Chương 54: Ngươi phục đã định rồi
"Ngươi. . ." Lăng Tiêm Tiêm bị tú hoa châm xuyên thấu lòng bàn tay, sắc mặt trong nháy mắt vặn vẹo đến cực điểm, hai tròng mắt đau đớn cùng lãnh lệ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ta cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt hỏi, trên mặt ẩn ẩn ý cười, tản ra hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn.
"Hôm nay ngươi làm đau ta, ngày sau, ta nhất định trả lại cho ngươi." Lăng Tiêm Tiêm cắn răng, gằn từng chữ một.
"Được, ta chờ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khinh thường liếc mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm, giọng điệu đạm mạc nói.
Đầu ngón tay nâng lên, rút tờ giấy trong tay Lăng Tiêm Tiêm ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa lật cổ tay, tú hoa châm thoát khỏi lòng bàn tay Lăng Tiêm Tiêm, lại an tĩnh trở về trong tay áo của nàng.
"Hí. . ." Tú hoa châm vừa rút ra, làm cho Lăng Tiêm Tiêm phát tiếng hít khí đau đớn thê thảm. Bàn tay nắm chặt thành quyền bị chảy máu, Lăng Tiêm Tiêm cũng không mở ra, mà dõi hai tròng mắt khó hiểu nhìn về phía Dạ Dật Phong cách đó không xa.
Nàng nghĩ vận nội lực làm nát tờ giấy, lại bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu ra lập tức. Võ công của nàng căn bản không địch lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên cho dù muốn bảo vệ tờ giấy, cũng là lực bất tòng tâm.
Nhưng là. . . Hắn thì sao? Lấy võ công của hắn, muốn từ trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đoạt lại tờ giấy cũng không phải là việc khó a, hắn vì sao thờ ơ nhìn tờ giấy lọt vào tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đây?
Trong lòng Lăng Tiêm Tiêm đầy nghi hoặc xem xét Dạ Dật Phong, mà Dạ Dật Phong cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nha đầu kia, ra tay thật sự là vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa ngoan. Điên cuồng ma mị giống như tu la địa ngục, quả thực quỷ dị làm người kinh hãi. Nàng nếu muốn tờ giấy như thế, vậy cấp cho nàng. Bất quá. . . Có thể nhìn ra bí mật trên tờ giấy hay không, phải xem năng lực của nàng.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng rũ mắt nhìn tờ giấy. Mặt trên thế nhưng là một mảnh trắng, cái gì cũng đều không có? Nhíu mày, ngón tay xoa xoa tờ giấy, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem tờ giấy bỏ vào trong tay áo.
"Đủ cẩn thận?" Chậm rãi dời bước, đứng ở trước mặt Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu mày, mở miệng thản nhiên nói. Khó trách hắn không ngăn cản mình lấy tờ giấy từ tay Lăng Tiêm Tiêm, nguyên lai hắn đã sớm âm thầm dở trò.
Dạ Dật Phong nhún vai, hắn không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ cười cười phe phẩy quạt trúc, bất quá trong lòng lại bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Những người lúc trước trào phúng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, có mấy người kỳ thật không phải chân chính là dân cờ bạc. Nếu hắn không đoán sai, bọn họ hẳn là thám tử do ai đó phái tới giám thị hành động của hắn.
Hắn tới lặng lẽ đưa tờ giấy cho Lăng Tiêm Tiêm, chính là không muốn bất luận kẻ nào phát hiện, chính mình cùng Tả thừa tướng của Long Diệu Hoàng triều âm thầm có liên lạc. Không nghĩ tới hắn ngàn phòng vạn phòng, lại chỉ không phòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hắn tự nhận đưa tờ giấy cho Lăng Tiêm Tiêm là thần không biết quỷ không hay, nhưng mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt như thế nào phát hiện đây? Nha đầu kia, thật sự là rất không đơn giản.
"Thủ pháp ngươi che dấu chữ viết, với ta mà nói chỉ là chút tài mọn mà thôi, không làm khó được ta." Khóe môi hiện lên một độ cong trào phúng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt miệt thị nói.
"Nếu ngươi thật sự có thể phá giải bí mật của tờ giấy, ta thật sự phục ngươi." Dạ Dật Phong lắc lắc quạt trúc, tươi cười nói. Đúng vậy, tin tức trên tờ giấy quả thật rất trọng yếu. Bất quá, hắn không có ra tay đoạt lại tờ giấy còn có nguyên nhân.
Thứ nhất: nha đầu kia trừ bỏ thân thủ quỷ dị, thủ pháp hạ độc lại làm càng người ta khó lòng phòng bị. Lấy võ công của hắn, muốn đoạt tờ giấy trong tay nàng, hẳn là không thành vấn đề. Nhưng là, nếu lúc lấy tờ giấy, nàng lại hạ độc hắn thì sao, hắn cũng không muốn nếm thử mấy thứ độc cổ quái của nha đầu kia.
