Quyển 4 - Chương 1: Lão nương bạo ngươi!
Maya đế quốc, đại đế quốc duy nhất trên Nguyệt Hoa đại lục, có thể nói toàn bộ đại lục chỉ cần nơi nào có người sống đều thuộc sở hữu của đế quốc.
Đương nhiên, đây chỉ là một cách nói mà thôi, hoàng đế ngồi trên cao, lãnh địa đế quốc lại rộng lớn quá mức, rất nhiều nơi quản không được, bởi vậy liền trở thành nơi chiếm cứ của các thế lực khác. Ngoài đế quốc ra vẫn có một số tiểu quốc phụ thuộc. Những tiểu quốc đó chiếm số lượng cực nhỏ, cùng Maya đế quốc so sánh, chính là gặp sư phụ .
Maya đế quốc phồn vinh hưng thịnh, mấy trăm năm nay vẫn ở giai đoạn cực độ phồn hoa. Maya đế quốc có tới vài trăm thành thị to nhỏ, nhưng đại bộ phận đều là thành nhỏ, cùng Lưu Vân thành không sai biệt lắm. Maya đế quốc có năm đại thành thị vô cùng phồn hoa, phân biệt là Dạ thành, Lam thành, Đường thành, Mộc thành và đế đô.
Dạ thành, Lam thành, Đường thành, Mộc thành đều là nơi cư trú của tứ đại gia tộc, phân biệt là bốn phương hướng bất đồng trên đại lục, đế đô còn lại là thủ phủ của Maya đế quốc.
Bốn thành phố tuy rằng rất lớn, rất phồn vinh, nhưng so với đế đô mà nói còn kém hơn một chút. Dù sao đế đô tồn tại như vậy, tổng hợp lại tính rất lớn, vô luận là mặt diện tích hay dân số đều là nhiều nhất. Không chỉ có như thế, quyết định đế đô có địa vị cao nhất còn là vì đế đô chiếm tới một phần ba cường giả trên đại lục!
Đế đô Maya đế quốc, danh gọi Lossa, trên toàn bộ đại lục cơ hồ chiếm vị trí trung gian. Lossa thành, diện tích cực đại, lớn nhất trong mọi thành thị, là trung tâm của Maya đế quốc. Lossa thành tuy rằng không có tứ đại gia tộc trực tiếp cư trú, nhưng cũng là đại bản doanh của tứ đại công hội lừng lẫy trên đại lục. Mọi người đều biết, tứ đại công hội này cũng tương đương với tứ đại gia tộc. Nhưng về danh vọng mà nói vẫn hơn tứ đại gia tộc một chút.
Phía đông Lossa thành là Vô Tận Phiêu Miểu, phía tây là Nguyệt Quang thần điện, phía nam là một số tiểu quốc, phía bắc là nơi tập trung các loại hiểm địa.
Lossa thành phồn vinh, nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì rất khó tưởng tượng được chỉ bằng lời nói, trình độ giàu có của Lossa thành còn hơn bốn thành còn lại một cấp bậc. Trình độ dồn dào này liền có thể nghĩ .
Lúc này, Lossa thành như trước vẫn ôn ào náo nhiệt. Trong thành người đến kẻ đi như nước chảy, tiếng người ồn ào tạo thành một mảnh nhộn nhịp.
Mà ở ngoại thành, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang ở hướng về cửa thành chậm rãi đi tới......
"Ca ca, chúng ta đây là muốn đi đâu a?" Một giọng nói nhu nhu đáng yêu vang lên. Thanh âm mang theo đặc trưng hồn nhiên thuần khiết của tiểu hài tử, làm cho người ta cảm thấy duyên hoa diệt hết, trở lại nguyên trạng*(
không biết nữa, chắc là kinh diễm
Tê –
Thanh âm này là của tiểu hài tử đáng yêu nhà ai thế? Thật sự vô cùng đáng yêu! Người qua đường nghe thấy vậy không khỏi tò mò nhìn về phía phát ra thanh âm....
Chỉ thấy cách đó không xa, dưới ánh chiều tà thấp thoáng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ chậm rãi mà đi. Ánh mặt trời lôi kéo hai bóng dáng, bóng dáng mảnh khảnh nhỏ dài in xuống mặt đất…
Đến khi hai bóng dáng rời khỏi ánh mặt trời chói lóa, mọi người rốt cục thấy rõ kia bộ dáng hai người.
