Chương 33: Tán gái
Hơn phân nửa đoạn đường, Tống Phong đều chìm trong trạng thái hoảng loạn, làm cho người ta hận không thể kêu Trịnh Kì Dũng tới đập hắn một trận, như vậy mới giúp hắn giải tỏa, trở về trạng thái bình thường.
Trong đội ngũ tán gái, ngoại trừ 12 người còn có Tiêu Minh Hiên và hai gã huấn luyện viên, ba chiếc việt dã phóng ra quốc lộ, chạy chầm chậm trên đường lớn nhộn nhịp. Lúc đó đã qua chạng vạng, nắng chiều phía chân trời vẫn chưa tan hết, mọi người tìm khách sạn ăn một bữa no nê, uống chút rượu, thả lỏng nói chuyện phiếm, sau đó chậm rãi xuất phát về phía nightclub.
Màn đêm buông xuống, cả thành phố nhuộm màu đỏ hồng của đèn neon, đúng là thời điểm tốt để ăn chơi trác táng. Tống Phong dùng một tay khoác vai Vệ Tiểu Nghiễn, tay còn lại thì cắm ở túi tiền, chậm rì rì bước vào nightclub, trong cặp mắt tràn đầy ý phong lưu: “Ăn cơm no nghĩ chuyện xấu, những lời này hoàn toàn chính xác.”
“Đúng đúng,” Vệ Tiểu Nghiễn kề vai sát cánh với Tống Phong, hưng phấn đi về phía trước, “Cuộc sống ngắn ngủi, chúng ta phải tranh thủ tận hưởng lạc thú trước mắt.”
“Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.” Tống Phong mỉm cười khen ngợi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, những người phía sau im thin thít. Tống Phong vẫn mặc bộ quần áo kia, chỉ đổi giày quân đội thành giày thông thường, bên hông thắt dây nịt đơn giản, làm nổi bật vóc dáng cao ngất, trông cực kì nổi trội trong đám người. Vệ Tiểu Nghiễn thuộc hàng sáng sủa, diện mạo khá tốt, hai người đứng chung một chỗ hấp dẫn không ít ánh mắt.
Tiêu Minh Hiên đi sau lưng Tống Phong, tuy đang mặc quần áo bình thường nhưng không thể che hết khí thế trên người. Nightclub này là một trong những chỗ ăn chơi tốt nhất thành phố, nhân viên phục vụ rất có mắt nhìn người, trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Minh Hiên, lễ phép hỏi: “Xin hỏi đi mấy người?”
Tiêu Minh Hiên không trả lời, liếc mắt một cái, quả nhiên trông thấy quản lí đại sảnh đi về phía này, trên mặt toàn là ý cười: “Là ngài Tiêu phải không?”
Tiêu Minh Hiên gật đầu.
Biết đây là khách đã gọi trước, hơn nữa thân phận không tầm thường, nhân viên phục vụ lập tức hiểu chuyện rời đi. Quản lí đại sảnh lễ phép chìa tay ra: “Mời sang bên này.”
Tống Phong đi đến bên cạnh Tiêu Minh Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh gọi điện thoại trước rồi à?” Tuy nơi này không phải là Tứ cửu thành, nhưng dù sao cũng có con ông cháu cha đến chơi, đặt chỗ trước có thể giảm bớt không ít phiền toái, ít ra muốn cái gì có cái đó.
“Phải.”
Tống Phong không hỏi thêm nữa, quay đầu nhìn phía sau, thấy hai vị huấn luyện viên không vào theo, kinh ngạc hỏi: “Hai người bọn họ không vào sao?”
“Bọn họ muốn đi mua đồ,” Tiêu Minh Hiên giải thích đơn giản, “Bây giờ mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, trung đoàn dặn không được đầu độc toàn đội.”
Tống Phong nhún vai: “Được rồi.”
Mọi người theo quản lí lên lầu ba, đi vào một gian phòng, gọi mấy chai rượu. Với thân phận là người giám sát, Tống Phong và Tiêu Minh Hiên vào ngồi tuốt trong góc sô pha, Tống Phong híp mắt nói: “Kêu vài em tới đây.”
