Chương 12
“Tôi…Anh…”
“Tôi yêu…”
“Cậu yêu cái gì….” Cổ Ương Thái khẽ cười
Cái tên đầu heo này đúng là đần độn mà, người ta nói như vậy mà còn không hiểu!!
Giản Đông Kiều trừng Cổ Ương Thái một cái, sau đó nhắm mắt lại hô to: “Tôi yêu anh rồi!”
“Ha ha!” Cổ Ương Thái vui sướng cười to.
Giản Đông Kiều lại cho là Cổ Ương Thái cười cậu ngu xuẩn, cậu nhất thời khó chịu muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn
“Tại sao lại muốn đi?”
“Anh cười tôi!”
“Bộ dạng tôi như vậy mà gọi là đang cười em sao?”
“Tôi biết anh đang cười tôi ngu ngốc, cười tôi dốt nát!”
“Không phải, tôi cười bởi vì em rất đáng yêu.”
“Thật sao?”
Cổ Ương Thái nghiêm túc gật đầu.
“Kia ….. tôi muốn…” Giản Đông Kiều mím mím môi, nuốt nước miếng một cái.
“Muốn cái gì a?”
“Muốn…” Giản Đông Kiều trực tiếp nhìn chằm chằm vào môi Cổ Ương Thái.
Cổ Ương Thái hiểu ý nở nụ cười, hôn Giản Đông Kiều một cái thật sâu.
Đầu lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng tràn ngập mùi rượu của Giản Đông Kiều, miệng lưỡi càng ma sát nhau, nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng, Cổ Ương Thái hoàn toàn không cho Giản Đông Kiều cơ hội hít thở.
Cổ Ương Thái muốn Giản Đông Kiều chỉ có thể dựa vào hắn mà hô hấp, dựa vào hắn mà sống, hắn dùng đầu lưỡi càn quét khắp nơi trong khoang miệng cậu, tận hưởng mùi vị của rượu còn sót lại, một mùi vị thơm mát mê người, nhưng mà Tiểu Bát Phu dưới thân còn mê người hơn gấp bội …
Cổ Ương Thái thô lỗ cởi bỏ áo sơ mi của Giản Đông Kiều, nhưng lại không nghĩ tới người dưới thân so với hắn còn vội vã hơn; Giản Đông Kiều dùng sức tháo cà vạt của hắn, áo khoác, áo sơ mi đều bị cậu giật đứt nút nằm tán loạn trên sàn nhà…
“Ân ——” Giản Đông Kiều thành thật mà phát ra tiếng rên rỉ.
Cổ Ương Thái nắm chặt cằm Giản Đông Kiều, tinh tế thưởng thức vẻ đẹp của cậu. Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua nửa người trên của Giản Đông Kiều, làn da màu vàng nhạt không tì vết, trông như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp đến hoàn hảo; Cổ Ương Thái cẩn thận vuốt ve, động tác cực kì ôn nhu, giống như đang kích thích ȶìиɦ ɖu͙ƈ của cậu vậy, bây giờ toàn thân Giản Đông Kiều như đang bốc cháy.
Ngón tay Cổ Ương Thái di chuyển đến hai khỏa anh đào hồng phấn đang run rẫy trước ngực Giản Đông Kiều, đột nhiên kẹp chặt lấy chúng.
“A ——” Giản Đông Kiều ưỡn ngực không chịu nổi được kích thích, cơ thể cậu đang hoàn toàn căng thẳng, cậu sợ bị Cổ Ương Thái kẹp một cái, đứt phăng đầu ti của mình…
đầu v* ẩn ẩn đau nhưng lại mang theo một chút khoái cảm, viền mắt Giản Đông Kiều ửng đỏ, hốc mắt tích tụ nước, cậu còn chưa kịp phản ứng, hạt đậu đỏ kiều diễm lại bị bao bọc bởi một nơi ẩm ướt và ấm áp.
Cổ Ương Thái giống như là đang bồi thường, đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ʍút̼ hai trái anh đào ngọt ngào kia, hương thơm trên người Giản Đông Kiều tràn ngập trong khoang miệng hắn, đột nhiên lực đạo của hắn tăng lên, dường như muốn đem đầu v* mềm mại của cậu nuốt vào.
