Chương 56
Dịch: †Ares†
Biên: Spring_Bird
Hai người xuyên qua đường hầm thật dài đến đại sảnh, đã thấy Ngọc Đỉnh ngồi xổm trên mặt đất, cầm trong tay bình bình lọ lọ, không biết bận bịu cái gì.
Thấy khỉ đá tiến vào, hai mắt Ngọc Đỉnh sáng lên, nhưng rồi lại giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, cúi đầu than thở:
- Hóa ra ngươi là đồ đệ của Tu Bồ Đề. Ài, ta thế mà muốn cướp đồ đệ của Tu Bồ Đề. Thật là xui xẻo.
Khỉ đá cười khan hai tiếng. Lời này hắn thật không biết nhận thế nào.
Bất quá được Ngọc Đỉnh coi trọng, hắn ít nhiều cũng có chút vui vẻ. Thời điểm đi vạn dặm đường theo phía tây mong học nghệ, sao lại không gặp Ngọc Đỉnh chứ? Nếu gặp được, nói không chừng đã ở lại đây, cũng sẽ không đi Tà Nguyệt Tam Tinh động rồi.
- Ngọc Đỉnh huynh a.
Lăng Vân Tử mở miệng nói:
- Việc ta thu Dương Thiền làm đệ tử...
- Nó muốn bái thì bái đi, không sao cả.
Ngọc Đỉnh lại cúi đầu tập trung vào bình bình lọ lọ của mình, thuận miệng nói:
- Một ngàn năm rồi, dạy đi dạy lại, ta còn không để nó lên được cảnh giới Hóa Thần. Nếu không phải Dương Tiễn lấy được quỳnh tương bàn đào, thậm chí là quả Nhân Sâm, sợ là nó cũng già đi rồi. Cái chức sư phụ này thật không xứng, có đâu đạo lý không cho đệ tử đổi môn phái khác chứ?
Khỉ kiếm cái ghế đá ngồi xuống, hỏi:
- Dương Thiền thoạt nhìn cũng khôn khéo, làm sao lại lâu như vậy cũng không tu đến cảnh giới Hóa Thần chứ?
Ngọc Đỉnh nghe xong thở thật dài, hơi ngẩng đầu, nhìn vô định lên mặt đất trống trơn phía trước, chậm rãi nói:
- Nha đầu kia tâm tư còn nặng hơn ca ca của mình, một lòng chỉ nghĩ báo thù. Dương Tiễn mặc dù cũng muốn báo thù, nhưng tu Hành giả đạo cũng không có chuyện gì, trái lại thành động lực. Mà Dương Thiền... Nói về dược lý, đan phương, thuật luyện khí, nó thật sự là tinh thông. Cả ta cũng không dám nói lĩnh ngộ nhiều những thứ đó hơn nó. Thế nhưng tu Ngộ giả đạo, trong lòng có khúc mắc, thì tu vi làm sao tiến nổi đây? Lăng Vân à.
- Vâng.
- Về sau, nhờ ngươi đó. Ta dạy đồ đệ không tốt, ngươi thì có thể.
Ngọc Đỉnh chậm rãi xoay đầu lại, mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.
Vẻ mặt kia, giống như là sinh ly tử biệt vậy.
Lăng Vân Tử liền vội vàng khom người chắp tay nói:
- Nhất định tận lực làm, tuyệt không phụ lòng Ngọc Đỉnh huynh giao phó.
Nghe được Lăng Vân Tử trịnh trọng đồng ý, Ngọc Đỉnh hơi nhìn xuống, cười khổ, cười chua xót.
Lăng Vân Tử thấy vẻ mặt kìa, mơ hồ có chút sầu não, chỉ thở dài:
- Tấm lòng người làm thầy, đúng là kể mãi không hết. Lúc trước huynh muội Dương gia sống lang thang, nếu không phải Ngọc Đỉnh huynh thu nhận, chỉ sợ...
- Lời ấy sai rồi.
Ngọc Đỉnh cười:
- Nếu không phải có đồ đệ như Dương Tiễn, hiện giờ Ngọc Đỉnh ta cũng không được ở một cái động phủ lớn thế này trong núi Côn Lôn.
Thở thật dài, Ngọc Đỉnh vừa trở lại với đống bình của mình, vừa nói tiếp:
- Ngày đó Thiên Đình lùng bắt, huynh muội Dương gia chạy khắp nơi không tìm được chỗ dung thân, bằng hữu cũ của mẫu thân hai đứa nó biết chuyện này thì không ai không tránh né, sợ gặp phải phiền toái. Bái đến chỗ ta, hai huynh muội quỳ trước cửa không chịu đi, ánh mắt trông chờ nhìn thẳng ta. Khi đó Dương Tiễn mới mười tuổi, Dương Thiền cũng mới tám tuổi. Ngọc Đỉnh ta cái khác không biết, con mắt nhìn người vẫn phải có.
