Chương 107: Nhận lỗi
Bầu trời xanh, khảm những áng mây trắng muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường.
Hai mươi mấy tên hộ vệ Thừa Tướng phủ mê man ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt như bị thần kinh, lười biếng cuộn mình lại, giống như đắm chìm trong giấc mơ.
Mây trắng lững lờ, làm người ta mơ mơ hồ hồ. Nhưng tâm tư của Thụy vương phi, so với đám mây trắng kia, chỉ có hơn không có kém a.
Nàng thưởng thức một bàn mỹ vị xong, không phải nên cùng quản gia vào phủ tìm kiếm Tiểu Kim Chồn sao? Sao hiện tại, nàng tùy tiện ném cái khay thức đi, gục đầu xuống ngáy o o chứ?
Phía sau nhuyễn tháp, người linh Cung dịch dung thành tiểu thương ở Long Diệu, không nói gì chớp chớp mắt, khóe môi nổi lên nhàn nhạt ý cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang điềm nhiên đi vào giấc ngủ.
Hành động hôm nay, đối với người thường có thể nói là một hồi máu tanh. Nhưng mà, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng mà nói, lại phảng phất như nhàn chán đến cực điểm, tùy ý tìm một trò chơi giải sầu thôi. Trò chơi này, nàng thích chơi. Những người bị nàng bức tham dự trò chơi, chỉ có thể run sợ trong lòng a.
Nhóm tiểu thương còn lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngủ, cái trán có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Mệnh lệnh cho bọn họ tới đây bày bán, còn nói phải mang theo nguyên liệu nấu ăn, kết quả chỉ ăn một mâm sủi cảo hấp. Luôn mồm nói muốn tìm bảo bối đã đánh mất. Nhưng người vào phủ tìm kiếm cũng là Phương Hoành quản gia, nàng là chủ nhân của con chồn lại lười nhác ngủ trên nhuyễn tháp, biểu tình vô cùng thờ ơ. Thụy vương phi này. . . Rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, làn gió mát thổi tới đại môn phủ Tả Thừa tướng. Tiếng kẽo kẹt vang lên, Lăng Tiêm Tiêm dẫn đầu đoàn người xuất hiện, theo sau là hai con trai cùng vài sủng thiếp của Tả Thừa tướng.
"Thụy vương phi, Phương quản gia vào tìm không có kết quả, hiện tại ngươi nên rút khỏi đại mộ Thừa Tướng phủ đi. Đương nhiên, trước khi Thụy vương phi rút khỏi Thừa Tướng phủ, trăm ngàn lần đừng quên thực hiện hứa hẹn, xin lỗi ta cùng gia phụ." Lăng Tiêm Tiêm Khoanh tay, ánh mắt mười phần lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Giả bộ ngủ? Nghĩ giả bộ ngủ liền có thể trốn tránh việc nhận lỗi sao? Lại nói, trước mặt mọi người chính mồm nàng nói ra. Nếu không tìm thấy Tiểu Kim Chồn trong phủ, nàng sẽ xin lỗi vì vô cớ quấy rầy Tả Thừa Tướng phủ.
Thật vất vả mới có một cơ hội hạ uy phong của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm nàng há lại dễ dàng buông tha, vậy không phải làm chính mình thất vọng sao?
Trên mặt hai con trai của Tả Thừa tướng và mấy sủng thiếp đầy vẻ châm chọc, trăm miệng một lời nói: "Thụy vương phi, mau mau nhận lỗi đi, chúng ta dựng thẳng màng nhĩ chờ nghe đây?"
Thấy tình hình này, trong mắt người dịch dung thành tiểu thương Long Diệu nhất thời có chút đồng tình cùng thương hại, kì thực là ý cười hèn mọn khinh miệt. Một đám ngu xuẩn, sắp ch.ết đến nơi rồi, còn hồn nhiên không biết. Thật sự là đáng thương a, bi ai a!
Đám tiểu thương còn lại liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nâng tay lau mồ hôi lạnh chảy xuống bên má. Nhận lỗi? Thụy vương phi luôn luôn cuồng ngạo, chẳng coi ai ra gì thật sự sẽ nhận lỗi sao?
