Chương 67: Phong tư kinh thế

Ánh mặt trời quanh quẩn, mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng bay múa, ở trong gió tạo ra một độ cong làm người si mê.


Da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt trong suốt, lông mày như vẽ, cái mũi thanh tú, môi anh đào kiều diễm ướt át, mi tâm lại có một đóa hoa sen máu ngạo nghễ. Làm người ta chỉ sợ lơ đãng liếc nhìn một cái, đều bị hút hồn.


Chúng đại thần trong lòng khắc chế không được la lên: trời ạ! Tuyệt sắc dung nhan này, chỉ sợ muôn hoa cũng phải xấu hổ đi, này. . . Đẹp đến không thể tả a!


diendanlequydon。comHoàng đế Hiên Viên Ly cũng ngây ngốc há hốc miệng, hắn từng nhìn thấy bức họa của Linh Cung Thánh chủ, dung mạo thoát tục của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy rằng giống hệt Linh Cung thánh chủ, nhưng khí chất thì lại rõ ràng khác nhau.


Linh Cung thánh chủ toàn thân tản ra tiên khí không nhiễm bụi trần, mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại tản ra yêu khí mị hoặc cùng ngạo mạn. Sự dung hợp giữa tiên nhan và yêu tư, càng làm cho hắn bị rung động hơn dung mạo của Linh Cung thánh chủ.


Nhưng mà điều làm hắn càng thêm rung động là, mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt có một đóa hoa sen máu ngạo nghễ. Này cho dù đánh ch.ết hắn, hắn cũng tuyệt không thể đoán được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng chính là phượng tinh mà hữu tướng vẫn âm thầm phái người tìm kiếm a!


available on google playdownload on app store


Khương thái hậu cũng bị phong tư tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm kinh hãi cùng rung động, nội tâm bà dữ tợn hò hét: nếu ai gia có thể có được phong tư mê hoặc chúng sinh như vậy, chỉ sợ tiên hoàng năm đó sẽ cam tâm tình nguyện vì ai gia giải tán hậu cung, vậy thì hôm nay đâu cần oán hận chứ?


Bỗng dưng, ánh mắt Khương thái hậu chuyển thành ngoan độc. Vì sao mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại có hoa sen máu, chẳng lẽ nàng chính là người mà mình phái người âm thầm điều tra, là phượng tinh tương lai nhất thống thiên hạ?


Làm sao có thể như thế, Hiên Viên Diễm cư nhiên cưới phượng tinh làm phi? Chẳng lẽ giang sơn Long Diệu nhất định thuộc về Hiên Viên Diễm?


Không, bà sẽ không cho phép chuyện này phát sinh. Giang sơn Long Diệu phải là của Kỳ nhi, nếu bà có thể thuận lợi giúp Kỳ nhi đoạt được đế vị, bà tình nguyện giang sơn Long Diệu hoàn toàn bị hủy, cũng tuyệt không để Hiên Viên Diễm xưng đế.


Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhìn mọi người bốn phía, ánh mắt u lãnh xem xét mặt nạ da trong tay, đầu ngón tay gảy nhẹ, làm cho mặt nạ da theo gió rơi xuống đất.


Linh Cung, ngươi nếu không tha ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi một kết cục truyền kỳ làm người kinh sợ. Ta sẽ làm cho toàn thể thế giới đều biết, người chân chính bọn họ nên e ngại là Linh Cung, hay vẫn là Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta!


"Nguyệt nhi, chúng ta hồi phủ chứ?" Hiên Viên Diễm nâng tay vén mấy sợi tóc loạn trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu dịu dàng nói.
Nay thái tử hai nước đã giả ý chào từ biệt, chỉ sợ lão yêu bà Khương thái hậu sớm ngày mai, sẽ khẩn cấp dẫn người đi địa hạ cung điện tìm bảo vật đi?


Xem ra hắn cũng phải lập tức điều động nhân thủ, bảo vật trong địa hạ cung điện là vật Nguyệt nhi muốn, hắn sẽ không để nó rơi vào tay Khương thái hậu, Tiêu Hàn cùng với Dạ Dật Phong.
"Chi chi chi, chi chi chi. . ."