“Hừm, hừ… Nhẹ một chút…..ưm….”
Giản Đông Kiều bị Cổ Ương Thái khiêu khích đến mức nổi lên dục vọng đốt cháy cơ thể, Giản Đông Kiều chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc như vậy, cậu duỗi tay ôm chặt cánh tay Cổ Ương Thái, thân thể trở nên vô lực nhưng lại vô cùng chờ mong; sau đó hai tay cậu di chuyển lên cổ rồi luồn vào mái tóc nâu của hắn, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn, bất lực mà xoay xoay thân thể, cái eo thon nhỏ của Giản Đông Kiều trông như một con rắn nước đang chạy trốn.
Hàm răng trắng nõn khẽ cắn ʍút̼ vành tai của Giản Đông Kiều, Cổ Ương Thái không quên dùng âm thanh trầm thấp quyến rũ nói nhỏ bên tai Tiểu Bát Phu, như đang hạ độc vào tâm trí cậu.
“Bây giờ em muốn như thế nào a, để tôi vào trong em có được không, em nói xem…..Có muốn tôi làm em không, hửm?”
“Tôi…” Giản Đông Kiều ấp úng nói, trong lòng cậu hiện giờ có chút hoảng hốt, mờ mịt …
Cổ Ương Thái thực sự không chờ được nữa, nhanh tay mở thắt lưng của cậu, trong tai Giản Đông Kiều ngoại trừ tràn ngập tiếng thở dốc của Cổ Ương Thái ra, còn mơ hồ nghe được tiếng khóa quần của mình bị kéo xuống, cái tay không quy củ kia còn thỉnh thoảng chạm vào ‘tiểu đệ đệ’ của cậu, làm cậu không khỏi run rẩy.
‘Soạt’ một tiếng, Cổ Ương Thái kéo quần Giản Đông Kiều xuống.
Nửa người dưới không có màu vàng nhạt giống với nửa người trên. Hai cái chân trắng nõn mịn màng lộ ra ngoài không khí khẽ run một chút, bên trong qυầи ɭót màu trắng còn thấp thoáng lộ ra cảnh ‘xuân’ mị hoặc.
Cổ Ương Thái cảm giác miệng lưỡi khô khốc, ước gì bây giờ mình có thể tiến vào trong cái thân thể dụ người kia, hắn chăm chăm nhìn Giản Đông Kiều vì mình mà điên cuồng thở dốc, vì mình mà càn cỡ rên rỉ.
“Em thật xinh đẹp…”
Ánh mắt Cổ Ương Thái nóng rực đem Giản Đông Kiều từ đầu đến chân nhìn một lần, khi hai người bốn mắt giao nhau, Giản Đông Kiều nằm dưới thân hắn lúng túng lấy gối che mặt lại.
Khóe miệng Cổ Ương Thái hơi giương lên, nhẹ nhàng lấy gối ra, hắn có chút ôn nhu cùng bạo ngược nhìn khóe mắt Giản Đông Kiều đang ửng đỏ, khuôn mặt của cậu thực sự là chọc người yêu thương mà.
“A, em còn biết thẹn thùng nữa sao!” Chiếm Ương Thái trêu chọc cậu.
Giản Đông Kiều hơi hé miệng ra, vô tội nhìn hắn, “Anh đáng ghét! Đáng ghét, đáng ghét…” Nhưng trong mắt Cổ Ương Thái, bộ dáng này của cậu đúng là đang câu dẫn hắn a.
Cổ Ương Thái dùng miệng chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của người yêu đang nói mãi không ngừng, chiêu này quả nhiên có hiệu nghiệm, người dưới thân đang ngoan ngoãn mà hưởng thụ sự nhiệt tình của hắn.
Khi thì thổi khí, khi thì chậm rãi hôn rồi cắn ʍút̼ trên làn da vàng nhạt của cậu, hắn muốn mỗi một nơi trên người Giản Đông Kiều đều phải có dấu hôn của Cổ Ương Thái hắn, cho dù là nơi tư mật cũng không buông tha.
Hắn tóm lấy đầu gối Giản Đông Kiều, nâng lên bên hông mình, để hai chân cậu mở lớn hơn, hắn tàn nhẫn hôn rồi dùng răng cắn vài vết lên đùi trong của cậu.