Thân ảnh thon dài kia là một vị thiếu niên mang theo mặt nạ màu bạc. Thiếu niên một thân hắc y, dáng người thon dài gầy yếu, một đầu mặc phát tung bay trong gió. Tuy rằng thấy không rõ dung nhan thiếu niên, nhưng một thân khí tràng này, mọi người không nghi ngờ dưới lớp mặt nạ kia tuyệt đối là dung nhan vô cùng tuấn tú. Rời tầm mắt xuống dưới, mọi người từ ánh mắt tò mò lập tức trở nên kinh diễm . Đồng thời, trong mắt còn toát ra vẻ yêu thích.
Đó là một tiểu cô nương, chuẩn xác mà nói là một tiểu la lị* vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh đẹp.
(*) tiểu la lị: tiểu loli
Thân ảnh nho nhỏ, tựa hồ bộ dáng chỉ khoảng năm tuổi, thân cao không đến một nửa thiếu niên kia, thật sự là thấp a.
Tiểu cô nương trên người mặc một chiếc váy màu lục, lộ ra cánh tay trẻ con nhỏ bé, bàn chân đi một đôi giày màu đỏ, đỏ cùng xanh tổ hợp lại trên người tiểu cô nương lại vô cùng hài hòa!
Trên đầu bện hai bím tóc nhỏ, còn dùng nơ con bướm đáng yêu cột lấy, trông vô cùng dễ thương. Dưới bím tóc là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của tiểu cô nương. Khuôn mặt tiểu oa nhi lúc này đang lộ vẻ mê mang, một đôi mắt đen láy chớp chớp tựa hồ rất là tò mò vì sao nhiều người nhìn nàng như vậy.
Bộ dáng thiên chân vô tà, đáng yêu vô tội như vậy, thật sự là chọc người trìu mến, quả nhiên là làm cho tất cả mọi người chịu không nổi a!
Nguyệt Vũ nhìn dáng dấp U U bên cạnh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy đồng tình vì tâm sinh trìu mến của người qua đường.
Ai, lại là một đám đáng thương a, bị lừa cũng không biết. Tiểu thí hài này nào có đáng yêu như các ngươi nghĩ a, nàng nha chính là một tên tiểu phiến (lừa người), chính là đệ nhất ác ma!
Tiểu thí hài, có dám hay không đừng giả thuần khiết như vậy?
Nguyệt Vũ không nói gì hỏi thương thiên.
Lúc này, từ khi Nguyệt Vũ rời đi Vô Tận Phiêu Miểu đã được một tháng. Một tháng qua, Nguyệt Vũ đi dạo quanh Vô Tận Phiêu Miểu, đi ngang qua vô số nơi, ở bên trong tìm được rất nhiều huyền thú, hung hăng ngược một chút củng cố thực lực huyền tông của chính mình đồng thời chiếm được rất nhiều huyền thú tinh hạch.
Huyền thú tinh hạch, lúc trước Nguyệt Vũ rất là khinh thường mấy thứ này, bởi vì nàng lưu trữ chúng cũng vô dụng, chỉ có thể bán tiền, nhưng là nàng có tiền a!
Nhưng sau này, Nguyệt Vũ mới phát hiện nàng sai lầm rồi. Nàng căn bản không có nhiều tiền như trong tưởng tượng của mình. Nguyệt Vũ ban đầu nghĩ tiền trong giới chỉ kia đủ để nàng sử dụng, nhưng sau này mới biết nàng đối với khái niệm tiền chính là từ năm năm trước, năm năm sau tiền này đã bị giảm giá trị thật lớn, không đáng giá như trước kia. Không chỉ có như thế, có một chút như vậy, về sau muốn mua bảo bối gì đều mua không được a!
Tiền bị giảm giá trị có phải hay không? Người nghèo không sống nổi a!
Cho nên, một khoảng thời gian này Nguyệt Vũ phấn đấu, cố gắng, mỗi ngày giết huyền thú, mỗi ngày thu tinh hạch. Vì thế đến hiện tại trong giới chỉ của Nguyệt Vũ chứa rất nhiều tinh hạch, các loại cấp bậc đều có.
Ngay tại ngày cuối cùng Nguyệt Vũ lịch lãm, U U đáng yêu lại đột nhiên biến hóa thành công. Nhìn đến bề ngoài la lị như vậy, Nguyệt Vũ cũng hung hăng kinh diễm một phen.
