Quyển 2 - Chương 4-1: Người Vương gia tới, đi núi Tượng Dương (1)

*Edit: Hắc Phượng Hoàng*
Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc trở lại trường một ngày, Trần Khả Dương dặn dò một phen bài tập và các công việc cần chú ý ngày nghỉ, kế tiếp, đó là kì nghỉ dài hạn mà các học sinh mong chờ từ rất lâu.


Bảy ngày ngày nghỉ Quốc khánh, đối với học sinh và người đi làm mà nói đúng là nắng lâu hạn gặp mưa rào, Mạc Tử Hàm thì cảm thấy không sao cả, so với ngày nghỉ, cô thích không khí trong trường học hơn.


Trong nhà, Vương Phượng Anh mỗi ngày vẫn như cũ sớm ra trễ về, công xưởng tư nhân làm gì có ngày nghỉ, Vương Phượng Anh có thể nói là cả năm không ngỉ, vì có thể đủ trả tiền cơm cho cả nhà, mỗi ngày đều phải trả giá sức lao động.


Mạc Tử Hàm trước mắt còn không chưa nghĩ tới buôn bán kiếm chút tiền cho Vương Phượng Anh ở nhà nghỉ ngơi, như thế mà nói đối với cái nhà này chẳng có chỗ tốt gì. Dù sao cô vẫn còn nhỏ, xuất phát từ phương diện lo lắng, trước mắt không cần thay đổi cái gì ở nhà này.


Mà ngày lễ Quốc khánh đầu tiên, thành phố Lan Thành đã xảy ra sự kiện làm cho dân chúng khiếp sợ oanh động.
“Tại sao cao ốc chính phủ đang êm đẹp lại nổ mạnh?” Xem tin tức trên tivi, Vương Phượng Anh nghi hoặc tự nói.


Mạc Quân Bảo cà lơ phất phơ ngồi ở trên sô pha, hai chân giang rộng, miệng hút thuốc lá, một tay vắt ra sau lưng trên ghế dựa, nghe vậy khinh thường nói, “Không phải trong TV nói rồi sao? Khí gas căn tin nổ mạnh, phỏng chừng dùng toàn đồ rắc rưởi, mẹ nó, không biết tiền kia ai nuốt rồi.”


available on google playdownload on app store


“Ngay cả căn tin cũng biết tham ô, cuộc sống thế này thật khó khăn.” Vương Phượng Anh lắc đầu.
“Thời đại này, có năng lực tham tiền, không có năng lực thì nhìn người ta tham tiền, liên quan gì tới dân chúng chúng ta đâu.” Mạc Quân Bảo diệt tàn thuốc đứng dậy.


Bà cụ ngồi ở một bên cân nhắc, nhớ tới hôm kia thằng nhóc Bạch nói, hắn nói Lan Thành sẽ loạn, còn có cái tên Hoàng Bột Nam. Còn nhớ trong phòng bệnh Mạc Quân Nghĩa, bà đã từng nhìn thấy Hoàng Bột Nam kia.
Xem ra sự tình không phải đơn giản như đài truyền hình đưa tin.


Mạc Tử Hàm cũng xem tivi không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng thực hiển nhiên là, đài truyền hình báo ra, nhất định không đúng sự thật.
“Được rồi, Lại Tử còn chờ tôi uống rượu, tôi đi đây.” Mạc Quân Bảo lười biếng đứng dậy, lấy chiếc áo khoác trắng rồi đi ra cửa.


Vương Phượng Anh gọi, “Không ở nhà ăn cơm à?”
“Đi ra ngoài uống rượu, không ăn ở nhà.” Mạc Quân Bảo lên tiếng, xoay người biến mất không thấy.
Vương Phượng Anh nhìn đồng hồ, đã 5 giờ chiều rồi, cười hỏi, “Mẹ, đói bụng chưa? Con đi nấu cơm.”


Bà cụ ánh mắt đục ngầu ngồi xem tivi, Vương Phượng Anh cũng quen động tác khi tốt khi xấu của bà, lúc này nói Mạc Tử Hàm, “Tử Hàm à, muốn ăn gì không?”
“Tùy thôi.” Mạc Tử Hàm cũng đứng dậy duỗi thắt lưng, lại cười nói, “Hay là hôm nay con xuống bếp, cho mọi người nếm thử tay nghề của con?”


