Chương 112: Thí Thiên đến rồi
Phong thanh sâu kín, Hắc Ngân hải vực biến ảo khó lường.
Trên Hải Thần Đảo một ngày mới lại bắt đầu, kim quang chói mắt.
“Như vậy một lời đã định.” Trong tân phòng Lạc Vũ vỗ xuống mặt bàn.
Điều kiện phải đáp ứng cũng không quá hà khắc, hơn nữa mang lại chỗ tốt không ít, không có đạo lý nào lại không đáp ứng.
Nam tử thản nhiên nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái: “Chỉ cần ngươi không để cho ta mất mặt, chỗ tốt tự nhiên không thiếu ngươi.”
Dứt lời, cổ tay vung lên, hỉ phục đỏ thẫm rơi xuống, lộ ra trường màu xanh lam bên trong.
“Theo ta đi.” Thanh âm lạnh nhạt, vị thiếu chủ kia dẫn theo Tiểu Ngân đi về phía cửa.
Lạc Vũ thấy vậy cũng kéo mũ phượng áo choàng trên người, lộ ra quần áo bên trong của nàng, ôm lấy Tiểu Hồng liền đuổi theo.
Ngoài tân phòng, nắng sớm đã lên, ánh bình minh chiếu khắp nơi.
Một tay áo bào mở tung cửa phòng, bên ngoài rất nhiều người đang đứng chờ, có nam có nữ, có già có trẻ.
Lúc này khóe mắt nhìn thấy bóng dáng Lạc Vũ, lập tức vẻ mặt tươi cười, mãnh liệt cúi đầu xuống tới: “Thiếu chủ nhân sớm, thiếu phu nhân sớm.”
Lạc Vũ đứng ở sau vị thiếu chủ nhân, nghe tiếng ‘thiếu phu nhân’, cau mày.
Mà vị thiếu chủ nhân kia thì thản nhiên gật đầu: “Sớm.”
Một bên giơ tay lên, nhìn xuống, chậm rãi nói: “Chúng sư đệ sư muội vấn an ngươi, trả lời.”
Mà Tiểu Ngân bị hắn để ở trên tay, nghe tiếng hắn bảo, nghẹn khuất mà cong miệng lên, tức giận đến mức lông dựng hết
lên mà không dám nói gì, chỉ nhếch đầu lên, giơ móng vuốt về hướng mọi người, ý bảo ‘sớm’.
Quần hùng trầm mặc, thiên địa trong nháy mắt yên tĩnh như lúc ban đầu khai thiên lập địa.
Ngây ra như phỗng, mọi người hỗn loạn trong gió, kể cả Lạc Vũ.
Còn vị thiếu chủ nhân kia vẫn nhất phái lạnh nhạt, thần sắc không một tia ba động, hướng về đám người sư đệ sư muội phất tay, sau khi Tiểu Ngân nói sớm thì nâng bước hướng phía trước mà đi.
Một bên thản nhiên nói: “Choáng váng sao? Hải Thần tông ta không chứa người bị choáng váng, nhường đường.”
“Khụ khụ, thiếu chủ nhân…”
“Cái này, cái này… Nó…”
Trong nháy mắt mọi người phục hồi tinh thần, vẻ mặt giống như bị rút gân.
“Thiếu chủ nhân, người có phải hay không lầm rồi, thiếu phu nhân ở sau người, cái này… Nó…”
“Tối hôm qua dưới khăn hồng là ai, ta lấy chính là người nào, các ngươi là không phát hiện? Hay là cố ý không thấy?” Nam tử lãnh đạm như trước.
Lời này nói ra, phảng phất giống như thiên kinh địa nghĩa.
“Hả…” Lời này vừa nói ra, nhóm người trong nháy mắt run sợ rối loạn.
Cái này… Cái này…
Hải Thần tông thiếu chủ nhân của bọn họ lại lấy một ma thú làm thê tử, còn là giống đực?
“Vậy… Vậy… Nàng…” Có người run rẩy chỉ vào Lạc Vũ đi ra từ tân phòng, vậy nữ nhân này là gì?
Hải Thần tông thiếu chủ nhân nghe vậy, quay đầu lại liếc Lạc Vũ liếc mắt một cái, trong tay vẫn xách theo Tiểu Hồng: ” Là nha đầu bồi giá.”
Dứt lời, dẫn theo Tiểu Ngân đang bi thương, ưu nhã hướng phía trước đi đến.