Ta nói Lăng đại tiểu thư a, ngươi đừng không buông tha người, thức thời thì chừa lại đường lui cho mình đi? Tác phong làm việc của Thụy vương phi ngươi cũng không phải không biết, đừng nói là nàng chịu nhận lỗi, với tính tình của nàng, chắc chắn sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Lúc này, quản gia Thụy vương phủ Phương Hoành và mấy tên Ảo Ảnh từ trong phủ Thừa tướng đi ra. Trên mặt lộ ra biểu tình uể oải, bọn họ cúi thấp đầu, đồng loạt khom người bẩm báo: "Vương phi, bọn thuộc hạ vô năng. Dù biết rõ con chồn ở trong Thừa Tướng phủ, nhưng lại không tìm được tung tích của nó."
Diễn đi, các ngươi cứ tiếp tục diễn đi. Nhưng là. . . Cầu xin các ngươi đừng diễn đạt như thế a? Nói cách khác, ta còn thực lo lắng mình sẽ không nín được, ôm bụng cười thoải mái một trận a!
Người Linh Cung dịch dung thành tiểu thương không nhịn được khóe miệng co rút, hai tay giữ chặt hông nhịn cười.
Lười biếng duỗi tay, lại nhu nhu mắt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, chậm rãi vuốt vuốt mấy sợi tóc có chút hỗn độn, thần thái mị hoặc ngồi thẳng trên nhuyễn tháp.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười quyến rũ, mở miệng chậm rì rì nói: "Thật ngượng ngùng, đêm qua ngủ hơi trễ. Mới rồi thật không chống đỡ được, có chút thất lễ."
"Nếu Thụy vương phi thiếu ngủ, thì nhanh nhận lỗi đi? Như vậy. . ." Khóe miệng Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng khẽ nhếch, nhíu mày trào phúng: "Ngươi liền có thể rút khỏi Thừa Tướng phủ của ta, hồi phủ của người lại ngủ bù."
"Nhận lỗi?" Ý cười trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu liễm lại, nhăn đôi mày thanh tú, giống như không hiểu lời của Lăng Tiêm Tiêm.
Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng hừ mũi, cao giọng nói: "Như thế nào? Hay là Thụy vương phi lo lắng tổn hại mặt mũi, quyết định phủ nhận hứa hẹn? Lời hứa hẹn của ngươi, cũng không phải là ta lập lên. Ở đây nhiều người như vậy, đều nghe được rõ ràng, cần bọn họ lặp lại cho ngươi sao?"
Che miệng lại, ngáp dài một cái, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười hì hì trả lời: "Nếu cuối cùng không tìm được con chồn bảo bối trong phủ, bổn vương phi sẽ xin lỗi vì vô cớ quấy rầy Thừa Tướng phủ. Bổn vương phi nếu dám nói, há lại có thể phủ nhận chứ?"
Hai mắt Lăng Tiêm Tiêm trào phúng quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm vô cùng vang dội: "Quản gia Phương Hoành đã bẩm báo với ngươi, nói không tìm được tung tích của Tiểu Kim Chồn. Nếu đã như vậy, hiện tại Thụy vương phi nhận lỗi, chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý cười cười nhìn Lăng Tiêm Tiêm, nhếch môi chậm rãi nói: "Người ta không phải đột nhiên bừng tỉnh , chưa nghe được bẩm báo của quản gia sao?"
"Ngươi. . ." Lăng Tiêm Tiêm tức giận nghiến răng, ngón tay chỉ thẳng Phương Hoành quản gia nói: "Phương quản gia, Thụy vương phi chưa nghe được ngươi bẩm báo, ta nghĩ ngươi không ngại lặp lại một lần đi?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cụp mắt xuống, vuốt ve ngón tay, tươi cười nhìn Phương Hoành nói: "Quản gia, các ngươi xác thực không tìm được Tiểu Kim Chồn trong phủ Thừa Tướng?"
"Đúng vậy." Phương Hoành quản gia khẽ gật đầu, lời nói tuy rõ ràng, nhưng lại có chút vô lực.
"Như vậy a! Được rồi, nếu Tiểu Kim Chồn không ở trong Thừa Tướng phủ, bổn vương phi lại bởi vì trực giác sai lầm mà quấy rầy Thừa Tướng phủ, bổn vương phi nên tuân thủ hứa hẹn, nhận lỗi với Tả Thừa Tướng cùng Lăng đại tiểu thư." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói, đồng thời đứng dậy.