Vương Phượng Anh kỳ quái nhìn cô một cái, cười mắng, “Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó.” Nói xong không quan tâm Mạc Tử Hàm, lập tức đi vào phòng bếp.
Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ sờ mũi, không miễn cưỡng nữa.


Ngay sau đó điện thoại Vương Phượng Anh bỗng vang lên, bà có một chiếc di động, nhưng trông rất cũ, thuộc loại máy móc sớm nên bị đào thải.
“Này, xin chào, xin hỏi ngài là ai?” Vương Phượng Anh cầm điện thoại đi vào phòng bếp, vừa đi vừa hỏi.


Ngay sau đó, bà cả người cương tại chỗ, thanh âm khẽ run nói, “Chị, chị ở Lan Thành?”
“Được được được, chờ em thu thập một chút lập tức đi ra ngoài.” Thanh âm của bà tựa hồ kích động run run, ngắt điện thoại quay đầu lại, đã là rơi lệ đầy mặt.


Mạc Tử Hàm kỳ quái nhìn bà, Vương Phượng Anh lau nước mắt cười nói, “Dì cả của con đến Lan Thành, nói là ở khách sạn Hối Di, bảo chúng ta đi qua.”
Nói xong nàng liếc mắt nhìn cụ bà một cái, giọng xin lỗi nói, “Mẹ…”


“Đi đi, đi đi.” Bà cụ phất tay, lại nói, “Ta không đói bụng.”
“Vậy, mẹ! Con cố gắng đi về sớm, sớm một chút trở về nấu cơm cho ngài!” Vương Phượng Anh vội vàng đi vào phòng, lập tức lại nhìn Mạc Tử Hàm nói, “Nhìn cái gì nữa, mau về phòng thay quần áo đi!”


Mạc Tử Hàm cười khổ nói, “Con có quần áo để thay sao?” Ngoại trừ bộ quần áo thể thao, cô chỉ có hai bộ thể dục, một bộ đồng phục, bất đắc dĩ là, kiểu dáng đồng phục cũng là kiểu thể dục.


Vô luận xuân hạ thu đông, cô chỉ có vài món quần áo này, nếu thay đổi, chỉ có áo sơ mi tăng hay giảm thôi.


“Cởi bộ đồng phục ra đi, mặc áo sơmi trắng, quần thì mặc quần thể thao cũng được, giày hôm qua mẹ đã giặt rồi, hôm nay hẳn là khô rồi, ở toilet đấy.” Vương Phượng Anh trước khi vào phòng nói một câu như vậy, rồi vội vàng đi vào.


Mạc Tử Hàm lười biếng tiêu sái vào toilet, lấy đôi giày đã được giặt sạch sẽ ra, sau đó thay một áo sơmi trắng được giặt sạch sẽ, chỉ là cổ áo sơmi và cổ tay không thể nào giặt sạch hết, cũng may mặc vào rồi sẽ không nhìn thấy nữa.


Phía dưới là chiếc quần thể dục, tóc buộc lên, nhìn qua cũng sạch gọn.
Cô biết vì sao Vương Phượng Anh kích động như vậy, bởi vì Vương Phượng Anh và người nhà của bà đã hơn mười năm không liên hệ.


Qua một lúc lâu, Vương Phượng Anh thật cẩn thận từ trong phòng đi ra, trên người mặc vào một chiếc váy dài màu rám nắng, váy mềm mại, mặc dù dáng người Vương Phượng Anh mập mạp làm phình áo, nhưng vẫn thấy mềm mại, còn có dư thừa lực đàn hồi.


Vương Phượng Anh soi gương trước sau rất lâu mới vẻ mặt đau khổ hỏi, “Có phải rất béo không?”


Mạc Tử Hàm nhúc nhích môi, sau một lúc lâu mới gian nan nói, “Khá tốt.” Cô biết đây là một cái váy duy nhất của Vương Phượng Anh, mấy năm nay bà đều mặc một số quần áo dài rộng, hôm nay khó được ‘Nhã hứng’.


Vương Phượng Anh thở dài, “Mẹ đã hai mươi năm, chịu đựng với ba con đã không còn hình dáng.” Nói xong nhìn Mạc Tử Hàm, cười nói, “Không sao, con gái mẹ lớn lên càng trổ mã xinh đẹp là được, rất sáng sủa!”