Phía sau, lưu lại một đoàn người ngây ra như phổng.
“Ha ha…” Ngay lúc mọi người ngây ra như phổng, phản ứng trước hết chính là Tiểu Hồng chợt cười ha ha, nó đem Tiểu Ngân cấp gả đi ra ngoài.
Thiếu phu nhân, Tiểu Ngân, ôi chao má ơi, đau bụng, cười đến đau bụng.
“Khụ khụ…” Ngay sau đó Lạc Vũ lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Ngân trong tay nam nhân xoay người ủy khuất nhìn nàng.
Muốn cười lại cảm thấy không phúc hậu, không cười, lại nghẹn rất khổ
Không thể làm gì khác hơn là ho khan mấy tiếng, một bên vùi đầu đuổi theo: “Cho qua, cho qua, Tiểu Ngân của ta… À, cái kia, thiếu phu nhân, chờ ta một chút …”
Gió qua ngọn cây, rõ ràng là gió lạnh nhưng cũng không giống như trước nữa rồi
Tại đây suốt một cái buổi sáng, thế tới rào rạt, nhanh chóng xoay người , đi xuyên qua đám đông.
Song, đây mới chỉ là bắt đầu.
Ngay sau đó, thiếu chủ Hải Thần tông Hải Mặc Phong dẫn theo Tiểu Ngân, gặp qua các đại gia trưởng của Hải Thần tông, thăm viếng qua các trưởng bối.
Hướng tông chủ kính trà.
Cả Hải Thần tông bạo động rồi.
Thiếu chủ nhân bọn họ lấy vợ là ma thú, còn là giống đực, lại còn mang theo nha hoàn bồi giá.
Mụ nội nó, đây là chuyện cỡ nào châm chọc, cỡ nào dị thường, cỡ nào có tính chất hủy diệt a.
Này quả thực mất hết mặt mũi Hải Thần tông bọn họ.
Mà người trong cuộc là Hải Mặc Phong cư nhiên lại gióng trống khua chiêng mang Tiểu Ngân đi thăm viếng khắp nơi.
Hả… Muốn điên rồi, muốn điên rồi.
Ngay lúc toàn bộ Hải Thần tông bắt đầu bạo động, Hải Mặc Phong nhưng lại vẫn như trước, ưu nhã mà lạnh nhạt ném một câu.
“Các ngươi muốn ta lấy, ta đã cưới, sau này việc này cũng đừng tìm ta nữa.”
Sau đó, rất bình tĩnh, rất thong dong mang theo Tiểu Ngân cùng nha hoàn bồi giá của Tiểu Ngân là Lạc Vũ cùng Tiểu Hồng, đi ra cửa.
Gió qua ngọn cây, mà Hải Thần tông sau khi hỗn loạn trôi qua, bắt đầu thề đuổi giết lão bất tử kia cùng cháu gái của hắn.
Có dũng khí làm mất mặt Hải Thần tông bọn họ, đặc biệt sau này cũng chưa từng lấy cớ, tìm đủ lý do làm cho Hải Mặc Phong thành thân cùng tiểu tử kia.
Giả ch.ết, nháo nhảy xuống biển, nháo tự sát, Đại trưởng lão cùng tông chủ Hải Thần tông phải ép thật nhiều mới làm cho Hải Mặc Phong đồng ý thành thân, đó là tức giận nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất thế.
Không làm thịt lão đầu kia, quyết không bỏ cuộc.
Ma đao hiển hách, trên dưới Hải Thần tông bi phẫn dị thường.
Mà trong số đám người của Hải Thần tông, chỉ có Hải Mặc Phong vẫn là trước sau ưu nhã, lạnh nhạt.
Mà ngay tại lúc Hải Thân tông đang trên dưới hỗn loạn, Hải Mặc Phong dẫn Lạc Vũ ra khỏi cửa, đi làm việc mà hắn muốn làm.
Hải Thần Đảo, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Chỉ là một đảo quốc trung bình.
Đảo mặc dù nhỏ nhưng cái gì cần có đều có, phồn hoa cũng không kém Phật Thiên Nhất Thủy hoặc Hỏa Ma nửa phần.
Chỉ có điều, không có nhiều thế lực cát cứ như vậy, không có kịch liệt xung đột, luôn bình tĩnh mà ưu nhã đứng sừng sững tại trong thiên địa, trên Hắc Ngân hải vực.
Phong cách rất thản nhiên, cùng Hải Mặc Phong giống nhau, lạnh lạnh thản nhiên, không có sông núi trập trùng.
Ra khỏi Hải Thần tông, đi xung quanh Hải Thần Đảo.
Hải Thần đảo được bao phủ một mảnh trời chiều, ánh sáng mờ mờ vạn phần phong tình, tâm tình Lạc Vũ vốn không được tốt lắm cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Hắc đạo trường, một kiến trúc hình ô van, mang theo màu đen thâm thúy, bề ngoài nhìn qua rất bình thường không có gì khác biệt.
“Thiếu tông chủ tới, xin mời, xin mời, xin mời vào bên trong.” Ngoài cửa, người hầu ngủ gà ngủ gật, trong nháy mắt thấy xe ngựa của Hải Mặc Phong dừng lại, nhảy dựng lên, vẻ mặt sáng lạn tươi cười nghênh đón.
Hải Mặc Phong thản nhiên gật đầu, đưa tay.
Người hầu lập tức từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay tuyết trắng, cẩn cẩn dực dực để trên cánh tay của chính mình, sau đó duỗi hướng Hải Mặc Phong, nghênh đón Hải Mặc Phong xuống xe ngựa.
Lạc Vũ theo sau nhìn thấy, khẽ nhếch mi.
Này tính cái gì, người hầu này là ngại Hải Mặc Phong bẩn? Hay là Hải Mặc Phong ngại người hầu bẩn hả?
Đến mức đó sao?
Một bên nghĩ một bên đẩy mở cửa xe liền nhảy xuống phía dưới.
“Thiếu phu nhân, xin mời.” Người hầu bên cạnh thấy vậy lập tức đi lên đón.
Không nghĩ tới tay người này mới vừa nhấc, Hải Mặc Phong cũng không quay đầu ném Tiểu Ngân vẫn đang cầm trong tay tới trên tay người hầu.
Giữa lúc mọi người còn đang kinh ngạc, thản nhiên nói: ” Đây là thiếu phu nhân của ta.”
Người hầu nọ nghe tiếng tay run lên, thiếu chút nữa đem Tiểu Ngân ném xuống.
Ngay sau đó liền lấy một loại ánh mắt so với người ở thế giới bên ngoài nhìn Hắc Ngân hải vực quỷ dị còn muốn quỷ dị hơn nhìn Tiểu Ngân, đồng thời khom người giống như cung bái tổ tông, hai tay cao cao giơ Tiểu Ngân.
Này… Tổ tông này là phu nhân của thiếu chủ nhân Hải Thần tông?
Cái này… Cái này…
Tiểu Ngân không mặt mũi nào mà chống đỡ, duỗi móng vuốt ngăn trở mặt, vùi đầu.
“Ngẩng đầu lên, phu nhân của ta phải có khí chất của phu nhân.” Thanh âm thản nhiên, uy lực vô hình.
Tiểu Ngân vừa nghe lập tức thu lại móng vuốt, ngẩng đầu ưỡn ngực, đoan đoan chính chính ngồi ở trong tay người hầu, một bộ dạng nghiêm túc phảng phất như muốn quân lâm thiên hạ.
Hải Mặc Phong vừa ý, thản nhiên gật đầu hướng phía trước bước đi.
Phía sau, người hầu kia hai tay giơ lên cao nhất nâng phu nhân của Hải Mặc Phong là Tiểu Ngân, cung thắt lưng, giống như cúng Bồ Tát theo sát sau đó.
“Hì hì…”
“Hắc hắc…”
Đi theo phía sau Hải Mặc Phong cùng Tiểu Ngân , Lạc Vũ cùng Tiểu Hồng, nhìn thấy tràng cảnh như vậy, cũng không nhịn được rồi.
Một người một thú, cố nén cười to, đến mức nội thương đuổi theo.
Chỉ là hai vai run run cùng thi thoảng tiếng cười bay ra, làm cho người ta cảm giác được bọn họ vô cùng khổ cực.
Hắc đạo trường, bên ngoài bình tĩnh vô ba, mà bên trong lại là khác nhau một trời một vực.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ không cách nào có thể diễn tả được.
Thanh âm huyên náo liên tiếp, cơ hồ muốn thổi bay hắc đạo trường lên trời.
