Chương 5: Hoàn
Tiểu cung nữ: “Lục đại nhân bảo nô tỳ đưa cho Diệp cô nương, nói là có tác dụng rất tốt với vết thương bị trúng tên”
Ồ hố? Hình như tình yêu của ta chưa có ch.ết hoàn toàn.
Lục Phong Nhiên lại bị biếm quan.
Ta nghe được thì cười hố hố: “Hắn cứ lên lên xuống xuống như vậy, không biết còn tưởng hắn đang đi thang máy đấy”
Giang Ninh tỏ vẻ một lời khó nói hết mà liếc mắt nhìn ta một cái: “Mày không hỏi xem là vì sao à?”
Ta hơi sửng sốt: “Vì sao?”
Khóe miệng Giang Ninh dâng lên một nụ cười cao thâm khó đoán: “Bởi vì hắn từ chối bệ hạ tứ hôn”
Ta nhìn nàng vài giây.
Sau đó đột nhiên xốc chăn lên, xoay người xuống giường.
Giang Ninh sửng sốt: “Đi đâu vậy? Vết thương của mày còn chưa có tốt đâu”
Ta đã chạy ra tới cửa, giương giọng trả lời: “Tán trai”
Sau lưng vang lên tiếng Giang Ninh tức đến hộc máu: “Mày không thể rụt rè một chút được à!”
“Không được!”
“Cái bánh thơm như vậy! Tao không thể để người ta đoạt đi nữa!”
…………
Nghe nói bây giờ Lục Phong Nhiên vừa mới hạ triều.
Ta chạy tới con đường mà hắn sẽ phải đi qua nếu muốn ra ngoài.
Lúc đi ngang hậu hoa viên, ta tùy ý liếc đại một cái, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
Ủa người này, sao mà quen mắt lắm.
Đây mẹ nó không phải là Thái tử phi luôn muốn tìm cách chỉnh ch.ết ta sao?
Nàng đứng ở đình hóng gió, thường xuyên nhìn về phía xa xa.
Chẳng được bao lâu, không biết là nhìn thấy cái gì mà nở một nụ cười.
Nụ cười vô cùng xán lạn.
Ta theo bản năng nhìn theo tầm mắt của nàng ta.
Chỉ nhìn thấy một bộ y phục của nam tử.
Á à.
Nói cách khác, đầu Giang Ninh xanh lè rồi!
Dưới thôi thúc của lòng hiếu kỳ, ta nhấc chân định lại gần.
Chưa được một giây đã bị người ta xách cổ áo.
Sao cái cảm giác này cũng quen quen nữa vậy.
“Ngươi làm gì ở đây vậy?”
Thanh âm của Lục Phong Nhiên vang lên trên đỉnh đầu ta.
Ta quay đầu nhìn hắn, cười mỉa nói: “Chờ ngài chứ sao”
Lục Phong Nhiên thả cổ áo ta ra, ta quay đầu lại nhìn về phía hoa viên, đã không còn thấy người nào nữa.
16
Lục Phong Nhiên đi phía trước, ta theo phía sau hắn.
“Lục đại nhân, chúc mừng thăng quan nha”
Lục Phong Nhiên: “Vừa mới bị biếm rồi”
Ta lại hỏi: “Vết thương của Lục đại nhân đã tốt chưa?”
Lục Phong Nhiên: “Tàm tạm rồi”
Ta: “Lục đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lục Phong Nhiên: “Hai mươi ba”
Ta lập tức nhảy đến trước mặt hắn, nghiêng người nhìn hắn: “Vậy Lục đại nhân có thích cô nương nào không?”
Lục Phong Nhiên có hơi kinh ngạc mà nhìn ta: “Một cô nương như ngươi sao lại……”
Hai mắt ta sáng quắc nhìn hắn.
Hắn bị ta nhìn đến mức không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng bỏ qua câu trên: “Có.”
Ồ.
Khóe miệng đang cười của ta cứng đờ.
Cái trả lời này ta không lường trước được.
Trong lòng đột nhiên có chút chua xót, như thế này sao mà tán được nữa?
Người ta đã có người thương rồi.
“Haizz!”
Ta thở dài một hơi, nháy mắt trở nên uể oải.
“Vậy không quấy rầy Lục đại nhân nữa”
Ta quay đầu bỏ đi, ta muốn đến Tế Điện để tế tình yêu đã ch.ết của mình.
“Từ từ.”
