Quyển 1 - Chương 40: Một khắc mạo hiểm
Xe vừa mới chạy đến cửa trường học, Mạc Tử Hàm nhìn thấy Tần Tiểu Du đeo túi sách từ đối diện đường cái đi tới, bởi vì ngồi cạnh cửa sổ, Tần Tiểu Du cũng đang nhìn thấy Mạc Tử Hàm.
Cô nhất thời tươi cười ngoắc nói, “Tử Hàm!” Nói xong chuẩn bị bước đi qua đường cái chạy tới.
Trần Khả Dương cũng cười dừng lại xe, Mạc Tử Hàm chào hỏi hắn một tiếng rồi mở cửa xuống xe.
Đúng lúc này một chiếc xe tải từ xa vọt tới, chặn đường đi của Tần Tiểu Du, mà tầm mắt Mạc Tử Hàm cũng bị chiếc xe ngăn trở, cô nhíu mày, mà chiếc xe kia cũng rất nhanh khởi động chạy đi, nhưng chỗ đó không còn bóng dáng Tần Tiểu Du nữa!
Mạc Tử Hàm lúc này co rụt con ngươi lại, vốn hai chân đã bước ra khỏi xe lại thụt trở về, cả người tiến vào trong xe vội vã nói, “Tiểu Du bị người bắt đi, đuổi theo!”
Trần Khả Dương vẫn nhìn về phía trước, không có chú ý tới tình hình bên này, nghe vậy nhìn thoáng qua bên đường, quả nhiên không có thân ảnh Tần Tiểu Du. Hắn đầu tiên là sửng sốt, nhìn sắc mặt Mạc Tử Hàm lo lắng, lập tức chuyển xe quay đầu.
“Sao lại thế này?” Trần Khả Dương trầm giọng hỏi.
“Một chiếc xe tải màu trắng bắt Tiểu Du đi.” Mạc Tử Hàm giờ phút này khôi phục trấn định, hai mắt nhìn quét phía trước, không ngừng tìm kiếm chiếc xe màu trắng trong đoàn xe phía trước.
Chỉ tiếc lúc này đang đúng giờ đi làm, dòng xe cộ dày đặc, mà xe Trần Khả Dương lại nhỏ, căn bản không thể nhìn thấy tình hình phía trước!
Mạc Tử Hàm mở cửa xe ra một kẽ hở nhỏ, một tay đè lại bắt lấy đỉnh xe, hai chân dẫm vào ghế ngồi nhìn về phía trước!
“Cẩn thận!” Trần Khả Dương suýt nữa phanh gấp xe, tiếc rằng phía sau đều là xe, nếu đột nhiên dừng xe thế nào cũng sẽ gây ra tai nạn xe cộ!
“Em không sao.” Giọng Mạc Tử Hàm trấn định từ phía sau truyền đến.
“Em mau xuống dưới đi! Rất nguy hiểm! Bằng không tôi dừng xe lại ven đường đấy!”
Không để ý đến Trần Khả Dương lo lắng, cô bỗng nhiên cao giọng nói, “Ở phía trước, sau ngã rẽ quẹo phải!” Bởi vì chiếc xe đối phương đang chuyển hướng!
Nói xong, Mạc Tử Hàm linh hoạt chui về trong xe lộ ra tươi cười, cặp mắt to kia có vẻ cong cong, cười rộ lên rất dễ nhìn.
Trần Khả Dương thực tại vã mồ hôi, thấy cửa xe đóng chặt mới yên tâm tăng tốc quẹo phải. Chuyển tới đường bên này, dòng xe cộ đã bớt đi, Trần Khả Dương có thể nhìn thấy một chiếc xe màu trắng trong mấy chục chiếc xe phía trước.
“Là chiếc kia hả?” Hắn hỏi.
Mạc Tử Hàm gật đầu, “Chính là nó.” Cô sẽ không nhớ lầm.
Trần Khả Dương lập tức tăng tốc đuổi theo.
Mà trong chiếc xe kia, Tần Tiểu Du cõng túi sách bị hai gã đàn ông một trái một phải kèm ở hai bên.
Đối phương nói lần trước mua bán rượu đỏ, ba cô hại bọn họ, bọn họ muốn giết ba cô…
Vừa mới ở trên xe, bọn họ đã gọi điện thoại cho ba cô, cũng cảnh cáo hắn không được báo cảnh sát.
“Chú à, chú thả cháu được không…” Tần Tiểu Du hai mắt đẫm lệ khẩn cầu, lại đổi lấy một bàn tay vang dội của đối phương.
“Câm miệng! Nếu không câm miệng sẽ làm thịt mày trước đấy!” Đối phương hung ác nói.
“Phía sau có xe đuổi theo chúng ta!” Lái xe nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu nói.
“Bỏ bọn họ! Các anh em, hôm nay là đánh cược tính mạng, nếu có sợ ch.ết, hiện tại xuống xe cho tao còn kịp!” Người đàn ông đánh Tần Tiểu Du một cái tát giờ phút này hung tợn mở miệng.