Chậc chậc, không nghĩ tới a, không nghĩ tới, một tên suốt ngày chít chít méo mó, nói nhiều không ngớt cư nhiên có bộ dạng đáng yêu như vậy, nàng thật đúng là kinh ngạc không ít a!
Nhưng hưng phấn còn không được, liên tục vài ngày sau, Nguyệt Vũ mới thấy rõ bản mặt thật của nàng.
Tiểu thí hài này, đừng nhìn nàng nhỏ mà yếu nha, đây là một tiểu ác ma a, thật sự là vô cùng tà ác. Một đường đến đây, huyền thú đáng thương a, con nào không bị nàng âm thảm thiết, nhưng mỗi một con sau khi bị nàng âm qua đều bi thương không trách nàng, vì sao?
Còn không phải là đôi mắt trực khóc, thiên chân vô tà kia khiến người ta cảm thấy đáng thương sao?!
Không chỉ có như thế, sau khi biến thành người, U U vẫn phiền như vậy, hé miệng ra là bô bô, bùm bùm, hừ hừ ha ha nói không ngừng, Nguyệt Vũ cảm giác càng sống càng nhớ, nàng cảm nhận được khoảng thời gian “như ca” năm tháng tại Phệ Ma Sâm Lâm kia.
Ngươi nói, mắng nàng hai câu, nàng nha, liền lập tức trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen tối lập tức trở nên trong veo ướt át, điển hình là bộ dáng "Ngươi nếu khi dễ ta, ta liền khóc cho ngươi xem."
Nguyệt Vũ không nói gì, tiểu thí hài này thật không muốn người ta sống mà, ngay từ đầu nàng nhịn, nhịn a, cuối cùng rốt cục nhịn không nổi nữa, Nguyệt Vũ nổi giận, lại là câu nói lúc trước ‘Ngươi còn phiền nữa, ta liền giải trừ khế ước với ngươi’ mới bịt miệng được tiểu thí hài U U này!
"U, tiểu cô nương này, lớn lên thật sự là đủ dấu hiệu a." Đột nhiên một thanh âm sắc lang vô cùng lỗ mãng vang lên, kéo lại suy nghĩ của người qua đường đang đắm chìm bên trong vẻ đáng yêu của U U.
Tò mò hướng về nơi kia nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách Nguyệt Vũ không xa, một vị nam tử toàn thân cẩm y, một bộ dạng mê đắm nhìn chằm chằm chỗ Nguyệt Vũ, trong mắt lang quang lóe ra, tựa hồ nổi lên sắc tâm.
Cẩm y nam tử, cái khác không nói nhưng người này cũng thực anh tuấn, hé ra khuôn mặt phong lưu lịch sự tao nhã, thật sự là tiêu sái.
Phía sau cẩm y nam tử còn đi theo vài tên thủ hạ, vài nam tử đều thực tuổi trẻ, nhìn như vậy ai cũng nghĩ hẳn là kẻ có tiền.
"Aiz, thói đời thẳng hạ* a, tình thế này, cư nhiên có người đối với một tiểu cô nương đáng yêu như vậy nổi lên sắc tâm, aiz!" Một người qua đường nhìn thấy chuyện này rất là bất đắc dĩ nói.
(*) hình như là ‘thói đời suy đồi’…
"Đúng vậy, các ngươi xem, mấy người này lớn lên là khuôn người dạng người, như thế nào ngay cả một tiểu cô nương năm tuổi cũng không buông tha a?" Một vị khác qua đường phụ họa nói, trong giọng nói cùng tràn đầy bất đắc dĩ.
Đương nhiên bọn họ đều không tiến lên chỉ trích bởi vì bọn họ biết những người như vậy không thể trêu vào.
Nguyệt Vũ híp mắt liếc liếc mấy người một cái, trong mắt hàn quang chợt lóe, mấy người này tốt nhất là thông minh một chút, bằng không, nàng cũng không có thiện lương như vậy.
"Ca ca, bọn họ là người nào a?"U U rất là đáng yêu ngẩng đầu nhìn Nguyệt Vũ, vô cùng nghi hoặc hỏi.
"Tiểu muội muội, chúng ta là người tốt nga. Tiểu muội muội có muốn đi theo ca ca về nhà hay không a?" Không đợi Nguyệt Vũ trả lời, tên đi đầu trong mấy người kia mở miệng nói. Trong giọng nói lộ rõ dụ hoặc, còn có sắc tính.