Lục Phong Nhiên đột nhiên lên tiếng, thanh âm gấp gấp, hắn kéo cánh tay của ta lại.
Ta hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Lục Phong Nhiên không quá tự nhiên hỏi: “Ngươi không hỏi thêm một chút nữa sao?”
Ta sửng sốt: “Hỏi cái gì?”
Lỗ tai hắn dần dần ửng đỏ, có vẻ là hơi khó mở miệng.
Ta đột nhiên nhanh trí hiểu ra.
“Vậy cô nương ngài thích là ai?”
Lục Phong Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Quen biết lâu rồi mà không biết tên của cô nương ấy”
Ta theo bản năng trả lời: “Diệp Bối Bối, ta tên Diệp Bối Bối”
Hắn nhìn ta, đột nhiên cười.
“Cô nương mà ta thích, tên là Diệp Bối Bối”
17
Ta cũng không biết là ta về tới Đông Cung kiểu gì, dù sao nguyên cả đoạn đường đầu óc ta lúc nào cũng trong trạng thái mơ màng.
Giang Ninh thấy ta như vậy, vỗ vỗ bả vai ta an ủi: “Không sao, không sao cả, tán không được thì thôi, chị tìm cho mày hàng tốt hơn”
Ta nhìn nàng một cái, lúng ta lúng túng mở miệng: “À không, tao tán thành công rồi”
Cái tay của Giang Ninh dừng lại, sau đó suy sụp: “Mày đáng ch.ết”
…………
Đến tối, lúc đang ăn cơm ta mới nhớ tới hôm nay gặp được Thái tử phi ở hậu hoa viên.
“Giang Ninh.” Ta gọi nàng.
Giang Ninh: “Sủa”
Ta vô cùng nghiêm túc nói: “Hôm nay tao thấy Đường Thanh ở hậu hoa viên”
Giang Ninh: “Rồi sao?”
Ta: “Nàng ta ở bên một nam nhân khác”
Giang Ninh không hề kinh ngạc chút nào: “Cái này tao biết, người nọ là Tân Trạng Nguyên Bùi Minh”
Ta: “……”
Giang Ninh bình tĩnh lau miệng: “Trong lúc mày hôn mê, tao với Giang Ninh đã nói chuyện thẳng thắn với nhau”
“Tao đã nhận tao là nữ tử với nàng ta rồi”
Ta kinh hãi: “Rồi sao?”
Giang Ninh nhìn thoáng qua: “Nàng nói nàng đã sớm biết.”
Ta: “Hả?”
Giang Ninh: “Hmu Hmu, nàng nói tao là đàn bà ríu rít, vừa nhìn đã biết không phải nam nhân”
Ta: “……”
Vì thế hai người họ đạt thành hiệp nghị, trước mắt là quan hệ hợp tác giữa đôi bên, Đường gia trợ giúp Giang Ninh bước lên ngôi vị hoàng đế.
Mà Giang Ninh bảo vệ Đường gia trăm năm vinh hoa.
Giang Ninh nói: “Đường Thanh nhất kiến chung tinh với Bùi Minh, là tao cổ vũ nàng ta theo đuổi tình yêu đấy”
“Không bị phát hiện là được rồi”
Ta dựng thẳng ngón tay cái với nàng, bạn ta có khác.
…………
18
Xuyên tới đây năm thứ ba, ta lấy thân phận bình định công thần gả cho Lục Phong Nhiên.
Ngày đó, Giang Ninh một mình ra khỏi cung.
Nàng mặc y phục của nữ tử, đeo mạng che mặt, cầm tay ta, đem ta giao cho Lục Phong Nhiên.
Nàng cười tươi rói: “Ta cảnh cáo ngươi, đối xử với nàng cho tốt vào, bằng không ta sẽ gi.ết ngươi đấy”
Ta: “……”
Lục Phong Nhiên: “Điện hạ yên tâm.”
Trước đây chúng ta hứa với nhau rằng sẽ làm phù dâu cho nhau, bây giờ coi như đã được một nửa.
Từ khi Giang Ninh đứng vững gót chân trong triều đình, ta rất ít khi thấy nàng.
Nàng trở nên rất bận, vô cùng bận.
Trở nên như sấm rền gió cuốn.
Trở thành người không giống với trong trí nhớ của ta nữa rồi.
Có đôi khi ta hỏi nàng: “Mày không tính tìm một người bên cạnh à?”
Giang Ninh lắc đầu: “Khoải nói chuyện nhi nữ tình trường với ông đây, ông đây chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp”
Ta thử thăm dò hỏi: “Mày muốn làm hoàng đế thật à?”