Mạc Tử Hàm cúi đầu nhìn chính mình, sáng sủa sao? Màu da của cô, gần đây phơi nắng khỏe ra không ít.


Đi ra khỏi nhà, Vương Phượng Anh do dự rất lâu mới bỏ được thuê xe, phải biết rằng hàng tháng bà mới có 1200 nguyên tiền lương, còn phải nuôi sống một nhà ba người, ước gì một đồng có thể chia thành hai mà tiêu.
Thuê xe tới khách sạn Hối Di, đi bộ lên lầu hai, phòng204.


Đứng ở cửa phòng, bà khẩn trương hô hấp dồn dập lên, dặn dò Mạc Tử Hàm, “Lát nữa thấy dì cả con, hiểu chuyện một chút, ôi chao, mẹ không mang thứ gì đến cả!”
Vừa mới dứt lời, cửa đã bị mở ra.


Đứng ở trước mặt Mạc Tử Hàm, là một phụ nữ trung niên tuổi chừng bốn mươi, ăn mặc tương đối nghiêm chỉnh, tướng mạo coi như thanh tú, nhìn kỹ lại, xác thực có ba phần giống Vương Phượng Anh.


“Chị!” Vương Phượng Anh kích động hô một tiếng, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn người phụ nữ trước mắt.
Người phụ nữ chỉ nhìn bà một cái, xoay người đi vào khách sạn, miệng thản nhiên nói, “Vào đi.” Mười mấy năm không gặp, nhưng không thấy nhiệt tình chút nào.


Vương Phượng Anh lên tiếng, kéo Mạc Tử Hàm vào cửa, đóng cửa phòng lại rồi đi vào.


Người phụ nữ ngồi ở trên sô pha, Vương Phượng Anh và Mạc Tử Hàm đứng ở đối diện sô pha, người phụ nữ mỉm cười, “Khách sạn hơi đơn sơ, nhưng nó là khách sạn quốc hữu, vẫn có vẻ yên tâm. Các người ngồi ở trên giường đi.”


Vương Phượng Anh lên tiếng, kéo Mạc Tử Hàm ngồi ở giường đối diện sô pha.
Vừa định ngồi xuống, bà khẽ đẩy Mạc Tử Hàm nhẹ, “Gọi người nha!”
Mạc Tử Hàm đành phải nhíu nhíu mày, “Dì cả.”


Người phụ nữ thế này mới đưa ánh mắt tới người Mạc Tử Hàm, cao thấp đánh giá cô một lúc lâu, “Đây là con gái của em hả? Mạc… Mạc cái gì?”
“Mạc Tử Hàm.” Vương Phượng Anh đáp.
Người phụ nữ gật đầu, “Tử Hàm, ngồi đi.”


Mạc Tử Hàm ngồi ở bên cạnh Vương Phượng Anh, tầm mắt chuyển về phía cô gái ngồi ở bên cạnh người phụ nữ, cô gái kia đại khái mười lăm sáu tuổi, diện mạo thanh tú, ăn mặc nhìn thì biết chất liệu tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một ít hèn mọn, như là đang cực lực che dấu.


“Đây là Kỳ Kỳ hả? Đã lớn như vậy rồi! Kỳ Kỳ năm nay mười sáu nhỉ?” Vương Phượng Anh cũng nhìn cô gái kia, trong mắt mang theo một tia vui mừng.
Dứt lời, bà lại nói với Mạc Tử Hàm, “Đây là chị họ con Trương Kì, từ nhỏ hai đứa chưa từng gặp, về sau nhiều thân cận.”


Trương Kỳ khinh thường nhếch khóe môi.
Người phụ nữ thì kì quái nhìn Vương Phượng Anh nói, “Phượng Anh, em đây là ăm mặc kiểu gì?”


Vương Phượng Anh lập tức quẫn bách, biết chị mình yêu cầu rất cao về ăn mặc, nếu không bà cũng sẽ không phải cẩn thận thay quần áo mới tới gặp. Nhưng lại không nghĩ rằng ăn mặc của mình trong mắt người ta chỉ làm buồn cười.