Quản lí đại sảnh đã được dặn dò từ trước, vì thế lễ phép nói: “Xin ngài chờ một chút.”
Bạch Húc Nghiêu nhìn quản lí đi ra ngoài, ấp a ấp úng một lúc mới yên lặng bước lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh, chơi gái thật hả?”
“Ừ.”
“Vậy… Vậy…” Bạch Húc Nghiêu là con nhà gia giáo được dạy dỗ đàng hoàng, chưa từng tiếp xúc với chuyện “chơi gái” bao giờ.
Tống Phong liếc cậu ta một cái: “Sợ cái gì, uống rượu thôi, đâu có ép em chơi gái, thật không có tiền đồ, sau này lo mà học hỏi sư huynh của em đi.”
Bạch Húc Nghiêu quay đầu lại, Vệ Tiểu Nghiễn bưng ly rượu, hai mắt sáng rực nhìn ra cửa.
Bạch Húc Nghiêu: “…”
Quản lí đại sảnh nhanh chóng quay trở lại, theo sau là mười mấy cô gái xinh đẹp đủ loại phong cách khác nhau, ai cũng mặc đồ hở trên hở dưới, tất cả đều thuộc độ tuổi tốt nhất. Quản lí nói một tiếng, các cô gái lập tức cười duyên ngồi xuống rót rượu cắt trái cây, thân thiết nói chuyện với khách hàng. Các cô đã được dặn dò trước, không được chạm vào vị tiên sinh diện mạo tuấn lãng khí thế bất phàm và vị tiên sinh thanh tú ngồi bên cạnh hắn, những người khác muốn làm gì cũng được.
Tống Phong nhìn từ đầu tới đuôi, nháy mắt mấy cái, cẩn thận đếm lại một lần, thế nhưng vẫn chỉ có 11 em, hắn nhất thời nổi giận, đứng dậy chuẩn bị kêu thêm hai người, ai ngờ bả vai đột nhiên bị người ghì lại, hắn quay đầu nhìn Tiêu Minh Hiên: “Làm gì vậy?”
Tiêu Minh Hiên bình tĩnh nói: “Không có phần của cậu.”
Tống Phong im lặng tiêu hóa thông tin: “Tại sao?!”
“Cậu phải giám sát.”
“Có gái bên cạnh tôi cũng giám sát được mà.”
“Không,” Tiêu Minh Hiên chân thành nói, “Tôi cảm thấy nó sẽ phân tán lực chú ý của cậu.”
“Không có đâu, tôi đảm bảo.”
“Nhị thiếu, ai chẳng biết lịch sử phong lưu của cậu, tôi không tin.”
“…” Tống Phong im lặng nhìn bên kia, nước mắt lưng tròng, “Tôi muốn gái.”
Tiêu Minh Hiên an ủi: “Để cậu không cảm thấy bất công, tôi cũng không có gái.”
“Vậy Tiểu Nghiễn thì sao?” Tống Phong nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Nghiễn cũng quen với trường hợp này, tại sao cậu ấy cũng có?”
Tiêu Minh Hiên bình tĩnh trả lời: “Dù gì cũng cần có người đi đầu làm gương, đừng nghĩ nhiều nữa, có cậu ta làm gương là đủ rồi, cậu phải phụ trách giám sát.”
“…”
Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong: “Đừng nhìn tôi như vậy, làm việc đi.”
Tống Phong đành phải nhận mệnh ngồi yên quan sát, sắc mặt của hầu hết mọi người đều đã chuyển thành màu gan heo, ai cũng ngồi thẳng lưng, cứng đờ như bức tượng, ngơ ngác nhìn màn hình, chỉ có Vệ Tiểu Nghiễn và vài người giữ được bình tĩnh. Trong số đó Vệ Tiểu Nghiễn là bạo nhất, chưa gì đã ôm eo người đẹp nói chuyện rôm rả, chọc cô nàng cười không ngừng, sau đó còn được cô nàng hôn một cái.
