi Dạ gia còn để vào đâu?” Dạ Sóc nói vô cùng hiên ngang lẫm liệt, thanh âm cất cao. Nhưng bởi vì có Hoa Ngục Thánh trước mặt, hắn không dám làm càn, bởi vậy rõ ràng có chút nịnh nọt.
Hắn cũng không tin, gia tộc kia thì thế nào? Sẽ không phân rõ phải trái sao?
Hắc hắc, hắn chắc chắn gặp hạn rồi, Hoa soái ca người ta chính là kẻ không phân rõ phải trái!
“Bọn họ đáng ch.ết!” Dạ Sóc vừa nói xong, Hoa Ngục Thánh liền lạnh lùng mở miệng, vẫn như trước nghe không ra cảm xúc gì……