“Váy này chắc phải mấy năm rồi đấy? Sao vẫn còn mặc trên người.” Người phụ nữ lắc đầu, “Lúc trước bảo em đừng có lấy Mạc Quân Bảo kia, em lại không nghe, nhìn xem mình  thành cái dạng gì rồi.”


Vương Phượng Anh quẫn bách, mình là người sắp bốn mươi rồi, còn bị người quở trách như vậy, nhất là trước mặt con gái mình, thực làm cho bà khó xử.
Cô gái tên Kỳ Kỳ lúc này cười rộ lên, trong mắt nhìn Vương Phượng Anh cũng mang theo thản nhiên hèn mọn cùng khinh thường.


“Được rồi được rồi, chị nói những lời này cũng không có ý gì, còn không phải đau lòng em sao.” Người phụ nữ thở dài, “Lần này nghỉ dài hạn, chị mang theo Kỳ Kỳ đến núi Tượng Dương chơi, vừa vặn Tượng Dương ngay cạnh Lan Thành, thuận đường tới xem em.”


Vương Phượng Anh thế này mới nhớ tới hỏi, “chị, sao chị biết điện thoại của em?”
Đây là điều bà thấy kì quái nhất, số điện thoại cũ bà đã thay rất nhiều năm rồi, sao Vương Mỹ Vân lại tìm được?


Vương Mỹ Vân mỉm cười, “Chị trước khi đi vào Lan Thành, đã liên hệ bí thư thị ủy trước, bí thư Giang giúp chị tr.a xét tên em, thấy ở cục bất động sản có đăng kí mới.”


Vương Phượng Anh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy, lúc đăng kí nhà ở mới bà có ghi số di động, Vương Mỹ Vân có năng lực như vậy, đương nhiên sẽ tìm được.


Nhưng vì tìm mình, làm cho người ta lo lắng như vậy, trong lòng Vương Phượng Anh còn có chút băn khoăn, “Buổi tối còn chưa ăn cơm hả? Hôm nay em mời đi, xem như đón gió cho các người, tuy rằng không có thịt cá gì…”


Vương Mỹ Vân mỉm cười lắc đầu, đánh gãy lời bà, “Buổi tối chị hẹn bí thư Giang, còn phải nói tiếng cảm ơn với người ta. Đúng rồi Phượng Anh, ngày mai em có thời gian không?”


Vương Phượng Anh vốn có chút thất vọng, nghe vậy vội vàng gật đầu, “Buổi hiều bốn giờ tan tầm, sau khi tan tầm có thời gian.”
Vương Mỹ Vân “à” một tiếng, lại nói, “Vốn tính mang em cùng đi núi Tượng Dương, thì ra em còn phải đi làm.”


Vương Phượng Anh do dự nói, “Các ngươi ngày mai đi à? Không ở thêm vài ngày sao?”
“Chỉ là thuận đường đến xem em thôi, Kỳ Kỳ thật vất vả mới được nghỉ, muốn chị mang ra ngoài một chút, chị tính ngày mai mang nó đi qua.” Vương Mỹ Vân mở miệng nói.


Trương Kỳ mở miệng nói, “Bởi vì chúng ta qua vài ngày nữa còn muốn đến Hương Cảng, mẹ nói mang cháu đi shopping. Đại khái cũng tới mùng 5, mùng 7, vừa vặn trở về khai giảng.”
Thanh âm của cô thanh thúy, mang theo một chút đắc ý nho nhỏ.


Vương Mỹ Vân sủng nịch liếc nhìn, gật đầu nói, “Đúng vậy, ngày mai đã mùng hai rồi, thời gian hơi gấp.”
Vương Phượng Anh có chút hâm mộ nói, “Kỳ kỳ thực hạnh phúc, không giống Tử Hàm nhà em, lớn như vậy chưa từng ra khỏi thành phố.”


Mạc Tử Hàm nhíu mày, thế giới này, địa phương cô chưa từng tới đúng là đếm được trên đầu ngón tay.


Trương Kỳ liếc nhẹ Mạc Tử Hàm, thấy cô bộ dạng gầy teo nho nhỏ, làn da phơi nắng hơi đen, còn có chút chướng mắt cô. Cô sớm nghe nói về sự tích vị dì nhỏ này, chỉ sợ trong nhà không ai không biết.


Cùng một tên lưu manh chạy đến Lan Thành, còn sinh con cho người ta, trong nhà trục xuất bà tar a khỏi cửa, bà không biết xấu hổ gả cho lưu manh đó, nghe nói kết hôn ngay cả tiền biếu cũng chưa lấy đến, khăng khăng một mực đi theo người ta sống hai mươi năm.
Trên thế giới lại có người phụ nữ ngu như vậy sao.


Nếu ý tưởng này bị Mạc Tử Hàm nghe được, chỉ sợ sẽ cảm thán Vương Mỹ Vân dạy dỗ con gái tốt.
Vương Mỹ Vân nói, “Cũng khổ cho đứa bé này, đi theo các ngươi chịu tội. Nếu Tử Hàm nguyện ý đi theo chị, nhân dịp ngày nghỉ đi theo chị đi.”


Vương Phượng Anh nhìn về phía Mạc Tử Hàm, “Có muốn đi ra ngoài chơi với dì cả con một chút không?”
Mạc Tử Hàm lãnh đạm cười, “Kỳ thật, con thích ở nhà với người hơn.”
Vương Phượng Anh nghe vậy cảm động ánh mắt đỏ lên, “Con ngốc à, ra ngoài chơi với dì cả con không tốt sao.”


Vương Mỹ Vân liền nhìn Mạc Tử Hàm, “Thật là một đứa bé hiểu biết, chị nói Phượng Anh này, em tính cứ để đứa nhỏ này ở Lan Thành nhỏ bé này sao?”
Vương Phượng Anh thở dài, “Em và ba nó đều ở đây, Tử Hàm có thể đi đâu.”


Vương Mỹ Vân lắc đầu, “Ở địa phương nhỏ này sẽ làm chậm trễ đứa nhỏ, chị xem không bằng như vậy, để nó theo ta tới Đông Thành đi, dù thế nào cũng là tỉnh lị Liêu Đông chúng ta, trình độ giáo dục tốt hơn hằng trăm lần so với Lan Thành.”


“Về Đông Thành?” Vương Phượng Anh lẩm bẩm, lại vội vàng hỏi, “Chị… thân thể ba mẹ thế nào?”
Vương Mỹ Vân lắc đầu, “Mệt em còn nhớ thương ba mẹ, thân thể đều rất tốt, yên tâm đi.”


Trương Kỳ có chút cảnh giác nhìn Mạc Tử Hàm, hiện tại cô là hòn ngọc quý trên tay ở nhà, toàn bộ Trương gia chỉ có một mình cô là con gái, nếu Mạc Tử Hàm trở về, ông bà ngoại liệu có đối xử với nó tốt hơn mình không?
“Nghe nói ba năm kia thăng chức?” Vương Phượng Anh thật cẩn thận hỏi.


Vương Mỹ Vân nhìn bà một cái, gật đầu, “Thăng.”
Vương Phượng Anh có thể cảm giác ra Vương Mỹ Vân không muốn nói chuyện nhiều, dù sao mình đã sớm bị trục xuất khỏi trong nhà này, mọi chuyện trong nhà đúng là không nên hỏi đến. Còn nữa, hỏi nhiều quá, chỉ sợ có e ngại trèo cành cao.


Vương Phượng Anh cười khổ một tiếng, thân thể tráng kiện đứng ngồi không yên đứng lên.
Vương Mỹ Vân nhìn bà lắc đầu, thời gian đúng là có thể giày xéo những tốt đẹp của phụ nữ hầu như không còn, Vương Phượng Anh hai mươi năm trước, không phải bộ dáng thế này.


Có lẽ bên kia, không ai nghĩ đến bà sẽ thành bộ dáng thế này.
“Thế nào, Tử Hàm có nguyện ý theo dì về Đông thành không? Dì có thể an bài thủ tục nhập học trước khi khai giảng cho cháu.” Vương Mỹ Vân mở miệng nói.


Vương Phượng Anh do dự chà xát tay, trong đáy lòng, bà nguyện ý cho Mạc Tử Hàm đi khỏi Lan Thành, dù sao ở thành thị nhỏ này, đối với tương lai của con không có chỗ tốt gì.
Trở về Đông thành, Tử Hàm có thể tiến vào cái gia đình kia, gia đình bà nghĩ đã hoàn toàn từ bỏ bà.


