Chương 17: Lục đục đấu đá
Ánh nắng chiều tươi đẹp như máu, đem bầu trời vô tận nhuộm thành một mảnh màu sắc mĩ lệ.
Mặt đất có đá màu lót đường, hòn non bộ tinh xảo đa dạng xuất hiện ở bốn phía hành lang, muôn hoa muôn lá chập chờn trong gió. Ánh tịch dương đỏ rực dần hạ xuống, hoàng cung Long Diệu hùng vĩ tráng lệ rực rỡ vô vùng.
Ngự Khôn Cung, tẩm cung của hoàng đế Hiên Viên Ly. Vàng bạc phô bày, phỉ thúy khảm trên đỉnh giường, bốn vách rường cột chạm trổ. Từng đợt gió nhẹ quanh quẩn, hương thơm ngát nhàn nhạt ngập tràn trong phòng. Rõ ràng bày biện ra cảnh sắc phú quý hoa lệ, nhưng mơ hồ lại cảm thấy được khí tức âm lãnh quỷ dị.
"Hoàng nhi, thân thể như thế nào?" Ngồi ở ghế bên trái, một mĩ phụ trung niên khẽ nhấp một ngụm nước trà, âm thanh nhàn nhạt từ trong môi tràn ra. Chỉ thấy nàng mặc cung bào màu đỏ, mặt trên thêu một đóa mẫu đơn lớn bằng chỉ vàng, vạt áo cùng tay áo dùng chỉ bạc tỉ mỉ thâu ra phượng hoàng, cả người tỏa ra khí chất cao quý, bà chính là Khương thái hậu của Long Diệu hoàng triều.
"Nhi thần khiến mẫu hậu ưu tâm, trước mắt tình trạng cơ thể dường như cũng không tệ lắm." Dọc theo ánh mắt thái hậu nhìn lại, trên giường rồng một nam tử nửa ngồi nửa nằm. Hắn khoảng hai mươi tuổi, trên mặt đầy ý cười lên tiếng. Trên người mặc long bào vàng óng, chính là hoàng đế Long Diệu hoàng triều Hiên Viên Ly. Da thịt tinh tế, cái mũi thanh tú, con ngươi trong suốt, trên khuôn mặt thanh tú tuấn dật mặc dù có một chút tái nhợt do bệnh tật, lại vẫn không cách nào che giấu khí chất cao quý từ người toát ra .
"Vậy thì tốt." Khương thái hậu khẽ để ly trà trong tay xuống, ôn nhu nói, chỉ là lúc bà nhìn hướng viên bảo thạch màu đỏ được khảm trên đầu con chim bồ câu trong phòng trong mắt lại tỏa ra ánh sáng lạnh.
"Thụy vương đến, Tuyên vương đến." Ngoài điện, một âm thanh bén nhọn vang lên.
"Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc. Vi thần ra mắt thái hậu, thái hậu thiên tuế." Thụy vương Hiên Viên Diễm cùng Tuyên vương Hiên Viên Kỳ trong nháy mắt bước tới giường rồng, khom người thi lễ nói.
"Đều là huynh đệ trong nhà, không cần đa lễ, ngồi đi!" Hiên Viên Ly ánh mắt mỉm cười nhìn hai vị vương gia, hơi thở có chút yếu đuối nói.
"Tạ hoàng huynh ban thưởng ngồi." Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ đồng thanh. Sau khi nói xong, nghiêng đầu, hai mắt ở giữa không trung lạnh lùng giao nhau. Rồi dời bước, hai người hướng hai bên mà đi. Thụy vương Hiên Viên Diễm ngồi xuống ở phía bên phải, Tuyên vương Hiên Viên Kỳ ngồi xuống ở bên trái, bên cạnh Khương thái hậu.
Tuyên vương cùng Thụy vương cùng tuổi, đều là hai mươi tuổi. Hắn khơi mi, mũi cũng hếch lên, ngũ quan tinh xảo giống như thần thánh tạo ra, cả người tuấn mỹ dị thường. Chỉ là toàn thân quanh quẩn hơi thở âm lệ, không khỏi làm cho hình tượng của hắn suy giảm.
So ra mà nói, Thụy vương tử y nhẹ nhàng, tóc đen như mực gió bay múa. Trời chiều hạ xuống, dung nhan tuyệt mỹ mị hoặc chúng sinh, phong cách mặc dù vô cùng lãnh ngạo, lại đồng thời xen lẫn vẻ cao quý cùng phiêu dật, cả người có thể nói là hoàn mỹ.
"Phủ tướng quân này thật là càng ngày càng phách lối." Ánh mắt Hiên Viên Kỳ cùng Khương thái hậu ngắn ngủi tiếp xúc, lạnh lùng lên tiếng. Hắn ngụ ý quá rõ ràng, hắn và Thụy vương cũng đã tới hoàng cung rồi, Thượng Quan Hạo cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại vẫn chưa tới, rõ ràng chính là đem tôn nghiêm hoàng gia không coi vào đâu.
