Chương 87: Lâm trận lùi bước

Gió núi quấn quanh, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chế trụ dây cung, nụ cười trên mặt tuy rằng vô cùng quyến rũ, nhưng lại kín đáo lộ ra sự lạnh lẽo không thể diễn đạt bằng lời.
Linh lực từ lòng bàn tay phóng ra, tề tụ tại đầu tên, trong nháy mắt mũi tên cũng phóng ra hồng quang thiêu rụi vạn vật.


Tiêu Hàn cũng lạnh lùng chế trụ dây cung, y phục màu lam bay phấp phới, hắn đem toàn bộ nội lực dồn vào đầu mũi tên. Ánh mắt thâm thúy như biển sâu không chút gợn sóng, nhưng lại tỏa ra hơi thở cồng ngạo lạnh lẽo.


die»ndٿanl«equ»yd«onThượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn đồng thời chậm rãi nâng cánh tay lên, hai luồng khí phần phật giữa không trung, gió núi giống như không chịu nổi luồng khí cường đại uy hϊế͙p͙, phát ra thanh âm run sợ.


Thấy tình hình như vậy, Vô Ngân công tử thu liễm bộ dáng tươi cười, bàn tay đột nhiên kẹp lại vô số hoa đào màu hồng nhạt.


Hắn nên ngăn cản mũi tên cuối cùng này, ngăn cản đổ máu sao? Tài bắn cung của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn đều đã đạt tới đỉnh cao, hiện tại bọn họ đem toàn bộ linh lực cùng nội lực ngưng tụ trên mũi tên, uy lực của mũi tên thứ ba nhất định rất cường hãn.


Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thể thành công tránh khỏi mũi tên của Tiêu Hàn, xương cốt ở vai trái nàng nhất định vỡ vụn.


available on google playdownload on app store


Hai mắt Dạ Dật Phong thâm thúy xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không tự chủ được giơ cao quạt trúc trong tay. Hắn. . . Có nên ngăn cản trận tỷ thí không thể đoán trước kết quả này không?


Thế gian nữ tử xinh đẹp nhiều như sao trên trời, thế gian nữ tử thông minh chỗ nào cũng có. Nhưng là nữ tử vừa xinh đẹp lại thông minh, hơn nữa cả hai thứ này đều là độc nhất vô nhị, bản lĩnh sâu không lường được. Trong thiên hạ ngoại trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ sợ không tìm được người thứ hai.


die»ndٿanl«equ»yd«onThượng Quan Ngưng Nguyệt này, vô luận là ngoái đầu lại lười biếng cười, hay là cuồng ngạo giơ tay nhấc chân, đều đủ làm người ta sinh ra ý niệm hèn mọn trong đầu, càng ngày càng hãm sâu.


Tuy rằng hắn không nguyện ý thừa nhận, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, tâm của hắn đã bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt lặng lẽ chiếm lấy rồi.


Bây giờ tuy không thể đoán trước được ai sẽ là người thắng trong trận tỷ thí này, nhưng hắn biết rõ, một khi mũi tên thứ ba phóng ra, nếu không thể tránh thoát, vai trái của Tiêu Hàn cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều sẽ bị vụn nát.


Tiêu Hàn không thể tránh thoát mũi tên của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xương cốt của hắn có bị vỡ vụn, mình mới lười để ý tới đâu. Nhưng mà, vạn nhất Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thể tránh thoát mũi tên của Tiêu Hàn thì sao?


Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy đã kéo căng dây cung, nhưng không phóng ngay như hai lần trước.
Trải qua hai lần trước, nàng đối với tài bắn cung của Tiêu Hàn rõ như lòng bàn tay, nàng ngàn vạn lần không ngờ tới tài bắn cung của hắn ngang ngửa với mình.


Bởi vậy, mũi tên cuối cùng này nàng không dám dễ dàng bắn ra. Cho dù nàng có thể nắm chắc nó sẽ xuyên qua vai Tiêu Hàn, nhưng lại không thể nắm chắc nàng có thoát được mũi tên của Tiêu Hàn hay không.


die»ndٿanl«equ»yd«onDiễm vẫn nghĩ rằng mình mang theo mười đại pháo lên núi, chỉ là là để uy hϊế͙p͙ Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong phải chật vật lui binh. Đối với việc bức bách Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong ký hiệp ước không xâm phạm trong vòng một năm với Long Diệu Hoàng triều, Diễm hoàn toàn không biết, hiệp nghị này là phần kinh hỉ nàng chuẩn bị cho Diễm.


