Chương 107: Công chúa phò mã (2)
Trước mắt cũng không người chiếu cố tốt, về sau còn ai quan tâm nàng.
"Được rồi, đều ngồi xuống đi, sự việc hôm nay coi như một màn khôi hài, các ngươi cũng đừng tính toán chi li nữa, Bổn cung cũng không phải mời các ngươi đến đánh nhau."
Sắc mặt hoàng hậu có chút không vui, đôi mắt phượng thâm trầm đảo qua Nguyệt Trì Lạc.
Nguyệt Trì Lạc cũng không thèm để ý, lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt tinh xảo của Tống Chỉ Thi, ngồi lên ghế dựa đã chuẩn bị cho nàng.
Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, hoàng hậu đi tới chủ vị, phân phó cung nữ: "Dâng trà, thượng điểm tâm."
"Dạ."
Cung nữ nọ đáp một tiếng, khom người lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ lui ra ngoài mang vào trà thơm cùng điểm tâm tinh xảo bày biện ở trên bàn.
"Đều là người một nhà, mọi người cũng đừng khách khí với Bổn cung." Hoàng hậu nâng chung trà lên khẽ nhấp một miệng, hộ giáp tinh tế như bạch ngọc ở trên tay tản mát ra ánh sáng lung linh kỳ ảo.
Nguyệt Trì Lạc nâng chung trà lên nhìn nhìn, ở giữa chung trà vàng óng tô điểm thêm hai cánh hoa trắng tinh khiết mềm mại xoay tròn, nhiệt độ nước tỏa ra hơi nóng từ từ bốc lên ở trước mặt nàng, lỗ chân lông nhẵn nhụi hơi giãn ra.
Nguyệt Trì Lạc để sát vào nhìn kỹ, sắc mặt không thay đổi chỉ rũ mắt xuống che giấu sự thâm trầm.
Vô sắc vô vị, độc dược mãn tính có tên là ‘Ôn Nhu’.
Kẻ trúng độc ngũ tạng thối nát trầm trọng, chịu đựng như có vạn con kiến đốt thân đau xót.
Đừng thấy nó tên là ‘Ôn Nhu’ nhưng thật ra nó rất tàn bạo không ai sánh bằng.
Loại độc này, một tháng phát tác một lần, một lần phát tác là một lần thống khổ, có người chịu đựng không nổi vào lúc phát tác liền lựa chọn tự sát.
Người may mắn không ch.ết, sau nửa năm nếu vẫn không có thuốc giải cũng sẽ bị đau đớn hành cho đến ch.ết.
Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng cười lạnh một tiếng, là ai có thâm thù đại hận với nàng như thế, còn phải dùng tới ‘Ôn Nhu’ để đối phó nàng.
"Trà này không hợp khẩu vị Tứ vương phi sao?"
Nhìn Nguyệt Trì Lạc đang trầm tư với chung trà, khóe miệng Tống Chỉ Thi hơi cong lên.
"Không hợp khẩu vị? Làm sao có thể?"
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ngẩng đầu lên cười, đôi mắt sáng như sao so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn.