Chương 36
Thẩm Tế Nhật vẫn luôn ở cùng Du Thiên Lâm trong bệnh viện, cho đến tận buổi chiều hôm nay khi tình hình của Du Thiên Lâm đã ổn định hơn, người cũng đã tỉnh lại, anh mới có thời gian rảnh để trở về nhà.
Lúc này khi Thẩm Tế Nhật vừa tắm rửa xong, đang ngồi bên cạnh bàn kiểm tr.a sổ sách hai ngày nay thì nghe thấy hạ nhân ở bên ngoài nói có Nhị thiếu đến.
Thẩm Tế Nhật khép sổ sách lại, dựa lưng vào ghế, nhìn đệ đệ của mình mang theo vẻ mặt khó chịu đi đến.
Anh biết mục đích đến lần này của Thẩm Quan Lan, vì vậy sau khi cho hạ nhân lui ra liền nói thẳng vào vấn đề: “Bệnh của cha tình hình lại nặng hơn, sáng sớm mai huynh và mẹ sẽ đưa cha vào bệnh viện Tây Y Nghi Châu để nằm viện.”
Lời đến khóe miệng của Thẩm Quan Lan bị câu nói này mạnh mẽ ngăn cản lại, sau khi ngẩn ra hồi lâu mới có lại phản ứng: “Sao lại như thế được?! Mấy hôm trước em đã kiểm tra, tình trạng sức khỏe của cha vẫn ổn định cơ mà.”
Thẩm Tế Nhật thở dài: “Dù sao cha cũng lớn tuổi rồi, hai ngày nay liên tục vì chuyện mừng đại thọ của bà nội rồi lại đi lễ bái nên cũng đủ mệt mỏi. Sáng nay huynh mới đến chỗ cha thỉnh an, mới nói được một nửa cha liền ho ra máu. Cha không muốn huynh cho đệ biết, nói bệnh này không chữa dứt điểm được, không cần để đệ và người trong nhà lo lắng.”
Thẩm Quan Lan đứng yên tại chỗ cả người cứng ngắc lại.
Hắn học Y vì vậy hiểu rất rõ tình trạng của cha mình. Lúc còn trẻ vì vất vả quá độ, thêm vào rượu thuốc cùng đàn bà lại không biết tiết chế, thân thể sớm đã hư nhược rồi. Bây giờ đã là cây cung hết đà, chỉ có thể dựa vào thuốc duy trì mà thôi.
“Quan Lan, đệ hẳn phải biết với tình huống của cha hiện giờ sẽ không thể chịu được kích thích. Nếu đệ và mẹ Tư bỏ đi trong lúc này, cha nhất định sẽ bị hai người tức ch.ết.” Thẩm Tế Nhật nói.
Thẩm Quan Lan mất hết cả sức lực ngồi phịch xuống ghế, buồn bực nắm lấy tóc rủ trước trán, không nói ra được một chữ nào.
“Huynh biết đệ rất khó chịu, thế nhưng những ngày tháng của cha cũng không còn nhiều nữa, nằm viện lần này cũng không biết sẽ phải ở bao lâu. Coi như đệ có nhẫn tâm không quan tâm đến cảm nhận của cha, cũng không thể để mẹ Tư cả đời này mang cái danh ô nhục đó được. Cho dù anh ấy có được tự do đi chăng nữa, đệ cảm thấy trong lòng anh ấy sẽ không vướng bận một chút nào sao?”
Thẩm Quan Lan nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lưu ly năm màu trên mặt bàn, trong đầu hắn lúc này vô cùng loạn.
Hắn vừa lo lắng cho an nguy của cha mình, lại không đành lòng để Từ Yến Thanh tiếp tục chịu khổ. Nhìn thấy Thẩm Quan Lan như vậy, Thẩm Tế Nhật liền nói ra biện pháp giải quyết: “Chỉ cần hai người không bỏ đi, chuyện hôn sự của đệ, huynh sẽ nói chuyện lại với mẹ. Với tình trạng của cha bây giờ cũng không còn hơi sức nào mà làm tổn thương mẹ Tư được, không bằng đệ hãy chờ đợi thêm một chút.”
Thẩm Tế Nhật tận tình khuyên nhủ. Thẩm Quan Lan vẫn như trước nhìn vào chiếc đèn lưu ly kia, trước măt lại hiện lên ánh trăng xa vời đêm qua.
Bên tai tựa như lại vang lên tiếng Từ Yến Thanh xướng khúc 《Hoa Hảo Nguyệt Viên》, câu hát “tình đã đến lúc đậm sâu mà nào hay biết” kia hắn đã nghe qua vô số lần. Thẩm Quan Lan chưa bao giờ cảm thấy cần một người mà lại cấp bách đến như vậy, hắn muốn người kia chỉ thuộc về mình, không muốn người kia phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Thế nhưng số mệnh vẫn luôn trêu đùa hắn, có lẽ là vì Thẩm Quan Lan đã thích một người vốn không thuộc về bản thân, nên mới gặp phải toàn bụi gai ở con đường phía trước.