"Nha, ngay cả tiểu cô nương năm tuổi cũng không buông tha, đủ ngoan độc a!’ Nguyệt Vũ đối với người này thật sự là rất bội phục, phát xuân đều phát đến trên người tiểu cô nương năm tuổi!
"Ta vì cái gì đi theo ca ca về nhà a? Nhà ca ca có thứ gì tốt sao?" U U đáng yêu vểnh vểnh miệng lên, nhu nhu hỏi.
Nhìn U U bộ dáng đáng yêu, vị nam tử kia tâm thần rung động, hai mắt sắc lang tỏa sáng.
Đúng là tiểu la lị, chậc chậc......
"Đương nhiên, nhà ca ca có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần tiểu muội muội đi theo ca ca về nhà, ca ca sẽ cho tiểu muội muội rất nhiều thứ tốt." Tên nam tử kia lại dụ dỗ.
Nghe vậy, U U hai mắt tò mò chớp chớp, sau đó hỏi:"Thật vậy chăng? U U muốn cái gì đều có thể chứ? Nhà ca ca có tiền hay không a? U U thích nhất là tiền." U U thực thành thực nói.
Không có biện pháp, U U đã bị mỗ vị ảnh hưởng, vừa mới biến hóa liền bị Nguyệt Vũ giáo huấn tư tưởng tiền là thứ rất trọng yếu, vì thế làm cho tư tưởng nay có chút tục tằng, U U suốt ngày chỉ biết tiền a tiền.
Nghe vậy, Nguyệt Vũ trong lòng một phen toát mồ hơi, khóe miệng hung hăng co rút, mẹ nó, tiểu thí hài này bị chính mình độc hại sao?
Sắc nam kia vừa nghe U U nói xong liền sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới tiểu cô nương này cư nhiên thích tiền, lập tức không kịp phản ứng. Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy quả nhiên là một tiểu cô nương đặc biệt a, bộ dạng xinh đẹp không nói, ham muốn đều khác người như vậy.
Tuổi còn nhỏ liền yêu tiền, lớn lên thật có tiền đồ a, thật sự là có tiền đồ… cười hắc hắc, sắc nam nâng tay muốn nắm tay phấn nộn nhỏ bé của U U nhưng bị U U tránh rớt, còn một bộ dáng: ‘Ta rất sợ bộ dáng đó’.
Mỗ sắc nam bất đắc dĩ chỉ có thể nói nói:"Tiểu muội muội thích tiền a, chân thật là rất tốt, ca ca có rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhà ca ca rất nhiều nga."
"Thật vậy chăng? Có rất nhiều sao? Ta muốn, ta muốn. Vậy trên người ca ca có sao?" U U hưng phấn nhảy dựng lên, tầm mắt quét toàn thân sắc nam, tựa hồ muốn nhìn rốt cuộc hắn có nhiều tiền như vậy hay không, bộ dáng đáng yêu bày ra không sót thứ gì.
"Có a, nhưng tiểu muội muội nói cho ca ca vì sao thích tiền?" Mỗ nam hoang mang a, tiểu cô nương thích tiền như vậy thật đúng là chưa từng thấy qua.
U U nghe vậy, một bộ đương nhiên nói:"Tiền a, đó là một thứ tốt a. Ca ca nói, không có tiền liền không được, không có tiền ngày sống không được tốt a!"
Nguyệt Vũ đổ mồ hôi, này, này không phải lúc mình phát hiện không có tiền liền càu nhàu nói sao? Tên này nhớ thật đúng là rõ ràng a!
Nhưng tiểu thí hài này ra vẻ chỉ biết tiền là cái gì, căn bản không biết ngày sống không tốt là như thế nào, Nguyệt Vũ đâu có lo lắng, nàng nói là dễ a, Nguyệt Vũ nói không dễ thì chính là kiếm một tòa ngân sơn (núi bạc) cho U U mà thôi!
Nói, cùng tiểu miêu cũng không khoa trương như vậy đi!
Sắc nam lại sửng sốt, đối với U U hào sảng trả lời, tựa hồ có chút giật mình. Tiểu thí hài còn nhỏ mà đã nói ra từ “không tốt” sắc bén như vậy.
"Ha ha, nguyên lai là như vậy a, ca ca đưa cho tiểu muội muội cái này a." Nói xong, mỗ nam từ trong giới chỉ lấy ra một đống bạch kim tệ đặt trên tay hướng về U U.
