Quyển 4 - Chương 42: Mỹ nữ cùng dã thú

Tại một nơi xa hoa trong Lossa đế đô...


“Phụ thân đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì?” Ánh sáng chiếu vào thư phòng hắc ám, bóng dáng một vị nam tử thon dài phản quang mà đứng, thấy không rõ khuôn mặt. Chỉ là thanh âm này nghe rất là êm tai. Từ đó, cũng có thể phán đoán được người vô cùng trẻ tuổi.


“Công chúa bên kia xử lý thế nào?” Phía sau chiếc bàn hoa lệ, một vị trung niên nam tử đưa lưng về phía nam tử trẻ tuổi mà đứng. Thanh âm thanh bần hỏi.


“Hết thảy đều thuận lợi, chỉ là đột nhiên toát ra một tên Quân Dạ, tựa hồ...” Nam tử trẻ tuổi cung kính trả lời. Nhưng thời điểm nhắc tới “Quân Dạ”, hơi hơi nhíu mi, trong mắt hiện lên âm trầm.


“Quân Dạ? Chính là thiên tài đế quốc học viện, Quân Dạ? Hắn làm sao vậy?” Trung niên nam tử nghe được tên Quân Dạ này, hơi hơi nghi hoặc hỏi. Quân Dạ, hắn tự nhiên là nghe qua. Chẳng qua, hắn cho rằng, chỉ là tiểu nhân vật không cần ghi tạc trong lòng!
“Công chúa tựa hồ cùng Quân Dạ quan hệ rất tốt...”


“Hừ, ảnh hưởng tới kế hoạch tất phải diệt trừ! Hôm nay là thập phương lôi đài của đế quốc học viện, thừa dịp này, đem Quân Dạ giải quyết đi!” Không đợi nam tử trẻ tuổi nói xong, trung niên nam tử liền nghiêm khắc mở miệng đánh gãy!


available on google playdownload on app store


“Dạ, phụ thân đại nhân.” Nam tử trẻ tuổi gật đầu đáp ứng. Giết Quân Dạ, hắn nằm mơ đều muốn! Nhưng nghĩ đến hắn cùng công chúa trong lúc đó, tựa hồ sẽ vĩnh viễn không còn như trước, hắn vốn là ánh mắt thị huyết dần dần ảm đạm đi xuống......


“Nhớ kỹ, không được đối với công chúa sinh ra cảm tình! Ngươi chỉ cần lợi dụng nàng, chớ quên thân phận của ngươi! Hiểu không?” Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc nam tử trẻ tuổi biến hóa, trung niên nam tử đột nhiên quay đầu, đối với hắn trầm giọng cảnh cáo nói......


Bên này, Hoa Phong Khải cùng Nguyệt Vũ đã rất nhanh đi tới Ẩn Nguyệt Thần tháp.
Ở lối vào lầu một của thần tháp. có thể nghe thấy từng trận thanh âm hưng phấn bên trong. Không khó phát hiện, một đám đều là vô cùng hưng phấn .


Đi vào thần tháp, lúc này chỗ ngồi bên trong thần tháp đã chật kín. Cẩn thận đánh giá đài chiến đấu một chút, Nguyệt Vũ phát hiện hôm nay đài chiến đấu cùng lúc trước nàng với Đường Dần Thần chiến một trận có bất đồng rất lớn. Hôm nay đài chiến đấu đã không còn là một đài chiến đấu to lớn, mà là mười đài chiến đấu tương đối nhỏ.


Nguyệt Vũ không biết còn có cái gì rung động. Dù sao thần tháp này ngạc nhiên cổ quái, cơ quan rất nhiều. Đài chiến đấu cũng không phải tự dưng xuất hiện, mà là đã sớm có. Chẳng qua bình thường không dùng mà thôi!


“Quân Dạ, bên này.” Đang đánh giá đài chiến đấu, Nguyệt Vũ đột nhiên nghe được có người chào hỏi mình. Tầm mắt liền hướng về phía thanh âm nhìn lại...


Tại một chỗ ngồi cách đó không xa, Lạc Hải Thiên cùng Hoa Phong Thiển đã lâu không thấy đang hướng về phía Nguyệt Vũ phất tay chào hỏi. Bên trên Lạc Hải Thiên, đoàn người đang ngồi đều quen thuộc với Nguyệt Vũ. Có Đường Dần Thần, Lam Nhược Thiên, Lôi Thánh Huyền mấy đệ tử Phong Vân các.


Nguyệt Vũ lập tức cũng gật đầu, hướng về bên kia đi qua......
“Quân Dạ, ngươi rốt cục cũng xuất hiện! Ta nhớ ngươi muốn ch.ết!” Còn chưa tới, liền thấy một chút bóng dáng hồng nhạt hướng về trong lòng của mình chạy vội mà đến...