Thẩm Quan Lan hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng mở miệng ra nói: “Sao huynh lại biết chuyện đệ muốn đưa Yến Thanh đi?”
Thẩm Tế Nhật cũng không giấu diếm: “Sáng sớm nay huynh đã cảm thấy đệ không bình thường rồi, cho nên đã bí mật phái người để ý đến đệ cả ngày.”
“Vậy huynh đã nói thế nào với Yến Thanh? Huynh đã lấy gì ra để uy hϊế͙p͙ anh ấy?”
“Huynh không uy hϊế͙p͙ mẹ Tư điều gì, chỉ nói với anh ấy tình huống của cha thôi.”
Thẩm Quan Lan chăm chú nhìn anh, viền mắt cũng dần đỏ lên, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập. Thẩm Tế Nhật còn tưởng hắn sẽ nổi nóng với mình, không nghĩ đến Thẩm Quan Lan rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, gằn từng chữ một, nói: “Sau này không cần biết là có chuyện gì xảy ra, huynh đều phải nói với đệ, đừng làm khó anh ấy!”
Thẩm Tế Nhật đáp ứng: “Vậy đây là đệ chịu đồng ý rồi?”
Thẩm Quan Lan cười lạnh, nói: “Đệ còn cơ hội lựa chọn sao?”
Thẩm Tế Nhật rốt cuộc cũng yên lòng, anh đi tới vỗ vào vai Thẩm Quan Lan, nói: “Đại ca hứa với đệ, chỉ cần chuyện của đệ và mẹ Tư không làm tổn thương đến người trong nhà thì huynh đều có thể giúp đỡ.”
Thẩm Quan Lan đẩy tay Thẩm Tế Nhật ra, hắn đứng lên muốn đi ra ngoài thì lại nghe thấy anh nói: “Quan Lan, không phải đại ca muốn gây khó dễ cho hai người đâu.”
Bước chân của Thẩm Quan Lan khựng lại, hắn không quay đầu, lúc đi tới cửa chỉ ném lại một câu: “Đừng quên những gì huynh đã hứa.”
Thẩm Tế Nhật dựa vào mép bàn, nhìn cánh cửa phòng một lần nữa đóng lại, thở dài một hơi.
Thẩm Quan Lan trở về phòng mình lấy hòm thuốc, rồi đến chỗ Thẩm Chính Hoành. Nha hoàn của mợ Cả quả nhiên đang canh giữ bên ngoài, lúc nhìn thấy Thẩm Quan Lan vốn định ngăn lại, kết quả lại vì sắc mặt âm trầm của hắn mà bị dọa sợ.
Thẩm Quan Lan vừa vào cửa đã thấy mẹ mình mắt đỏ hoe ngồi ở mạn giường, cha hắn lúc này đã ngủ rồi.
Trông thấy Thẩm Quan Lan đến, mợ Cả liền để hắn khám cho Thẩm Chính Hoành.
Thẩm Quan Lan đeo ống nghe lên, kiểm tr.a nhịp tim cho Thẩm Chính Hoành rồi quan sát đến đồng tử.
Nhịp tim của Thẩm Chính Hoành rất chậm, đồng tử cũng không phản ứng quá mạnh với ánh sáng. Thẩm Quan Lan lại hỏi tình hình hôm này thế nào, mợ Cả liền nói lão gia không còn ho ra máu nữa, cũng ăn được một chút, ban ngày tinh thần không được tốt nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo.
Thẩm Quan Lan lấy ống nghe xuống, đối diện với ánh mắt tha thiết của mẹ mình, nhất thời như thấy bị mắc nghẹn ở cổ họng. Nhưng hắn vẫn gắng cười, an ủi nói: “Không có chuyện gì đâu mẹ, tình trạng của cha cũng đã ổn định rồi. Sáng sớm mai đưa cha đến bệnh viện nằm, ở đó có các bác sĩ chuyên nghiệp, tình huống có lẽ sẽ chuyển hướng tốt hơn.”
Mợ Cả lau nước mắt, nói: “Bà nội của con không chịu nổi những chuyện kích động như vậu đâu, chuyện này nhất định phải giấu bà.”
Thẩm Quan Lan đáp ứng, lại an ủi mẹ mình thêm vài câu, lúc này mới trở về phòng.
Tuyên Chỉ trông thấy tâm tình của hắn không tốt, liền hỏi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không. Thẩm Quan Lan nói ra tình hình, rồi bảo Tuyên Chỉ đến bến tàu thông báo cho nhà thuyền là không đi nữa, sau đó cầm lấy rượu ngồi ở trong sân uống, uống đến khi không còn quá khó chịu nữa mới đứng lên đi về phía Tây sương.