-- đúng vậy đúng vậy, tiểu chủ tử, chúng ta nhanh chút hồi phủ đi. Ngự hoa viên này một chút cũng không tốt xem, Cầu Cầu đều đã nhàm chán đến buồn ngủ. Tiểu kim chồn Cầu Cầu cũng lười biếng vươn tiểu móng vuốt, phát ra chồn ngữ mà chỉ có Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới hiểu.


diendanlequydon。comThượng Quan Ngưng Nguyệt không nói gì nhìn Cầu Cầu, trong lòng tức giận nói thầm: lúc trước thời điểm ngươi ngấu nghiến ăn chuối, như thế nào không kêu nhàm chán a?


"Diễm, hồi phủ đi." Lập tức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, tay phải kéo tay Hiên Viên Diễm, vai trái khiêng Cầu Cầu vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, ngẩng đầu ngạo nghễ đi ra ngoài ngự hoa viên.


Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm đã rời đi, hoàng đế Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu lạnh lùng nhìn nhau, suất lĩnh hai phe đại thần biến mất ở ngự hoa viên. . .
Bầu trời một mảnh màu xanh, mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời tỏa ra sắc vàng rực rỡ.


Mà trong ngự hoa viên, cảnh tượng hoa sen bị người của Linh Cung phá hủy vô cùng thê thảm, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến những cây hoa xung quanh đang rung rinh trong gió, chúng vẫn tận tình tỏa ra mùi hương thơm ngát làm động lòng người.


Lúc này, nhìn thấy mọi người trong ngự hoa viên đã tản đi, trên mái nhà, một hoàng y nữ tử mang mạn che mặt mở miệng : "Thánh tôn, thật không nghĩ tới dung mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chỉ giống hệt thánh chủ, mà khí chất còn hơn hẳn thánh chủ."


"Nàng không chỉ có khí chất hơn hẳn thánh chủ, chỉ sợ một khi nàng hấp thụ toàn bộ linh lực của thánh chủ, sẽ phát ra uy lực không ai trong Linh Cung chúng ta có thể bì kịp." Linh Cung thánh tôn cụp mắt xuống, ngón tay thưởng thức mấy sợi tóc bên má, thản nhiên mở miệng. Hắn đích xác là thần bí nam tử vừa mới cắt tay, đem máu tươi rót vào viên đá thủy tinh.


"Cái gì, điều này sao có thể chứ?" Mười hoàng y nữ tử đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Linh Cung thánh tôn, khó tin kinh hô.
"Như vậy chẳng phải là rất tốt." Khóe môi Linh Cung thánh tôn gợi lên một độ cong u lãnh, trong mắt xẹt qua hào quang quỷ dị.


Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, toàn thân tỏa ra hơi thở cuồng ngạo. Không biết vì sao, hắn thế nhưng cảm thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt so với Thánh đế càng có phong phạm vương giả thống trị vạn vật hơn, nàng tựa hồ mới chân chính là chúa tể vạn vật.


Nghe được Linh Cung thánh tôn nói, mười hoàng y nữ tử nhất thời thu liễm vẻ khiếp sợ, các nàng nhìn nhau cười, một hoàng y nữ tử lạnh lùng mở miệng nói: "Thánh tôn nói rất đúng, nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật có thể đem linh lực phát huy đến mức tận cùng, kế hoạch của chúng ta càng thuận lợi tiến hành rồi."


"Thuộc hạ tham kiến thánh tôn!" Đúng lúc này, một gã hắc y nam tử quỷ mị nhảy lên mái nhà, thanh âm vô cùng cung kính vang lên, đồng thời hắn cũng nửa quỳ sau lưng Linh Cung thánh tôn.


"Như thế nào, Thánh đế có phải có hành động?" Linh Cung thánh tôn phút chốc quay người lại, hai tròng mắt thâm thúy nhìn thuộc hạ của mình.


"Thánh đế vừa biết được sự tồn tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, liền sai bốn sứ giả Phong Lôi Vũ Điện xuất cung, phỏng chừng tối nay bốn sứ giả sẽ đến Long Diệu Hoàng triều." Hắc y nam tử chi tiết bẩm báo.


"Ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần bốn sứ giả Phong Lôi Vũ Điện vừa xuất hiện ở Long Diệu Hoàng triều, các ngươi phải lập tức giải quyết bọn họ cho bản tôn." Linh Cung thánh tôn nhíu mày, thanh âm lãnh lệ nói.


diendanlequydon。com"Thuộc hạ hiểu." Hắc y nam tử cung kính ứng tiếng xong, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe, cả người giống như gió đi khỏi.


"Thánh tôn, nếu bốn sứ giả Phong Lôi Vũ Điện không thể đúng lúc phục mệnh Linh Cung, chỉ sợ Thánh đế sẽ phái càng nhiều sứ giả xuất cung, có khi còn sai cả hộ pháp xuất cung." Một hoàng y nữ tử nhìn Linh Cung thánh tôn, mở miệng nhàn nhạt nói.


