Chương 49: Tiền cược
Thanh âm Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù ẩn ẩn ý cười, nhưng là âm điệu cố ý giương cao, đầy đủ rõ ràng truyền vào tai mỗi một người. Cả đám con bạc giống như ước hẹn trước, đồng thời ngưng động tác đánh bạc trên tay, bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận.
Khóe miệng Ngân Lang cùng Thanh Báo co rút mạnh mẽ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giơ tay lên liều mạng gãi đầu. Vương phi vừa rồi không phải nói muốn rời khỏi sao, tại sao lại bỗng dưng đổi thành đập phá quán rồi hả? Dạ Dật Phong cũng có chút ngẩn người, nhưng trong nháy mắt hắn liền che giấu kinh ngạc trong mắt, khôi phục biểu tình tươi cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cùng lúc đó, trưởng nữ Lăng Tiêm Tiêm của Tả thừa tướng híp mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng, tóc búi cao, trên đầu đeo ngọc châm tinh mỹ giá trị xa xỉ. Cổ áo thêu hoa hơi rộng mở, lộ ra đường cong cần cổ đẹp đẽ trắng nõn. Mặt như phù dung, mày như liễu, híp mắt thành một đường nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sóng mắt lưu chuyển tản ra ánh sáng quyến rũ mê người.
Che giấu sự lạnh lùng trong đáy mắt, Lăng Tiêm Tiêm nện bước nhẹ nhàng hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới, biểu tình tươi cười nói: "A, đây không phải là Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao. Ngươi mới vừa nói cái gì, đập phá quán? Ta ngược lại thật tò mò, ngươi định đập phá như thế nào đây?"
"Tháo xuống danh hiệu Chí Tôn Thần Bài của ngươi, như vậy ngươi có thể thoả mãn không?" Đầu ngón tay lười biếng nâng lên, vén vén mấy sợi tóc trên trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ mở môi đỏ mọng êm ái nói.
Mà lời của nàng vừa dứt, toàn trường trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người mãnh liệt hô hấp, toàn bộ nghẹn họng trân trối nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ý của nàng rất rõ ràng, nàng là chuẩn bị khiêu chiến kỹ xảo đánh bài của Lăng Tiêm Tiêm.
Được rồi, kể từ khi biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt đại náo Tuyên vương phủ, bọn họ cũng biết nàng không còn điên điên dại dại như trước nữa, thay vào đó là phách lối cuồng ngạo. Chỉ là, nàng phách lối cuồng ngạo cũng nên có mức độ chứ? Kỹ xảo đánh bài của Lăng Tiêm Tiêm là hạng nhất, thiên hạ không người nào có thể địch nổi. Thượng Quan Ngưng Nguyệt khiêu chiến Lăng Tiêm Tiêm, sợ rằng không chỉ tự rước lấy nhục nhã, mà còn phải trả giá cao.
Ngân Lang cùng Thanh Báo nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, hai mắt cũng mang vẻ khó tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Người Long Diệu hoàng triều đều biết, muốn Lăng Tiêm Tiêm tiếp nhận khiêu chiến cũng không khó khăn, nhưng là để Lăng Tiêm Tiêm tiếp nhận khiêu chiến thì phải đưa ra tiền cược rất đáng sợ. Bởi vì tất cả những người khiêu chiến nàng, phải lấy ra toàn bộ gia sản làm tiền cược. Nếu là thua, chính là táng gia bại sản. Nếu là thắng, liền có thể lấy được gấp trăm lần tiền cược.
Đây chính là chỗ cao minh của Lăng Tiêm Tiêm, lợi dụng sự tham lam của mọi người, dẫn dụ bọn họ lâm vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Những con bạc ngu xuẩn kia mặc dù biết rõ hi vọng thắng Lăng Tiêm Tiêm rất mong manh, nhưng lại vẫn nguyện ý mạo hiểm dâng lên tất cả gia sản làm tiền cược khiêu chiến nàng.
Bởi vì bọn họ cho là, mặc dù thua sẽ táng gia bại sản. Nhưng là nếu như bọn họ thắng, chính là gấp trăm lần gia sản a. Cho nên rất nhiều người không chịu nổi hấp dẫn, cuối cùng chỉ có thể đem gia sản dâng cho Lăng Tiêm Tiêm.
"Vương phi." Ngân Lang cùng Thanh Báo không nhịn được mở miệng khẽ gọi, vương phi hôm nay nếu cố ý khiêu chiến Lăng Tiêm Tiêm, chẳng phải là muốn lấy tất cả gia sản của vương gia làm tiền đánh cuộc sao, chuyện này không phải là nói giỡn a?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn cũng chưa từng nhìn Ngân Lang cùng Thanh Báo, nàng ngạo nghễ giơ tay lên, ám chỉ với Ngân Lang cùng Thanh Báo nàng làm việc tự có chừng mực, các ngươi câm miệng.