Lúc này đã là ban đêm, từ sau khi hắn và Từ Yến Thanh dây dưa với nhau, toàn bộ công việc gác đêm đều do Ly Nhi phụ trách. Từ Yến Thanh không đành lòng để Ly Nhi mệt mỏi như vậy, nhưng nàng lại nói không có chuyện gì cả, dù sao Nhị thiếu gia cũng không phải mỗi đêm đều ở đây.
Ly Nhi tuổi còn trẻ nên tinh thần cũng tốt, lúc này ngồi ở hành lang cũng không thấy buồn ngủ, còn hái xuống mấy bông hoa lan đang tết thành vòng hoa, trông thấy Thẩm Quan Lan đi đến liền đứng dậy hành lễ.
Thẩm Quan Lan đỡ Ly Nhi dậy, bị nàng ngửi thấy mùi rượu trên người, còn lo lắng nói: “Nhị thiếu gia, sao cậu lại uống rượu rồi, có phải mọi việc không được thuận lợi?”
Biểu tình của Thẩm Quan có chút sa sút tinh thần, hắn chỉ vào vòng hoa trong tay Ly Nhi, nói: “Có thể cho ta không?”
Ly Nhi bèn đưa vòng hoa cho hắn, còn Thẩm Quan Lan lại lấy ra một thanh sô cô la từ trong túi đưa cho nàng: “Tạm thời không đi được, tình hình cụ thể mai ta sẽ nói với cô sau. Ly Nhi, cô đến cửa viện trông coi đi, ta phải vào xoa bóp cho anh ấy.”
Ly Nhi không hiểu xoa bóp theo lời Thẩm Quan Lan nói là ở đâu, nhưng nàng biết Nhị thiếu gia vẫn đang chữa bệnh cho Từ Yến Thanh vì vậy liền ngoan ngoãn đi ra ngoài canh chừng.
Sau khi Thẩm Quan Lan bước vào phòng liền khóa cửa lại, trông thấy người đang nằm trên giường đọc sách kia, tâm tình bị đè nén cả ngày cuối cùng cũng thấy nhẹ nhàng đi một chút.
Hắn đi tới mạn giường, mới vừa ngồi xuống Từ Yến Thanh liền nhíu mày, lo lắng nhìn hắn: “Cậu uống rượu à?”
Thẩm Quan Lan nói mình có uống một ít, sau đó liền đội vòng hoa lan kia lên đầu Từ Yến Thanh. Y chưa kịp phản ứng xem đấy là cái gì, chỉ trông thấy Thẩm Quan Lan đang si ngốc nhìn mình, mở miệng ra là những lời nói nhảm: “Dung nhan của khanh tự như hoa như ngọc, quả thật không phụ vẻ đẹp tuổi xuân mà.”
Đây rõ ràng là những lời khen dành cho nữ tử, Từ Yến Thanh nhất thời đỏ mặt bèn ném sách trong tay mình vào ngực Thẩm Quan Lan.
Thẩm Quan Lan bắt được, nhìn thấy trên bìa cuốn sách có bốn chữ 《Xuân Quang Đạp Tuyết》.
Đây là một văn nhân vào thời nhà Thanh viết ra trong lúc hành tẩu giữa núi rừng. Nói về việc vô tình bị lạc vào chốn đào nguyên, từ đây trải qua cuộc sống rời xa vui buồn thế tục cùng hỗn loạn.
Bìa sách cũng được trang trí rất nhã nhặn, giữa non nước có một vị tiều phu ngồi đánh đàn, bên cạnh là một văn nhân đang thổi sao.
Chỉ có vài nét, nhưng lại hiện ra một cảnh giới tự do tự tại.
Thẩm Quan Lan đặt sách xuống, ôm lấy Từ Yến Thanh nói: “Sao lại đọc quyển sách này thế? Anh rất mong đợi cuộc sống như vậy sao?”
Từ Yến Thanh bị hắn đè trên gối, thân hình của Thẩm Quan Lan che đi một vầng sáng lớn, trong ánh sáng rực rỡ đột nhiên có bóng tối xà xuống này khiến y dấy lên cảm giác an tâm khó giải thích được, không khỏi gật đầu.
“Yến Thanh, tôi xin lỗi, lần này có thể…” Thẩm Quan Lan muốn nói lời xin lỗi, nhưng mới mở miệng ra lại chỉ thấy Từ Yến Thanh che miệng mình lại, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng: “Nhị thiếu gia không cần xin lỗi đâu, cậu đã làm đủ tốt rồi.”
“Không được gọi tôi là Nhị thiếu gia nữa, anh không thể gọi tên tôi một lần hay sao?” Mày kiếm của Thẩm Quan Lan sụp xuống, biểu tình còn có hơi đáng thương.