Thật cẩn thận nín thở, nghẹn họng nhìn trân trối từng bước đi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, đám tiểu thương đầy mồi hôi lạnh chảy xuống. Không thể nào, Thụy vương phi đột nhiên đổi tính sao? Nàng. . . Thật sự nhận lỗi với Lăng Tiêm Tiêm?
Người Linh Cung trà trộn vào đám tiểu thương càng ấn chặt hông, trong lòng nhịn không được âm thầm nói: thật đúng là chỉ có ngươi a, trước cười hì hì nâng người ta lên tận trời, rồi lại tàn nhẫn ngoan độc ném người ta vào vực sâu vạn trượng. Lăng Tiêm Tiêm dù không bị ngươi đùa ch.ết, cũng bị ngươi làm tức ch.ết.
Quả nhiên, ngay khi Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ mũi với nàng, đợi nàng nhận lỗi là lúc. . .
Kẽo kẹt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên dừng bước. Tao nhã gãi đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Phương Hoành.
Nguyên bản gãi gãi đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên chỉ vào nhóm người quản gia cùng Ảo Ảnh nói: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy! Di. . . . Số người không đúng nha?"
Lăng Tiêm Tiêm làm bộ ngạo mạn, chuẩn bị nghênh đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận lỗi, lập tức trừng mắt giận dữ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rốt cuộc ngươi có chịu nhận lỗi không?"
"Đương nhiên là chuẩn bị nhận lỗi a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta là nữ chủ nhân của Thụy vương phủ, nếu là ta nói lời không giữ lời, chẳng phải là làm Thụy vương phủ chịu tiếng nói lời không giữ lời sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng ôn nhu đáp.
"Vậy ngươi vì sao đột nhiên đếm người, mượn cớ kéo dài a?" Lăng Tiêm Tiêm đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt xanh mét nói.
Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch lên tạo thành một độ cong yêu dã, mở miệng cười hỏi: "Nghe những lời này của ngươi, quản gia rõ ràng mang theo bảy tên thuộc hạ vào phủ, nhưng hiện tại lại chỉ có sáu người theo ra. Thiếu một người, chẳng lẽ ta không nên hỏi quản gia xảy ra chuyện gì sao?"
"Tên kia là Ngân Lang, thời điểm ra phủ bỗng nhiên nói đau bụng, nói muốn mượn nhà vệ sinh phủ Thừa Tướng dùng một lát. Yêu cầu nho nhỏ như thế, nếu ta quả quyết cự tuyệt, cũng quá không cho Thụy vương phi mặt mũi đi? Cho nên ta liền cho hộ vệ đưa hắn đi nhà vệ sinh, tin tưởng khi Thụy vương phi nhận lỗi xong, tên kia cũng đi ra." Hai mắt sắc bén, Lăng Tiêm Tiêm cắn răng lạnh lùng nói.
Chỉ sợ cái tên kia mượn nhà vệ sinh là giả, muốn ở bên trong phủ làm cái gì mới là thật đi? Nhưng mà, mấy chục tên hộ vệ trong phủ đều đi theo Ngân Lang đi nhà vệ sinh, chỉ bằng một mình hắn, có năng lực làm lên cái gì chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng đi tới trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, cười mị hoặc nói: "Thì ra là thế. Lăng đại tiểu thư đối với thuộc hạ của ta tốt như thế, ta lại quấy rầy Thừa Tướng phủ, ta đây nên chân thành xin lỗi Tả Thừa Tướng cùng Lăng đại tiểu thư mới phải."
Lăng Tiêm Tiêm nhíu mày, hai mắt xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Chân thành xin lỗi liền miễn đi, việc sáng sớm tinh mơ đã quấy rầy Thừa Tướng phủ, cho qua đi."
"Lăng đại tiểu thư thật hào phóng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, giống như muốn cho tất cả mọi người nghe thấy, nàng dương cao giọng nói: "Đối với việc quấy rầy Thừa Tướng phủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta thật sự là. . ."
"Khoan đã! Vương phi, người của Thừa Tướng phủ căn bản không có tư cách để ngài xin lỗi." Ngay khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa muốn nói ra ba chữ thực xin lỗi, Ngân Lang đột nhiên hô to. . .