Trong lòng liền nặng, Nguyệt Vũ tự nhiên cũng biết người nhào vào lòng nàng là ai! Không phải nhóc con Hoa Phong Thiển này thì còn là ai?
Nguyệt Vũ đối với Hoa Phong Thiển trong lòng rút khỏi một chút thân thiết tươi cười:“Công chúa, nơi này là nơi công cộng, chú ý hình tượng!”


“Ta mặc kệ là nơi nào, dù sao ta cũng chính là nhớ Quân Dạ ngươi!” Hoa Phong Thiển giảo hoạt cười, bĩu môi nói.


Hai người hành động thân mật , tự nhiên là bị mọi người thấy trong mắt. Bộ dáng thân mật như vậy, mọi người có khi là đối với Nguyệt Vũ hâm mộ. Ai, câu được công chúa Phong Thiển xinh đẹp lại tôn quý tới tay, Quân Dạ thật sự là quá may mắn!


Những người còn lại là khinh thường. Thiết, người nào a, ỷ vào thiên phú của mình tốt là có thể tùy tiện quyến rũ sao? Cũng không nhìn xem thân phận của chính mình đi! Cũng không biết là có phải là mặt quỷ hay không!


Tự nhiên cũng có người lòng mang ghen tị . Đáng giận, đáng giận, thật sao đáng giận, thế nhưng quyến rũ công chúa Phong Thiển xinh đẹp của bọn họ đi!


Nhưng trong tất cảh những người ở đây, có một đạo ánh mắt, cũng cực kì phức tạp. Nguyệt Vũ tinh tường cảm nhận được hận ý, hận ý tận tủy! Cùng với... Sát ý.


Tò mò đem tầm mắt chuyển hướng đám người, Nguyệt Vũ thấy được cách chính mình không xa Lôi Thánh Huyền lúc này đang dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn nàng.


Nhìn thấy Nguyệt Vũ đang nhìn chính mình, Lôi Thánh Huyền lại một chút cũng không thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ nhìn Nguyệt Vũ như vậy. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi. Một loại dự cảm bất hảo từ trong lòng sinh ra.
Người này, rốt cuộc muốn làm gì?


Giây lát sau, Nguyệt Vũ chậm rãi quay đầu, không tính cùng Lôi Thánh Huyền đối diện......
Cùng bóng dáng hồng nhạt ngồi cùng nhau, không lâu sau, liền là một ít quy tắc cùng với cảnh cáo không thể thiếu trước khi trắc nghiệm.


Đương nhiên, đối với một ít đại sự trong lịch lãm bí cảnh lần này, cũng cần phải nói. Tỷ như trong khoảng thời gian lịch lãm này, tổng cộng tổn thất bao nhiêu đệ tử...


“Tốt lắm, kế tiếp chính là thi đấu thập phương lôi đài. Mọi người chuẩn bị một chút để bắt đầu đi!” Bên trên, một vị đạo sư tuổi có chút lớn thanh âm hùng hậu mang theo huyền lực tuyên bố nói.


Dứt lời, đám đệ tử đang ngồi đều đứng dậy hướng về đài chiến đấu của chính mình vây quanh mà lên...
Lập tức, mười đài chiến đấu đã bị vây chật như nêm cối.


Trên cơ bản, đệ tử ba khu lục cấp, thanh cấp cùng lam cấp, đều vây quanh đài chiến đấu của khu mình. Chỉ có đệ tử khu tử cấp vây quanh bên cạnh sáu đài chiến đấu. Về phần đệ tử Phong Vân các, một đám vẫn ngồi ở chỗ cũ, quan sát bên dưới.


Ngồi bên cạnh mười đài chiến đấu là vài vị lão sư đế quốc học viện. Bọn họ là trắc nghiệm công chứng viên, đồng thời cũng là giám sát giả. Đứng bên cạnh vài vị lão sư là vài vị đạo sư. Bọn họ được an bài duy hộ trật tự khi trắc nghiệm.


Chỉ nghe trong đó một vị đạo sư tuyên bố một tiếng trận đấu bắt đầu, liền có vài vị đệ tử phi thân lên đài.


Bình thường nói, thi đấu lôi đài đều là đi lên sau tốt hơn. Bất quá, thi đấu thập phương lôi đài lại có chút bất đồng. Phàm là đệ tử đi lên bị đánh hạ đều còn có thể lại được lên. Cứ như vậy, có thể cho tên thực lực cường có càng nhiều cơ hội thắng lợi. Bất quá, nói tóm lại, lợi hại luôn ở phía sau!