“…” Tống Phong rưng rưng nước mắt, “Tiêu Minh Hiên, tôi hận anh.”
“Hận đi,” Tiêu Minh Hiên khoác tay lên chỗ tựa lưng của sô pha, người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng hắn đang ôm Tống Phong, “Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi.”
Tống Phong hít vào một hơi, cẩn thận đánh giá, những người kia không biết mục đích thật sự của việc này, bọn họ cứ nhìn về phía huấn luyện viên theo bản năng. Tống Phong cầm ly rượu trên bàn lên: “Anh biết không, khi nào có thời gian các anh nên tháo mấy cái quân hàm kia xuống, ví dụ như quân hàm trung tá của anh, những người này đều phải gọi anh là thủ trưởng, không dám hành động lỗ mãng, tại sao? Bởi vì bất kính với cấp trên sẽ bị phạt nhốt hoặc thậm chí giáng cấp, lính đánh thuê cũng có chỉ huy hành động, nhưng chúng tôi có thể chơi với nhau tới cùng.”
“Tôi hiểu rồi, mai mốt giải quyết sau.”
Tống Phong ừ một tiếng, tiếp tục quan sát, mặc dù trông mười một người kia đều vô cùng lo lắng, thậm chí tay cầm ly rượu cũng run cầm cập, nhưng ít nhất bọn họ cũng biết nói vài câu với người đẹp, chưa tệ đến mức không nói được chữ nào. Tống Phong cười tủm tỉm nâng ly uống cạn, sau đó chỉ vào cô nàng gần nhất: “Em, rót cho anh ly rượu.”
Cô nàng kia theo bản năng nhìn Tiêu Minh Hiên —— Vừa nhìn là biết người này là chủ sự, thấy Tiêu Minh Hiên gật gật đầu, cô nàng cười rạng rỡ bước qua rót rượu. Tống Phong lục ví của Tiêu Minh Hiên, móc ra một xấp tiền đặt lên bàn: “Mặc nhiều quá.”
“Cái này dễ thôi,” Sau khi cất tiền, cô nàng nhanh chóng cởi quần áo bên ngoài, chỉ mặc đồ lót khêu gợi, mỉm cười hỏi, “Anh nhìn nè.”
“Phụt ——” Cảnh tượng này làm cho vài người trong nhóm nhịn không được phun ra một ngụm rượu, hai mắt trợn trắng.
Tống Phong khen: “Không tệ, đi gọi quản lí tới đây.”
“Vâng ạ.”
Tống Phong nhìn cô nàng đi ra ngoài, híp mắt đánh giá: “Chậc chậc, eo 1.9 xích (63cm), ngực cup B, có điều chân hơi ngắn, tôi thích chân dài hơn.”
“…” Mọi người đồng loạt quay sang nhìn, người này tán gái ra kinh nghiệm đúng không? Liếc mắt một cái mà biết nhiều như vậy.
Vệ Tiểu Nghiễn đã sớm quen với việc này, cậu âm thầm liếc mắt nhìn thái độ bình tĩnh của Tiêu Minh Hiên, sau đó đếm số con gái lần nữa, tự hỏi liệu đời này lão đại nhà mình còn sờ con gái được sao?
Hai phút sau quản lí chạy đến, Tống Phong nhỏ giọng nói vài câu với quản lí, quản lí vuốt cằm, kêu các cô gái ra ngoài, một lát sau lại đưa các cô vào, lần này tất cả đều mặc nội y, trực tiếp dán lên người khách hàng. Có vài người chịu không nổi đứng bật dậy, vẻ mặt càng lúc càng đỏ, đến cả cổ cũng đỏ.
Tống Phong hất cằm: “Ngồi xuống mau.”
Những người kia nhìn về phía Tiêu Minh Hiên, nghe bọn họ gọi “thủ trưởng”, Tiêu Minh Hiên mở miệng phân phó: “Ngồi đi.”