“Không…” Giản Đông Kiều bị khoái cảm tập kích, nước mắt không tự chủ được liền rơi xuống.
“Nhìn em vô cùng hưng phấn a…” Hắn để ý thấy qυầи ɭót trắng tinh trên người Giản Đông Kiều bây giờ đã ẩm ướt bởi ɖâʍ dịch.
“Ưm…” Còn Giản Đông Kiều thì bị miếng vải này bó sát làm cho cậu khó chịu đến phát điên.
Cậu muốn dùng tay cởi bỏ cái thứ trói buộc này, Cổ Ương Thái lại nổi lên ý xấu, chặn hai tay Giản Đông Kiều lại, không cho cậu cởi nó ra.
“Tôi rất khó chịu a…”
Giản Đông Kiều muốn kẹp chặt hai chân lại để tự an ủi, nhưng Cổ Ương Thái lại ngồi ở giữa hai chân cậu, làm cậu không thể nhúc nhích được.
Cổ Ương Thái thương yêu mà hôn, “Muốn cởi nó ra sao?”
“Ừm…” Đôi mắt Giản Đông Kiều tràn ngập một tầng hơi nước, rên rỉ cầu xin.
“Để tôi giúp em…” Nói xong, khuôn mặt tuấn mỹ cúi xuống như tìm kiếm cái gì đó.
“A a… Không… Không muốn…” Giản Đông Kiều cảm giác mặt trước của qυầи ɭót được kéo xuống.
Giản Đông Kiều thực sự rất hoài nghi, hai tay Cổ Ương Thái đang giữ lấy cậu, làm sao còn có thể…
Giản Đông Kiều cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa đã ngất đi, Cổ Ương Thái đang dùng miệng, cắn qυầи ɭót của cậu, từ từ cởi ra.
Cậu nhắm mắt lại không nhìn nữa, nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh mập mờ kia, chóp mũi Cổ Ương Thái thỉnh thoảng còn chạm vào tính khí của cậu.
“A ——” Giản Đông Kiều phóng đãng rên rỉ, âm thanh vang vọng khắp gian nhà.
Đầu lưỡi Cổ Ương Thái liên tục ɭϊếʍƈ lên ɭϊếʍƈ xuống, đầu hắn nhấp nhô phun ra nuốt vào tiểu kê kê của cậu, sau đó một tay cầm chắc ngọc hành, miệng thì thân mật hôn lên quy đầu của Giản Đông Kiều; còn cố ý tạo ra âm thanh ‘ chách chách’ thật lớn, tham lam hít vào tất cả mùi hương của cậu, điều này càng kích thích dục vọng bên trong hắn.
Nắm lấy tay Giản Đông Kiều, Cổ Ương Thái không chút khách khí để tay cậu lên nam căn vừa trướng lớn vừa nóng rực của hắn.
“A…” Giản Đông Kiều mơ hồ kêu một tiếng vô cùng mị hoặc.
Cậu thẹn thùng muốn rút tay về, nhưng bị Cổ Ương Thái dùng sức đè lại; Cổ Ương Thái cầm lấy tay cậu, cách một lớp quần mà vuốt ve tính khí của hắn.
“A… Tôi…” Trong cơ thể như có một dòng điện chạy tán loạn, cuối cùng toàn thân đều mềm nhũn không nhúc nhích nổi, cậu biết mình đã chìm trong khoái cảm của ȶìиɦ ɖu͙ƈ…
Cổ Ương Thái đột nhiên đứng dậy, ly khai cơ thể Giản Đông Kiều. Mất hết đi sự âu yếm, Giản Đông Kiều giương miệng nhỏ thở dốc, ánh mắt mông lung nhìn Cổ Ương Thái, khó chịu tận lực xoay xoay hông.
Tại sao Cổ Ương Thái muốn rời khỏi cậu? Cậu thực sự chịu không nổi a.
Cổ Ương Thái đứng dậy, từ trên cao nhìn Giản Đông Kiều, sau đó cởi quần, tính khí thô to hung tợn bật ra trước mặt cậu; Giản Đông Kiều sợ đến mức không dám nhìn. Nhìn con quái vật nổi đầy gân xanh cường tráng kia, dục vọng của cậu cơ hồ giảm xuống một chút, nhưng mà kèm theo đó lại có chút mong đợi.
