Chương 75

“Thưa mợ, mợ thật sự muốn để Nhị thiếu gia cứ đứng mãi bên ngoài vậy sao? Đầu gối của cậu ấy không thể đứng lâu được đâu ạ.”
Lam Hương dè dặt hỏi. Mợ Cả đang chống tay vào thái dương nhắm mắt nghỉ ngơi, trên khuôn mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại buồn bực không thôi.


Vì vậy khi Lam Hương vừa mở miệng, bà ta liền đập tay xuống bàn: “Ta bảo nó phải đứng ở ngoài sao?! Là chính nó không chịu đi, ta còn có cách nào!”
“Vậy sao mợ lại không chịu gặp cậu ấy? Không phải mọi chuyện đều đã giải quyết được rồi sao?” Lam Hương nghi ngờ nói.


Ả ta nói xong mợ Cả càng tức giận hơn, mắng: “Bây giờ nó đến tìm ta còn có thể nói chuyện gì nữa đây? Không phải là vì muốn nói tốt cho Từ Yến Thanh tên tiện nhân kia sao, chính là muốn ta để cho bọn họ đi. Nếu ta không đồng ý, có phải nó còn muốn uy hϊế͙p͙ như đã từng làm với cha mình phải không?”


“…” Lam Hương do dự liếc nhìn đến cửa phòng đang đóng chặt, lại liếc đến mợ Cả, rồi vẫn quyết định nói ra: “Thưa mợ… Nô tỳ có mấy lời không biết có nên nói hay không.”
Mợ Cả liếc nhìn cô ta một một cái, đáp lại: “Có cái gì mà không thể nói được.”


Lam Hương đặt chén trà đã rót xong xuống bên cạnh mợ Cả, cẩn thận nói: “Mợ định giấu Nhị thiếu gia chuyện bỏ thuốc lão gia mãi sao ạ?”
Ả ta đã theo mợ Cả mười mấy năm, đương nhiên là biết bà ta đối với lão gia vốn bất mãn, nhưng chuyện này vẫn khiến cho Lam Hương rất khiếp sợ.


Làm sao mà có thể nghĩ tới được, mợ Cả vì bảo vệ Nhị thiếu gia mà dám thật sự ra tay đối với trượng phu của mình. Tuy thuốc kia không uy hϊế͙p͙ đến tính mạng, nhưng sẽ làm tổn thương đến đầu óc, cho dù lão gia có tỉnh lại chỉ sợ là đã không còn được nữa.


available on google playdownload on app store


Nghĩ đến túi thuốc kia, ả ta liền cảm thấy hết thảy đều như là định trước.


Thứ thuốc đó là hơn một năm trước, trước khi Từ Yến Thanh được gả vào phủ đã tìm người làm ra. Lúc đó mợ Cả lên án rất mạnh mẽ, chuyện lão gia không màng đến hết thảy mà làm ra hành vi hoang đường khiến cả nhà đều mất mặt theo, có đến mấy lần đã muốn bỏ thuốc vào trong đồ uống của ông ta, nghĩ rằng giải quyết một lần cho xong nhưng đến cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm được.


Ai mà ngờ được vận mệnh lại đùa giỡn người như vậy, túi thuốc đó vẫn bị lão gia uống vào, nhưng thế sự xoay vòng mợ Cả cũng phải bù đắp bằng Nhị thiếu gia mà mình yêu thương nhất.


Nghĩ tới đây, Lam Hương cũng có thể hiểu được tâm tình của bà ta. Nếu như là ả, chỉ sợ cũng sẽ rất hối hận.


“Không giấu nó thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này ngươi cũng không được nói với ai, chỉ có thể để nó mục rữa trong lòng mình.” Mợ Cả lớn tiếng cảnh cáo, Lam Hương cũng gật đầu: “Mợ yên tâm, miệng nô tỳ nhất định sẽ kín như bưng. Chỉ là mợ đã giúp Nhị thiếu gia như thế, bây giờ có ngăn cậu ấy lại cũng có ý nghĩa gì nữa đâu, tội gì để cho cậu ấy và chính mình phải chịu khổ? Những ngày qua mợ đã tiều tuỵ đi nhiều lắm.”