Nếu lúc trước Diễm biết mình vì ký hiệp nghị, sẽ lựa chọn mạo hiểm cùng Tiêu Hàn tỷ thí tên pháp, nhất định ch.ết sống cũng không cho mình đến sườn núi.


Nếu mình không thể tránh thoát mũi tên của Tiêu Hàn, khiến cho xương cốt vai trái bị vỡ vụn dẫn đến tàn tật, Diễm nhất định sẽ bởi vì chuyện này, mà tự trách cùng hối hận.


Cho nên nàng không chỉ muốn thắng trận này, mà còn muốn bảo đảm an toàn của chính mình. Nhưng mà, rốt cuộc như thế nào mới có thể trong nháy mắt bắn tên xuyên qua vai Tiêu Hàn, lại vừa có thể thuận lợi tránh khỏi mũi tên của Tiêu Hàn?


Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét mũi tên trên tay Tiêu Hàn, trong lòng âm thầm suy nghĩ tốc độ cùng phương hướng khi Tiêu Hàn bắn nó ra.
Mà khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem kỹ kim tiên trong tay Tiêu Hàn, thì Tiêu Hàn cũng lạnh lùng xem xét kim tiên trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


Hắn không chắc chắn có thể tránh thoát mũi tên thứ ba của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không nắm chắc có thể tránh thoát mũi tên thứ ba của hắn.


Không hiểu vì sao, mình từng rong ruổi trên chiến trường, giết vô số địch nhân cũng không nhăn mày một cái. Nhưng hôm nay, khi nhắm tên vào vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tâm lại có chút do dự.


Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheo mắt, chuẩn bị lợi dụng thính giác bắn tên cùng tránh tên, Tiêu Hàn bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng: "Đợi chút."
Vừa muốn buông tay bắn tên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút ngẩn người, nàng phút chốc mở mắt, khuôn mặt đầy hoài nghi nhìn Tiêu Hàn.


"Mũi tên cuối cùng này, ta. . . Không bắn." Tiêu Hàn hạ tay xuống, hai tròng mắt u lãnh nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chính là ở chỗ sâu nhất trong hai tròng mắt u lãnh kia, lại có một loại cảm xúc phức tạp.


die»ndٿanl«equ»yd«onCảm xúc phức tạp này chiếm lấy tâm cùng linh hồn hắn, hắn muốn liều mạng kháng cự, nhưng càng kháng cự, loại cảm xúc phức tạp này càng mãnh liệt.
"Lâm trận lùi bước, xem như thua." Kinh ngạc trong mắt lóe lên rồi biến mất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi nói.


"Được, ta nhận thua." Tiêu Hàn mặt không chút thay đổi ném cung tiễn trong tay xuống đất, bạc môi phát ra lời nói làm toàn trường khiếp sợ.


"Hí. . ." Toàn thể tinh binh Bắc Dực quốc hít vào khí lạnh, nhìn về phía Tiêu Hàn. Trong ánh mắt có kinh ngạc, có sợ hãi, cũng có mê man. Đây là cái tình huống gì, sẽ không phải là bọn hắn nghe lầm đi?


Tầm mắt của Vô Ngân công tử cùng Dạ Dật Phong cũng khóa trên mặt Tiêu Hàn, khẩn trương trong mắt phút chốc biến thành vô cùng khiếp sợ.


Tiêu Hàn không phải loại người dễ dàng nhận thua, cho dù giữa cái ch.ết cùng nhận thua, Tiêu Hàn cũng tình nguyện chọn cái ch.ết tuyệt không nhận thua. Đối với người cao ngạo như Tiêu Hàn mà nói, chưa đánh đã nhận thua là loại sỉ nhục rất lớn. Nhưng mà hiện tại, hắn lại chủ động nhận thua?


"Ngươi. . ." Đối với việc Tiêu Hàn nhận thua, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày phượng, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Ánh mắt khác thường từ bốn phía phóng đến, Tiêu Hàn ngoảnh mặt làm ngơ. Lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Tiêu Hàn nói: "Điều kiện ngươi đưa ra trước đó, ta đáp ứng."


