Chương 136: Toàn Thắng
Ba chiếc là nhỏ dài, đụng vào gió, chỉ một cái đụng nhẹ đã phân thành chín chiếc lá, khảm vào cành cây. Tuy hình dạng không thay đổi, nhưng lại xanh hơn trước.
Cùng lúc đó, mỗi cánh hoa, mỗi nhụy hoa phân làm năm khảm vào lá cây.
Chín chiếc lá, năm bông hoa tạo thành hình trăng tròn, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Lúc này ba vị hộ pháp đứng hình, nghẹn họng trân trối nhìn những bông hoa kia.
Chỉ một cái phất tay, năm cánh hoa đã rời khỏi nhụy, mà không làm nát cánh hoa, cái này đủ khiến các nàng kinh hồn bạt vía rồi.
Những đóa hoa đào vẫn bảo toàn số lượng, năm đóa hoa đào này hợp lại, không có một chút dư thừa nào, thậm trí còn rất sinh động.
Nội lực của hắn làm cho người ta sợ hãi, Lộ hộ pháp âm thầm so sánh độ chuẩn của từng bông hoa, quả thật rất chuẩn. Điều này đã đánh tan sự kiêu ngạo của các nàng, còn làm các nàng cảm thấy thật xấu hổ, chỉ sợ…ngay cả Các Chủ tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy mình không bằng…đúng không?
Theo tình báo của Tuyết Ảnh Các, nội lực của Hiên Viên Diễm đúng là rất thâm hậu, cao thâm đến mức ngang bằng với Các Chủ mà các nàng vẫn luôn sùng bái.
Nhưng hiện giờ các nàng lại phát hiện, những gì các nàng đã biết dường như không chính xác. Nội lực của Hiên Viên Diễm không bằng Các Chủ, mà hơn Các Chủ vài phần, đúng là một người thâm tàng bất lộ!
[ Thâm tàng bất lộ: Giấu tài, không để lộ tài năng. ]
Bọn họ theo Vương Gia đã lâu, hình như cũng lâu rồi không tỉ thí với Vương Gia, cũng không biết nội lực của Vương Gia nhà mình đã cao thâm đến đâu. Cả đám Ảo Ảnh đồng loạt nhìn Hiên Viên Diễm, nhịn không được giơ ngón tay cái, trong lòng liên tục thở dài nói: Vương Gia chính là Vương Gia, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là làm cho người ta sợ hãi! Nhưng là….
Cả đám Ảo Ảnh hạ tay xuống, nhìn hoa đào nở như trăng rằm kia, không hẹn mà cùng giật giật khóe miệng.
Khụ khụ khụ, nhưng mà a! Vương Gia, người mới xa Tiểu Vương Phi không bao lâu đi? Nhanh như vậy...mà người đã nhớ Tiểu Vương Phi rồi?
Mặc dù Hiên Viên Diễm võ nghệ cao cường, nhưng lại không hiểu được mười tên Ảo Ảnh, mà mười tên này lại có thể đoán được bảy tám phần dụng ý của Hiên Viên Diễm.
Năm bông hoa đào, khéo léo tạo thành một vầng trăng xinh đẹp, đâu phải là do Vương Gia tùy ý tạo ra.
Cũng vì Vương Gia quá nhớ nhung Tiểu Vương Phi, nên mới tạo ra cái này.
Khóe môi mười người co quắp, quả nhiên Vương Gia nhà bọn họ quá nhớ Tiểu Vương Phi mà.
Đôi con ngươi chứa nét cười rũ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve các ngón tay, trong lòng không ngừng gọi tên Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nguyệt nhi ơi Nguyệt nhi, tính toán thời gian, nàng cũng đã đến Tuyết Ảnh Các mới phải, sao giờ còn chưa thấy nàng?
Tuy mới xa nhau không được bao lâu, nhưng ta không thể khống chế được mà nhớ nàng. Nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng. Không biết…giờ phút này, Nguyệt nhi có đang nhớ đến Diễm không?
Ba vị hộ pháp thu lại vẻ kinh hãi, nụ cười có chút chua xót không dễ phát hiện, nói: “Nội lực của Thụy Vương quả nhiên cao thâm, khiến ba người chúng ta thật hổ thẹn. Vừa rồi quả thật khiến Thụy Vương chê cười rồi.”
Đây là cái tình huống gì? Thụy Vương…ngài ấy sao thế? Ngài ấy không nghe bọn họ nói gì sao?
Sau khi ba vị hộ pháp nói xong, rất lâu vẫn không thấy Hiên Viên Diễm phản ứng, ngay cả động tác tay cũng ngừng lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đấy.
Cử chỉ này làm khóe môi ba vị hộ pháp khẽ co quắp, hoài nghi nhìn năm đóa hoa đào đang khoe sắc, rồi lại nhìn Hiên Viên Diễm đang bất động thanh sắc đứng đó.
Nhìn thấy tình hình này, trên trán chín tên trong số người Ảo Ảnh Cung xuất hiện ba đường hắc tuyến, đồng thời nắm tay thành nắm đấm kê lên miệng, liên tục ho khan: “Khụ khụ khụ…”
Vương Gia, thần trí của ngài không phải đã rời khỏi thân xác rồi chứ? Chẳng lẽ…thân xác ngài ở đây, nhưng tâm hồn ngài đã chu du đến bên cạnh Tiểu Vương Phi rồi sao?