Mợ Cả buông tiếng thở dài, những lời Lam Hương nói sao bà ta lại không hiểu? Nhưng cứu Từ Yến Thanh là một chuyện, mà phải chấp nhận người này là vợ của con trai mình lại là một chuyện khác.


Thẩm Quan Lan là báu vật trong lòng bà ta, từ nhỏ đến lớn đều được bản thân nâng niu trong lòng bàn tay. Bây giờ muốn thành thân với nam nhân không nói, nhưng người muốn cưới còn là mợ Tư của cha mình, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Thẩm Quan Lan cả đời này sẽ bị cười nhạo.


Bà ta là người làm mẹ, không có cách nào ngăn cản chuyện này từ trước đã đủ hối hận rồi. Bây giờ làm sao có thể đồng ý, dung túng cho con trai không hiểu chuyện bước vào một lối rẽ càng đi càng xa đây?


Mợ Cả dùng khăn tay chấm một cái vào khóe mắt, liếc nhìn mặt trời lúc này đã lên cao nhất ở bên ngoài cửa sổ, nói: “Bảo cái đứa không hiểu chuyện kia quay về đi, nói với nó cho dù có đứng bao lâu ta cũng sẽ không gặp.”


“Vâng.” Lam Hương bất đắc dĩ cúi chào một cái, mới vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bên cạnh Nhị thiếu gia còn có một người khác đang đứng.
Người kia không biết đã đứng được bao lâu, vẫn luôn thầm thì gì đó bên cạnh Thẩm Quan Lan, thấy ả ta mở cửa ra, hai người họ đều cùng đi qua.


Lam Hương đành phải xoay người lại nói: “Thưa mợ, Đại thiếu gia cũng đến rồi.”
Mợ Cả nhíu mày, Thẩm Tế Nhật mới từ bệnh viện về, bà ta còn đang muốn hỏi rõ bệnh tình của Thẩm Chính Hoành, nên đành phải để cả hai người họ vào.


Gương mặt bà ta cau có, hoàn toàn không nhìn tới Thẩm Quan Lan, chỉ nói với Thẩm Tế Nhật: “Lão gia thế nào rồi?”


“Bác sĩ nói không ổn lắm, chỉ có thể dùng thuốc duy trì trước, mà lần này khả năng…” Anh không có nói hết lời, trong lòng mợ Cả cũng đã rõ kết quả, “Trước tiên đừng báo gì với bà nội của các con, bà lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích động đâu.”


Thẩm Tế Nhật đáp lại, thấy hai người không kia nói gì nữa, Thẩm Quan Lan liền lên tiếng: “Mẹ, ngày mai con sẽ đi gặp cha, ngày kia sẽ đi Bắc Bình.”


Hắn vừa mở miệng thì toàn nói ra những lời mợ Cả không thích nghe, bà ta liền vỗ xuống bàn khiến chén trà bên cạnh rơi xuống đất, nổi giận mắng: “Con không được đi đâu cả! Cút về phòng ở yên đấy cho ta!”


“Mẹ!” Thẩm Quan Lan vội la lên: “Không phải mẹ mới vừa tha thứ cho con sao? Sao bây giờ mẹ lại có thái độ như vậy?”


“Ta tha thứ cho con? Ta tha thứ cho con thì con có thể coi trời bằng vung rồi làm loạn lên à?! Con bây giờ chạy đi Bắc Bình thì tính là gì? Công khai mang theo tiện nhân Từ Yến Thanh kia chạy trốn sao?! Cha con còn chưa có ch.ết đâu đấy!” Mợ Cả đập bàn đứng dậy, tức đến đỏ mặt tía tai, lồng ngực phập phồng.