Thập phương lôi đài, lúc này đã đứng đầy người. Nhìn kỹ, thế nhưng bảy đài chiến đấu có đệ tử là khu tử cấp! Như thế, có thể thấy được đệ tử khu tử cấp tràn đầy chiến ý!


Nguyệt Vũ nhìn trên mười đài chiến đấu, mười bóng dáng hăng hái, trên mặt mang theo hứng thú. Trận đấu thú vị lại có tân ý như vậy thật đúng là hiếm thấy! Đế quốc học viện không hổ là đế quốc học viện, phương pháp đấu đều là vô cùng mới mẻ độc đáo!


Ánh mắt sắc bén đại khái đảo qua, thực lực mấy người cũng đã bị Nguyệt Vũ biết hết. Từ trái qua phải, từ khu lục cấp đến khu tử cấp, thực lực dĩ nhiên là theo thứ tự cao lên. Vị đệ tử khu lục cấp trên đài chiến đấu kia có thực lực thấp nhất, mười tám mười chín tuổi Bát Nguyệt đại huyền sư. Thiên phú tu luyện như vậy, ở đế quốc học viện chỉ có thể là đệ tử lục cấp, nhưng phóng nhãn toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục lại được cho là thiên phú tốt!


Trên đài chiến đấu khu thanh cấp là một vị Tam Nguyệt huyền vương, khu lam cấp là một vị Thất Nguyệt huyền vương, khu tử cấp là một vị Nhất Nguyệt huyền hoàng. Mặt khác sáu đài chiến đấu còn lại đều là cao thủ cấp bậc huyền hoàng!


Mười vị chiến sĩ vừa lên đài, phía dưới lập tức có người nghênh chiến.
Lại là mười đạo bóng dáng phi thân mà lên, đứng ở trên đài chiến đấu. Chỉ một thoáng giương cung bạt kiếm, một hồi giao phong bắt đầu......


Trên đài chiến đấu, từ lúc mới bắt đầu, còn có người không ngừng đi lên, cũng có người không ngừng bị bay xuống dưới. Cứ như thế tuần hoàn, người cũng đã trôi qua hơn phân nửa!


Có lẽ là chuyện hơn như vậy, vài vị đệ tử Phong Vân các cũng không cảm thấy hứng thú. Chỉ thấy bọn họ đều là vẻ mặt lạnh nhạt, ngẫu nhiên xem tình huống trên sáu đài chiến đấu.


Sáu đài chiến đấu, lúc này đều là đệ tử khu tử cấp tranh đấu. Thực lực người xuất trướng cũng càng ngày càng cao. Từ đầu huyền hoàng đến sau là huyền tông, một đám đều là thiên phú vô cùng vĩ đại. Có người thực lực dĩ nhiên đạt tới Bát Nguyệt huyền tông! Thấy vậy, Nguyệt Vũ cũng là kinh ngạc. Nếu Phong Vân các có thêm vài danh ngạch, vài tên có thực lực cao khẳng định có thể đi vào đi! Dù sao đại bộ phận Phong Vân các thực lực cũng chỉ có Thất, Bát Nguyệt huyền tông.


Thật lâu sau sau, lục cấp, thanh cấp, lam cấp, trên đài chiến đấu ba khu đã không còn người dám đi khiêu chiến. Chỉ thấy phía dưới ba đài chiến đấu, một đám đều bị thương, huyền lực hao hết. Mà trên đài chiến đấu, ba bóng dáng vẫn cứng cỏi mà đứng. Tuy rằng lúc này bọn họ đã là một thân đầy vết thương, nhưng cũng vẫn như cũ ương ngạnh đứng đó.


Đánh giá liếc mắt ba người kia một cái , Nguyệt Vũ cũng vì tinh thần bất khuất của bọn họ mà thưởng thức. Ba người có thể thành công, cùng sự ương ngạnh cứng cỏi của bọn họ tự nhiên là thoát không được can hệ . Nhưng thực lực tự nhiên cũng là vô cùng trọng yếu .


Thực lực ba người, vị ở khu lục cấp kia dĩ nhiên là huyền vương cao nhất. Khu thanh cấp là cao nguyệt huyền hoàng. Về phần vị ở khu lam cấp kia thế nhưng đã là một vị Tam Nguyệt huyền tông cường giả! Thực lực ba người ở khu học của chính mình đã là cao đến khó tin! Huyền vương cao nhất muốn tới khu thanh cấp kia cũng phải dựa vào tiền! Càng đừng nói vị Tam Nguyệt huyền tông kia. Thử hỏi, khu tử cấp tổng cộng có bao nhiêu vị huyền tông?