Từ Yến Thanh ngây người ra nhìn hắn, từ trong cặp mặt kia thấy được rõ những oan ức chân thực, trong lòng y lại bắt đầu giằng co.
Yêu cầu này Thẩm Quan Lan đã nói ra rất nhiều lần, nhưng Từ Yến Thanh chưa từng đồng ý. Tuy nói quan hệ của hai người đã đủ thân mật, nhưng y vẫn không gọi như thế được.
Dù sao đối với Từ Yến Thanh mà nói, một khi gọi thẳng tên Thẩm Quan Lan ra có nghĩa là ràng buộc về thân phận giữa hai người cũng đã bị phá vỡ, đến lúc đó đoạn tình cảm không thể để người khác nhận ra này cũng sẽ bị phơi bày.
Thẩm Quan Lan không biết những giằng co trong lòng Từ Yến Thanh, nhưng cũng không ép y, mà chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt Từ Yến Thanh, cùng hơi thở của y quấn quýt. Mãi đến tận khi Từ Yến Thanh bị nhìn đến mức không chịu nổi nữa, mới ngó mặt đi chỗ khác, cứng ngắc gọi một tiếng.
Khóe miệng Thẩm Quan Lan giương lên, cười tươi như thể một đứa nhóc mới nhận được một món đồ chơi vậy, hắn cúi người xuống hôn lên môi Từ Yến Thanh, muốn nghe y gọi thêm mấy lần nữa.
Từ Yến Thanh biết hắn uống nhiều rồi lại giở trò lưu manh, chỉ đành thỏa mãn Thẩm Quan Lan. Nhưng Từ Yến Thanh lại không biết rằng sự cưng chiều cho thói phóng túng này của Thẩm Quan Lan đều được hắn thu hết vào trong mắt, khiến cho ngọn lửa yếu ớt bị thổi bùng lên thành đám cháy lớn lan ra cả đồng cỏ.
Thẩm Quan Lan cởi nút cổ áo của Từ Yến Thanh ra, bắt đầu ɭϊếʍƈ lên quai xanh trắng nõn.
Hắn thật sự rất muốn lưu lại vết tích trên đó, nhưng mà hắn cũng biết mình không thể lại lỗ mãng như vậy được. Chỉ có thể một đường đi xuống, khi trông thấy núm tròn kia mới ngậm vào, còn hơi làm càn mà ɭϊếʍƈ láp.
Tay Từ Yến Thanh bám vào gối, một tay khác lại bịt lấy miệng, nhưng vẫn không cản lại được nguồn nhiệt Thẩm Quan Lan đang đốt trên người y.
Nơi bị ɭϊếʍƈ qua tê tê dại dại, ngứa ngáy khiến cho cả người Từ Yến Thanh đều cảm thấy khó chịu. Y dịch mông muốn tránh đi, nhưng đổi lại càng bị gặm cắn kịch liệt hơn. Cái núm nhạy cảm ứ máu, lúc bị nhả ra vừa cứng lại sưng lên.
Thẩm Quan Lan ngắm nhìn vẻ mặt của y, lại ɭϊếʍƈ sang bên còn lại. Mãi đến khi Từ Yến Thanh phải kẹp chặt hai chân lại, không chịu được nữa mà đẩy đầu Thẩm Quan Lan, hắn mới chịu ngừng lại.
Bàn tay Thẩm Quan Lan mò xuống vị trí nhếch lên giữa hai chân y, lúc này hắn không xoa nắn gì mà lại cởi dây quần ra, ấn lên huyệt vị giữa hai chân.
Từ Yến Thanh biết hắn đang làm gì, mặc dù là xoa bóp, nhưng trong lòng y vẫn sinh ra cảm giác xấu hổ khó chịu đựng được.
Y dùng mu bàn tay che lấy mắt mình, bởi vì không nhìn thấy nên lại càng nhạy cảm hơn. Thẩm Quan Lan không biết có phải cố ý hay không, nhiều lần đang ấn lại chạm vào hai quả cầu nhỏ đang căng lên kia. Cảm giác có ngón tay đảo qua cực kỳ rõ ràng, mỗi lần đều khiến Từ Yến Thanh phát run, cảm thấy nơi không được Thẩm Quan Lan chạm đến càng ngày càng khó chịu, rất muốn hắn sờ vào một cái.
Ý nghĩ xấu hổ này kích thích Từ Yến Thanh, khiến cho dòng máu chảy khắp người y tựa như muốn sôi trào. Nhưng y lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể cực lực nhẫn nhịn, mãi đến tận khi Thẩm Quan Lan kết thúc công việc xoa bóp giống như giày vò kia, Từ Yến Thanh mới như thể được giải thoát mà mở mắt ra.