Thẩm Tế Nhật sợ mẹ mình tức giận ảnh hưởng đến thân thể, liền vội vàng đi đến khuyên can mong bà bớt giận, mợ Cả được Thẩm Tế Nhật cùng Lam Hương đỡ ngồi xuống, vẫn cứ quắc mắt lên nhìn chằm chằm vào Thẩm Quan Lan.


Hắn tự biết đuối lý, cũng không muốn làm loạn lên để sự việc không cứu vãn được nữa, đành phải bình tĩnh lại nói lý lẽ với mẹ mình: “Con biết mẹ thương con, cũng biết mẹ cảm thấy Yến Thanh không xứng với con. Nhưng bản thân con ngoại trừ sinh ra may mắn hơn anh ấy, thì còn có cái gì cao quý hơn để mà khoe khoang đây?”


“Con có gia thế tốt, mới có cơ hội được ra nước ngoài du học. Nhưng anh ấy là cô nhi, từ nhỏ đã phải tự lo kế sinh nhai, còn bị bán vào gánh hát học diễn kịch, sau này còn bị ép gả cho cha, cuộc đời của anh ấy được lựa chọn sao? Mẹ cảm thấy anh ấy dơ bẩn, nhưng nội tâm anh ấy còn trong sạch hơn bất cứ ai.


Anh ấy sợ con là nhất thời kích động nên mới cố chấp mê muội như vậy, mới cự tuyệt con rất lâu. Dù cho con nhiều lần thể hiện bản thân thật sự yêu thương anh ấy, nhưng Yến Thanh không dễ dàng gì mà chấp nhận được. Những điều người đó lo nghĩ so với con lại càng nhiều hơn, anh ấy mãi mãi đều nghĩ đến trong đoạn tình cảm này con được cái gì và mất đi cái gì, chứ không phải bản thân nhận được điều gì và thay đổi ra sao.”


Thẩm Quan Lan nói mãi liền kích động, cũng không màng đến vết thương mới vừa băng bó, liền chống tay vào mặt bàn quỳ gối xuống nền đất lạnh lẽo.


Mợ Cả vừa thấy hắn quỳ xuống, trái tim liền như thắt lại, còn chưa kịp bảo người mau đứng lên đã nghe thấy Thẩm Quan Lan tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ cho con ra ngoài học hành, để con tiếp thu giáo dục phương Tây, vậy con sẽ nói qua một chút bầu không khí và tư tưởng của bọn họ.


Ở nước ngoài người người là bình đẳng, không có ai cao quý hơn ai. Yến Thanh mặc dù là đào hát, nhưng thứ anh ấy học chính là quốc tuý, là tinh hoa mấy nghìn năm truyền thừa của quốc gia. Trong mắt người nước ngoài, người như anh ấy chính là nghệ thuật gia, là người đáng để chúng ta tôn kính.


Mẹ không thể cứ giữ khư khư lấy những tư tưởng phong kiến cũ kỹ đó, để đối xử với anh ấy như vậy được, đừng cho rằng Yến Thanh xuất thân không tốt, là một đào hát thì cảm thấy mất mặt.


Mẹ hãy nghiêm túc ngẫm lại mà xem, mỗi lời nói mỗi hành động của người đó, chẳng lẽ không đủ cung kính không đủ khéo léo sao? Lúc đứng cùng với con, anh ấy thật sự kém xa sao?”


Thẩm Quan Lan nghẹn ngào, trong mắt cũng nóng lên. Nhưng hắn không muốn dùng cách thức bức bách để khiến mợ Cả tiếp nhận, vì vậy nước mắt chỉ mới kịp đảo quanh trong hốc mắt, lập tức đã bị hắn nuốt trở vào.


Ánh mắt mợ Cả nhìn hắn cũng trở nên phức tạp, không còn hung dữ như lúc mới bắt đầu nữa, mà là có chút luống cuống muốn nói lại thôi.


