Chương 40: Đối chọi gay gắt 2
Một câu hỏi khiến cho Tống Chỉ Thi cứng người, Đông Phương Tuyết như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, môi mỏng mỉm cười, còn đôi mắt vẫn thản nhiên để ở một nơi khác, nhưng ngược lại Huyền Chi Thất thì có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm hai người, chơi đùa ngọc tiêu bằng sứ màu trắng trên tay.
Nguyệt Trì Lạc tiếp tục nói: "Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra cũng không có ai truy cứu chuyện thích khách, chẳng lẽ các ngươi biết là ai làm rồi sao? Nếu như không nghiêm trị, lần sau chắc sẽ không có vận khí tốt như vậy, hơn nữa có thể ngay cả cái mạng cũng không còn đâu!"
Cứ lơ đãng mà nói, không có đề cập đến vết thương của mình, nhưng mỉa mai châm biếm trong giọng nói thế nhưng đã bộc lộ ra tất cả.
Lời kia vừa thốt ra, Đông Phương Tuyết ngước mắt lườm Nguyệt Trì Lạc một cái, khi thấy được ánh mắt vô hại của nàng thì trong con ngươi phức tạp chợt lóe lên điều gì đó.
Ý cười nơi khóe miệng Huyền Chi Thất dần dần đã sâu càng thêm sâu, cuối cùng hình như còn mang theo vài phần vui sướng.
Tống Chỉ Thi hạ xuống giấu đi ánh mắt, không để cho người khác nhìn thấy tâm tình mình.
"Thích khách tới toàn bộ là tử sĩ, hơn nữa. . . . . ." Đông Phương Tuyết mở miệng, còn chưa nói xong đã bị Nguyệt Trì Lạc mất kiên nhẫn cắt ngang.
"Có phải ngươi muốn nói những thích khách kia mỗi lần bị bắt đến liền tự sát, hơn nữa trên người trừ hai cái nội khố, cái gì cũng không có? Cho nên ngươi hoàn toàn không có cách nào đúng không. . . . . ."
Đông Phương Tuyết không lên tiếng, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thoáng qua Nguyệt Trì Lạc, ngầm thừa nhận.
Nguyệt Trì Lạc thở dài, chậm rãi nói: "Ta biết ngay là như thế, chẳng lẽ ngươi không biết đánh vỡ cằm của hắn, cắt đứt tay chân hắn, sau đó mang về từ từ thẩm vấn sao?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, ba người đồng thời bắn ánh mắt về phía Nguyệt Trì Lạc, có điều Huyền Chi Thất vẫn chỉ ẩn chứa ý cười.
"Ngươi là một nữ nhân, vì sao lại nghĩ ra được phương pháp ác độc như thế." Tống Chỉ Thi tiếp theo lời nói của Nguyệt Trì Lạc, lạnh lùng liếc nàng một cái: "Có thể bắt được đương nhiên sẽ không để thích khách trốn thoát, hơn nữa thích khách ngay cả ch.ết cũng không sợ, còn có thể sợ dùng hình sao?"
Nguyệt Trì Lạc nhìn sang nàng, ánh mắt lười nhác lờ đờ, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ cô nương không biết trên đời này có một loại thuốc có tên là Chân Ngôn Tán sao? Chỉ cần ăn Chân Ngôn Tán đó vào, chỉ sợ thích khách không biết thì không nói, mà hễ nói thì sẽ nói hết!"