"Ai kêu tiên hoàng khi còn sống đối với Thượng Quan tướng quân đặc biệt coi trọng đây, thành ra hôm nay trong mắt hắn không coi ai ra gì cũng là không ngoài dự kiến." Khương thái hậu cúi đầu, lạnh lẽo vuốt vòng quanh miệng chén, nhàn nhạt lên tiếng.
Hiên Viên Diễm cùng hoàng đế Hiên Viên Ly đang nửa nằm trên giường rồng không tiếng động nhìn nhau, đưa tay lấy ly trà đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đưa lên uống. Hoàng thượng đều không để ý người của phủ Tướng quân đến chậm, mẹ con các ngươi một xướng một họa, rốt cuộc ai mới chân chính không coi ai ra gì, người mù đều có thể nhìn được. Hiên Viên Kỳ nội tâm âm thầm trào phúng, chỉ là trên mặt cũng không lộ ra một chút dấu vết.
"Thượng Quan tướng quân đến, Thượng Quan tiểu thư đến." Đúng lúc này, ngoài điện một lần nữa vang lên âm thanh bén nhọn.
"Thần Thượng Quan Hạo tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Trực tiếp đi đến giường rồng, Thượng Quan Hạo khom người thi lễ. Tiếp theo hắn hướng hai bên trái phải gập người thi lễ: "Thần ra mắt thái hậu, Thụy vương, Tuyên vương."
"Chờ cả ngày, Thượng Quan tướng quân cuối cùng cũng tới." Hai mắt Hiên Viên Kỳ lạnh lẽo nhìn phía sau Thượng Quan Hạo, âm thanh giễu cợt vang lên. Thượng Quan Hạo lạnh nhạt quét mắt nhìn Hiên Viên Kỳ, không nói chuyện, thân thể thẳng đứng.
"Hoàng thượng, người phủ tướng quân cũng không phải là cố ý tới chậm, chỉ là ra đến trước cửa phủ, không biết từ nơi nào chợt xông tới mấy con chó điên cắn xé ta cùng phụ thân, vì thế mới làm trễ nải thời gian vào cung." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt qua Hiên Viên Kỳ, hướng tròng mắt không chút cảm xúc về phía Hiên Viên Ly trên giường rồng.
Ngay cả lúc bị vây trong hoàng cung, nàng vẫn không có hành lễ. Ở trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không có bất kỳ người nào đủ tư cách để cho nàng hành lễ. Hoàng đế thì thế nào, thái hậu, vương gia thì thế nào? Đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép, mỗi người đều mang theo mặt nạ diễn kịch làm cho nàng kinh thường.
Nhìn xuống dưới, ánh mắt của tất cả mọi người ngưng tụ trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Rõ ràng là khuôn mặt xấu xí như ma quỷ, nhưng toàn thân lại toát ra khs chất lạnh lùng cao ngạo. Gió nhẹ khẽ thổi, mái tóc dài ở trên không trung bay múa như khiêu vũ, cả người giống như tinh linh trong đêm tối, quỷ dị xen lẫn hơi thở thần bí khó lường.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi thật to gan. Không thấy Thượng Quan Hạo nhìn thấy chúng ta đều phải hành lễ sao?" Hiên Viên Kỳ đập tay xuống mặt bàn, thẹn quá hóa giận quát lớn. Thượng Quan Ngưng Nguyệt rõ ràng đang trào phúng hắn, coi người của Tuyên vương phủ là chó điên, lại còn giết đi ba tên hộ vệ tâm đắc, cắt đứt lưỡi quản gia trong phủ hắn. Những điều này hắn đã ghi nhớ rồi, đợi đến lúc hắn thành công từ trong tay Thượng Quan Hạo lấy vật đó, hắn chắc chắn trước tiên sẽ làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt sống không bằng ch.ết.
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Kỳ, ánh mắt cất dấu một tia khí tức rét lạnh, bởi vì nàng từ trên người Hiên Viên Kỳ đánh hơi được một mùi thơm quen thuộc. Thì ra . . . Người áo xanh trong rừng đêm đó muốn giết nàng chính là Tuyên vương trước mắt.
"Kỳ hoàng đệ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ là tiểu nha đầu vị thành niên, không hiểu lễ nghĩa cũng là bình thường. Xem công lao của Thượng Quan Tướng quân, tạm tha thứ cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt tội vô lễ đi!" Hoàng đế Hiên Viên Ly lặng lẽ nhìn Thụy vương Hiên Viên Diễm một cái, chậm rãi lên tiếng.