Giang Ninh lắc đầu: “Không, tao làm nữ hoàng”
Ta nhìn gương mặt nghiêm túc của nàng, quỳ xuống đất cái bùm, ôm lấy đùi nàng: “Huhuhu, tao muốn làm vật trang sức trên chân mày cả đời cơ”
…………
Sự thật chứng minh, mấy cái lời này của Giang Ninh đều là đánh rắ.m.
19
Xuyên qua năm thứ năm, Giang Ninh với Đường Thanh hòa ly, công khai thân phận nữ tử của nàng, trở thành nữ Thái tử đầu tiên trong triều đại đó.
Mùa đông cùng năm, Hoàng Đế băng hà, Thái Tử thuận lợi kế vị
Giang Ninh đã thực hiện được mục tiêu nhỏ của nàng, trở thành Nữ hoàng.
Cho nên……
Ta có nhà mẹ đẻ vô cùng cường đại làm hậu phương.
Bát cơm mềm này, ta ăn vô cùng ngon.
(Ăn cơm mềm: Chỉ những người đàn ông bám váy vợ)
…………
Lại một mùa xuân nữa, ta tiến cùng tìm Giang Ninh.
Nàng vội vội vàng vàng từ sau điện chạy ra.
“Ôi, bảo bối của tao”
Nàng đi tới muốn ôm ta, ta lại đẩy nàng ra.
Ta mở to hai mắt nhìn: “Trên cổ mày……”
Dấu hôn vô cùng rõ ràng.
Nàng có hơi xấu hổ, đang muốn mở miệng giải thích thì từ phía sau đi ra vài người.
Là nam.
Đều rất tuấn tú
Ta hoảng sợ mà nhìn Giang Ninh: “Mày…… Mày……”
Giang Ninh sờ sờ mũi: “Bây giờ tao cảm thấy, nhi nữ tình trường, cũng khá tốt.”
Ta giận không thèm tranh cãi với nàng, nàng lại vô cùng thản nhiên: “Sự vui sướng của Đế Vương, mày không hiểu được đâu”
“Đúng rồi, tao còn dạy bọn họ nhảy nữa”
Ta ngạc nhiên, sau đó ngồi phịch xuống bên người nàng, thuận tiện duỗi tay nắm một nắm hạt dưa.
“Tới tới tới, mau bảo bọn họ nhảy một bài đi”
…………
Nói cho cùng, vui sướng của Đế Vương, ta cũng cảm nhận được.
Hố hố hố.
Nhóm nhảy mỹ nam mới biểu diễn được có một nửa, tiền điện đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tâm thần ta chấn động, tiếng bước chân này, sao mà quen tai thế nhỉ.
Giây tiếp theo.
“Thần Lục Phong Nhiên, tham kiến bệ hạ.”
Nhóm mỹ nam thiếu chút nữa tự dẫm lên chân chính mình, hoang mang rối loạn cáo lưu.
Ta cong eo định chạy.
“Phu nhân, nàng đi đâu vậy?”
Ta cười ha hả: “Ha ha ha, có đi đâu đâu.”
Giang Ninh ở một bên xem diễn: “À, cãi nhau hả?”
Lục Phong Nhiên đi đến bên người ta, ôm ngang ta lên.
“Sao mà mới nói với nàng có hai câu, nàng đã chạy biến về cung rồi?”
Ta bẹp miệng: “Chàng mắng ta?”
Lục Phong Nhiên thở dài: “Không có, mấy thứ đồ lạnh kia nàng không thể ăn nhiều, nàng còn đang mang thai đấy”
Hắn lại hỏi ta: “Mới vừa rồi, bọn họ nhảy đẹp lắm à?”
Ta lắc đầu: “Xấu, không đẹp bằng chàng”
Lục Phong Nhiên cười khẽ: “Hừ, còn kém xa ta.”
…………
Giang Ninh: “……”
Nàng xốc bàn.
“Cút hết cho bà!”
Lục Phong Nhiên ôm ta: “Thần cáo lui.”
Ta xua tay: “Tao đi nha”
Lúc hai chúng ta chuẩn bị ra khỏi cửa, Giang Ninh bỗng gọi ta lại:
“Bối Bối.”
Nàng nói: “Đứa bé sinh ra, tao là mẹ nuôi đấy!”
Ta cười vô cùng thoải mái, giương giọng đáp lại: “Biết rồi!”
——
HẾT