Những người kia đắn đo một lát, chậm rãi ngồi xuống. Tống Phong đảo mắt nhìn một vòng, lần này Vệ Tiểu Nghiễn vẫn là người bình tĩnh nhất, những người khác đều ngẩn ngơ, người thì nhịn không được nhìn ngực người ta, người thì cúi đầu uống rượu, người thì đứng ngồi không yên, người thì ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình.
Đoàn Thanh sinh ra ở thành phố, là con của một gia đình khá giả, nhưng quá lắm chỉ cùng bạn bè ra ngoài ăn bữa cơm uống chút rượu, chưa đạt tới trình độ này, bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên. Bạch Húc Nghiêu cũng không khá hơn là bao, tuy nhiên không được bình tĩnh như Đoàn Thanh, mặt mũi cậu đỏ rần, cậu hoảng sợ kéo tay của các cô gái trên vai xuống: “Chị, chị à… Đừng… Đừng như vậy mà…”
Tống Phong vừa nhìn thấy liền ngả lên người Tiêu Minh Hiên cười như điên: “Ha ha ha, học trò của tôi thật đáng yêu, tôi dám cá cậu ấy vẫn còn là xử nam, anh tin không?”
Tiêu Minh Hiên vỗ vai hắn: “Đàng hoàng nào.”
Tống Phong cười một hồi rồi mới chịu nghiêm túc trở lại, đưa tay mở bộ bài trên bàn ra, mỉm cười rút một lá, ném thẳng vào ngực Bạch Húc Nghiêu. Bạch Húc Nghiêu giật mình, kinh ngạc cầm lá bài lên, quay sang nhìn Tống Phong, lập tức nhìn thấy vẻ mặt ghen tị hâm mộ của đối phương, hai mắt cậu lập tức sáng lên: “Anh, em bảo chị ấy qua với anh nhé?”
Tống Phong cảm động nói: “Ngoan, không uổng công anh thương em, nhưng mà không cần đâu, cứ để ở chỗ em đi, tuy rằng anh cũng rất muốn.”
Mặc kệ vẻ khổ sở của Bạch Húc Nghiêu, Tống Phong quay đầu nhìn những người còn lại, tiếp tục ném bài vào người bọn họ. Đến khi ném Vệ Tiểu Nghiễn, Vệ Tiểu Nghiễn mỉm cười giơ tay chụp lấy, sau đó vui vẻ nói chuyện như chưa có gì xảy ra.
Tống Phong tán thưởng cười cười, ném tất cả mọi người một lần, sau đó đưa một xấp tiền cho các cô gái để bọn họ đi ra ngoài, cuối cùng đứng dậy hắng giọng, “Vừa rồi có sáu người phát hiện lá bài bay đến, những người còn lại đều chờ đến khi lá bài rơi xuống mới chú ý, nếu thứ mà tôi ném không phải bài mà là dao, các cậu đã ch.ết rồi. Trong sáu người kia, có bốn người chờ đến khi bài bay được một nửa mới chú ý, các cậu đừng quên dao nặng hơn bài, tốc độ cũng nhanh hơn, nếu các cậu không kịp phản ứng thì chỉ có nước ch.ết mà thôi.”
Mọi người lập tức tỉnh lại từ trong ảo tưởng màu hồng, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Tống Phong.
Tống Phong ngừng một lát: “Có lẽ sẽ có người cho rằng có thể tránh được điểm yếu hại, được, còn một khả năng khác nữa,” Hắn chậm rãi nói, “Nếu trên tay tôi không phải là dao cũng không phải là bài, mà là một khẩu súng thì sao?”
Mọi người rùng mình, cả đám lặng ngắt như tờ.
“Đừng nghi ngờ mục đích lần này,” Tống Phong đút hai tay vào túi tiền, “Lần này thật sự cho các cậu tán gái, để các cậu làm quen với trường hợp này, nhưng tán gái là tán gái, không thể tán luôn cả mạng, biết chưa?”
“Rõ!”
Tống Phong lùi về sau nửa bước: “Đây không phải là quân doanh, đừng kêu to, bên ngoài còn có khách.”