Ngọc Đỉnh ngẩng đầu, mặt tươi cười, tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp, chậm rãi nói:
- Nhìn thấy Dương Tiễn, ta liền nghĩ: đứa trẻ này tâm tính cương trực, lại có tư chất thông thiên, nếu không phải có biến cố này thì sao đến phiên Ngọc Đỉnh ta thu làm đồ đệ? Đời này, ta tu tiên là khó có đại thành, nhưng nếu có thể dạy ra được đồ đệ đội trời đạp đất, cũng là một chuyện tốt.
- Cho nên ngươi mới thu huynh muội bọn họ làm đồ đệ?
- Ừ.
Ngọc Đỉnh chậm rãi gật gật đầu, lại như đang nhớ lại chuyện thương cảm, giọng nói hơi có chút nghẹn ngào.
- Sau các sư huynh của ta nhao nhao tới, khuyên ta đừng dính vào chuyện này. Ngươi biết không? Ngọc Đỉnh ta vốn là một cái mạng tả tơi. Lúc trước bọn họ chưa từng tới động phủ của ta. Thọ thần (sinh nhật) của sư phụ, ta cả chỗ ngồi cũng không có. Ta chống chịu được hết, bất kể bọn họ nói thế nào, ta cũng không nghe. Bọn họ không ngừng đến, ta liền dứt khoát trốn, mang theo Dương Tiễn và Dương Thiền lưu lạc khắp nơi. Đứa nhỏ Dương Tiễn này không chịu thua kém, học thành tài, đại thành. Cuộc chiến Phong Thần, chúng tướng xa lánh, châm chọc mỉa mai, thế nhưng nó cũng không buồn bực, lại còn chiếm được công đầu. Hảo đồ đệ của ta... Ha ha ha ha.
Lấy tay lau mặt, Ngọc Đỉnh cười nói:
- Thất thố, thất thố.
- Ngọc Đỉnh huynh...
Lăng Vân Tử chắp tay, lại không biết nói cái gì cho phải.
- Vốn Dương Tiễn muốn phá núi cứu mẫu thân từ ngàn năm trước, nhưng nó vì ta... Ta biết, nó không muốn liên lụy ta nên mới nhịn. Vì Thiên Đình, nó chinh chiến tứ phương, nhiều lần trải qua gian nguy, lập công vô số. Chư tướng Thiên Đình ai dám khinh thị? Nó không phải là vì xây dựng công huân, để sớm ngày cầu Ngọc Đế đường đường chính chính cứu mẫu thân ra sao? Nhưng mà ngàn năm..., ngàn năm! Đó không phải Thiên Đình ngàn năm, là phàn trần ngàn năm a! Nó sống đơn độc ở Quán Giang Khẩu, nhịn ngàn năm, Ngọc Đế vẫn không đồng ý. Mãi đến mấy năm trước, nó ở trước mặt chúng tiên trên điện Linh Tiêu cầu Ngọc Đế thả mẫu thân mình, Ngọc Đế lại quát mắng thẳng, chính là không đồng ý. Nó vừa về tới Quán Giang Khẩu liền thông cáo thiên hạ đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ta, ta liền biết, muốn xảy ra chuyện.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Ngọc Đỉnh tự hào mà cười nói:
- Cuối cùng nó cũng phản rồi. Nó vừa phản, chư tướng Thiên Đình không dám ứng chiến, Ngọc Đế không tìm được ai, liền tới tìm ta. Muốn ta ra tay thu phục Dương Tiễn. Quá vinh hạnh, cực kỳ vinh hạnh a. Ha ha ha ha.
Nói tới đây, khỉ đá có thể nhìn được trong vành mắt Ngọc Đỉnh lấp lóe sáng.
- Đám sư huynh đệ của ta, ai có vinh hạnh này chứ? Ngọc Đế cho rằng bọn họ có thể thể đánh bại Dương Tiễn sao? Ha ha ha ha. Đáng thương... Cuối cùng không thể nhìn thấy một ngày hài tử kia một nhà sum họp. Ha ha ha ha...
Tiếng cười kia dần dần trở nên có chút bi thương rồi tắt lịm. Ngọc Đỉnh cúi đầu xuống, trong động cũng im lìm.
Lăng Vân Tử chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Ngọc Đỉnh, đưa tay vào áo lấy ra "Vô Lượng Kỳ Vân kinh", dâng hai tay, nói:
- Ngọc Đỉnh huynh, đây là "Vô Lượng Kỳ Vân kinh" gia sư tặng huynh, xin hãy nhận lấy.