Ngọn đèn dầu ảm đạm, nhưng nhiệt khí lại bức người.
Bên trong Hắc đạo trường tràn ngập ánh sáng, mặt đất bị đào xuống thật sâu, hình thành một hình ô van thật lớn.
Vô số đại trụ từ dưới nền đất dâng lên, chống đỡ đên tận nóc nhà, hợp thành một cái sân khổng lồ bên trong.
Ở trong mắt Lạc Vũ, có thể cùng với sân vận động Bắc Kinh không phân cao thấp.
Trong cái sân khổng lồ, phía dưới năm sáu cái lôi đài vây quanh vô số người, tiếng nói chuyện ầm ĩ không ngừng vang lên.
Ánh mắt kích động mà hưng phấn, tiếng động lớn, thanh âm huyên náo liên tiếp.
Hắc quyền trường, không có gặp qua địa phương như vậy tại Vong Xuyên đại lục.
Nhưng là tại thế kỷ hai mươi mốt, tại nước Mỹ, Lạc Vũ đã được kiến thức qua rất nhiều.
Đây là hắc quyền trường dưới đất.
Bất kể sinh tử, là địa phương lấy mạng đánh bạc.
“Đi chuẩn bị.” Hải Mặc Phong hướng Lạc Vũ thản nhiên ném một tiếng, lập tức có người đến mang Lạc Vũ rời đi.
Mà Hải Mặc Phong thì dẫn Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng, hướng vị trí của hắn đi đến.
Tràn đầy ánh sáng lấp lánh, sạch sẽ như tuyết.
Tại lôi đài trung tâm của Hắc quyền trường, vị trí tốt nhất (dễ quan sát nhất), đó là chỗ ngồi chuyên dụng của Hải Mặc Phong, vị trí lão bản của Hắc quyền trường.
“Thiếu chủ hảo.” mấy người ngồi trên bàn khách quý bên cạnh, lập tức quay đầu hướng Hải Mặc Phong mỉm cười.
Hải Mặc Phong lễ phép gật đầu xem như đáp lễ, một bên đưa tay tiếp nhận trà quản sự Hắc quyền trường đưa tới, hướng nam nhân đang la hét trên lôi đài chính trước mặt hất hất hàm dưới: “Bao nhiêu trận rồi?”
Quản sự lau một bả mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Thắng hai trăm ba mươi mốt trận”
Hắc quyền trường này vốn là Hải Thần tông mở.
Các lôi đài có các lôi đài quy củ
Lôi đài này, chính là chuyên môn hạn chế đấu khí của các cao thủ.
Không cho phép sử dụng đấu khí, còn lại tùy tiện, không hạn chế.
Lôi đài mở ra một là vì mới lạ, hai là lôi đài chính là phương tiện mở rộng phạm vi của các thế lực và cũng là nơi giải phiền buồn bực của mọi người.
Trong khoảng thời gian này, lại có người bị thua trận mà ch.ết.
Cũng không biết nam nhân kia là người nơi nào, không có đấu khí, một thân võ công cổ quái nhưng lại cực cao.
Lúc này trên lôi đài lấy một kim tệ bắt đầu đánh cuộc.
Mỗi một lần thắng toàn bộ vốn ban đấu sẽ mang lại lợi tức gấp đôi.
Nghĩa là, lần đầu tiên đặt một kim tệ, lần thứ hai chính là hai kim tệ, lần thứ ba chính là bốn kim tệ, cứ như thế mà tăng lên.
Đến hôm nay hắn đã thắng hai trăm ba mươi mốt trận, số tiền tài thắng được, đã muốn là một con số gần như thiên văn. ( tức là nhiều không thể tính được )
Hải Thần tông không thiếu tiền, nhưng lòng tham không đáy như thế, nhưng cũng làm cho Hải Mặc Phong không thể không đem việc này đặt ở trong lòng.
Này quả thực là không nói đến tiền tài của Hải Thần tông bọn họ, càng để cho thanh danh của bọn họ mất sạch rồi.
Bởi vì toàn bộ Hải Thần tông đều là đấu khí cao thủ, vốn dĩ là không có người không có đấu khí.
Mà Hải Mặc Phong cao ngạo, khinh thường lấy tiền từ trong tông tộc.
Bởi vậy, giữa lúc đang lo lắng, lại gặp Lạc Vũ chính mình đưa lên cửa.