"Phái hộ pháp đi thì như thế nào? Nhớ kỹ, trước khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến địa hạ cung điện lấy bảo vật, cùng với hấp thu toàn bộ linh lực của thánh chủ, cho dù Thánh đế sai bao nhiêu sứ giả hay hộ pháp xuất cung, các ngươi đều phải giải quyết hết cho ta." Linh Cung thánh tôn lạnh lùng mở bạc môi, hai tròng mắt thị huyết quét về phía mười hoàng y nữ tử.


"Bọn thuộc hạ đã biết." Mười hoàng y nữ tử bỗng dưng cúi đầu, thanh âm vô cùng thần phục đáp.
"Rút thôi." Linh Cung thánh tôn nhẹ vung ống tay áo, toàn thân mang khí tức tà lãnh biến mất trên mái nhà.


Thánh đế, ta càng ngày càng chờ mong ngươi cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt quyết đấu, tin tưởng nhất định rất phấn khích. Rốt cuộc ngươi sẽ tiếp tục là nhân vật truyền kỳ, hay vẫn là bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt cướp mất đây?


"Vâng." Mười hoàng y nữ tử cùng ứng tiếng xong, mũi chân cũng nhanh chóng điểm một cái, bóng dáng quỷ mị biến mất khỏi mái nhà.
Cùng lúc đó, trên một mái nhà khác. Gió lạnh thổi đến, vô số đóa hoa đào hồng nhạt diễm lệ bay múa, trong không khí tản ra mùi hương làm say lòng người.


"Này quả thực là làm người ta không thể tưởng tượng được, người Linh Cung nếu đã biết sự tồn tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn xuất hiện trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng vì sao lại không động thủ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ?" Một thị vệ nâng tay gãi gãi đầu, trên mặt bày ra biểu tình nghi hoặc.


"Càng làm cho người ta không nghĩ ra là, bọn họ không những không lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà còn đưa máu tươi vào viên đá thủy tinh, giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt hấp thụ linh lực trong nó. Người Linh Cung sẽ không phải là bị trúng tà đi, nếu không sao lại làm ra hành động như thế?" Một gã thị vệ cũng nâng tay gãi gãi mặt, khóe miệng giật giật nói.


"Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt này phong tư tuyệt sắc, thật đúng là làm cho ta thật sâu rung động." Còn lại hai gã thị vệ bỗng dưng ngẩng đầu, trăm miệng một lời nói.


"Đâu chỉ bị rung động, ta còn cảm giác linh hồn như bị gột tẩy." Nguyên bản hai gã thị vệ còn đang suy nghĩ hành động khác thường của người Linh Cung, nghe thấy đồng bạn đề cập đến dung mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong đầu không ngăn nổi lại hồi tưởng đến lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt bóc mặt nạ da, lộ ra hình dáng kinh diễm.


Mà giờ phút này, Vô Ngân công tử ngồi trong một cỗ kiệu tao nhã, cụp mắt xuống thưởng thức một đóa hoa đào hồng nhạt trong tay.
Linh Cung vì sao lại hành động khác thường như thế, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?


Gió thổi nhấc lên màn kiệu, bướng bỉnh chui vào trong, làm bạch y của Vô Ngân công tử cũng bay lên. Vô Ngân công tử gảy nhẹ ngón tay, làm đóa hoa đào bay trong gió, đôi mày thanh tú nhíu lại, mở miệng thản nhiên nói: "Rút thôi."


"Vâng, công tử." Bốn gã theo hầu lập tức ứng tiếng, hai tròng mắt cung kính nhìn về phía Vô Ngân công tử.


Nhưng lập tức, bọn họ liền hít vào một ngụm khí lạnh. Trời ạ, công tử nhà bọn họ thế nhưng nhíu mày, đây chính là lần đầu tiên công tử nhíu mày từ trước đến nay sao? Xem ra ngay cả công tử của bọn họ thông minh hơn người, cũng bị tâm tư quỷ dị khó dò của Linh Cung vây khốn rồi.


diendanlequydon。comNgười Linh Cung, các ngươi rốt cuộc là làm cái quỷ gì a? Bốn gã theo hầu khóe miệng run rẩy nhìn nhau vài cái, đưa tay cầm cán kiệu, đạp gió biến mất. . .






Truyện liên quan