Ngân Lang cùng Thanh Báo liếc mắt nhìn nhau, bọn họ ngoan ngoãn bảo trì trầm mặc. Mặc dù thời gian cùng tiểu vương phi tiếp xúc không dài, nhưng là bọn họ đã rõ ràng, trong từ điển của tiểu vương phi chắc là sẽ không tồn tại chữ thua này. Cho nên tiểu vương phi nếu dám khiêu chiến Lăng Tiêm Tiêm, nàng nhất định sẽ thắng.
Tiểu vương phi vĩ đại vạn năng a, ngài rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi a? Ngân Lang cùng Thanh Báo trong phút chốc cảm thấy, nếu như có thể để cho bọn họ học được toàn bộ bản lĩnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ cho dù ch.ết cũng đáng.
"Muốn tháo xuống danh hiệu Chí Tôn Thần Bài của ta? Có thể, chỉ cần ngươi có khả năng này. Nhưng là ngươi nếu chủ động khiêu chiến, như vậy để ta đặt tiền cược, không biết ngươi có can đảm chịu được tiền cược của ta không đây?" Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, hai tròng mắt quyến rũ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo ý cười trào phúng.
"Nói đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt quét mắt qua Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng nói.
"Dùng vòng tay cùng chiếc nhẫn trên tay ngươi làm tiền cược, nếu như ngươi thua, bọn chúng chính là của ta." Lăng Tiêm Tiêm nhíu mày nói.
"Hí. . ." Lăng Tiêm Tiêm vừa dứt lời, đám con bạc vây xem nhất thời hít một hơi lãnh khí. Không thể nào, Lăng Tiêm Tiêm hôm nay uống lộn thuốc sao? Trước đây người khiêu chiến nàng, trừ phi là lấy ra tất cả gia sản làm tiền cược, nếu không nàng nhất định không chấp nhận khiêu chiến. Nhưng hôm nay nàng thế nhưng phá lệ, chỉ lấy vòn tay cùng nhẫn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm tiền cược sao?
"Xem ra. . . Ngươi thật ra rất biết nhìn hàng a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ vuốt vòng tay, hai mắt cười rạng rỡ xinh đẹp vô cùng.
"Như vậy, ngươi có bằng lòng lấy vòng tay cùng nhẫn chế tạo từ Huyền Băng Thiết làm tiền cược không đây?" Lăng Tiêm Tiêm cười lạnh nói.
"Huyền Băng Thiết!" Những con bạc vốn là không đoán được tâm tư Lăng Tiêm Tiêm, miệng đồng thanh kinh hô, vẻ mặt càng thêm kinh hoảng. Khó trách Lăng Tiêm Tiêm lại chọn vòng tay cùng nhẫn làm tiền cược, chúng được chế tạo từ Huyền Băng Thiết, mà Huyền Băng Thiết lại là bảo vật vô giá trên thế gian nha.
"Được, ta nguyện ý dùng Huyền Băng Thiết làm tiền cược. Chẳng qua tiền cược của ta là do ngươi đưa ra, như vậy tiền cược của ngươi có phải cũng nên để ta làm chủ hay không đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhún vai một cái nói.
"Dĩ nhiên." Lăng Tiêm Tiêm chìa tay, bày ra tư thế ngươi cứ nói. Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vô luận ngươi muốn tiền cược như thế nào đều không sao cả, bởi vì ngươi thế nào cũng chỉ mất trắng thôi. Muốn đánh cuộc thắng Lăng Tiêm Tiêm ta, nằm mơ đi.
"Tiền cược là. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nhạt phẩy tay trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, nàng duỗi tay chỉ hướng tay áo trái của Lăng Tiêm Tiêm, môi đỏ mọng tà mị khẽ nhếch nói: "Tờ giấy nhỏ trong tay áo bên trái của ngươi."
Bùm mấy tiếng vang, gần nửa đám con bạc đang vểnh tai cẩn thận lắng nghe, cho là Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ dở công phu sư tử ngoạm, thân thể dứt khoát ngả về phía sau bất tỉnh ở trên sàn nhà.
Mà nửa còn lại khó tin móc móc lỗ tai, tiếp giương mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Có lầm hay không a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt này xem ra đầu óc vẫn ngu dại a. Người ta Lăng Tiêm Tiêm yêu cầu tiền cược là bảo vật vô giá Huyền Băng Thiết, nàng lại đi yêu cầu một mảnh giấy trắng nho nhỏ?
Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, cây quạt đang đung đưa trong tay Dạ Dật Phong bỗng nhiên rơi xuống đất, vẻ mặt hốt hoảng khom lưng nhặt quạt lên, hai mắt thâm thúy rét lạnh bắn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhìn thấy cử động của Dạ Dật Phong, Ngân Lang cùng Thanh Báo kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, hình như mơ hồ đã đoán được chút gì đó.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Thân thể Lăng Tiêm Tiêm đột nhiên lui lại phía sau mấy bước, quả đấm gắt gao nắm chặt, biểu tình kinh hãi nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.