Hải Mặc Phong nghe vậy thần sắc lạnh nhạt, chậm rãi ừ một tiếng: “Đi chuẩn bị.”
“Vâng.” Quản sự lập tức bước nhanh lui xuống.
Hải Mặc Phong mang Lạc Vũ đến, bọn họ đã biết rồi.
“Ha ha, Hải thiếu chủ tới, rốt cục ra mặt rồi.”
Ngay giữa lúc quản sự rất nhanh lui ra, từ bàn bên cạnh vang lên một tiếng nói khiến người ta có cảm giác như tiếng kim loại, làm cho người ta cau mày.
Hải Mặc Phong bưng chén trà, thản nhiên liếc liếc mắt một cái một người khoảng bốn năm mươi tuổi, nhìn qua lôi thôi nhếch nhác, một đôi mắt chuột tràn ngập tham lam: “Có ý gì?”
“Ha ha, không có, đương nhiên không có, lão hủ là mang đệ tử đến cảm tạ Hải thiếu chủ đây. Sảng khoái như vậy, đền bù cao như vậy, làm cho thầy trò chúng ta một đêm phát tài, chúng ta thật là muốn cảm kích ngươi đây. Trung niên nam tử tham lam cười ha ha, trên người tản ra khí tức tuyệt đối càn rỡ.
Hải Mặc Phong nghe vậy cũng không giận, thần sắc lạnh nhạt như trước, thản nhiên hướng người này giơ chén: “Hy vọng các ngươi có thể vĩnh viễn cười như vậy.”
Dứt lời, không có chú ý người kia nữa, thản nhiên nhìn về phía giữa sân.
Ầm.” Tiếng chuông thanh thúy vang lên, một chủ sự mở ra một lôi đài, bắt đầu tiến vào trận.
“Ngao, ngao…” Lập tức, người xem xung quanh ngao ngao kêu lên, nhiệt huyết sôi trào.
Lại khai trận rồi, người kia đã là bá chủ của lôi đài không có đấu khí một thời gian rồi, bây giờ lại khai trận lần thứ hai rồi.
Ngọn đèn dầu tập trung, tập trung ở phía trên lôi đài.
Đại quản sự Hắc đạo trường, giữa lúc mọi người chú ý, đi lên phía trên lôi đài.
“Lôi Chủ vô danh đánh của trận đài không có đấu khí đánh với Hải Thần tông Quân Lạc Vũ, đặt cược bắt đầu.”
Ầm, cùng với lời mở đầu của hắn, đám người yên lặng chung quanh lập tức chen chúc mà đến.
Trận đài không có đấu khí sớm đã không chấp nhận đánh cược, hôm nay cư nhiên mở màn…
Mà đối thủ vốn là người Hải Thần tông phái ra, ha ha, có trò hay.
Trong lúc nhất thời, tất cả khách xem trận chung quanh, cũng hướng này chen chúc lại đây.
Cùng khắc, trên lôi đài quản sự vung tay lên, Lạc Vũ đi ra, một thân trang phục đen đỏ, trên mặt đeo một cái mặt nạ Hải Thần, chậm rãi theo tiếng nói lên đài.
Mười lăm tuổi, vóc người bắt đầu nóng bỏng rồi, nửa gương mặt bị che khuất, ở dưới ngọn đèn dầu càng tăng thêm thần bí cùng yêu dị.
Nhất thời, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, âm thanh ồn ào nổi lên bốn phía Hắc đạo trường
Nữ nhân, từ lúc hắc đạo trường thành lập tới nay, đây là nữ nhân duy nhất.
Không để ý đến tiếng động lớn xung quanh, Lạc Vũ đi lên lôi đài, nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt cơ hồ cao gần hai thước.
Đánh bại hắn, đây là điều kiện nàng cùng Hải Mặc Phong đạt thành.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu tỏa ra mờ ảo.
“Di, đó không phải Lạc Vũ sao?”
“Không thể nào, Lạc Vũ sao có thể ở nơi này? Lại có quan hệ cùng Hải Thần tông, nàng không phải là ở tại Phật Tiên Nhất Thủy sao?”
Ngay lúc này ngọn đèn dầu âm thầm sáng rõ, hai đạo thanh âm kinh ngạc đột nhiên bay ra, mặc dù thanh âm không vang, nhưng lại vừa vặn bị Lạc Vũ nghe rõ ràng.