Thẩm Quan Lan điều chỉnh lại tâm tình kích động, cuối cùng nói: “Mẹ, con lớn rồi, mong mẹ hãy tôn trọng sự lựa chọn của con. Không quản đến những việc con hiện tại đang làm, trong mắt mẹ là đúng hay sai, nhưng mẹ cũng phải để con tự bước đi trên con đường tương lai của mình, chứ không phải lúc nào cũng thay con quyết định như vậy. Những thứ mẹ cho con đương nhiên đều tốt cả, nhưng lại không phải là điều con cần. Con chỉ cần Yến Thanh, muốn dẫn anh ấy đến Bắc Bình sinh sống, đi thực hiện lý tưởng cứu người của một bác sĩ. Mẹ, mẹ đồng ý với con có được không?”


Dứt lời, Thẩm Quan Lan liền dùng đôi bàn tay còn quấn đầy băng gạc chống xuống đất, dập đầu với mẹ mình.
Mợ Cả ngơ ngác nhìn hắn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở trong lòng, nghẹn đến mức mồm miệng đắng chát, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.


Bà ta nắm chặt lấy khăn tay, trong thoáng chốc Thẩm Quan Lan cúi xuống dập đầu đó, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phải bảo Thẩm Tế Nhật đến đỡ hắn đứng dậy.


Lần này quỳ xuống như vậy, đầu gối của Thẩm Quan Lan lại rỉ máu, mợ Cả vừa tức vừa xót, liền bảo Lam Hương đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Quan Lan nghe thấy bà ta nói như vậy, liền nắm lấy tay mợ Cả, căng thẳng nói: “Mẹ, vậy mẹ…”


Mợ Cả không muốn nhanh như thế đã để hắn được thoả nguyện, nên vẫn cứ nghiêm mặt lại, bảo Thẩm Quan Lan cứ về phòng nghỉ trước đã, những thứ khác sau này hãy nói.


Thẩm Quan Lan vẫn là có hơi không yên lòng, Thẩm Tế Nhật đỡ hắn dậy, cho hắn một ánh mắt yên tâm: “Đệ về phòng trước đi, để huynh tâm sự với mẹ.”
Thẩm Quan Lan thở phào, vỗ vỗ vào tay đại ca hắn, lúc này mới khập khễnh đi ra ngoài.


Nhìn bóng lưng rời đi của con trai mình, mà cổ họng mợ Cả cũng cảm thấy đau xót, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mà rơi xuống.


Thẩm Tế Nhật bê một cái ghế qua ngồi cạnh mẹ mình, rút khăn tay trong tay bà ta ra rồi chấm nước mắt cho bà, nói: “Mẹ, Quan Lan đã không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện trước đây nữa rồi. Nếu mẹ còn không chịu buông tay, đệ ấy sẽ không học được cách phải sống có trách nhiệm, mẹ chắc có lẽ cũng không hy vọng nuôi thành một đứa con trai vô dụng đâu.”


Mợ Cả nói không ra lời, nhưng bà ta biết, mình thật sự không ngăn cản được.
Những lời nói vừa nãy của Thẩm Quan Lan kia, bà ta không có cách nào phản bác được. Mợ Cả chưa từng nghĩ đến, đứa con trai chỉ biết ăn uống vui đùa đó lại nói ra được những lời hiểu chuyện đến vậy.


Bà ta vẫn cho rằng Thẩm Quan Lan chẳng qua bị ma ám mới thích Từ Yến Thanh, cho là về lâu về dài hắn sớm muộn cũng sẽ chán ngấy rồi từ bỏ. Nhưng hắn lại dùng hành động thực tế chứng minh để cho bà ta hiểu, thậm chí còn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để giải thích cho Từ Yến Thanh, nói đến những điều mà bà ta chưa từng nghĩ qua, để bà ta hiểu được những đau khổ cùng gian nan trong đó.


