Chương 14: Vị hôn thê của Bổn vương
"Đáng tiếc cái gì?" Nguyệt Trì Lạc có phần cố chấp tiếp tục quay trở lại đề tài vừa rồi.
Đông Phương Tuyết nhíu mày, giữa hai con ngươi màu tro lạnh thoáng qua một tia sắc khí kì quái, nhưng ý cười nơi khóe miệng vẫn dịu dàng trước sau như một.
Hắn đi tới, ngón tay nổi rõ khớp xương nhẹ nâng lên chiếc cằm của nàng, dùng giọng nói nhẹ nhàng nỉ non mê hoặc mà nói với nàng: "Từ giờ trở đi, ngươi đã là vị hôn thê trên danh nghĩa của Bổn vương. Lạc nhi, nàng nói có phải đáng tiếc hay không?"
Ánh mặt trời chiếu rọi lên tuấn nhan như ngọc của hắn, lông mi dài như cánh bướm bay lượn ở trên mặt tạo ra một vầng bóng râm óng ánh, nốt Chu Sa đỏ thẫm như máu ở giữa trán như hoa anh túc vô cùng xinh đẹp, khóe miệng hắn luôn ẩn hiện ý cười dịu dàng nhàn nhạt.
Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt chớp cũng không hề chớp một cái, chỉ bình thản ngưng mắt nhìn sang, thậm chí còn lơ đãng hô một tiếng với hắn.
Đông Phương Tuyết ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi ra một hơi, nàng mới phục hồi tinh thần lại, chớp mắt một cái, hình như khó có thể tiêu hóa cái loại tin tức này, nháy máy thêm vài cái nữa cuối cùng nhìn hắn cau mày, thản nhiên lên tiếng: "Ồ. . . . . ."
Sau đó, không có đoạn kế tiếp.
Đơn giản ‘Ồ’ một tiếng như vậy, sau đó cũng không có thêm lời gì.
"Ngươi đã là vị hôn thê của Bổn vương thì không có tư cách yêu thích người khác, Huyền Chi Thất cũng không được!"
Đông Phương Tuyết không vui nhíu mày, có chút không cam lòng nhấn mạnh giọng nói.
Nguyệt Trì Lạc khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt tròn to như viên bi híp híp lại rồi liếc nhìn Đông Phương Tuyết, cái liến nhìn đó lại có chút giống như đang nhìn một kẻ ngốc, cuối cùng nàng cười nhạt một tiếng: "Ta biết."
Đông Phương Tuyết đã nổi giận, chỉ là một nữ nhi của Ngự Sử đại phu dựa vào cái gì lại xem Đông Phương Tuyết hắn như kẻ ngốc, nếu không phải là. . . . . .
Lông mày nhăn lại mỏng như kiếm, cuối cùng đè xuống tức giận nhàn nhạt cười một tiếng.
Nới ra tay để ở dưới cằm Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết tức giận thu tay lại đồng thời móng tay sắn bén vô ý vẽ ra một vệt màu đỏ nhạt ở cằm Nguyệt Trì Lạc, khi quay đầu lại hắn đã không nhìn thấy được trong mắt Nguyệt Trì Lạc chợt lóe lên sự tức giận kịch liệt.
Mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng một màn này lại đúng lúc bị Huyền Chi Thất thu hết vào mắt.
Hắn chậm rãi đi tới, trên tay vẫn đang cầm bức họa của Nguyệt Trì Lạc vẽ, thanh âm guốc gỗ bước đi trên mặt đất rất dễ nghe, hắn nhíu nhíu mắt phượng hẹp dài: "Ta nói này A Tuyết, nếu còn ở đây chậm trễ thêm nữa, sợ là phu thê thái tử không có kiên nhẫn nữa."