Trước kia bà nằm mơ cũng không dám nghĩ Vương Mỹ Vân sẽ nói đưa Mạc Tử Hàm về Đông thành học, nhưng giờ phút này đối phương thật sự nói ra, bà lại rất không nỡ.
Mạc Tử Hàm cơ hồ không tự hỏi, lắc đầu, lãnh đạm nói, “Cháu ở Lan Thành tốt lắm, đa tạ dì cả.”


Vương Mỹ Vân nhìn Mạc Tử Hàm, cũng không khuyên nhiều, “Nếu đứa nhỏ này nguyện ý ở lại Lan Thành, trước hết tại đây học xong sơ trung đi, chuyện ngày sau thì ngày sau nói.”
Vương Phượng Anh có chút thất vọng, lại có chút vui vẻ, bà sờ sờ tóc Mạc Tử Hàm, giận dữ nói, “Con ngốc.”


“Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai Tử Hàm theo dì đi dạo trên núi Tượng Dương đi.” Vương Mỹ Vân lại thuận miệng hỏi một câu.


Vương Phượng Anh trực tiếp đáp ứng, “Vậy thì đi, ngày mai cho Tử Hàm cùng các ngươi đi dạo. Nói thật, núi Tượng Dương ngay cạnh Lan Thành, em hai mươi năm cũng chưa tới đâu.” Nói xong ngượng ngùng nở nụ cười.
Vương Mỹ Vân lắc đầu, cô em gái này đúng là càng sống cang thụt lùi


Mạc Tử Hàm sửng sốt, cô không có tâm tình đi núi Tượng Dương với hai mẹ con nhà này.
Vương Phượng Anh lại kéo tay cô nói, “Là ý tốt của dì cả con, còn cự tuyệt thì là không hiểu chuyện, ngày mai cùng dì cả con đi dạo đi, có chuyện gì thì giúp chạy chân cũng được.”


Mạc Tử Hàm không nói gì, cô làm bảo tiêu cho nhà họ Mạc còn chưa đủ, bây giờ còn phải làm chạy chân cho Vương gia? Thật không hiểu đời trước nợ hai nhà bọn họ cái gì.
Cô xác định đời trước của mình, ngoại trừ chính mình, cô không hề nợ ai cả.


“Dù sao cũng chỉ ba ngày thôi, xem đứa nhỏ này, còn không rời được mẹ.” Vương Mỹ Vân cười cười, “Đây cũng không phải là chuyện tốt đâu, chờ cháu trưởng thành, sẽ phải rời khỏi mẹ thôi.”
Mạc Tử Hàm đen mặt, bộ dáng của cô nhìn qua, rất giống không rời được mẹ sao?


Buổi tối về nhà, Vương Phượng Anh nói chuyện ngày mai Mạc Tử Hàm bồi Vương Mỹ Vân đi núi Tượng Dương cho Mạc Quân Bảo biết.
Mạc Quân Bảo vốn uống hơi nhiều, ngả vào sô pha xem tivi, nghe vậy đột nhiên quay đầu đến, “Chị cả đến đây?”


Vương Phượng Anh gật đầu, Mạc Quân Bảo liền hỏi, “Sao giờ mới nói cho tôi biết? Tôi hẳn là mang vài đồ tới thăm hỏi!”


Vương Phượng Anh lúc này thối hắn một ngụm, “Người ta hiếm lạ anh đi thăm sao? Anh đừng gây chuyện cho tôi, về sau không chừng còn giúp Tử Hàm nhà chúng ta, tôi mệnh tiện không sao, Tử Hàm bây giờ càng hiểu chuyện hơn, về sau nói không chừng có thể được chị cả an bày công việc tốt. Nếu anh tới làm phiền, người ta trốn tránh chúng ta, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”


Năm đó Mạc Quân Bảo sau khi biết gia thế của bà, cách năm ba bữa lại làm một chuyện, không phải bảo bà về nhà cầu xin hỗ trợ, thì chính là tự Mạc Quân Bảo tới cửa xin giúp đỡ.
Cha mẹ Vương Phượng Anh vốn chướng mắt hắn, kể từ đó cảnh cáo Vương Phượng Anh phân rõ giới hạn với hắn.






Truyện liên quan