Một tên còn lại đến bên cạnh Hiên Viên Diễm, giơ tay lên, véo vào hông Hiên Viên Diễm, mở miệng nói: “Vương gia, người ta đang nói chuyện với ngài đấy.”
Hiên Viên Diễm đang suy nghĩ miên man, cảm giác được đau đớn bên hông, lập tức khó chịu trừng mắt giận dữ nhìn thủ phạm.
Dám cả gan véo hông của hắn? Hơn nữa…là dùng sức véo hắn? Mấy tên thuộc hạ này, lá gan càng ngày càng lớn thì phải?
Tên kia nhanh chóng rút tay về, cúi đầu tránh ánh mắt giận dữ của Vương Gia nhà mình, trong lòng lẩm bẩm: Sao ngài có thể oán trách thuộc hạ chứ? Nếu thuộc hạ không cố hết sức véo hông ngài, sao ngài có thể hồi phục tinh thần nhanh như vậy chứ?
Ba vị hộ pháp nhìn thấy Hiên Viên Diễm rốt cuộc cũng có phản ứng, lập tức ôm quyền, nói: Thụy Vương, trận này ngài thắng, chúng ta khâm phục khẩu phục. Theo như quy tắc trước khi tỉ thí đã nói, ba người chúng ta không có tư cách chặn Thụy Vương.”
Ba vị hộ pháp vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cũng ôm quyền với ba người các nàng, môi nhếch lên khách khí nói: “Đa tạ ba vị cô nương.”
“Thụy Vương quá khiêm tốn rồi!” Hai mắt Lộ hộ pháp ẩn chứa ý cười, khẽ mím môi, tiếp tục nói: "Có điều, trước khi ba người chúng ta rút lui, xin Thụy Vương cho chúng ta nói mấy câu.”
Hiên Viên Diễm ưu nhã phẩy tay một cái, cười nói: “Mời cô nương chỉ giáo.”
Lô hộ pháp rũ mắt xuống, trong lòng âm thầm thở dài, chậm rãi nói: “Từ đây đến Tuyết Ảnh Các, còn một đoạn dài nữa. Nếu càng đi sâu vào Rừng Đào Ma, nguy hiểm sẽ càng lúc càng nhiều. Nếu Thụy Vương muốn thuận lợi đến Tuyết Ảnh Các, nhất định phải cẩn thận.”
Sao Hiên Viên Diễm có thể không hiểu ý của các nàng chứ, lời nhắc này, cũng chỉ là muốn bọn họ biết khó mà lui thôi.
Gió đêm lành lạnh phả vào mặt Hiên Viên Diễm, dung nhan tuấn lãng nhất thời nở nụ cười trả lời: “Xin cô nương yên tâm, tại hạ cùng với các thuộc hạ của mình nhất định sẽ cẩn thận, nhất định sẽ không phụ lòng nhắc nhở của cô nương.”
“Cáo từ.” Ba vị hộ pháp nhìn Hiên Viên Diễm đầy phức tạp, nhẹ nhàng phun ra hai chữ cáo từ, rồi điểm nhẹ mũi chân, rút lui.
Nhìn ánh mắt xem xét của ba vị hộ pháp, Hiên Viên Diễm dùng nội lực truyền âm khẽ hỏi: “Vừa rồi…! Có một chuyện quên thỉnh giáo ba vị cô nương, không biết Vô Ngân công tử, có chức vụ gì trong Tuyết Ảnh Các?”
“Nếu Thụy Vương có thể thuận lợi qua khỏi Rừng Đào Ma vào được Tuyết Ảnh Các, tự nhiên sẽ biết người giữ chức vụ gì trong Tuyết Ảnh Các.” Cũng giống Hiên Viên Diễm, Lô hộ pháp dùng nội lực truyền âm, trả lời vấn đề của Hiên Viên Diễm, sau đó biến mất.
Cùng lúc đó, tại một chỗ khác —
Trong sơn cốc
Khắp nơi sắc hoa đua nở, dòng suối nhỏ trong xanh quanh co, thác nước đổ xuống tạo thành bọt nước văng tung tóe, bảy sắc cầu vòng bắt ngang qua, đúng là một phong cảnh tuyệt đẹp.
U cốc tuyệt đẹp này, đã trăm ngàn năm qua không có ai có thể vào được.
Ánh trăng chiếu xuống, có thể nhìn thấy bốn phía sơn cốc đều là vách đá. Phong cảnh trong u cốc xinh đẹp như tranh, đứng từ đỉnh căn bản không thể nhìn thấy đáy.
Gió đêm thổi vào u cốc, có một vách đá, thác nước chảy thành ba đường, vô số bọt nước màu bạc văng tung tóe, tạo thành một dòng suối nhỏ chảy róc rách trên đất.
Bên cạnh thác nước, có một cửa sơn động.
Lúc này, bên trong sơn động, có một thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp.
Mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, hồng (âm Hán-Việt của màu đỏ là hồng) y bay trong gió, lúc này toàn thân cô gái tỏa ra luồng sáng, làm phật cũng nhịn không được mà say đắm.
Nữ tử như tiên nữ hạ phàm này, đột nhiên vô cùng không văn nhã khoanh chân lại.
Ngón tay thon dài ném hạt lê vào dòng suối, khó chịu rời khỏi chỗ ngồi xem thường nói: “Tiểu Bàng, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì!”