Nhìn tiền trong tay mỗ sắc nam, U U khinh thường bĩu môi, có chút châm chọc nói:"Hừ, nguyên lai ca ca là tên phiến tử a, còn tưởng rằng ca ca có nhiều tiền đâu, ra là kẻ nghèo hàn, cư nhiên chỉ có ít tiền như vậy.
Nghe vậy, sắc nam sửng sốt, trên mặt lập tức co rút, có chút vặn vẹo. hắn cư nhiên bị một tiểu thí hài khách sáo, cái này sao có thể được?
Vì thế mỗ nam khẽ cắn môi, hạ quyết tâm rất lớn, đem tất cả Tử Tinh tệ của mình ra. Một đống lớn Tử Tinh tệ ở bên cạnh sắc nam, mỗ sắc nam đắc ý nở nụ cười.
Không phải là tiền thôi sao? Lão tử không thiếu!
Nhìn một đống tiền này, Nguyệt Vũ sửng sốt một chút, nguyên lai người này vẫn rất tiền a. Một đống lớn Tử Tinh tệ, tuyệt đối không phải kẻ có tiền bình thường! Không biết hắn là ai a! Nguyệt Vũ lại nhìn lướt qua nam tử này.
U U nhìn thấy nhiều Tử Tinh tệ như vậy, từ khinh thường đến hai mắt tỏa sáng, thiếu chút liền chảy nước miếng. Sau đó, U U phát lực một cái, dùng tốc độ nhanh nhất đem chúng toàn bộ nhét vào túi tiền của mình.
Bị động tác của U U làm kinh ngạc, sắc nam sắc mặt đại biến, đó nhưng là tiền tiêu vặt một tháng của hắn a, nếu cứ tặng như vậy, hắn sống tốt được sao?
Nhưng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Trong nháy mắt, mỗ nam phát hiện toàn bộ gia sản của mình đều không còn!
Hắn bất quá chỉ là muốn khoe một chút thôi liền bị cướp toàn bộ đi sao?
Muốn đi tranh túi tiền của U U nhưng túi tiền của nàng đâu phải bình thường? Đó nhưng là một cái hố không đáy, nói chuyên nghiệp một chút chính là một cái không gian!
"Ca ca, ngươi có thể tránh một chút chứ? Ta cùng ca ca nhà ta phải đi, ca ca đừng có như cẩu cản đường như vậy!" U U vừa thu lại sự hưng phấn, rất là vô tội nói với sắc nam. Tựa hồ sắc nam trước mắt này chính là một người xa lạ, căn bản chuyện vừa rồi cái cũng chưa có phát sinh. (cái câu này hình như hơi quá, không muốn nói là ‘chó’ đâu!
Ngữ khí không sợ hãi, nhân tử không ngớt kia chính là U U nói ra a?!. U U này vừa mở miệng, liền làm một đống người qua đường xem diễn toát mồ hôi, thiếu chút nữa té ngã.
Cô nãi nãi a tiểu tổ tông a, làm người không thể không phúc hậu như vậy, nói, tuy rằng người ta đùa giỡn ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng biết bổn phận nên tiến nên lui a?! Gia sản đều rót vào hố của ngươi, ngươi không thèm nhìn người ta cũng không cần đuổi người khoa trương như vậy được không? Hay cho câu ‘cẩu cản đường’, mẹ nó, trước khi tiền tới tay cứ ca ca ngọt lịm, sau khi tới tay rồi liền phá hư thành ‘cẩu’ có phải hay không?
Sắc nam đầu đầy hắc tuyến, hắn như thế nào không biết, tiểu muội muội đáng yêu này cư nhiên ác ma như vậy? Tiền của mình mất liền không nói, cư nhiên còn bị người ta ghét bỏ.
Mỗ sắc nam không cam lòng a, mặc kệ, trầm giọng quát:"Ngươi cho bản thiếu gia là loại người nào? Cầm tiền của bản thiếu gia xong liền đi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?"
U U nghe vậy, liếc mắt xem thường, ý tứ kia giống như đang nói: Ta đi thì sao, ngươi nha chính là một đại ngu ngốc, xứng đáng bị lừa!
"Tránh ra." Nguyệt Vũ lạnh lùng mở miệng nói, không chút ý muốn cùng những người này dây dưa.
"Tránh ra? Nằm mơ, trừ phi lưu lại tiểu cô nương này, làm tiểu thiếp của bản thiếu gia, bằng không đừng mơ tưởng rời đi." Mỗ nam nổi điên, ám chỉ mấy tên thủ hạ của mình, sau đó giận dữ hét.