“Sợ cái gì?” Cổ Ương Thái bế Giản Đông Kiều lên, đi vào phòng ngủ, “Vừa nãy không phải đã cho em sờ qua rồi sao?”
Giản Đông Kiều khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng vùi đầu vào vai Cổ Ương Thái, cậu bị hắn ôn nhu đặt lên giường.
Cổ Ương Thái yêu thương ôm cậu vào ngực, bỗng nhiên “A ——” Giản Đông Kiều hét to một tiếng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nước mắt rơi xuống trên má ngày càng nhiều.
Cổ Ương Thái liền vội vàng đem ngón tay rút ra, nóng nảy hỏi: “Đau không?”
“Đau…” Giản Đông Kiều ôm lấy cổ Cổ Ương Thái, đáng thương cọ cọ hắn làm nũng.
Cổ Ương Thái liền hôn Giản Đông Kiều một cái, từ đầu giường lấy ra một lọ kem dưỡng da, bôi lên trên ngón tay của mình, cũng bôi lên cửa huyệt của cậu để những nếp uốn mềm mại hơn.
“Ưm… Cảm giác thật là kỳ quái.” Giản Đông Kiều có thể cảm nhận được đầu ngón tay Cổ Ương Thái từ từ trượt vào cúc huyệt của mình.
Cổ Ương Thái nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Giản Đông Kiều, ôn nhu dụ dỗ: “Thả lỏng, thả lỏng, nếu không em sẽ đau hơn a…” Nói xong, ngón tay liền đẩy mạnh vào cái nơi vừa nhỏ vừa hồng hào phấn nộn kia.
“Không… Không được!” Đau quá! Cậu thả lỏng không được.
“Ngoan…” Cổ Ương Thái đầu đầy mồ hôi khẩn trương an ủi Giản Đông Kiều, nhưng trong lòng hắn đã gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, hận không thể bỏ qua cái bước rắc rối này, trực tiếp đâm thẳng vào cái huyệt động mê người kia; nhưng mà vạn nhất làm bé con này bị thương thì sao, cậu ấy chắc sẽ tức giận mà cấm dục hắn tận mấy ngày, như vậy không những không được hưởng thụ mà còn phải chịu thiệt thòi hay sao?
“Ưm… Có thể chưa?” Cổ Ương Thái liên tiếp thở dốc hỏi.
“Đợi một chút, một chút nữa …a…” Giản Đông Kiều gian nan trả lời
Đã vào rồi…..nhưng đáng tiếc đó chỉ là ngón tay của hắn thôi a.
“A…” Ngón tay Cổ Ương Thái liên tục ra ra vào vào, Giản Đông Kiều từ từ quen với ngón tay của hắn, cơn đau lúc đầu dần biến mất.
Thay vào đó là sự thoải mái khiến toàn thân Giản Đông Kiều như bay bỗng, cậu kiều mị rên rĩ.
“Còn muốn sao?”
Cổ Ương Thái rút ngón tay ra, không chờ đối phương trả lời, ngón tay của hắn liền nhanh chóng đâm vào.” Ừm…Thật nóng, đã mềm hơn rồi này…”
Cổ Ương Thái không ngừng co rúm, hắn nhìn người dưới thân ngước đầu liều mạng thở dốc, từ trong cái miệng nhỏ nhắn kia phát ra tiếng rên phóng đãng; nhưng vào tai hắn lại là âm thanh câu dẫn mê người. Cổ Ương Thái cảm giác nam căn của mình ngày càng bành trướng ngày càng hưng phấn.
“Thật thoải mái…” Cảm giác thoải mái cùng khoái cảm ȶìиɦ ɖu͙ƈ đang dâng trào, Giản Đông Kiều hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, cậu chỉ theo bản năng, nói ra những khát vọng sâu thẳm vốn có bên trong cơ thể.
Cổ Ương Thái đột nhiên dừng lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khấy động bên trong cúc huyệt cậu.
“Không được! Nơi đó…” Nơi đó quá nhạy cảm.