Ngọc Đỉnh không tiếp, khoát tay áo, nói:
- Không được. Đồ đệ không phải hàng hóa, không bán. Chỉ cần ngươi về sau giúp ta chiếu cố Thiền nhi là được rồi. Nha đầu kia mệnh khổ, tâm tính nóng nảy, lại không biết để ý đến người khác, nhưng thật tâm không xấu. Có lẽ còn có thể gây cho ngươi thêm không ít phiền toái.
Đã nói tới nước này, Lăng Vân Tử chỉ đành thu "Vô Lượng Kỳ Vân kinh" lại.
Ở trong động hàn huyên thêm hồi lâu, Ngọc Đỉnh chân nhân thuộc như lòng bàn tay những chuyện của huynh muội Dương gia, kể hết chuyện này tới chuyện khác.
Càng nói, lại càng là thương cảm, nói đến cuối cùng nước mắt tuôn đầy mặt, lại nghẹn ngào đến nói không ra lời.
Đợi cho màn đêm buông xuống, Ngọc Đỉnh chân nhân lưu hai người ở lại, hai người cũng liền đồng ý.
Vừa khéo Dương Thiền từ bên ngoài trở về, trong tay mang theo ba con chim cùng rất nhiều rau củ quả.
- Đây là... tiên hạc?
Lăng Vân Tử há hốc miệng như muốn rớt cái cằm xuống.
Giơ xác tiên hạc trong tay lên nhìn thoáng qua, Dương Thiền nhíu mày liếc nhìn Lăng Vân Tử:
- Hiếm thấy vô cùng. Món đêm nay là tiên hạc xào lăn, quyết định vậy đi.
Dứt lời, nàng xoay người đi nhanh về một gian phòng đá gần đó.
- Ăn tiên... tiên hạc?
Lăng Vân Tử chỉ vào Dương Thiền hỏi Ngọc Đỉnh, miệng không ngừng run rẩy, cặp mắt cũng sắp lồi ra rồi.
Tiên ăn tiên hạc? Đây là thói gì đây?
Ngọc Đỉnh rất bình tĩnh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, gật đầu trả lời:
- Ừ, ta cũng thích ăn. Thiền nhi làm tiên hạc xào lăn cực kỳ ổn, là món sở trường của nó đó. Đêm nay cùng ở đây nếm thử chứ?
- Các ngươi...
Lăng Vân Tử há to miệng, nửa ngày nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Hai kẻ này... Quả nhiên là thầy trò.
Ngọc Đỉnh chân nhân còn vỗ vai khỉ đá, than thở:
- Thanh Thủy tiên đài của Thái Ất chân nhân tiên khí quẩn quanh, là chỗ dễ bắt tiên hạc nhất. Không ngờ nhiều năm như vậy Thiền nhi còn nhớ rõ. Ha ha ha ha, Ngộ Không, ta vừa mới ngửi được trên người ngươi có mùi rượu, đêm nay chúng ta uống một chén chứ?
- Cái này... Kỳ thật ta ăn chay.
Khỉ đá đáp.
- Lão đầu ~! Muối đâu?
- Muối?
Ngọc Đỉnh vội vàng kiếm tìm:
- Chờ một lát, ha ha, ta tìm xem. Bỏ hơn hai mươi năm chưa bao giờ dùng qua rồi, cũng không biết còn có thể ăn được hay không.
- Cái gì? Hơn hai mươi năm? Huynh muội ta không ở, ông liền chưa từng làm cơm sao?!
- Huynh muội các con không tới, ta một mình thì nấu nướng gì chứ? Tự mình kiếm gì ăn là được rồi.
- Ông! Tại sao ta lại có sư phụ như ông chứ!
Dương Thiền hét lên.
Nháo nhác một hồi, ba người cùng ngồi, không lâu sau Dương Thiền bắt đầu tự mình dọn thức ăn lên.
Đủ loại đồ ăn trông rất đẹp mắt, mùi thơm lan tỏa.
Xem ra Dương Thiền cũng không phải mệnh thiên kim tiểu thư. Không kể cuộc sống lưu lạc đầu đường cùng Dương Tiễn, tới lúc bái Ngọc Đỉnh làm sư phụ, nhìn bộ dáng chán nản của Ngọc Đỉnh, hẳn không thể thiếu việc Dương Thiền tự tay làm việc nhà.
Cũng tới khi Dương Tiễn học thành đạo pháp, lại phong thần xong, từ đó cuộc sống mới trở nên dễ chịu.
Nhìn nàng cột tạp dề, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, bộ dáng xinh đẹp lại có thêm chút hiền lương.
Mặt khỉ đá từ từ lộ vẻ tươi cười.
Dương Thiền, kỳ thật cũng không còn đáng ghét như vậy. Hắn nghĩ.