Chương 82: Vạn quang tề chiếu
Ánh mặt trời vô cùng tinh tế bao phủ trên mặt đất, vô số hạt bụi nhỏ nhẹ nhàng bay trong gió, làm hai tấm thảm cỏ càng thêm rực rỡ.
Gió núi quanh quẩn, hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhìn Tiêu Hàn giơ cao cánh tay, đôi con ngươi trong suốt yêu mị lưu chuyển, nói: "Bảo tinh binh Bắc Dực quốc của ngươi thả cờ đúng giờ, nếu không kỳ nghệ quá thấp, truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ."
"Yên tâm đi, bọn họ thả cờ rất chính xác. Chính xác đến trái tim của ngươi ngừng đập, cũng không chút cảm giác đau đớn." Hai mắt Tiêu Hàn tối tăm liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bạc môi lãnh lệ nói: "Lập tức phóng. . ."
Vậy mà, lời còn chưa đứt. Vèo một tiếng vang lên, mười lăm vạn tinh binh Thương Nguyệt quốc kéo chặt cung tiễn trong tay bỗng nhiên quay lại, nhắm ngay mười lăm vạn tinh binh Bắc Dực quốc.
Cục diện trong nháy mắt nghịch chuyển, làm Tiêu Hàn ngưng cười. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt hơi chấn động nhìn về phía Dạ Dật Phong.
Cùng lúc đó, tinh binh Bắc Dực quốc kinh ngạc, mũi tên trong tay vốn hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức thu về, chỉnh tề nhắm về phía tinh binh Thương Nguyệt quốc.
Bốn người hầu của Vô Ngân công tử nghi hoặc trừng mắt nhìn, khóe miệng run rẩy nhìn trận chiến trước mắt. Đây là cái tình huống gì? Thái tử Thương Nguyệt quốc không phải cùng một phe với thái tử Bắc Dực quốc sao, sao hiện tại lại đột nhiên đảo phe cánh chứ?
"Dạ Dật Phong, ngươi. . . giở trò quỷ gì?" Hai mắt Tiêu Hàn lãnh mị híp lại, cắn răng giận dữ hỏi.
"Hết cách rồi, ta cũng là thân bất do kỷ a. Ai kêu ta bị nha đầu kia hạ độc đây, cái mạng của ta còn bị nàng nắm trong tay đây." Dạ Dật Phong nhẹ nhàng lắc lắc quạt trúc trong tay, từ trên ghế chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bất đắc dĩ hướng Tiêu Hàn nhún nhún vai.
Đêm đó trong thọ yến của Khương thái hậu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hạ độc hắn. Khi hắn chạy đến phòng ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đòi thuốc giải, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng ngón tay thấm nước trà trong chén viết hai chữ to trên mặt bàn, mà hai chữ to kia chính là: Tiêu Hàn.
Hắn là người thông minh, sao lại không hiểu ý tứ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ? Nàng đã sớm đoán được cục diện ngày hôm nay, cho nên dùng giải dược áp chế mình, khiến mình thành phản tướng.
Nghe Dạ Dật Phong nói, hai mắt Tiêu Hàn càng sâu thẳm. Thượng Quan Ngưng Nguyệt dụng độc tất nhiên lợi hại, nhưng thủ hạ của Dạ Dật Phong rất nhiều người tài ba, cái độc nho nhỏ này cũng không dễ dàng làm khó Dạ Dật Phong chứ?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giao dịch ta đã thực hiện, nửa viên thuốc giải kia nên cho ta đi?" Không nhìn ánh mắt dò xét thâm thúy của Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong chậm rãi dời bước đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Thuốc giải? Không mang." Hai tròng mắt không chút để ý quét qua Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nói.
"Ngươi đùa giỡn ta?" Dạ Dật Phong ngừng lại cước bộ, thân hình cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, da mặt giật giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Đúng là đùa giỡn ngươi, thì sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiêu ngạo khiêu mi, dung nhan nhiễm ý cười trào phúng nói.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tình huống trước mắt ngươi cũng thấy đấy. Ngươi nên hiểu rõ, lúc này nếu ta thật sự liên thủ cùng Tiêu Hàn, cho dù ngươi có cánh cũng khó trốn thoát." Dạ Dật Phong khoanh tay, hai mắt bất mãn cùng khó hiểu quét về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng. . . Trong hồ lô của nàng rốt cuộc chứa cái gì a?
"Ha ha, ta không ngu xuẩn như vậy. Nếu ta thật sự đem nửa viên thuốc giải kia cho ngươi, ngươi thật sẽ giúp ta đối phó Tiêu Hàn sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị nhếch môi, hai mắt lãnh diễm nói.