Thế nhưng Thẩm Quan Lan nào có ý định kết thúc như vậy, đầu lưỡi y dọc theo lỗ rốn của Từ Yến Thanh chui vào. Sự đụng chạm không kịp đề phòng này khiến y triệt để không nhịn được nữa, thất thanh kêu lên.
Thẩm Quan Lan sợ y quá kích động thì cổ họng lại đau, đành phải dừng lại trước, cùng Từ Yến Thanh nằm xuống.
“Lực đạo vừa nãy thế nào? Sau khi ấn vào có cảm giác gì không?” Thẩm Quan Lan hỏi.
Từ Yến Thanh vô lực lắc đầu.
“Thế có đau không?”
Y vẫn lắc đầu.
“Có thoải mái không?”
“…”
“Hửm? Có hay không?”
Thẩm Quan Lan hỏi một câu khó như vậy, bảo Từ Yến Thanh trả lời thế nào đây. Y trở mình, muốn buộc lại dây lưng, nhưng Thẩm Quan Lan lại ôm lấy y từ phía sau, cách lớp tơ lụa cầm lấy vật giữa hai chân Từ Yến Thanh, còn phả hơi nóng vào bên tai y, nói: “Đều đã cứng thành như vậy rồi, anh không muốn sao?”
Cũng không biết có phải tại tác dụng của câu nói này hay không, Từ Yến Thanh cảm nhận được thân thể của mình càng nóng hơn. Y muốn đẩy Thẩm Quan Lan ra, kết quả còn chưa nhúc nhích, thì lại có một giọt chất lỏng rơi vào trên mặt.
Từ Yến Thanh ngẩn người, duỗi tay ra lần mò, lại có thêm một giọt rơi vào đầu ngón tay y.
Nhìn thấy vệt máu đỏ sẫm kia, Từ Yến Thanh nhất thời mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại, dưới mũi của Thẩm Quan Lan đã chảy thành một vệt máu uốn lượn, hắn buông y ra ngồi dậy muốn xuống giường.
Từ Yến Thanh vội vàng kéo Thẩm Quan Lan lại, muốn y ngẩng đầu lên.
Thẩm Quan Lan cười nói: “Cái này không ngẩng đầu được đâu, nếu không sẽ chảy ngược vào trong lỗ mũi đó. Đừng lo, tôi đi vắt một chiếc khăn để chườm mát một lúc là được thôi.”
“Cậu đừng cử động, để tôi làm.” Từ Yến Thanh bảo Thẩm Quan Lan ngồi xuống, rồi nhanh chóng đi đến chỗ giá đặt chậu rửa mặt, vắt ẩm một chiếc khăn mặt sạch rồi đưa đến cho hắn.
Thẩm Quan Lan hé miệng ra để hít thở, sau khi chườm khăn, máu cũng rất nhanh không chảy xuống nữa.
Từ Yến Thanh lo lắng nói: “Sao đang yên đang lành lại bị chảy máu mũi vậy?”
Y giúp Thẩm Quan Lan lau máu dính trên mặt, còn hắn lại ôm lấy eo Từ Yến Thanh, nghe thấy y nói câu kia bèn ném cái khăn kia về phía chậu rửa mặt cách đó không xa, rồi ôm y ngã xuống giường.
Từ Yến Thanh bị đặt trên người Thẩm Quan Lan, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy hắn kéo tay mình đặt ở dưới hạ thân, nói: “Bởi vì anh chẳng lúc nào để ý đến nó cả, nên tôi mới bị nóng đến mức chảy máu mũi đó.”
Toàn thân Từ Yến Thanh đều cứng đờ, vật trong lòng bàn tay đã cứng lại thành một đụm, thời điểm bị y đụng vào còn hơi run rẩy.
Từ Yến Thanh vừa gấp gáp vừa thẹn thùng, muốn rút tay về nhưng kết quả lại bị một câu của Thẩm Quan Lan khiến y không thể nhúc nhích được.
Thẩm Quan Lan nói: “Yến Thanh, anh sờ vào chỗ đó của tôi có được không? Từ trước đến nay anh chưa từng chạm vào tôi bao giờ, tôi thật sự sắp không nhịn nổi nữa rồi.”
Từ Yến Thanh không có cách nào trả lời, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vô cùng đáng thương lại cực kỳ mong đợi của Thẩm Quan Lan, y lại không biết nên từ chối thế nào.
Chính vì y cũng là nam nhân, tuy rằng trước đây vẫn luôn uống canh hạ hỏa, nhưng thời điểm Thẩm Quan Lan làm y, Từ Yến Thanh vẫn cảm nhận được những thay đổi, đó là dục vọng mà chưa từng một ai có thể mang đến cho y.
