Chương 42
Giấc ngủ này Từ Yến Thanh ngủ rất ngon, mãi đến tận hôm sau khi mặt trời đã lên cao, y mới tỉnh lại.
Từ Yến Thanh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng, dường như người kia đã dõi theo y từ lâu, vì thế nên khi trông thấy y tỉnh lại, Thẩm Quan Lan đã cúi đầu xuống hôn lên môi người trong lòng một cái, nói: “Chào buổi sáng, anh ngủ có được ngon không?”
Từ Yến Thanh chớp mắt một cái, có hơi mệt mỏi mà nhìn hắn chăm chú.
Y phục trên người Thẩm Quan Lan đã không còn là bộ đã mặc tối hôm qua nữa, sáng sớm ra hắn đã tỉnh dậy rửa mặt thay đồ còn đi thỉnh an lão phu nhân một lúc rồi mới quay trở lại đây.
Biểu tình trên gương mặt của Từ Yến Thanh có hơi ngốc, Thẩm Quan Lan đoán y còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mới đi đến bên cạnh bàn rót cho y chén nước. Từ Yến Thanh uống vào mấy ngụm mới tỉnh, cúi đầu xuống nhìn tẩm y trên người mình, những ký ức mơ hồ chậm rãi tràn vào trong đầu óc của y. Từ Yến Thanh day day huyệt thái dương, lông mày nhíu lại, Thẩm Quan Lan kéo tay y xuống, thay người kia xoa bóp, rất nhanh đã bị y ngăn lại.
Thần sắc của Từ Yến Thanh trở nên căng thẳng, Thẩm Quan Lan đoán được y lại đang tự giằng co điều gì, nên hắn không nói gì chờ đến khi người kia chủ động mở miệng: “Tối hôm qua…”
“Anh nhớ được bao nhiêu?” Thẩm Quan Lan thẳng thắn nói.
Từ Yến Thanh cúi đầu xuống, vừa nãy y đã nhớ lại toàn bộ. Bao gồm cả chuyện y khóc lóc kể lể với hắn, rồi cả chuyện xấu hổ phát sinh trong nhà xí nữa…
Y lắc đầu một cái. Thẩm Quan Lan cho là y sẽ mượn cớ rồi lại trở về như lúc trước, nhưng lại nghe thấy y nhỏ giọng nói: “Đều nhớ cả…”
Thẩm Quan Lan mừng rỡ ôm lấy y: “Yến Thanh, nói như vậy là anh sẽ không còn trốn tránh tôi nữa đúng không?”
Từ Yến Thanh gác cằm lên bả vai Thẩm Quan Lan cho nên y không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng từ trong những phập phồng gấp gáp nơi lồng ngực kia, y cũng cảm nhận thấy tâm tình kích động của người này.
Những ký ức tối hôm qua không hề biến mất theo cơn say, trái lại còn khắc sâu vào ý thức của Từ Yến Thanh. Giống như Thẩm Quan Lan con người này, không biết từ lúc nào đã bước vào tận đáy lòng y, chiếm lấy toàn bộ vui buồn sướng khổ.
Từ Yến Thanh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu một cái. Thẩm Quan Lan lập tức buông ra, cúi đầu xuống lại muốn hôn lên nhưng bị y tránh đi: “Đừng tôi còn chưa rửa mặt.”
“Được rồi, vậy muộn một chút chúng ta lại nói chuyện này tiếp nhé.” Thẩm Quan Lan vui vẻ nói: “Đúng rồi, cổ họng của anh còn đau không?”
Từ Yến Thanh chạm vào cuống họng của mình, nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
“Vậy để tôi đi bảo Ly Nhi mang bữa sáng vào.” Thẩm Quan Lan nói xong liền đứng dậy, nhưng hắn bị Từ Yến Thanh gọi lại: “Nhị thiếu gia!”
Thẩm Quan Lan quay lại, không bằng lòng nói: “Anh gọi tôi là gì?”
“…” Từ Yến Thanh nuốt ngụm nước miếng, dừng lại một lát rồi nói: “Thầm Quan Lan.”
Hắn trở lại mạn giường ngồi xuống, chỉnh đốn lại câu nói của y: “Không được gọi cả họ và tên.”
Từ Yến Thanh vẫn chưa thích ứng được với phương thức ở chung này, tay y nắm lấy chăn, thần sắc có hơi do dự: “Cậu hôm nay còn phải đến bệnh viện không?”
“Một lát nữa tôi mới đi, anh làm sao vậy?”
“Tôi muốn hỏi tình trạng của lão gia.” Từ Yến Thanh nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Vẫn cứ vậy thôi, bác sĩ nói không lạc quan lắm, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa.” Mày kiếm của Thẩm Quan Lan sụp xuống, biểu tình của hắn có hơi sa sút. Nói cho cùng Thẩm Chính Hoành dù có đối xử không tốt với Từ Yến Thanh thế nào thì ông cũng là cha ruột của hắn, tình cảm của Thẩm Quan Lan đối với cha mình rất mâu thuẫn, vừa hy vọng cha không có chuyện gì, lại lo lắng khi ông trở về sẽ lại tiếp tục hành hạ Từ Yến Thanh.