Về phần khu tử cấp, bởi vì thực lực cao cho nên lúc này vẫn như cũ chiến đấu hăng say. Sáu đài chiến đấu còn lại, bởi vì nhân sổ không nhiều lắm, đã tiếp cận kết thúc.


“Hừ, nhìn đến cái tên bộ dáng mập mạp kia, ta liền cảm thấy ghê tởm! Để ta đi thu phục hắn!” Tử Tiên Nhi đột nhiên mắng to một tiếng, thân hình chợt lóe liền hướng về đài chiến đấu thứ mười phi thân mà đi.


Bị Tử Tiên Nhi kêu như vậy, lực chú ý của Phong Vân các liền chuyển hướng về phía đài chiến đấu thứ mười. Chỉ thấy trên đài chiến đấu thứ mười, một nam tử phì phiêu tròn đứng đó. Hình thể nam tử có thể được cho là khổng lồ. Một thân tràn đầy phì phiêu theo tiếng cười gian trá của nam tử run run lên, thật sự là rất khủng bố! Tử Tiên Nhi vốn là nữ tử, hơn nữa thân hình kiều nhỏ, một đôi như vậy, phá lệ đối lập...


Chẳng lẽ, đây là mỹ nữ cùng dã thú trong truyền thuyết?
Nguyệt Vũ nhìn đến tình cảnh trên đài chiến đấu, khóe miệng vừa kéo, trong lòng oán thầm nói.
“Tử mập mạp, để bổn tiểu thư thu phục ngươi!” Tử Tiên Nhi vẻ mặt chán ghét nhìn quái vật to lớn trước mắt, thất thanh quát.


“Hắc hắc, cô bé, ngươi đây là đang nói giỡn đi? Liền ngươi, tin hay không ta áp đều có thể áp ch.ết ngươi!” Mập mạp khặc khặc cười nói. Trong mắt lộ vẻ không cho là đúng.
“Đừng vô nghĩa, động thủ đi!” Tử Tiên Nhi lười cùng mập mạp vô nghĩa. Vung tay lên bắt đầu ra chiêu.


Mập mạp sắc mặt nhất túc, vốn là thần sắc không cho là đúng, lúc này mang theo vài phần nghiêm túc.


Mập mạp thực lực là Cửu Nguyệt huyền tông cao nhất, là người có thực lực cao nhất khu tử cấp. Mà Tử Tiên Nhi thực lực vốn là Thất Nguyệt huyền tông, nhưng khi tiến vào bí cảnh tăng lên một cấp, cho nên là Bát Nguyệt huyền tông. Hai người thực lực tuy rằng kém không lớn, nhưng thắng thua cũng chưa chắc! Cho nên mọi người đối với trận tỷ thí lôi đài này rất là chờ mong. Rốt cuộc là Phong Vân các thắng hay là khu tử cấp sẽ thắng đây?


Thời điểm Tử Tiên Nhi đi lên, hai vị Phong Vân các Viêm Tĩnh Vũ cùng Dương Thấm cũng phi thân đi lên. Bọn họ khiêu chiến là hai vij Thất Nguyệt huyền tông cao thủ khu tử cấp.


“Nếu đã như vậy, ta cũng đi lên thử tay.” Lạc Hải Thiên chà xát tay, cũng phi thân lên đài đối chiến một vị Bát Nguyệt huyền tông duy nhất của khu tử cấp.
Trong lúc nhất thời, sáu đài chiến đấu, lúc này cũng chỉ có hai cái là không có người......


Dương Thấm cùng Viêm Tĩnh Vũ trên lôi đài chiến đấu tựa hồ không chút trì hoãn. Tuy rằng quá trình nhấp nhô, nhưng cũng vẫn thắng. Lạc Hải Thiên cũng liền càng không nói, thực lực huyền tông cáo nhất đả bại Bát Nguyệt huyền tông đã chắc như ván đóng thuyền! Về phần Tử Tiên Nhi, tựa hồ không có may mắn như vậy .


Không biết vì sao, tên mập mạp kia tuy rằng thoạt nhìn hình thể khổng lồ, nhưng động tác lại một chút cũng không chậm chạp. Ngược lại là vô cùng mạnh mẽ. Trải qua vô số lần so chiêu, bởi vì thực lực áp bách, Tử Tiên Nhi thế nhưng thua!