“Vậy em muốn ở nơi nào?” Cổ Ương Thái nhẹ nhàng xoa xoa thân thể nóng rực của cậu.
“Ừm…” Trên tay Cổ Ương Thái còn có hương thơm của kem dưỡng da, còn có… Cái nơi kia của cậu cũng lưu lại mùi hương đó.
Cổ Ương Thái dùng sức mở lớn hai đùi Giản Đông Kiều, khiến cho hậu huyệt phấn nộn mềm mại lộ ra ngoài, làm cả người cậu run rấy, sau đó hắn thật nhanh đem đại kê đã cương cứng đâm vào nơi tư mật nhỏ nhắn kia.
Cảm giác bị người khác xâm nhập cùng tiếng xé rách khiến cho Giản Đông Kiều chỉ muốn khóc thét lên, nhưng mà âm thanh của cậu đều bị Cổ Ương Thái nuốt vào trong miệng, cậu bị hắn ngang nghạnh hôn xuống, lông mày Giản Đông Kiều nhíu càng túc càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được trở nên trắng bệch.
Không được rồi… Cậu khó thở a.
Rốt cục, Cổ Ương Thái cũng mở lòng từ bi mà buông tha cho đôi môi của Giản Đông Kiều, nam căn của hắn được vách tràng mềm mại trong tiểu huyệt bao bọc lấy, Cổ Ương Thái không nhịn được phát ra tiếng thở dài sung sướng.
Hô hấp của Giản Đông Kiều được tự do, cậu tham lam hít hơi, Cổ Ương Thái đột nhiên nắm chặt eo nhỏ của cậu, dùng sức va chạm.
“A ——— “
Giản Đông Kiều rên rĩ ngày càng ɖâʍ đãng, không hề kìm nén, mỗi tiếng rên của cậu làm cho Cổ Ương Thái ngày càng điên cuồng chuyển động. Hắn đem hai chân Giản Đông Kiều gác lên vai, cúi người cắn hai khỏa anh đào xinh đẹp trên ngực cậu.
“Gọi tên của tôi…”
“Thái…”
“Lớn tiếng hơn một chút!”
“Thái, Ương Thái…”
Cổ Ương Thái luật động ngày càng nhanh, điên cuồng ma sát khiến cho nơi tiếp hợp của hai người ngày càng trở nên nóng rực. Theo từng cú thúc ngông cuồng của hắn, Giản Đông Kiều cũng không ngừng nâng mông xoay xoay eo đón tiếp những cú va chạm đó; cậu vốn chỉ muốn tìm được khoái cảm, mong muốn nhanh chóng được giải phóng, nhưng điều này lại khơi lên thú tính của Cổ Ương Thái.
Giản Đông Kiều bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ nhiệt lưu nóng rát trong hậu huyệt… Cậu liền cúi đầu nhìn.
Là máu! Là máu xử nam a, đỏ tươi đến chói mắt…
Cổ Ương Thái nắm chặt mắt cá chân của Giản Đông Kiều đang gác trên vai mình, kích động tăng thêm lực đạo va chạm.
“A! Thái…”
“Nói, em muốn tôi…”
“Muốn…”
Cổ Ương Thái bá đạo xoay người Giản Đông Kiều lại, đem hai tay cậu đặt lên giường, lần thứ hai điên cuồng thúc đẩy người dưới thân.
“Ừm… A….ư….a.” Giản Đông Kiều lúc này đã muốn lên đỉnh, phân thân lại bị bàn tay to mảnh khảnh của hắn xoa nắn kích thích.
Lí trí của cậu bây giờ đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn sót lại khoái cảm cùng hư không được lấp kín.
“Ân….đúng vậy…ư…! Nhanh hơn chút nữa… A…”
Cổ Ương Thái đột nhiên đâm vào một cái thật mạnh thật sâu, Giản Đông Kiều ưỡn ngực ngửa đầu tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, cậu không nhịn được, tiểu kê kê liền phun ra cỗ bạch trọc kìm nén đã lâu.
Khoái cảm đi qua, cơ thể chỉ còn lại cảm giác trống rỗng vô lực, nhưng tâm Giản Đông Kiều lại cực kì ấm áp….