Lạc Vũ nhất thời có chút nghiêng đầu, hướng chỗ phát ra thanh âm nhìn lại.
Xung quanh lôi đài không tính là vị trí rất tốt, Quân Nhiêu Thiên, Quân Lệ, đang trố mắt đứng nhìn nàng, ngồi bên người là mấy người Quân gia cùng mấy vị nàng không nhận ra.
Quân Nhiêu Thiên? Vân Trung Quốc? Hải Thần Đảo?
Lạc Vũ trong nháy mắt nhướng mày sau đó đột nhiên sáng ngời.
Chẳng lẽ Hải Thần Đảo chính là Vân Trung Quốc?
Đúng là ‘đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’.
Nàng muốn tìm Quân gia nhân, bọn họ cư nhiên ở ngay trên đảo.
“Tiểu nương tử, lão tử khuyên ngươi sớm một chút đi xuống, nếu không đợi lát nữa răng rơi đầy đất, đừng trách lão tử không nói cho ngươi.”
Trên lôi đài, một thân vạm vỡ, diện mục dữ tợn nhưng lại là lôi chủ đã thắng hơn hai trăm trận đang dùng ánh mắt khinh bỉ cùng tục tĩu nhìn Lạc Vũ, thanh âm như sấm rền.
Lạc Vũ nghe vậy chậm rãi đưa tay hướng Quân Nhiêu Thiên một cái thủ thế, sau đó quay đầu.
“Chỉ bằng ngươi?” Thanh âm lạnh lùng, khí tức như băng.
“Tiểu nương tử, khẩu khí không nhỏ, đợi lát nữa lão tử thu thập ngươi, hảo hảo chơi đùa với ngươi, lão tử hồi lâu cũng không chơi đùa phụ nữ…”
“Ba.” Một tiếng ân thanh thanh thúy dễ nghe cực kỳ, thay thế lời nói hạ lưu của tên nam nhân nọ
Lạc Vũ lạnh lùng rat ay.
Một vết bàn tay năm ngón rõ ràng, thanh thanh sở sở ở tại trên mặt tên nam nhân cường tráng như gấu kia.
“Ầm.” Giữa sân trong nháy mắt yên tĩnh, ngay sau đó những tiếng động lớn ầm ầm nổi lên bốn phía.
Khoảng cách mười thước tát tay, này… Này…
“Con mẹ nó…” nam nhân bị đánh bốn phía nổi lên sát khí mạnh mẽ.
“Ngươi.” Không đợi mãnh nam tức giận, ngón trỏ lạc Vũ hướng tới hắn, hơi thở lạnh như băng bao phủ tại quanh thân: “Chỉ có thể bị ta chơi đùa.”
Dựng thẳng lên ngón tay giữa mãnh mẽ quay lại xuống phía dưới, hung hăng điểm hướng mặt đất.
Mùi vị khiêu khích, đã không phải ngôn ngữ có thể hình dung.
Phong thanh hạc lệ, khí tràng trên lôi đài nháy mắt ngưng kết.
“Rống…” mãnh nam bị Lạc Vũ chỉ vào cái mũi mắng, khí xông lên đầu , trong tay cầm một cái roi kim cương mãnh mẽ nhảy lên, lực lượng như phá núi gào thét mà đến.
Ngay lập tức trong lúc đó, tất cả trên lôi đài đều là roi ảnh lóe ra.
Người này không có đấu khí, nhưng là một thân thần lực trời sinh, lực lớn vô cùng.
Hơn nữa một thân tiên pháp xuất quỷ nhập thần, lực sát thương mạnh, quyết không thua kém tím tôn vương giả.
Roi ảnh mạnh mẽ, những nơi đi qua, lực lượng vô hình chấn động bốn phía lôi đài hoàn toàn khai nứt ra, không khí cơ hồ cũng phát ra thanh âm xé rách.
Người xem chung quanh, đấu khí hơi thấp một chút, cũng nhìn không thấy bóng dáng của roi.
Sân vắng tản bộ.
Nhưng mà giữa sát khí mạnh mẽ của mãnh nam như thế, Lạc Vũ lại giống như một chiếc lá sen, giữa cuồng phong sóng lớn nhẹ nhàng dao động, nhưng lại căn cơ bất động.
Mặc cho roi pháp mãnh nam mạnh mẽ liên tiếp phóng tới, thân hình Lạc Vũ đứng ở trên lôi đài một tia di động cũng không có.