“Cạc cạc, cái gì mà Phong Vân các, thiết, không gì hơn cái này! Còn có ai dám không phục, cứ việc đi lên khiêu chiến ta đi!” Mập mạp vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn Tử Tiên Nhi bị chính mình đánh ra bên ngoài, đắc ý kêu gào . Mập mạp đắc ý nhìn thoáng qua bốn phía, khi nhìn đến Nguyệt Vũ, đánh giá một phen, sau đó khinh thường mở miệng nói:“Nghe nói ngươi ngay cả ngay Cửu Nguyệt huyền tông cũng có thể đả bại, lão tử chính là không tin, ngươi dám hay không đi lên cùng ta so chiêu?”


Nghe xong, Nguyệt Vũ tuấn mi thản nhiên thượng chọn. A, nàng lại như thế nào chọc tới tên mập mạp này? Tựa hồ là không có đi? Nếu không chọc tới, như vậy cái tên “Cảm giác an toàn”, nàng như thế nào thấy không có giống đây?
Bất quá, người ta nếu đã thịnh tình mời như vậy, không thể chối từ a!


Lắc mình một cái, Nguyệt Vũ cực kì soái khí nhập đài chiến đấu thứu mười. Tuy rằng so với mập mạp to lớn, Nguyệt Vũ có vẻ rất là kiều nhỏ. Nhưng một thân khí tràng cường hãn cũng khiến cho Nguyệt Vũ khó có thể bị bỏ qua!


Lam Nhược Thiên cùng Hoa Phong Khải tự nhiên là nghe được mập mạp đắc ý kêu gào. Hai người ăn ý liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được một chút ý cười.


Cùng Quân Dạ đánh? Cái đó cùng gián tiếp muốn ch.ết không có gì khác nhau! Cho dù dựa vào huyền thú, bọn họ cũng không nhất định đánh thắng được Quân Dạ. Phải biết rằng, thực lực bọn họ nay, dưới sự giúp đỡ của khối năng nguyên kết tinh kia, đã đột phá Thất Nguyệt Huyền tôn! Huống chi là một tên Cửu Nguyệt huyền tông nho nhỏ?


“Ngươi xác định cùng ta đánh?” Nguyệt Vũ liếc liếc mắt quái vật lớn trước mắt một cái, thản nhiên hỏi. Nói thật ra, nếu không phải nàng cần một cái danh ngạch tiến vào Ẩn Nguyệt Thần tháp, nàng mới không nhàm chán đến nỗi cùng một tên thực xin lỗi người xem như vậy đánh nhau! o(*≧▽≦)ツ┏━┓


“Đương nhiên! Chứ không phải là ngươi sợ?” Mập mạp cực độ tự tin khẳng định. Vẻ mặt khiêu khích hỏi ngược lại.


“Nếu là trận đấu, chúng ta đặt tiền cược đi, thế nào?” Nguyệt Vũ liếc liếc mắt mập mạp một cái, nói tiếp:“Đương nhiên, ngươi không đáp ứng cũng được. Cũng không phải ai cũng dám cùng ta cá cược.” Nguyệt Vũ bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhún vai.


Mập mạp vốn là một tên cực độ tự tin, như thế nào sẽ chịu được Nguyệt Vũ khích tướng như vậy, vội vàng gật đầu nói:“Hừ, đổ liền đổ, sợ cái gì! Nói đi, đánh cuộc gì?”


Nhìn mập mạp gật đầu, Nguyệt Vũ tà ác nghĩ tới một loại sinh vật -- trư! Trên mặt mang theo vài phần ý cười “Tiền đặt cược này sao, chính là nếu ngươi thua, liền dập đầu cho ta!”


“Dập đầu? Có thể. Nếu ngươi thua, liền dập đầu cho ta . Mười cái vang!” Mập mạp rất nhanh chóng đáp ứng. Gặp mập mạp đáp ứng nhanh như vậy, Nguyệt Vũ không khỏi vô cùng chờ mong chích trư này dập đầu!


Cũng không phải Nguyệt Vũ lòng tự tin bành trướng, mà là Nguyệt Vũ đối với thực lực của chính mình tự tin. Nàng ở thời điểm là huyền tông, có thể đả bại huyền tông cao nhất. Nay nàng đã là Tam Nguyệt Huyền tôn. Cho dù dựa vào huyền thú, dưới Thất Nguyệt Huyền tôn cũng không phải đối thủ của nàng đối thủ! Huống chi tên mập mạp này chỉ là một tên Cửu Nguyệt huyền tông mà thôi?


Vì không muốn làm cho người khác khiếp sợ, Nguyệt Vũ vẫn rất bề bộn đem thực lực của chính mình áp chế đến trình độ Tam Nguyệt huyền tông.
Tuy rằng Nguyệt Vũ đã áp chế đến rất thấp, nhưng cho dù như vậy vẫn làm tất cả mọi người khiếp sợ!