Dạ Dật Phong này cho rằng mình ngây thơ vậy sao? Cùng hắn giao dịch giống như bảo hổ lột da*, nếu thật sự đem giải dược cho hắn, cung tiễn trong tay tinh binh Thương Nguyệt quốc sợ rằng còn phóng ra nhanh hơn tinh binh Bắc Dực quốc.
*Bảo hổ lột da (Dữ hổ mưu bì): không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
"Nếu ngươi nghi ngờ thành ý hợp tác của ta với ngươi,vì sao lại dùng thuốc giải giả vờ hợp tác với ta?" Dạ Dật Phong ánh mắt phức tạp quét về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng nhàn nhạt hỏi.
Nha đầu này, thật sự rất thông minh. Không sai, cho dù nàng đem thuốc giải cho mình, hắn cũng sẽ không giúp nàng đối phó Tiêu Hàn.
"Ta nếu không dùng thuốc giải giả vờ hợp tác với ngươi, bây giờ ngươi sẽ dẫn mười lăm vạn tinh binh Thương Nguyệt quốc chặn ở sườn núi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến yêu dã ma mị, châm chọc nói.
Hắn sẽ không dẫn mười lăm vạn tinh binh Thương Nguyệt quốc ngăn ở sườn núi, nơi này có mười lăm vạn tinh binh Bắc Dực quốc ngăn đã đủ, hắn sẽ dẫn mười lăm vạn tinh binh Thương Nguyệt quốc chặn ở trên đường đến Hổ Báo Doanh.
Mục đích khác là ngộ nhỡ phụ thân tướng quân cùng Diễm có thể thuận lợi xuống núi, nhất định sẽ đi trước điều động sáu mươi vạn Hắc Ưng Doanh. Mà hắn dẫn mười lăm vạn tinh binh Thương Nguyệt quốc chặn ở trên đường đến Hổ Báo Doanh, đương nhiên không phải muốn chiến đấu với Hắc Ưng Doanh của phụ thân.
Mười lăm vạn tinh binh của Thương Nguyệt quốc muốn đối phó với tướng quân phụ thân sáu mươi vạn Hắc Ưng Doanh, căn bản là không có khả năng. Hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức đi liều mạng, hắn chỉ tận lực trì hoãn Hắc Ưng Doanh đến trợ giúp Hổ Báo Doanh thôi.
"Cho nên, ngươi. . . Là cố ý dẫn ta đến sườn núi hay sao?" Dạ Dật Phong híp mắt đánh giá Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Nếu không đem ngươi đưa tới sườn núi, thì làm sao có thể một lưới bắt hết tinh binh của ngươi cùng Tiêu Hàn đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu cười, ánh mắt nhìn Dạ Dật Phong lóe lên tia khát máu.
"Một lưới bắt hết tinh binh của ta cùng Tiêu Hàn, chỉ bằng tám người các ngươi sao?" Thân hình Dạ Dật Phong có chút cứng ngắt, nhưng lập tức liền ngửa đầu cuồng vọng cười lớn.
Độc tiễn trong tay mười lăm vạn tinh binh của Tiêu Hàn đã đủ làm cho tám người các nàng không còn xương cốt rồi, huống chi còn có độc tiễn trong tay mười lăm vạn tinh binh của Thương Nguyệt quốc chứ?
Thu lại cụ cười cuồng vọng, Dạ Dật Phong dời bước trở lại bên cạnh Tiêu Hàn. Hai tròng mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong mở miệng nói: "Đối với việc ta lâm trận phản bội lúc trước, sau này ngươi tính với ta cũng không muộn."
Tiêu Hàn quan sát Dạ Dật Phong, không nói gì, hắn hiểu được ý tứ của Dạ Dật Phong.
Mười lăm vạn tinh binh của Thương Nguyệt quốc cầm trong tay cung tiễn có tẩm kịch độc, mà mười lăm vạn tinh binh Bắc Dực quốc cũng thế. Nếu hiện tại hắn cùng Dạ Dật Phong tính sổ, sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi chính là Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Huống hồ hiện tại Hiên Viên Diễm không xuất hiện ở đây, nhất định đã tìm được cách xuống núi rồi. Cho nên hắn vẫn nên liên thủ với Dạ Dật Phong, đồng tâm hiệp lực giải quyết tám người trước mắt, rồi nhanh chóng xuống núi Huyền Sư Doanh của Khương thái hậu. Nếu không, một khi Hiên Viên Diễm thuận lợi thu hồi binh quyền trong tay Khương thái hậu, sau này muốn đối phó hắn còn khó hơn lên trời.
"Bất quá chỉ là ba mươi vạn tinh binh có độc tiễn trong tay mà thôi, có cơ hội bắn tên hay không vẫn còn là vấn đề đây. Ảo Ảnh Cung, các ngươi nên hiện thân rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, cây cỏ hai bên mang theo bùn đất nhảy ra.