Thứ hai: vì để ngừa vạn nhất, hắn đã sớm động thủ trên tờ giấy. Tờ giấy này có tin tức bí mật, ngoại trừ hắn cùng Tả thừa tướng, không có người thứ hai có thể phá giải, điểm ấy hắn thập phần khẳng định.
"Ngươi phục, đã định rồi." Thượng quan Ngưng Nguyệt cuồng ngạo lạnh lùng cười, lướt qua Dạ Dật Phong, ngẩng cao đầu đi khỏi sòng bạc. Ngân Lang cùng Thanh Báo liếc mắt nhìn nhau, mặt không chút thay đổi đi theo ra ngoài.
"Thái tử. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn rời đi, Lăng Tiêm Tiêm vẫn ôm tay đau đớn đi tới chỗ Dạ Dật Phong, mở miệng cung kính kêu.
"Nói cho cha ngươi, bản thái tử nhức đầu." Dạ Dật Phong bỏ lại một câu lạnh nhạt, nhìn cũng chưa nhìn Lăng Tiêm Tiêm một cái, đã xoay người đi khỏi. . .
Mặt trời xuống núi, gió đêm lưu luyến, tản ra nhàn nhạt hương hoa. Ánh trăng sáng tỏ treo giữa bầu trời, tản ra ánh sáng bạc khắp trời. Ngàn vạn ngôi sao giống như những viên dạ minh châu ở trên trời, vẽ lên một bức tranh kiều diễm làm lòng người say mê.
Trong phòng ngủ, ánh nến lay động --
Hiên Viên Diễm một tay chống cằm, an tĩnh ngồi cạnh bàn. Mái tóc dài đen như ngọc tùy ý xõa tung rơi trên vai, gió đêm thổi đến, nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc trên trán hắn, lóe lên sự yêu dã phong tình mị hoặc.
Chỉ là, trên dung nhan này lại đầy vẻ mờ mịt, hai tròng mắt ngây ngốc nhìn sáu mươi viên xúc xắc trên mặt bàn.
"Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, ngươi rốt cuộc như thế nào làm được?" Trầm tư một lúc lâu, Hiên Viên Diễm thầm nói. Hắn cầm cốc xúc xắc đã một canh giờ, nhiều nhất cũng chỉ gieo được một hàng mười hai viên xúc xắc, nhưng mà không phải tất cả chúng đều là một điểm đỏ tươi.
"Ta cũng không tin , Nguyệt nhi có thể làm được, ta cư nhiên lại làm không được." Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn bàn xúc xắc, tiếp miễn cường ghé nửa thân mình lên trên bàn, hai tay bắt đầu thật cẩn thận xếp xúc xắc.
Nhưng mà, ngay tại lúc Hiên Viên Diễm ngừng thở, thật vất vả đem xúc xắc xếp được đến số mười năm, rầm một tiếng vang lên, xúc xắc ầm ầm sập xuống.
"Xúc xắc a xúc xắc, cho ta chút mặt mũi đi, tốt xấu cũng phải chồng được hai mươi viên rồi ngã xuống a." Hiên Viên Diễm ngón tay mềm nhẹ phất phất xúc xắc, hắn thế nhưng cùng xúc xắc nói chuyện.
"Ngoan nga, chúng ta làm lại một lần. Lần này, các ngươi không được thua kém nga, không được dễ dàng ngã xuống. Bằng không, ta bóp nát các ngươi." Hiên Viên Diễm uy hϊế͙p͙ xúc xắc, tiếp hai tay lại bắt đầu thật cẩn thận chồng xúc xắc.
"Diễm, nghe quản gia nói, ngươi từ khi trở về liền nhốt mình trong phòng. Không cho người nào vào quấy rầy, còn không cho Hứa quản gia đưa cơm chiều vào, ngươi rốt cuộc ở phòng trong làm cái quỷ gì?" Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa đi Ảo Ảnh Cung về, đẩy cửa tiến vào.
Rầm -- nghe được thanh âm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm kích động, chạm vào hàng xúc xắc làm nó sập.
"Nguyệt nhi, ngươi đã trở lại. Nhanh chút dạy ta, rốt cuộc như thế nào mới có thể đem sáu mươi viên xúc xắc xếp thành hàng đây." Hai tròng mắt Hiên Viên Diễm đầu tiên là uể oải xem xét đống xúc xắc, tiếp vẻ mặt lập tức tươi cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ngươi làm nửa ngày, ngay cả cơm chiều cũng không ăn, chính là ở trong phòng xếp xúc xắc?" Thượng quan Ngưng Nguyệt khóe miệng run rẩy nhìn Hiên Viên Diễm, dời bước đến nhuyễn tháp cách đó không xa, đặt mông ngồi xuống. . .