Từ Yến Thanh không biết Thẩm Quan Lan có bao nhiêu yêu thích đối với mình, nhưng dục vọng của nam nhân hẳn là không khác nhau nhiều lắm. Trước đây y có bao nhiêu khó chịu, đặt ở trên người Thẩm Quan Lan chắc là cũng giống như vậy đi…
Nghĩ đến đây, Từ Yến Thanh lại càng không có cách nào cự tuyệt được, y chỉ có thể nhắm chặt mắt lại. Thẩm Quan Lan thấy y không đáp, liền mang theo tay y xoa nhẹ nơi đó mấy lần, thấy Từ Yến Thanh vẫn không phản kháng liền kéo khóa xuống, mang theo tay y chui vào bên trong.
Từ Yến Thanh vùi mặt lên bả vai của Thẩm Quan Lan, lúc khởi đầu y căn bản không dám xem, mãi đến khi bên tai y truyền đến tiếng thở dốc của Thẩm Quan Lan, Từ Yến Thanh mới lặng lẽ mở ra một khe nhỏ.
Thẩm Quan Lan đã cởi ra toàn bộ nút buộc, vật to lớn kia ở giữa lòng bàn tay của hai người họ dựng lên thẳng tắp, trên đỉnh đã trướng thành màu đỏ tím, những sợi gân xanh nổi lên chằng chịt quanh co, theo từng nhịp ve vuốt, trên miệng đỉnh cũng nhả ra ít chất lỏng trơn trượt.
Kích thước của vật kia so với y thô hơn nhiều lắm, cái liếc nhìn này khiến cho máu trong người Từ Yến Thanh đều trào lên, căng thẳng đến mức trên tay mới hơi dùng sức Thẩm Quan Lan liền bị y bóp đến đau đớn.
Từ Yến Thanh vội vàng ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là hoảng loạn cùng hổ thẹn.
Thẩm Quan Lan bị kích thích đến mức cổ đều đỏ lên, ánh mắt sau lớp kính trở nên trần trụi, lộ ra dục vọng dày đặc giống như là muốn đem y húp trọn.
Từ Yến Thanh lại muốn tránh đi, nhưng động tác của y còn chưa kịp triển khai thì đã bị Thẩm Quan Lan đè xuống dưới gối.
Thẩm Quan Lan kéo quần của y xuống, để thứ đó của hai người dính vào với nhau, rồi kéo tay Từ Yến Thành cùng hắn nắm lấy.
“Yến Thanh! Yến Thanh, đừng dừng lại, tiếp tục… tiếp tục đi…!” Thẩm Quan Lan lại đang nói những lời quyến rũ bên tai Từ Yến Thành, còn dùng đầu lưỡi len lỏi vào trong lỗ tai y. Cảm giác ấm áp dâng tràn trong thân thể, như một dòng diện quất trên người y. Từ Yến Thanh không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng, nơi nào đó còn có sức lực phản kháng bị Thẩm Quan Lan cầm lấy ve vuốt.
Thứ không thể để người khác nhìn thấy nhất lại đang cùng Thẩm Quan Lan quấn lấy nhau, chỉ là điều này khiến cho Từ Yến Thanh xấu hổ không còn mặt mũi nào, Thẩm Quan Lan còn cố tình ở bên tai y, gọi tên y, hỏi y có thoải mái hay không.
Từ Yến Thanh nhìn lên đỉnh tấm màn, chiếc giường rắn chắc bằng gỗ tử đàn bắt đầu rung lắc, phát ra thứ âm thanh khiến người khác mơ màng hết lần này đến lần khác. Y lo lắng Ly Nhi ở bên ngoài có thể sẽ nghe thấy, vì vậy chỉ có thể xin Thẩm Quan Lan chậm lại một chút.
Nhưng hắn không những không chậm lại, mà còn như mất đi lý trí, chỉ sờ thôi thì không thấy đủ, còn đưa tay ra phía sau của Từ Yến Thanh, ngón trỏ đặt lên trên miệng nhỏ kia chọc chọc, muốn chui vào.
Từ Yến Thanh biết chuyện này giữa hai nam nhân với nhau nhất định phải dựa vào nơi đó, y nhất thời bị dọa đến mức khiến dục vọng tiêu tan hết, trong đầu óc trống rỗng, vội kéo tay của Thẩm Quan Lan không cho hắn tiếp tục.
Thẩm Quan Lan trước đó cũng đã uống nhiều rượu, tuy rằng không đến nỗi say nhưng cũng hơi ngà ngà.
Viền mắt của hắn đỏ như máu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhìn xuống Từ Yến Thanh từ trên cao.
Người dưới thân cổ áo buông lỏng để lộ một mảng lớn da thịt trắng như noãn ngọc bởi vì dục vọng mà nhiễm phải một mảng đỏ ửng, đầu nhũ như ẩn như hiện dưới lớp vải vóc. Rõ ràng là cảnh xuân vô cùng tươi đẹp, nhưng nét kinh sợ trên vẻ mặt kia lại phá hủy đi tất cả.