Mợ Cả ghét Từ Yến Thanh, đúng là vì ý nghĩ xằng bậy đến cực điểm kia của Thẩm Chính Hoành. Bà ta không có cách nào trút những oán giận này lên người ông ta, chỉ có thể thông qua việc hành hạ người kia mới có thể duy trì tôn nghiêm của bản thân.


Nhưng thời điểm mỗi khi tỉnh táo lại bà ta cũng hiểu rõ, làm như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi vì với Thẩm Chính Hoành mà nói, Từ Yến Thanh cũng chỉ có mấy phần giống, chứ cũng không chân chính trở thành thế thân của Hà Vân Sương để chống đối lại bà ta.


Huống hồ Từ Yến Thanh bất kể là bị hành hạ như thế nào, đều chưa từng thật sự chân chính ngỗ nghịch với bà ta, cũng chưa từng bất kính. Nghĩ tới đây, mợ Cả liền ngước mắt lên nhìn đứa con trai cả trước mặt mình.


Thẩm Tế Nhật đã thức cả đêm qua, sắc mặt lúc này cũng không quá tốt, nhưng trong thần sắc vẫn ôn nhu như xưa. Mợ Cả đau lòng vuốt ve khuôn mặt anh: “Mẹ không muốn để cho Quan Lan đi, cũng là bởi vì cái nhà này chỉ có một mình con gánh vác. Nếu như nó đi rồi, sẽ không còn ai có thể giúp con san sẻ công việc được cả.”


Thẩm Tế Nhật cười cười, nắm chặt bàn tay của mợ Cả: “Đệ ấy từ nhỏ đến lớn đều chưa từng giúp đỡ chia sẻ với con qua việc gì, chẳng phải con lúc đó cũng vẫn ổn đó sao.”


Mợ Cả không thể làm gì khác hơn ngoài lắc đầu: “Đệ đệ của con đúng là bị ma ám, nên mới nhất định phải cùng cái tên Từ Yến Thanh kia chọc tức mẹ như vậy.”


“Mẹ, Quan Lan sao có thể cố ý chọc giận mẹ được? Vừa nãy đệ ấy nói những lời kia con cũng đã nghe cả, nói thật, chính con rất giật mình. Con cũng không biết, từ lúc nào mà đệ ấy lại hiểu chuyện như vậy, thế nhưng con nghĩ rằng, nếu như đệ ấy không phải thật sự thích Từ Yến Thanh, nhất định sẽ không thể vì người đó suy nghĩ nhiều đến thế, cũng không thể không màng đến hết thảy mà đi giành lấy tự do như thế kia.”


Thẩm Tế Nhật chậm rãi nói, mợ Cả liếc mắt nhìn anh một cái, rồi hỏi: “Con bây giờ không gọi mẹ Tư nữa hả?”


Thẩm Tế Nhật thản nhiên đáp lại: “Y vốn cũng không phải thật lòng muốn gả cho cha, mà cha cưới Từ Yến Thanh cũng chỉ là vì muốn kéo dài một tưởng niệm. Đã như vậy, chúng ta cần gì phải nhốt y lại, để người cả nhà này đều không vui đây?”


Mợ Cả nhìn vào người con trai cả từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu lý lẽ, sau một hồi lâu mới thở dài nói: “Theo lời con nói, mẹ thật sự không thể không thả người được rồi.”


Thẩm Tế Nhật mỉm cười, đáp: “Mẹ, đừng buồn nữa. Quan Lan sẽ nhớ kỹ lòng tốt của mẹ, đệ ấy sẽ rất cảm kích.”
Mợ Cả lạnh lùng hừ một tiếng, khẩu thị tâm phi, nói: “Mẹ mới không cần sự cảm kích của nó, ra ngoài đừng tiếp tục gây rắc rối gì là mẹ đã A Di Đà Phật lắm rồi!”






Truyện liên quan