Từ Yến Thanh mím môi lại, nói: “Vậy cậu đi sớm một chút đi.”
Thẩm Quan Lan khuyên y: “Đừng lo lắng quá, tôi sẽ không vì chuyện bệnh tình của cha mình mà đồng ý chuyện hôn sự đâu. Đợi tôi đi tìm đại ca, bàn bạc với huynh ấy xem nên thuyết phục mẹ thế nào.”
Từ Yến Thanh lắc đầu một cái: “Tôi không lo lắng.”
“Yến Thanh, anh có thể đừng ở trước mặt tôi tỏ ra là mình mạnh mẽ không? Tối hôm qua những lời nói đó của anh khiến tôi thật sự rất vui, tôi còn rất hy vọng khi anh tỉnh táo cũng sẽ như vậy, sẽ nói cho tôi hay nhưng lo lắng sợ hãi của mình, để tôi có thể thay anh san sẻ.”
Thẩm Quan Lan biết khi người này thanh tỉnh sẽ không thể thẳng thắn như lúc uống rượu vào được, nhưng hắn vẫn kiên trì khuyên lơn, hy vọng người kia sẽ quen với việc mở rộng tấm lòng đối với mình.
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Thẩm Quan Lan, chiếc chăn trong tay Từ Yến Thanh cũng bị vò đến nhàu nhĩ, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Cậu cho tôi chút thời gian để thích ứng đã.”
“Được rồi.” Thẩm Quan Lan nghiêng đầu qua hôn y một cái: “Vậy anh ăn sáng đi, tôi đi trước.”
Từ Yến Thanh đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, khi sắp đi đến cửa hắn liền dừng lại, quay người ôm lấy Từ Yến Thanh vào trong lồng ngực mình: “Nếu như hôm nay Thôi Mạn Linh lại đến, anh cứ giả vờ ốm đừng gặp cô ta nữa. Tôi sẽ nói chuyện để mẹ mau chóng đưa cô ta về.”
Y dựa vào trong lồng ngực của Thẩm Quan Lan, cái ôm thân mật tự nhiên như thế này khiến y cảm thấy thẹn thùng, muốn đẩy ra, nhưng lại nghĩ đến những lời Thẩm Quan Lan mới vừa nói, sức lực trên tay cứ như tiêu tan hết.
Từ Yến Thanh nhắm mắt lại, ngửi lấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người hắn, chậm rãi gật đầu.
Mấy phút sau Ly Nhi liền mang bữa sáng đến, Từ Yến Thanh rửa mặt xong xuôi thì ngồi bên chiếc bàn, mới vừa cầm đũa lên đã nghe thấy nàng nói: “Cậu ơi, cậu và Nhị thiếu gia không sao nữa đúng không?”
Tối hôm qua y đã ngủ mê man, nên cũng không biết sau đó có xảy ra chuyện gì nữa không. Từ Yến Thanh đặt đũa xuống, lúng túng nói: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tối hôm qua khi Ly Nhi bưng nước nóng đến y đã nằm trên giường ngủ rồi, Thẩm Quan Lan cũng không giải thích thêm mà chỉ nói là hai người họ cãi nhau, còn bảo nàng đến căn bếp nhỏ thu dọn, đừng để người khác nhìn thấy đống lộn xộn kia.
Từ Yến Thanh nghe xong liền thở phào: “Không có gì nữa rồi.”
Ly Nhi quan sát Từ Yến Thanh, trông thấy sắc mặt của y không hẳn là tốt lắm liền đem một cốc nước mật ong đến trước mặt, nói: “Sáng sớm nay Nhị thiếu gia tự pha cái này, cậu ấy nói thứ này giải rượu là tốt nhất, cậu uống trước một chút đi.”
Nhìn vào cốc nước mật ong vẫn còn đang ấm kia, Từ Yến Thanh lại nghĩ đến chuyện tối qua. Y thế mà lại mất khống chế, ở trước mặt Thẩm Quan Lan than khóc giãi bày này kia, thật sự không giống bản thân một chút nào.
Lại nhớ đến bộ dáng khóc lóc nước mắt nước mũi lem nhem của mình, Từ Yến Thanh liền cảm thấy mất hết cả mặt mũi, nghĩ thầm sau này tuyệt đối không được uống rượu nữa.
Nhưng mà…
Y bưng cốc nước mật ong kia lên uống một ngụm, không biết có phải vì những câu nói ấy của Thẩm Quan Lan hay không, trong lòng y quả thật không còn khó chịu như vậy nữa, ngay cả cốc nước này dù vị mật ong rất nhạt những vẫn cảm nhận được ngọt ngào.
Sau khi Thẩm Quan Lan ra khỏi phủ liền đến thẳng cửa hàng dược liệu của Thẩm gia, ngày thường Thẩm Tế Nhật đều sẽ ở đây nhưng hôm nay khi hắn qua đó lại không gặp được đại ca mình. Chưởng quỹ nói Đại thiếu gia mới vừa rời khỏi cửa hàng đến bệnh viện rồi.