Trăm tên Ảo Ảnh ẩn nấp trước đó, ôm miếng vải đen trong ngực nhảy đến sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Bá, ngoại trừ Ngân Lang cùng Thanh Báo đã biết, ánh mắt của Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, Vô Ngân công tử cùng với bốn gã người hầu của Vô Ngân công tử lập tức kinh ngạc bắn đến trên người trăm tên Ảo Ảnh.
Bốn gã thị vệ của Vô Ngân công tử liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm nói: thì ra Thượng Quan tiểu thư đã sớm cho người mai phục ở sườn núi a? Nhưng mà, cho dù có trăm tên Ảo Ảnh mai phục thì có là gì a? Gặp phải độc tiễn trong tay ba mươi vạn tinh binh của Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc, còn không phải là ngang với đi chịu ch.ết sao?
Vô Ngân công tử ngưng mắt xem xét miếng vải đen trong ngực trăm tên Ảo Ảnh, nếu hắn đoán không sai, bên trong miếng vải đen chính là vũ khí đối phó độc tiễn đi, rốt cuộc là cái gì đây?
Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong híp mắt xem xét trăm tên Ảo Ảnh mới nhảy ra, không khỏi trăm miệng một lời nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi lo lắng trên đường đến Hoàng Tuyền quá tịch mịch, cho nên gọi trăm tên Ảo Ảnh cùng ngươi chịu ch.ết sao?"
"Ta gọi trăm tên Ảo Ảnh ra, là vì không kiềm chế được lòng từ bi, muốn chuẩn siêu độ vong hồn cho hai người các ngươi cùng ba mươi vạn tinh binh phía sau." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt âm u vừa chuyển, khóe môi khát máu nhếch lên nói.
"Bắn tên." Sau khi Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trao đổi ánh mắt, lập tức giơ cánh tay lên cao, lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng." Tinh binh Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc vốn cầm độc tiến giằng co đã lâu, nghe thái tử ra lệnh, lập tức đem mũi tên hướng về phía đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Mở vải." Cùng lúc đó, tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có ý cười, lãnh ngạo bật ra hai chữ.
Ngay lúc tinh binh hai nước nheo mắt nhìn đúng mục tiêu, ngón tay chuẩn bị kéo dây cung bắn tên, trăm tên Ảo Ảnh Cung nhanh chóng mở miếng vải đen ra.
Thì ra thứ bị miếng vải đen che lại chính là tấm chắn được làm từ vàng, chỉ thấy một phần ba người Ảo Ảnh cầm tấm chắn màu vàng hướng về phía tinh binh hai nước, một phần ba người Ảo Ảnh cầm tấm chắn hướng thẳng lên trời, một phần ba còn lại nghiêng về phía đối diện người Ảo Ảnh cung.
Trong nháy mắt, dưới sự phản xự của ánh nắng mặt trời, tấm chắn vàng cứ như phóng ra vô số ngọn lửa chói mắt. Chúng giống như sóng dữ mãnh liệt tầng tầng lớp lớp thêu dệt ra, tinh tế cuốn lấy tinh binh hai nước.
Tinh binh hai nước vừa muốn bắn cung tiễn trong tay ra, lập tức cảm thấy mắt đau đớn vô cùng, trong nháy mắt có cảm giác như bị mù.
Cảm giác đau đớn làm mắt họ không thể chịu được, khiến họ phải hạ cung tiễn xuống thấp, rối rít nhắm chặt mắt.
Gặp kim quang mãnh liệt tập kích vẫn còn tự nhiên chỉ có Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, chỉ thấy bọn họ lập tức hơi nghiêng người, vội vàng dùng bàn tay che hai mắt.
Tuy rằng bọn họ không hiểu vì sao nhứng tấm chắn màu vàng kia lại phóng ra chói mắt như thế, nhưng bọn họ có thể khẳng định, nếu nhìn thẳng kim quang, nhất định sẽ bị mù chỉ trong nháy mắt.
"Hí. . ." Vô Ngân công tử cùng với bốn gã người hầu hít vào một ngụm lãnh khí, khóe miệng nhất thời co rút, có cảm giác hỗn độn trong gió. Chuyện này. . . Là cái tình huống gì, ai tới giải thích cho bọn hắn a?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi cho là như vậy có thể ngăn cản vạn tiễn cùng bắn sao? Tinh binh của Bắc Dực quốc ta cho dù nhắm mắt, cũng có thể chuẩn xác bắn xuyên qua ngực ngươi." Tiêu Hàn lấy tay che mắt, đồng thời tức giận nói.
"Ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ngươi, Dạ Dật Phong cùng với ba mươi vạn tinh binh phía sau nháy mắt sẽ hóa thành tro tàn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, hai bên sườn núi truyền đến tiếng vang ầm ầm. . .