Thu liễm sự khiếp sợ trong lòng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vứt cung tên xuống. Mắt ngọc xinh đẹp chứa ý cười quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói: "Một khi đã như vậy, làm phiền hai vị lấy con dấu thái tử ra."


die»ndٿanl«equ»yd«onDạ Dật Phong vẻ mặt cổ quái xem xét Tiêu Hàn, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Còn chưa nhìn thấy Long Diệu Hoàng đâu, vì sao phải lấy con dấu ra a?"


Ngay cả hắn cùng Tiêu Hàn đáp ứng điều kiện Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ra, nguyện ý ký hiệp nghị một năm không xâm phạm lẫn nhau với Long Diệu Hoàng triều. Không phải nên tiến vào hoàng cung Long Diệu, cùng Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly chính thức ký kết mới có hiệu lực sao? Nếu hiện tại còn chưa thấy Long Diệu Hoàng đâu, vội vã lấy con dấu ra làm gì a?


Thanh Báo nhận được ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh nhẹn móc ra bốn phần hiệp nghị, mở miệng lạnh lùng nói: "Đây là hiệp nghị Long Diệu Hoàng ta đã sắp xếp tốt, Long Diệu Hoàng đã dùng ngọc tỷ hạ ấn ký trên đó. Bây giờ hai vị thái tử chỉ cần lấy ra con dấu, hạ ấn ký của thái tử, sau đó lấy đi một phần hiệp nghị là được."


"Hiện tại, hai vị có thể lấy con dấu thái tử ra rồi chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu dã cười, mở miệng nói. Bốn phần hiệp nghị này là nàng lặng lẽ gạt Diễm, phân phó Thanh Báo đi tìm hoàng đế Hiên Viên Ly sắp xếp tốt.


"Khụ. . . Con dấu đúng là tùy thân mang theo, nhưng mà thật không đúng dịp, quên mang mực đóng dấu rồi." Dạ Dật Phong từ trong ngực lấy ra con dấu của thái tử Thương Nguyệt, trong lòng không khỏi sâu kín thở dài. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, ngay cả hiệp nghị cũng đã thảo sẵn?


"Thương Nguyệt thái tử quên mang mực đóng dấu a? Không sao, chìa tay ra, ta lập tức biến chút mực đóng dấu độc nhất vô nhị cho ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay chuyển, ý cười trên mặt càng đậm.


die»ndٿanl«equ»yd«on"Biến?" Dạ Dật Phong thật cẩn thận chìa tay trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời cảm giác lạnh sống lưng. Vì sao hắn lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, tựa hồ ẩn chứa sự tàn lãnh chứ?


Thượng Quan Ngưng Nguyệt phút chốc nâng cổ tay lên, nhẫn băng thiết nhẫn đột nhiên nở rộ cắt qua mu bàn tay của Dạ Dật Phong. Dạ Dật Phong cảm giác được mu bàn tay truyền đến từng đợt đau nhức, ngửi được mùi máu tươi.


"Ngươi, ngươi, ngươi. . ." Máu đỏ tươi từ mu bàn tay chảy ra, giống như đậu nành nhỏ giọt xuống đất, Dạ Dật Phong nghẹn họng trân trối nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trước khi nàng ra tay, có thể trước báo cho mình một tiếng không?


"Lấy máu tươi thay mực đóng dấu, càng thể hiện thành ý ký kết hiệp nghị của Thương Nguyệt quốc. Nhanh lấy máu ngươi thay mực đóng dấu đi!" Hoàn toàn không nhìn biểu tình dại ra của Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười nói.


"Thành ý?" Dạ Dật Phong vẻ mặt hắc tuyến xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại trợn mắt nhìn Thanh Báo đang đi tới. Hỏi thành ý của hắn sao? Hắn chính là bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng bạo lực bức bách, tâm không cam tình không nguyện ký kết hiệp nghị với Long Diệu Hoàng triều a?


"Bắc Dực thái tử, nếu ngươi cũng quên mang mực, vậy phải mượn máu tươi của Thương Nguyệt thái tử dùng tạm rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ nhìn thẳng Tiêu Hàn, cười nói.


Cắt tay lấy máu hắn còn chưa tính, cư nhiên không quản hắn có đồng ý hay không, liền tự tiện làm chủ đưa máu hắn cho Tiêu Hàn làm mực đóng dấu?


Dạ Dật Phong đang vùi đầu chấm máu vào con dấu, chuẩn bị hạ ấn ký xuống hiệp nghị trên tay Thanh Báo. Phút chốc ngẩng đầu lên, các cơ trên mặt giật giật nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .






Truyện liên quan