Chính vẻ mặt sợ hãi này đã khiến Thẩm Quan Lan tỉnh táo lại, hắn buông Từ Yến Thanh ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, cực lực bình ổn lại hô hấp của mình.
Từ Yến Thanh không dám nhìn y, nhanh chóng mặc quần lại muốn xuống giường, nhưng khi y thoáng nhìn thấy chiếc khăn mặt Thẩm Quan Lan ném qua kia, động tác liền ngừng lại.
Trên chiếc khăn lông trắng kia còn dính máu, méo mó vắt trên thành chậu.
Y nhớ đến nguyên do khiến Thẩm Quan Lan bị chảy máu mũi ban nãy hắn mới nói…
Từ Yến Thanh cúi đầu liếc nhìn mình một cái, chỗ kia vẫn còn đang dựng thẳng lên cũng không bởi vì sợ sệt của y mà mềm đi, ȶìиɦ ɖu͙ƈ ngập tràn trong thân thể cũng không khiến y bình tĩnh lại được.
Đến y còn khó chịu như vậy, Thẩm Quan Lan thì sao…
So với khủng hoảng trong nháy mắt đó, giờ phút này y bắt đầu lưu ý đến cảm nhận của Thẩm Quan Lan.
Người kia chưa bao giờ thẳng thắn buông tha cho y những lúc thân thiết như thế này bao giờ, Từ Yến Thanh cũng không biết cứ như vậy mà dừng lại sẽ khiến thân thể người kia phải chịu đựng khổ sở hay không. Y càng nghĩ càng bất an, vì vậy lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn.
Thẩm Quan Lan quay lưng về phía y, eo lưng rõ ràng vẫn phập phồng như cũ. Từ Yến Thanh do dự trong chốc lát, vẫn là không nhịn được mà tới gần, muốn hỏi một chút hắn thế nào rồi.
Đầu óc Thẩm Quan Lan tuy đã tỉnh táo lại, nhưng thân thể vẫn còn ở trong trạng thái kia.
Hắn cho là Từ Yến Thanh xuống giường rồi thì sẽ không để ý đến mình nữa, không nghĩ tới người này không những không xuống, mà còn dám dựa vào quan tâm hỏi han hắn?
Điều mới mẻ này khiến cho ngọn lửa trong lòng Thẩm Quan Lan vừa tắt lại bị thổi bùng lên từ đống tro tàn, hắn quay người lại kéo Từ Yến Thanh, tủi thân nói: “Yến Thanh, không phải tôi cố ý muốn dọa anh đâu, vừa nãy là do nhất thời không nhịn được…”
Thái độ nói lời xin lỗi của Thẩm Quan Lan rất thành khẩn, Từ Yến Thanh bị dáng vẻ này của hắn khiến cho lòng y mềm nhũn, mặt đỏ lên nói không sao cả.
Thẩm Quan Lan lập tức dùng chiêu đánh rắn dập đầu, ngồi dậy ôm lấy y: “Yến Thanh, chúng ta tiếp tục có được không? Tôi hứa sẽ không đi vào. Anh cũng khó chịu mà, đừng nhẫn nhịn nữa.” Nói xong lại ɭϊếʍƈ vào lỗ tai y.
Lỗi tai của Từ Yến Thanh rất nhạy cảm, Thẩm Quan Lan vừa hôn vừa lần mò đến trong quần y, lúc sờ được đến vật kia cũng cảm thấy thân thể Từ Yến Thanh mềm nhũn, động tác chống cự cũng chỉ như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ nhanh chóng tan đi, còn lại là tuỳ theo ý hắn.
Lần này Thẩm Quan Lan nhẫn nhịn dục vọng của chính mình, không còn dám cưỡng ép y nữa. Sờ soạng một lúc liền đặt Từ Yến Thanh nằm xuống, vùi đầu vào giữa hai chân kia, ngậm vào vật kia phun ra nuốt vào.
Từ Yến Thanh nắm chặt lấy tấm chiếu dưới thân mình, y vốn muốn chờ xem mình có thể đến được cảm giác đó hay không, Thẩm Quan Lan đối với phần đỉnh còn hút đến mấy lần, bụng dưới của Từ Yến Thanh ê ẩm như pháo hoa được đốt lên tỏa ra bốn phương.
Y ngẩng cổ lên, bởi vì quá kích thích mà trước mắt đều xuất hiện những chiếc bóng chồng lên nhau, chỉ biết há miệng gọi Nhị thiếu gia, xin người kia dừng lại.
Thẩm Quan Lan sau khi Từ Yến Thanh đạt được cao trào còn hút lấy miệng chuông thêm mấy lần, lúc nhận ra nơi đó có chất lỏng mằn mặn mới buông ra, phun ở trong tay rồi liếc nhìn so với lúc trước đã đục hơn nhiều.