Nhìn cấp bậc ký hiệu Tam Nguyệt huyền tông dưới chân Nguyệt Vũ , mập mạp cũng rất chấn động. Miệng mở lớn lập tức cũng quên phản ứng.
Đừng nói là mập mạp, cho dù là người đang xem cuộc chiến, một đám đều là khiếp sợ không thôi.


Đây là cái tình huống gì? Tam Nguyệt huyền tông? Bọn họ không có nhìn lầm đi? Quân Dạ khi nào thì thành Tam Nguyệt huyền tông? Bọn họ tinh tường nhớ rõ hơn một tháng trước Quân Dạ vẫn còn là một Cửu Nguyệt huyền hoàng, sau bí cảnh lịch lãm lại thành Tam Nguyệt huyền tông, này cũng quá khó tin đi?


“Các ngươi mau nhìn, Quân Dạ cư nhiên hơn một tháng thành huyền tông hơn nữa còn vào tam cấp!” Không biết là ai đột nhiên khó tin hô to một tiếng, lập tức hấp dẫn rất nhiều người chú ý .
Nhất thời kích phát một làn sóng lớn...


“Mẹ nó, Tam Nguyệt huyền tông! Hơn một tháng liền thăng nhiều cấp như vậy, đây là nói giỡn đi?”
“Trời ạ, đây là cái tốc độ gì? Này vẫn là người sao? Thật sự là biến thái a, biến thái!”


“Nha, tốc độ này, bảo ta làm sao bây giờ! Lão tử vào bên trong bí cảnh lịch lãm một cấp cũng chưa tiến! Đây không phải là quá đả kích người sao?”
Vì thế, trong nháy mắt, mọi người chú dời toàn bộ phấn khích từ lôi đài lúc trước chuyển đến trên người Nguyệt Vũ .


Nhìn cấp bậc ký hiệu dưới chân Nguyệt Vũ, mọi người cảm thấy như lọt vào sương mù, nghĩ nửa ngày cũng không biết làm sao chấp nhận chuyện thật này. Vì thế, cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng, tốc độ biến thái như vậy, nhất định là bởi vì Quân Dạ ở trong bí cảnh gặp được kỳ ngộ gì đó!


Kỳ ngộ a kỳ ngộ, vận khí Quân Dạ thật sự là rất con mẹ nó tốt, có kỳ ngộ như vậy! Trách không được, lập tức tăng nhiều cấp như vậy!


Đại đa số người vẫn sẽ vì người khác thành công mà tìm lấy cớ, lấy cái này đến an ủi tâm hồn bị đả kích của chính mình. Phần đông đệ tử ở đây cũng là giống nhau, hướng về phương hướng khác tự hỏi, cũng tất nhiên không thể cảm thấy chịu đả kích. Chính là ngoại trừ hâm mộ vẫn là hâm mộ!


Đối với ý tưởng của những người bên dưới, Nguyệt Vũ chính là lạnh nhạt cười. Người khác nghĩ như thế nào, vĩnh viễn đều cùng nàng không quan hệ.


Mập mạp giây lát sau cũng phục hồi lại tinh thần. Trong mắt vẫn như cũ còn có khiếp sợ. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ đến, Quân Dạ người này cư nhiên trong một thời gian ngắn thành Tam Nguyệt huyền tông. Vốn đang tin tưởng chính mình, lập tức liền có chút không xác định. Thời điểm Quân Dạ là huyền hoàng có thể đả bại Cửu Nguyệt huyền tông, như vậy cấp bậc huyền tông không phải có thể đả bại Huyền tôn?


Bất quá, hắn lúc này đã để tên lên dây, không thể không bắn ra.
Mập mạp bất chấp tất cả, hoạt động thân thể cao lớn của chính mình liền hướng về Nguyệt Vũ công kích lại. Cùng phía trước giống nhau, thân hình khổng lồ tuyệt không cồng kềnh, còn thực linh hoạt!


Nguyệt Vũ liếc liếc mắt thân hình mập mạp to lớn một cái , tuấn mi một điều. Nếu như, những người kia bị hắn áp một chút sẽ thế nào?
Thời điểm mập mạp sắp tập kích đến, Nguyệt Vũ Hành Vân bước nhất giẫm, thân thể hóa thành khói nhẹ hướng về chung quanh dời đi.


Mập mạp vốn là tiến công thân hình, đột nhiên bị kiềm hãm. Tựa hồ đối với tốc độ của Nguyệt Vũ có chút khó tin. Làm sao có khả năng? Hắn là Cửu Nguyệt huyền tông tốc độ thế nhưng so ra kém Tam Nguyệt huyền tông!