Tống Phong lại kêu nhóm người đẹp tiến vào, còn mình thì ngồi xuống xào bài, lần này tất cả mọi người chỉ lo nhìn hắn, ngay cả người đẹp nói gì cũng không biết. Tống Phong thở dài, bảo các cô đi ra ngoài, chỉ chừa lại một cô bên cạnh Vệ Tiểu Nghiễn, cứ thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía hai người kia.
Cô gái bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Anh Nghiễn, tại sao mọi người đều nhìn chúng ta?”
Vệ Tiểu Nghiễn cười an ủi: “Đừng sợ, nếu bọn họ dám ăn hϊế͙p͙ em, anh sẽ giúp em báo thù.” Nói xong, Vệ Tiểu Nghiễn bất chợt nghiêng người, một lá bài sượt qua vai cậu, đập vào ghế sô pha.
Mọi người: “…!!!”
Tống Phong mỉm cười mời cô nàng cuối cùng đi ra ngoài, sau đó đứng lên nói: “Mọi người thấy rồi đấy, cái tôi muốn là hiệu quả như vậy, sau này bất luận ở trong trường hợp nào, nói chuyện với ai, các cậu đều phải chú ý đến tình huống xung quanh, bởi vì không ai có thể đảm bảo có người nào muốn lấy mạng các cậu hay không.”
Tất cả mọi người đều biết Vệ Tiểu Nghiễn và Tống Phong là cùng một phe, giờ phút này không thể tin nhìn bọn họ, không ngờ tính cảnh giác của hai người này lại cao đến trình độ đó, mọi người bắt đầu quay về vấn đề cũ, rốt cuộc hai người này làm nghề gì?!
Tiêu Minh Hiên nhìn về phía Tống Phong: “Hôm nay đến đây thôi phải không?”
Tống Phong ngẫm nghĩ, cười tủm tỉm: “Chơi thêm trò nữa đi,” Hắn nhìn xung quanh một vòng, “Sau này bất luận nhìn thấy cái gì, các cậu phải cố gắng giữ bình tĩnh.” Dứt lời, Tống Phong xoay người đi ra ngoài, một lát sau, một cậu bé xinh xắn bước vào.
Tống Phong ném một xấp tiền cho cậu ta, cúi đầu dặn dò vài câu, cậu bé mỉm cười đi đến bên cạnh Vệ Tiểu Nghiễn, giạng chân ngồi trên người Vệ Tiểu Nghiễn, bắt đầu hôn Vệ Tiểu Nghiễn, hôn từ hai má đến khóe miệng, sau đó hôn xuống cổ.
Tất cả mọi người cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt vài người bắt đầu trở nên méo xẹo, biết đồng tính là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, hình ảnh này quá kích thích.
Vệ Tiểu Nghiễn nhếch miệng cười, híp hai mắt lại, dưới ánh đèn tối trông càng thêm mị hoặc. Vệ Tiểu Nghiễn dùng một tay sờ soạng sau lưng cậu bé kia, tay còn lại thì cởi quần áo phía trước, khẽ nhéo đầu ɖú phấn nộn của cậu ta.
“A…” Cậu bé kia rên rỉ ra tiếng.
Mọi người: “…”
Tống Phong tạm dừng đúng lúc, cậu bé kia chẳng ngại ánh mắt của những người xung quanh, mỉm cười đi ra ngoài. Tống Phong nói: “Đây đã là chuyện bình thường nhất rồi, nếu sau này gặp trường hợp nặng đô hơn, các cậu phải cố gắng giữ bình tĩnh.”
Mọi người: “…”
Rốt cuộc hai người này đang làm gì, đang làm gì, đang làm gì ——?!