"Ca ca, tiểu thiếp là cái gì?"U U tò mò nhìn Nguyệt Vũ, khó hiểu hỏi.
Nghe xong, trong mắt Nguyệt Vũ quang mang tà ác chợt lóe, sau đó ra vẻ nghiêm túc nói với U U:"U U a, tiểu thiếp nha, chính là bắt ngươi đi làm culi* cho tên này, không chỉ có như thế, còn không có trả tiền, cơm cũng không được ăn. U U cũng không thể cùng Tiểu Điện Tiểu Hắc ca ca chơi, cũng sẽ không được gặp lại ca ca ta nữa." Ngữ khí Nguyệt Vũ tràn ngập bất đắc dĩ, rất là thương tâm, tựa như thật sự có chuyện như vậy. (Haha, âm hiểm …
(*) culi : người hầu
Sắc nam rối rắm, hắn như thế nào không biết tiểu thiếp tương đương với cu li?
Còn không được ăn cơm, không được trả tiền?
Nghe xong Nguyệt Vũ giải thích, U U khuôn mặt tươi cười phát lạnh!
Cái gì, cư nhiên muốn nàng đi làm cu li, nhưng đây không phải là trọng điểm, quan trọng là cư nhiên còn không trả thù lao! Không trả tiền? Điều này sao có thể? Con mẹ nó, không trả tiền, muốn ch.ết có phải hay không?
Nghĩ đến về sau sẽ không còn được gặp lại mấy vị ca ca. Tiểu Điện Tiểu Hắc Tiểu Thanh Thiển Lam, thậm chí còn có chủ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn của U U giận dữ, đối với đầu sỏ sắc nam quát:"Ta *** ngươi, ngươi cư nhiên bắt ta làm tiểu thiếp cấp thấp như vậy, đây không phải trọng điểm, cư nhiên không trả tiền, ngươi nha, lão nương bạo ngươi!"
Sau đó thân thể nhỏ bé của U U chợt lóe, nhanh như thiểm điện, vọt đến phía sau mỗ sắc bị vẫn kinh ngạc bị lời nói bưu hãn của U U kích thích, thời điểm sắc nam còn không kịp phản ứng, vươn tiểu thối bưu hãn của mình, hung hăng đá vào mông sắc nam, sau đó hắn liền hóa thành một viên lưu tinh biến mất tại thiên không......
Dát---- -----
Mọi người ở đây chấn kinh, một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn phương hướng sắc nam bị đá bay, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Này, này, tiểu cô nương này mắng chửi người thật sự là rất con mẹ nó kích thích, nàng vẫn là một tiểu cô nương sao? Tiểu cô nương tay trói gà không chặt có bản sự lớn như vậy sao? Một chân đã có thể đá bay một nam nhân? Ngạch, còn là bay như lưu tinh nữa!
Mẹ nó, thế giới này thực huyền huyễn!
"Mẹ nó, cư nhiên bảo ta đi làm tiểu thiếp, không trả tiền, bắt lão nương miễn phí sức lao động sao, thật sự là muốn ch.ết mà, lão nương không phát uy thì liền khi ta là mèo bệnh có phải hay không?" U U không nhìn biểu tình kinh ngạc khiếp sợ của mọi người, nhu nhu cái chân nhỏ nhắn, sau đó hai tay chống nạnh, vẻ mặt giận dữ, không thèm để ý mắng. Làm sao còn bộ dáng đáng yêu thuần khiết lúc nãy?
Nguyệt Vũ nghe được một câu bưu hãn của U U: "Ta *** ngươi, lão nương bạo ngươi"
Sau hung hăng bị lôi, trong gió hung hăng hỗn độn một chút...
Cái kia,.. lời này, không phải là thời điểm nàng ở Vô Tận Phiêu Miểu lịch lãm, đối phó với huyền thú thường xuyên mắng một câu sao?
Không thể tưởng được a, không thể tưởng được, cư nhiên một câu của mình, cứ như vậy bị tiểu thí hài này học lỏm, sau đó liền làm hỏng nàng rồi a.
Nói, ngươi cái gì không học, lại đi học cái này, tài giỏi không nói, vì sao mắng chửi người đều sắc bén như vậy a?
Nguyệt Vũ hổ thẹn a, không nói gì a, một tiểu thí hài cứ như vậy bị mình làm hỏng.
Lầm đệ tử, có phải hay không nói chính là nàng a? ()