"Thần thay Nguyệt nhi khấu tạ long ân." Thượng Quan Hạo trong mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Ly, sau đó lập tức khom người một cái nói. Một bên thái hậu thâm thúy liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi lại hướng Tuyên vương hơi lắc đầu, tựa hồ đang bảo hắn không nên vọng động.
Mà cử động rất nhỏ của hai người, cũng không có trốn được ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trong lòng nàng đã hiểu, thì ra là Thụy vương cùng hoàng đế là một phe, mà Tuyên vương cùng thái hậu cũng là một phe.
"Tiểu nha đầu, hai vị hoàng đệ muốn trẫm làm chủ, hứa hôn cho ngươi cùng một trong hai người. Hai vị hoàng đệ đều có thành ý, trẫm nhất thời cũng không biết nên lựa chọn như thế nào, cho nên nghĩ lại, quyết định để cho ngươi tự mình chọn lựa." Hiên Viên Ly trong mắt mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dịu dàng nói.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng Hiên Viên Ly khiêu mi. Người này bản lĩnh trợn mắt nói dối cũng thật không tệ!
"Khụ. . . Tiểu nha đầu, hiện tại ngươi tự mình nói cho trẫm đáp án, được không?" Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày Hiên Viên Ly liền ho khan, tiếp mở miệng chậm rãi nói ra, nhưng mà khóe miệng hắn khẽ co giật quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm đang cúi đầu uống trà. Khó trách người này lén lút nói với mình, nha đầu này hết sức thú vị, xem ra hắn là nói sự thực.
"Hôn sự từ trước đến giờ đều do cha mẹ làm chủ, hoàng nhi, ai gia cảm thấy hãy để cho Thượng Quan Tướng quân tự mình chọn lựa mới thỏa đáng. Ngài thấy thế nào?" Đang lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuẩn bị mở miệng thì âm thanh lạnh nhạt uy nghiêm của Khương thái hậu vang lên.
"Mẫu hậu nói rất đúng, là nhi thần hồ đồ. Như vậy. . . Liền do Thượng Quan tướng quân thay mặt nữ nhi chọn rể thôi." Hiên Viên Ly đem ánh mắt hướng tới Thượng Quan Hạo.
"Hoàng thượng, Nguyệt nhi hiện tại mới mười bốn tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê. Hôm nay nói chuyện kết hôn, hình như có chút hơi sớm?" Thượng Quan Hạo kiềm chế phẫn nộ trong nội tâm, khom lưng nhẹ giọng nói.
"Không sao, trước tiên có thể ban thưởng phong hào vương phi, vào ở trong vương phủ. Đợi nàng đến tuổi cập kê, lại cử hành đại hôn." Hiên Viên Ly khoát tay áo nói.
"Chuyện này. . ." Thượng Quan Hạo nắm chặt quả đấm, một khi để Nguyệt nhi vào ở vương phủ, tương đương với việc ông bị kiềm chế, căn bản không thể đồng ý a. Nhưng trước mắt, ông không đồng ý thì có đường sống sao?
"Thượng Quan tướng quân, đây là thánh chỉ. Không cho cự tuyệt, nếu như ngươi cố ý kháng chỉ, sẽ liên luỵ cửu tộc. Cho nên. . . Ngươi mau chóng chọn lựa đi!" Hiên Viên Ly mở miệng nói, chỉ là đáy mắt cũng nổi lên một chút khẩn trương. Thượng Quan Hạo, lòng của ngươi nếu thật là trung thành với Long Diệu hoàng triều, vậy thì hãy cho trẫm một đáp án hài lòng đi.
Hai mắt Thượng Quan Hạo bất đắc dĩ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cái, ánh mắt không tiếng động hỏi: Nguyệt nhi, ngươi muốn phụ thân chọn người nào?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt chứa ý cười nhìn Thượng Quan Hạo, môi đỏ mọng không tiếng động xuất ra hai chữ: tùy tiện.
"Đã như vậy, thần liền thay nữ nhi chọn. . ." Thượng Quan Hạo nhìn Hiên Viên Diễm vẫn vùi đầu yên lặng uống trà phía bên phải, nếu như bắt buộc phải chọn một, như vậy thì chỉ có thể chọn hắn.
"Thượng Quan tướng quân, chuyện này dù sao cũng quan hệ đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi bảo bối, ngươi phải chọn lựa cẩn thận a..." Âm thanh Khương thái hậu lạnh lùng vang lên, tiếp nàng từ trong tay áo lấy ra một cây quạt có gắn một ngọc bội, tư thế lười biếng quạt gió. Mà Thượng Quan Hạo vốn là chuẩn bị lựa chọn Hiên Viên Diễm, thấy ngọc bội trong tay thái hậu đang cầm thì sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch. . .