Thấy mọi thứ đã đâu vào đó, Tiêu Minh Hiên đứng dậy mang cả bọn đi về, hai vị huấn luyện viên đang chờ ở bên ngoài, đoàn người nhanh chóng lên xe xuất phát, chạy về quân doanh trong đêm tối. Tiêu Minh Hiên cho bọn họ xếp thành hàng, đứng phía trước đội ngũ, nói: “Huấn luyện không có gì thay đổi, từ mai trở đi bắt đầu học cách phòng bệnh, chữa bệnh và cách phân biệt động thực vật hoang dã ăn được, chuyện đêm nay sẽ không phải là lần cuối cùng, lát về nhớ thả lỏng một chút, lần sau đừng mất mặt như vậy nữa, rõ chưa?”
“Rõ!”
Tiêu Minh Hiên vẫy tay cho bọn họ giải tán, Vệ Tiểu Nghiễn vốn định về chung với Tống Phong, chưa gì đã thấy Tống Phong chạy tới chỗ Tiêu Minh Hiên, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Lão đại, anh đi đâu thế?”
“Hả?” Tống Phong quay đầu lại, “À, anh ngủ bên đó.”
Vệ Tiểu Nghiễn: “…”
Mọi người dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn, cú sốc vừa rồi vẫn chưa phai, vì thế tạm thời bọn họ không tin vào quan hệ nam nam thuần khiết.
Tống Phong: “…”
Tiêu Minh Hiên liếc mắt một cái: “Không buồn ngủ à?”
Mọi người lập tức quay đầu bước đi, Vệ Tiểu Nghiễn nhìn người nào đó: “Lão đại, anh ngủ… Ở bên đó?”
“Ừ, có gì không?”
Anh muốn tự dâng tới cửa hả! Vệ Tiểu Nghiễn nhìn Tống Phong, quả thật không biết nên nói gì. Sợ Vệ Tiểu Nghiễn bị huấn luyện viên phạt, Đoàn Thanh vội vàng kéo cậu đi, Vệ Tiểu Nghiễn bị hắn kéo về phía trước: “Anh biết không, vào ngày nghỉ, lão đại chỉ phụ trách giải quyết hai chuyện.”
“Ồ? Hai chuyện gì?”
“Một là người đẹp cô đơn không có người ở cùng, hai là bản thân anh ấy cô đơn không có người ở cùng.”
Đoàn Thanh: “…”
“Bình thường anh ấy đều chơi suốt đêm với người đẹp, hôm sau vẫy tay tạm biệt, hoàn toàn không để ý đến vấn đề tình cảm,” Vệ Tiểu Nghiễn nhàn nhạt nói, “Hơn nữa gia đình anh ấy khá đặc biệt, người nào cũng nuông chiều anh ấy, vừa qua thời thiếu niên non nớt là anh ấy lao vào chơi ngay, cho dù có người gây rối muốn đánh anh ấy, hay dùng tình cảm cản trở anh ấy, nửa đường đều bị anh hai của anh ấy áp xuống, đến khi anh ấy bắt đầu đi làm thì càng không chú ý đến việc này.”
Đoàn Thanh không hiểu gì hết: “Cậu muốn nói gì?”
Vệ Tiểu Nghiễn nghiêng đầu: “Kinh nghiệm trong chuyện tình cảm của anh ấy là số 0.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Vệ Tiểu Nghiễn nghiêng đầu như thế, hơi thở phả hết lên mặt Đoàn Thanh. Đoàn Thanh đột nhiên nhớ tới hình ảnh nóng bỏng vừa rồi, trong lòng nhảy dựng, không được tự nhiên nhích về phía sau: “Ừ, là số 0, rồi sao nữa?”
“Không biết, tôi cũng không rõ mình nên làm gì bây giờ.” Vệ Tiểu Nghiễn nhìn hai người kia đi xa, đầu óc của lão đại không tệ, nhưng cậu không dám đảm bảo.
Đoàn Thanh nhíu mày: “Không biết làm cái gì mới được?”
Vệ Tiểu Nghiễn hoàn hồn lại: “Tôi có nói gì hả?”
Đoàn Thanh: “…”
Vệ Tiểu Nghiễn xoay người lại, yên lặng đi về phòng: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi ngủ sớm đi cưng.”
Đoàn Thanh: “…”
____________