Thẩm Quan Lan đến chậm một bước chỉ có thể nghĩ đến bệnh viện tìm người. Hắn lên xe kéo, vừa tới cuối đường đã thấy một bóng người quen thuộc.
Trong tay Thẩm Tế Nhật cầm một hộp đựng thức ăn tinh xảo, đứng trước cửa hàng bán bánh gạo vàng. Hắn bảo phu xe dừng lại, đứng ở ven đường quan sát đại ca mình. Thẩm Tế Nhật cất chỗ bánh đã mua kia vào trong hộp đựng thức ăn, rồi lại rẽ sang đường mua một bát chè bỏ vào bên trong.
Thẩm Quan Lan vốn cho rằng đại ca mình đang mua cho Thẩm Chính Hoành, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ông không thích ăn đồ ngọt cơ mà, sau đó hắn lại thấy anh tiếp tục đi hết nửa con phố rồi bước vào trong một tiệm may.
Hắn trốn đằng sau một cây đại thụ chếch bên kia đường, thấy Thẩm Tế Nhật nói vài câu gì đó cùng người thợ may, người kia liền mang ra cho anh một cái áo gió rộng dài. Thẩm Tế Nhật nhận lấy nhìn kỹ rồi mới hài lòng trả tiền, sau đó gấp gọn chiếc áo kia lại rồi đi ra khỏi tiệm.
Áo gió là kiểu của đàn ông, lúc nãy khi đại ca mình tung ra Thẩm Quan Lan đã liếc thấy, là loại vải nỉ màu xanh sẫm kiểu dáng thịnh hành nhất bây giờ. Nhưng cách ăn vận của Thẩm Tế Nhật không khác Từ Yến Thanh là mấy, nên anh sẽ không mặc kiểu này. Thẩm Quan Lan nghĩ một chốc bỗng nhiên lại giật mình.
Sao hắn lại quên mất vị kia của Thẩm Tế Nhật. Người kia cũng đang nằm trong bệnh viện Nghi Châu, mấy ngày trước thương thế còn không nhẹ, chắc bây giờ hẳn là vẫn còn đang nằm viện.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Quan Lan cũng trở nên nặng trĩu, nếu cùng nằm trong một bệnh viện không phải đại ca của hắn cũng đang mạo hiểm sao?
Thẩm Quan Lan vốn muốn lập tức đuổi tới, nhưng nghĩ một lát vẫn nhịn lại được, dù sao những thứ này đều chỉ là suy đoán. Hắn lặng lẽ đi theo Thẩm Tế Nhật, đợi sau khi đến bệnh viện rồi, anh cũng không đi lên tầng ba mà là lên thẳng tầng năm.
Thẩm Quan Lan liếc nhìn bảng hướng dẫn ở tầng trệt, tầng năm cũng là phòng bệnh cho bệnh nhân nội trú nhưng so với tầng dưới thì ít phòng hơn cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn đứng ở xa xa nhìn đại ca mình bước vào một căn phòng bệnh ở cuối cùng, sau khi tránh được tầm mắt của mấy cô y tá liền chạy đến cửa căn phòng kia, ngó vào bên trong thông qua cửa kính bên trên.
Bên trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, đại ca hắn đặt chiếc hộp kia trên tủ đầu giường, rồi lại lấy bánh gạo vàng cùng chè ra.
“Anh là ai đấy?!” Thẩm Quan Lan đang muốn nhìn kỹ thì lại nghe thấy một tiếng quát lớn. Hắn quay đầu lại, trông thấy một quân nhân trẻ tuổi đang cảnh giác nhìn mình.
Thẩm Quan Lan muốn giải thích nhưng ở phía sau, cửa lại được mở ra. Vừa quay đầu lại, quả nhiên là trông thấy vẻ giật mình của Thẩm Tế Nhật, đồng thời có một giọng đàn ông trầm thấp từ trong phòng truyền ra: “Vân Thâm, là ai đến đó?”
Ánh mắt của Thẩm Tế Nhật cực kỳ phức tạp, mà Thẩm Quan Lan khi nghe thấy danh tự này cũng ngây ngẩn cả người.
Vân Thâm là tên gọi trước kia của đại ca hắn. Sau này khi thành niên, bởi vì thầy bói nói cái tên này mang quá nhiều phong độ của người trí thức, không thích hợp cho việc làm ăn và quản lý gia đình nên mới đổi thành Tế Nhật.
Từ sau khi đổi tên, đã không còn ai gọi anh như vậy nữa. Nếu không phải bây giờ đột nhiên nghe thấy cái tên này, đến Thẩm Quan Lan cũng đều quên mất.
Thẩm Tế Nhật không biết hắn đang suy nghĩ gì, anh chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc cũng thở dài, quay người lại nói với người kia: “Là đệ đệ của tôi.”
Người ở trong phòng yên lặng vài giây, rồi bỗng nhiên có tiếng cười sảng khoái vang lên: “Là nhị đệ à? Không sao đâu, mời cậu ấy vào đi.”