Khách xem chung quanh nhất thời ầm ầm gọi hảo.
” Thân pháp hảo tinh diệu.”
Trên lôi đài, những người khách quý ngồi ở bên người Hải Mặc Phong, thấy vậy ánh mắt phát sáng.
Nhìn như Lạc Vũ không nhúc nhích.
Kỳ thật là nàng lấy một loại tốc độ quỷ dị vượt qua mắt thường, tại giữa nơi roi ảnh không ngừng di động, tránh ra roi phong.
Chỉ là tốc độ quá nhanh, nhìn qua như nàng căn bản cũng không có di chuyển một chút.
Roi của mãnh nam nhưng lại không làm gì được nàng.
“Vương bát đản…” mãnh nam thấy vậy nhất thời rống to một tiếng, roi kim cương trong tay mạnh mẽ tăng mạnh.
“Vô dụng.” Ngay giữa lúc bạo hô một tiếng, Lạc Vũ đột nhiên cực kỳ khinh miệt ném ra hai chữ, bàn tay trắng nõn vẫn buông xuống bên người mãnh liệt chụp một trảo vào khoảng không, nắm chặt lại roi kim cương.
“Bịch.” Roi kim cương bị chụp lại, phát ra tiếng phá không.
Roi ảnh đầy lôi đài dừng lại, bóng người trên lôi đài nhất thời hiện ra.
Tại trung tâm lôi đài, kim cương roi một đầu bị mãnh nam nắm trong tay, một đầu bị rơi vũ bắt trong tay.
“Roi, ta sẽ dạy cho ngươi cái gì mới gọi tiên pháp.” thanh âm lạnh như băng vang vọng giữa không trung, tay Lạc Vũ nắm roi khẽ run lên.
Roi kim cương trong nháy mắt giống như một con rắn trong tay mãnh nam, rơi vào trong tay Lạc Vũ.
Mãnh nam nhất thời biến sắc.
Không cần đấu khí, tại Vong Xuyên đại lục nàng không có đối thủ.
Nho nhỏ thần lực trời sinh, cũng dám tại trước mặt nàng khoe khoang.
Bàn tay trắng nõn giương lên, roi ảnh bay tứ tung.
Không có roi ảnh mạnh mẽ chồng chất như vừa rồi, tinh chuẩn mà giống như kim may, nói đánh cái mũi không đánh mặt của ngươi, nói đánh cái lỗ tai của ngươi, sẽ không đánh trên tóc ngươi .
Roi ảnh bay nhanh, giống như linh xà bay múa, như có linh tính.
Mãnh nam chỉ là lực lớn cùng roi pháp hảo, tốc độ cùng linh hoạt như vậy, sao có thể so với Lạc Vũ.
Nhất thời chỉ cảm thấy khuôn mặt đau xót, đau nhức khắp người.
Một roi bay xuống, cổ tay Lạc Vũ run lên, roi kim cương coi như tinh vân bình thường, bám tại thân thể của hắn.
Lôi đài to lớn trong nháy mắt yên tĩnh.
Ngay sau đó tiếng cười vang trời, trần phiêu dựng lên, cơ hồ bị phá vỡ lên trời cao.
Trên mặt mãnh nam một trái một phải rõ ràng khắc hai chữ to, ‘ngu xuẩn’.
“Ngao ô, ngao ô…” Trên đài xem Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng lập tức chụp móng vuốt vui mừng, hảo, hảo .
Bên cạnh, Hải Mặc Phong cũng khẽ gật đầu.
Quả nhiên nhãn lực không sai, Quân Lạc Vũ này không thuộc về đấu khí, võ công tạo nghệ cao, cùng mãnh nam này hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Mãnh nam giữa tiếng cười to ầm ầm, sắc mặt xanh mét sờ trên mặt máu tươi chảy xuống
Thân hình thật lớn, đến thật là linh hoạt.
Mắt lạnh nhìn bàn tay mãnh nam đánh tới.
Lạc Vũ vung tay lên, một bên ném đi kim cương roi trong tay : “Trợn to cẩu mắt của ngươi mà nhìn, công phu không cần đấu khí chân chính.”
Thanh âm lạnh như băng vang vọng giữa tiếng ầm ầm cười to.
Lạc Vũ, di chuyển rồi.