Thẩm Quan Lan trong lòng có tính toán xong xuôi rồi, lúc này mới ôm lấy Từ Yến Thanh, lau mồ hồi trên trán cho y, hỏi xem người kia có khó chịu không.
Tẩm y của Từ Yến Thanh đã ướt đẫm, lông mi của y cũng ướt nhẹp. Y thở hổn hển, hái má đỏ ửng lên như trái táo chín. Thẩm Quan Lan đợi một lát, cũng không nhận được câu trả lời của Từ Yến Thanh, trái lại còn thấy y dùng lòng bàn tay của mình che lấy mắt hắn.
Thẩm Quan Lan đang muốn hỏi xem Từ Yến Thanh định làm gì, thì bụng dưới của hắn bỗng nhiên lại trở nên căng chặt, dường như không thể tin được chuyện đang xảy ra.
Từ Yến Thanh nhẫn nhịn những xấu hổ trong lòng, một tay che mắt Thẩm Quan Lan, một tay nắm chặt nơi còn cương cứng của hắn vuốt ve lên xuống.
Thẩm Quan Lan quả thật không có cách nào hình dung tâm tình của mình vào thời khắc này, hắn phấn khởi ôm lấy eo Từ Yến Thanh, bởi vì không nhìn thấy nên lại càng ra sức tưởng tượng. Từ Yến Thanh bây giờ có biểu tình gì, nghĩ đi nghĩ lại liền nhịn không được bắt đầu đụng vào tay y.
Từ Yến Thanh cắn chặt răng, tận lực thỏa mãn hắn. Sau một hồi ve vuốt, Thẩm Quan Lan dựa vào bên tai y, thở gấp nói: “Yến Thanh, nhanh lên chút nữa, tôi sắp…”
Từ Yến Thanh nghe được lời này, quả thực muốn sung huyết não. Đời này y chưa từng gặp ai không cần mặt mũi như Thẩm Quan Lan, hắn thật sự cái gì cũng dám nói.
Nhưng xấu hổ thì mặc xấu hổ, Từ Yến Thanh cũng không nỡ lòng để Thẩm Quan Lan khó chịu, theo lời hắn tăng nhanh tốc độ, mãi đến tận khi Thẩm Quan Lan sung sướng bắn ra, y mới phát giác tay mình đã mỏi đến phát run.
Thẩm Quan Lan gác cằm mình lên bả vai Từ Yến Thanh, nhìn về phía ánh trăng ở nơi xa kia chiếu xuống mặt đất, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy thân thể thư thích, linh hồn nhỏ bé đều đang nhẹ nhàng phiêu dạt.
Từ Yến Thanh cũng không dám nhúc nhích, thứ trong lòng bàn tay y của Thẩm Quan Lan giống như một viên than đỏ lửa, chỉ hận không thể lau đi lập tức mà người kia còn cố tình cầm lấy tay y.
Thẩm Quan Lan thở hổn hển lập tực ngồi thẳng người dậy, trông thấy Từ Yến Thanh vẫn luôn cúi đầu, hắn liền biết người kia nhất định là đang không có cách nào đối mặt với tình cảnh này, vì vậy cũng không trêu đùa y nữa bèn cầm lấy tấm lót trên giường lau sạch những thứ trong tay y.
Từ Yến Thanh không ngờ người kia dám lấy tấm lót của mình để hủy thi diệt tích, nhất thời xấu hổ quá mà lấy chân đạp hắn ra. Thẩm Quan Lan không biết vì sao mà y lại đột nhiên nổi giận, sau khi hỏi được nguyên nhân không khỏi cười to lên: “Không sao đâu, đợi tôi lấy khăn mặt lau qua một chút, bảo đảm lúc Ly Nhi đem đi giặt cũng không nhìn ra đây là cái gì được.”
Trông thấy Thẩm Quan Lan còn không ngại dùng gì nói ra những ý nghĩ xấu xa, Từ Yến Thanh càng tức giận hơn, lúc này chân còn chưa đưa tới được đã bị Thẩm Quan Lan ôm lấy.
Cái tên vô lại kia ôn nhu nói bên tai y: “Yến Thanh, cảm ơn anh, vừa nãy tôi thật sự thoải mái lắm.”
Câu nói này tựa như một câu thần chú, khiến cho Từ Yến Thanh lại một lần nữa không có cách nào cử động được. Y không muốn nói chuyện, nhưng Thẩm Quan Lan vẫn cứ tiếp tục: “Lúc này dọa đến anh là tôi không tốt, thế nhưng Yến Thanh, tôi thích anh vì vậy rất muốn cùng anh làm đến bước cuối cùng, rất muốn biến anh trở thành người của tôi.”
Thẩm Quan Lan nói xong cũng buông Từ Yến Thanh ra, nắm lấy cằm người kia để y nhìn vào chính mình: “Đừng để tôi phải đợi quá lâu, có được không?”