“Này, mập mạp, nơi này!” Không đợi mập mạp suy tư xong, phía sau vang lên thanh âm trêu tức của Nguyệt Vũ. Ngay sau đó, Nguyệt Vũ phi thân một cước nhất đá, mông mập mạp liền bị Nguyệt Vũ đá một cái.


Bởi vì Nguyệt Vũ lực đạo không nhỏ, mà mập mạp cũng lập tức không kịp phản ứng. Vì thế mập mạp cũng rất là quang vinh quăng ngã như chó ăn thỉ! (ừ, chắc m.n cũng hiểu, “thỉ” là “c**” đấy ╮( ̄▽ ̄ “)╭)


Bộ dáng mập mạp chật vật như vậy, khiến cho mọi người dưới đài nhịn không được cười ha ha. Còn đừng nói, một tên béo mập mạp bị thành cái bộ dáng này, thật là thực... Cường đại!


Ý thức được tình cảnh của mình hiện tại, mập mạp vẻ mặt đỏ bừng. Đồng thời, nhìn phía Nguyệt Vũ ánh mắt cũng cực vì phẫn nộ. Dáng dấp như vậy, quả thực chính là hận không thể đem Nguyệt Vũ ăn tươi nuốt sống.
Nhìn biểu tình quen thuộc như vậy, Nguyệt Vũ biểu hiện rất là bình tĩnh.


“Đáng giận, ta muốn giết ngươi!” Mập mạp rất nhanh đi lên, mang theo chưởng phong chứa huyền lực rất lớn hướng về Nguyệt Vũ công kích mà đi.
Tuy rằng chưởng phong như vậy Nguyệt Vũ không để trong lòng , nhưng nàng hiện tại là Tam Nguyệt huyền tông! Không thể một chút áp lực đều không có đi?


Vì thế, Nguyệt Vũ rất là “Cố hết sức” tránh thoát chưởng phong của mập mạp, bằng vào hình thể tương đối nhỏ của mình, vọt đến phía sau mập mạp, đối với mập mạp hung hăng đá mấy cước!


Hai người trên đài , thế cục chiến đấu lúc này , quả thực chính là vô cùng mâu thuẫn! Tuy rằng nói thoạt nhìn Nguyệt Vũ đánh cực kì miễn cưỡng, mập mạp đánh cực kì sắc bén, nhưng bị thương lại luôn mập mạp!


Ngoạn vài cú xong, Nguyệt Vũ cũng lười cùng mập mạp dây dưa, nhìn thoáng qua bị mập mạp bị mình đánh đến mặt mũi bầm dập, Nguyệt Vũ tà tà cười nói:“Tốt lắm, nên đưa ngươi đi xuống rồi.” Nói xong, không đợi mập mạp kịp phản ứng, Nguyệt Vũ đá một cước, mập mạp liền biến thành lưu tinh, hướng về dưới đài rất nhanh lao xuống đi......


Trận lôi đài này cuối cùng lấy Nguyệt Vũ thắng lợi mà chấm dứt. Toàn bộ quá trình, Nguyệt Vũ căn bản không có sử dụng kỹ năng gì, chính là phối hợp Hành Vân bước với huyền lực hỗn loạn mà thôi...


“Mập mạp, cũng không nên quên tiền đặt cược của chúng ta nga.” Nguyệt Vũ đứng ở trên đài nhìn mập mạp muốn thừa dịp loạn trốn thoát, lớn tiếng nói.


Mập mạp nghe vậy, thân thể cứng đờ, chậm rãi xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt Nguyệt Vũ một cái , bất đắc dĩ cho đặt cược lúc trước, đành phải kiên trì quỳ xuống, hướng về Nguyệt Vũ dập mười vang.


Còn đừng nói, bộ dáng mập mạp này quỳ dập đầu, thật đúng là rất giống chích trư......
Mập mạp đi rồi, mọi người đang xem cuộc chiến, nhìn Nguyệt Vũ như trước vẫn là vẻ mặt tiêu sái đứng trên đài chiến đấu, trên mặt lộ vẻ sùng kính.


Soái, thật sự là rất soái! Cho dù thiên phú tốt, vận khí tốt, cư nhiên đánh nhau lại bưu hãn như vậy!
Chỉ một thoáng, ánh mắt mọi người hướng Nguyệt Vũ lại hơn vài phần cực nóng. Không còn có người dám đi lên tìm Nguyệt Vũ khiêu chiến......


Sau khi Nguyệt Vũ chiến thắng, Lam Nhược Thiên cùng Hoa Phong Khải cũng phi thân lên đài chiến đấu. Mục tiêu là vị Thất Nguyệt huyền tông khu tử cấp kia.