Nhưng thấy nàng thân hình chợt lóe, rồi đột nhiên trên lôi đài ba người Lạc Vũ từ ba cái phương hướng hướng phía mãnh nam xông tới, nắm đấm rõ ràng, dưới đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng dị thường.
“Di.” Trên chủ vị Hải Mặc Phong hơi hơi động thân .
Mà xung quanh vô số khách xem đều sửng sốt, đây là phân thân pháp?
Phân thân pháp không thuộc về cao cấp đấu khí?
Trên lôi đài mãnh nam mạnh mẽ giật mình chấn động, ba người Lạc Vũ ? Hắn tìm ai đi đối?
Nhanh như thiểm điện, ba người Lạc Vũ vây quanh mãnh nam.
“Một quyền này, đánh ngươi miệng chó không phun ra ngà voi.” Một cái câu quyền (đấm móc) cơ bản nhất của cổ võ, Lạc Vũ một quyền đánh vào cằm dưới của mãnh nam.
“Phốc…” Mãnh nam đầu hất về phía sau, hàm răng màu vàng nâu đầy trời bay múa, toàn bộ tự do bay nhảy .
“Một cước này, đánh ngươi tục tĩu hạ lưu.” Một quyền phóng ra, năm ngón tay Lạc Vũ nắm lại, chế trụ áo của mãnh nam, kéo hắn trở về.
Đồng thời một cước bay lên, hướng phía hạ thân của tên mãnh nam mà đề một cước.
“Ngao ô…” Một tiếng rống buồn bực, không vang nhưng lại làm cho người ta cảm giác được hết sức thảm thiết.
Trên đài cao vài đại cao thủ thấy rõ thanh thanh sở sở, không tự giác kẹp chặt hai chân, hảo tàn nhẫn.
“Một quyền này, cho ngươi lòng tham không đủ.”
Một cái xoay người, thân thủ như tia chớp bắt được cái gáy của mãnh nam đang cúi người, vòng tay một cái, đem mãnh nam lộn qua vai, hung hăng đem tên mãnh nam cao hơn hai thước quật xuống mặt đất.
“Ầm.” Mãnh nam té xuống, lôi đài hắc ngọc thạch ầm ầm bị nghiền nát, bị Lạc Vũ một phát đập bể, tạo thành một cái động lớn.
Trong động lớn, mãnh nam miệng sùi bọt mép, gần như hấp hối.
Lạc Vũ chiêu thức tuy đơn giản, nhưng là tập hợp hơn trăm năm công lực, cũng khiến cho hắn đủ ăn một trận mệt.
Tam quyền vừa qua, Lạc Vũ hất ra vạt áo, một tiếng hừ lạnh, lạnh lùng chắp tay mà đứng.
Vong Xuyên đại lục, kỳ nhân không có đấu khí, có thể cùng nàng phân cao thấp, không có .
Bốn phía một mảnh lặng im, đấu khí cao thủ hoa hết cả mắt, hết thảy cũng đã chỉ còn có tro bụi rơi xuống.
“Hảo.” Ngay giữa lúc lặng im, Hải Mặc Phong chậm rãi nói ra một chữ.
“Hải Thần tông Quân Lạc Vũ thắng…”
“Oa, thật là hay a…”
“Ôi chao, tiền của ta, ta không đặt nàng…”
“Tiền của ta a, cả vốn lẫn gốc đều mất rồi…”
Lập tức, sau khi yên tĩnh ngắn ngủi, cả lôi trường liền sôi trào rồi.
Thanh âm gọi hảo, thanh âm than khóc tiền, bởi vì, bọn họ thua hết rồi.
Đứng ở trên lôi đài, Lạc Vũ không để ý đến quanh thân hết thảy, chỉ vừa nghe tuyên bố nàng thắng lợi rồi, xoay người định hướng phía đám người Quân Nhiêu Thiên mà đi đến.
Điều kiện của nàng cùng Hải Mặc Phong chỉ có đánh bại một tên này.
Bước được vài bước, Lạc Vũ đang muốn trở mình phi lên khán đài, khóe mắt đột nhiên ngân quang chợt lóe.
Lạc Vũ bị ngân quang làm cho mị mắt, theo tiềm thức ngẩng đầu nhìn lên.
Xa xa, giữa ngọn đèn dầu chợt lóe, một người một đầu tóc bạc lòa lòe sáng chói.
Khí tức như vậy, khí chất như vậy, Vân Thí Thiên.