“Con chó đẻ Tần Vạn Siêu, dám hại anh em chúng ta bị cảnh sát truy nã! Hôm nay xứng đáng hắn bị xui xẻo, người thân mất rồi, hắn cũng đừng nghĩ tốt!”
Tính cả lái xe, trên xe chỉ có ba người đàn ông, trong đó hai người khống chế Tần Tiểu Du, một người lái xe.
Xe tăng tốc tiến vào một ngõ nhỏ, tả xung hữu đột, khiến cho các sạp hàng ven ngõ nhỏ gà bay chó sủa.
“Đám người này thật điên cuồng.” Trần Khả Dương quăng điện thoại đi theo vọt vào ngõ nhỏ, hắn vừa mới gọi điện thoại báo cảnh sát, tin rằng cảnh sát rất nhanh sẽ đuổi tới.
Đúng lúc này chiếc xe phía trước đẩy người ra, một người ghìm súng chui ra nửa người, không biết tru lên một câu gì đó, điên cuồng bắn về xe Trần Khả Dương!
Trần Khả Dương kinh hãi không kịp phản ứng!
Mạc Tử Hàm nhanh nhẹn ấn người hắn xuống, khiến cho thân mình hai người gắt gao rụt xuống, dán sát ghế.
Bang bang phanh…
Bang bang phanh…
Cửa kính xe vỡ vụn, mảnh thủy tinh rít gào nện ở trên người hai người, bởi vì Mạc Tử Hàm ra tay kìm Trần Khả Dương, cho nên thân mình cô ở mặt trên, giờ phút này lộ ra cánh tay đã bị mảnh thủy tinh đâm máu chảy đầm đìa.
Mà Trần Khả Dương bị cô đặt ở dưới người, ngược lại không chuyện gì.
Xe không khống chế được, Trần Khả Dương bối rối đi phanh xe, lại một chân dẫm phải chân ga, xe như tên rời cung chạy ầm ầm lao vào quán ven ngõ, cũng may mọi người đã tán đi, chỉ nghe oanh một tiếng, xe đảo quanh tại chỗ rồi dừng lại, mà chiếc tải xe kia chóng tách rời.
Xe dừng lại, Mạc Tử Hàm nâng người lên, cánh tay phải không chỉ bị thủy tinh làm bị thương, trong va chạm vừa rồi bị va chạm mạnh, giờ phút này đau đớn dị thường.
Nhưng cô không nhíu mày một chút nào, tựa hồ căn bản không ý thức được mình bị thương vậy.
Hai má Trần Khả Dương bị mảnh thủy tinh làm bị thương, cái khác không có trở ngại. Hắn vội vàng kiểm tr.a Mạc Tử Hàm, trầm giọng nói, “Em có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không! Có sao không?”
Dứt lời thấy thương thế chỗ cánh tay Mạc Tử Hàm thì cả kinh, người sau lại thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Vừa rồi đàn ông tránh dưới người phụ nữ, hiện tại không có tư cách nói chuyện.” Lời này làm Trần Khả Dương theo bản năng đỏ mặt.
Dứt lời cô một phen kéo mở cửa xe đi đến vị trí điều khiển, mở cửa xe ra, túm Trần Khả Dương đang không hiểu xuống dưới.
Sau đó Mạc Tử Hàm tự mình ngồi vào vị trí điều khiển, khóe môi nhếch lên nụ cười khát máu, trong mắt sáng rọi bắt đầu khởi động, tựa hồ là thợ săn giỏi phát hiện con mồi cảm thấy hứng thú.
Lập tức chiếc xe dập nát chạy chậm rãi, Trần Khả Dương ý thức được Mạc Tử Hàm muốn làm cái gì, liều mạng gõ cửa xe, “Tử Hàm! Xuống dưới! Em muốn làm gì!”
Mạc Tử Hàm làm sao để ý đến hắn, thấy Mạc Tử Hàm lập tức sẽ quay đầu xe, Trần Khả Dương vội vàng mở cửa xe tay lái phụ tiến vào.
Ngay sau đó chỉ thấy Mạc Tử Hàm thuần thục sắp xếp cần gạt, xe xông ra ngoài.
Trần Khả Dương sợ tới mức bắt vào tay vịn cửa xe, trợn to đôi mắt không dám tin nhìn cô, cô biết lái xe? Cô làm sao có thể lái xe?
Đột nhiên một cái nhanh quay ngược trở lại, xe mau chóng đuổi về phía chiếc xe màu trắng phía trước!
Phía sau có còi báo vang lên.
“Là cảnh sát đến đây, dừng xe! Cảnh sát sẽ giải quyết!” Trần Khả Dương cầm lấy cánh tay Mạc Tử Hàm, tình huống hiện tại quả thực quá khùng cuồng!
“Bọn họ là tới hỏng việc.” Mạc Tử Hàm lãnh đạm nheo đôi mắt lại, gia tốc chạy về phía trước, một số xe cảnh sát truy đuổi phía sau, còi cảnh sát vang liên tiếp.
Trần Khả Dương trợn mắt há hốc mồm.
Hết