Cũng không phải bởi vì bọn họ thích khi dễ nhỏ yếu. Mà là danh ngạch Ẩn Nguyệt Thần tháp bọn họ cũng muốn. Lúc trước vẫn là không sao cả. Nhưng sau khi lịch lãm bí cảnh, bọn họ liền thề cùng Quân Dạ cùng đi phiến đại lục kia. Cho nên, lúc này bọn họ nếu muốn làm chỉ có thể trở nên càng cường đại hơn!


Hai vị huyền tông khu tử cấp nhìn đến Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên đi lên liền bi thúc. Bọn họ đây là gặp phải cái vận cứt chó gì? Cư nhiên lại gặp được thiên phú cao nhất đế quốc học viện đồng thời cũng hai vị thực lực tối cao lại dễ nhìn?


Cho dù đánh không lại, còn có thể gián tiếp giả thua......
Kết quả, hai vị huyền tông kia bị Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên một người một cước đạp xuống......


Lúc này, trên đài chỉ còn lại Dương Thấm, Viêm Tĩnh Vũ cùng Lạc Hải Thiên, Hoa Phong Khải, Lam Nhược Thiên cùng Nguyệt Vũ. Dưới đài, đệ tử Phong Vân các cũng chỉ còn lại Đường Dần Thần, Dạ Vô Ưu, Mộc Dật Hiên, cùng Lôi Thánh Huyền.


Đối với danh ngạch tiến vào Ẩn Nguyệt Thần tháp quý giá như vậy , bọn họ vô luận là ai đều không nghĩ buông tha nó. Bởi vì tiến vào bên trong thần tháp, tu vi có thể tiến bộ rất nhiều. Nghe nói năm đó Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng từng bởi vì tiến vào Ẩn Nguyệt Thần tháp tu luyện mà lập tức thăng rất nhiều cấp!


Cho nên, cường giả vi tôn, bọn họ đối với thực lực cực độ khát cầu! Đối với danh ngạch lần này, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!


Bốn người dưới đài, lúc này đều không có động tác. Tựa hồ đang tự hỏi rốt cuộc lên đài chiến đấu người nào. Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên là không có khả năng . Quân Dạ khả năng tính cũng không lớn. Ngoài bọn họ ra, chỉ có thể là ba người Lạc Hải Thiên, Dương Thấm cùng Viêm Tĩnh Vũ.


Đường Dần Thần là chiến thần đế quốc học viện , đoạt danh ngạch, tự nhiên là muốn chọn người có thực lực tối cao khiêu chiến. Cho nên Đường Dần Thần lựa chọn thực lực cao nhất trong ba người, Lạc Hải Thiên. Về phần Dạ Vô Ưu cùng Mộc Dật Hiên chỉ có thể chọn Viêm Tĩnh Vũ cùng Dương Thấm. Về phần Lôi thánh huyền, lúc này cũng vẫn không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.


“Công chúa, ngươi hi vọng ta đi khiêu chiến Quân Dạ, đả bại Quân Dạ hay không?” Lôi thánh huyền bên dưới, đột nhiên thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn Hoa Phong Thiển bên cạnh , trầm thấp nói.


“Tự nhiên là không hy vọng.” Hoa Phong Thiển chuyên tâm nhìn trận đấu trên đài chiến đấu, đầu cũng không quay lại một chút.


Tuy rằng đã sớm biết đáp án này, nhưng khi nghe đến Hoa Phong Thiển trả lời, Lôi Thánh Huyền vẫn không khỏi trong lòng trầm xuống. Hơi hơi thùy mi, Lôi Thánh Huyền che dấu đi cảm xúc trong mắt, lại giương mắt, Lôi Thánh Huyền trong mắt lúc này tràn ngập một tầng hung ác nham hiểm thị huyết.


“Quân Dạ, có dám cùng ta một trận chiến hay không?” Ở trên đài quan sát vài trận đấu, Nguyệt Vũ đột nhiên nghe được một câu hỏi trầm thấp. Hơi hơi quay đầu, liền thấy được bóng dáng Lôi Thánh Huyền phi thân mà đến ...


Nhìn Lôi Thánh Huyền trước mắt, Nguyệt Vũ tinh tường cảm giác được người này không bao giờ phục hồi bộ dáng làm bộ dương quang như trước nữa. Thay vào đó à một loại âm trầm.
“Ta vì sao lại không dám cùng ngươi một trận chiến?” Nếu đã lên đài chiến đấu, nàng còn có thể cự tuyệt sao?


Cơ trí như Lôi Thánh Huyền, tự nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của Nguyệt Vũ.”Ta nói, chúng ta cùng đánh đổ.”






Truyện liên quan