Chương 62

Làm mỗi một hạng mục đều là một thử thách cho các mối quan hệ và độ chính xác với việc nắm bắt thị trường.


Sự phát triển của loại hình khoán, cách kinh doanh gặp thời vận, sẽ nhanh chóng bị làn sóng các ngành nghề cuốn đi, vậy nên năm đó Ngụy Khiêm mới giữ con khỉ đột Mã Xuân Minh này lại – dù tiến sĩ Mã là một cục mụn cơm bảo thủ, hắn cũng là một cục mụn cơm có mạch suy nghĩ cực rõ.


Tiến sĩ Mã tuy không hay ra mặt, nhưng cũng ít nhiều biết cách xử sự của bọn Ngụy Khiêm, nên vừa nghe là hiểu ngay.


“Đánh tiền chiến” của Tam Béo là ám hiệu đầu tiên, dù hắn đi cũng chỉ tiệc tùng tán dóc thôi, nhưng điều này ám chỉ rằng họ thông thuận trong mạng lưới quan hệ địa phương, phải làm đủ bí mật, cũng phải nể mặt đối phương, tránh để người ta cho là họ đang bức vua thoái vị, sau đó trong “giấy tờ kiến nghị hạng mục” của bộ phận đầu tư, đương nhiên sẽ có kẹp thêm “tài liệu”, kẹp bao nhiêu, chính là thể hiện họ đã nắm giữ được bao nhiêu thứ.


Giống như một gốc đại thụ, lộ ra một góc rễ cho người khác thấy, để đối phương có suy đoán từ một góc núi băng.
Cho nên cần Ngụy Chi Viễn hỗ trợ.
“Sau đó anh định làm thế nào?” Mã Xuân Minh đuổi tới văn phòng Ngụy Khiêm để hỏi.


Ngụy Khiêm ngoắc ngón tay kêu Mã Xuân Minh vào phòng như gọi chó, đưa cho hắn một cái USB: “In ra đi.”


available on google playdownload on app store


Đó là một bản kế hoạch cho hạng mục gần một trăm trang, Mã Xuân Minh in bằng giấy dùng lại, cả một xấp dày cộp không đóng nổi, hắn nhìn Ngụy Khiêm với vẻ khó tin: “Anh làm gì vậy? Sao anh có thời gian chuẩn bị cái này?”
Ngụy Khiêm nghiêng đầu hắt xì, nói hơi ồm ồm: “Vậy thì anh đừng quản nữa.”


Ngụy Chi Viễn vẫn ở bên cạnh không lên tiếng vội bước đến khom lưng sờ trán anh, rót một ly nước nóng đặt trước mặt Ngụy Khiêm, bảo: “Anh uống đi, để giờ em ra ngoài mua thuốc cho anh luôn.”
Rồi cậu thật sự mặc áo khoác đi ra ngoài.


Mã Xuân Minh lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn Ngụy Chi Viễn – dù hắn là con một, không cách nào hiểu được tình yêu của anh chị em, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống cùng óc tưởng tượng cằn cỗi, hắn cứ cảm thấy sinh vật “em trai” này cũng đồng nghĩa với con nít quỷ, chưa từng thấy ai như Ngụy Chi Viễn… Ân cần chu đáo y như bạn trai vậy.


Nhưng vừa dời tầm mắt sang ông sếp đến quỷ còn phải sợ, Mã Xuân Minh lập tức không khỏi nát bét hết những phong hoa tuyết nguyệt, run rẩy như uống nguyên một thùng nước đá giữa mùa đông lạnh lẽo.
“Nhất định là mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi.” Hắn nghĩ thầm.


Mã Xuân Minh đọc cực nhanh, thoáng cái là hết, theo bản thân hắn bốc phét thì còn có thể xem qua là nhớ nữa cơ.


Xem xong, tiến sĩ thu lại ý nghĩ kinh hoàng mà bỉ ổi, nhíu mày: “Khái niệm khu công nghiệp quả thật rất được, nếu thực sự có thể bồi dưỡng, thì thu nhập từ thuế, thậm chí nghề nghiệp sinh ra đều cực có sức hút, nhưng chỉ sợ không dễ làm được đâu?”


Ngụy Khiêm ở đằng sau làn hơi nước mở miệng: “Không dễ, nhưng mọi việc đều do con người.”


“Tôi cảm thấy với thứ như khu công nghiệp, thiên thời địa lợi nhân hòa thiếu một cũng không được – đương nhiên, thành phố A trên hoàn cảnh tự nhiên và nhân văn mà nói là rất khả thi, nhưng anh không cảm thấy chưa đủ sao? Vả lại, anh không thấy rằng đặt mục tiêu quá cao sao? Lấy ‘văn hóa và kỹ thuật tiên tiến’ làm trọng tâm, khu công nghiệp như vậy phần lớn tụ tập tự phát, hoặc là do chính quyền thúc đẩy qua giảm miễn thuế và thiết lập giải thưởng – phía chính quyền chắc chắn không chịu làm, tôi cho rằng bên đó không có đất đai thích hợp.”


Ngụy Khiêm nêu ra một nhãn hiệu game nước ngoài cực kỳ nổi tiếng, hỏi Mã Xuân Minh: “Từng nghe chưa?”
Mã Xuân Minh hơi chần chừ gật đầu.
“Bọn Tiểu Viễn tham gia chế tác đấy.” Ngụy Khiêm nói.


Mã Xuân Minh nghĩ qua rồi lại hỏi: “Vậy nên anh định lợi dụng mối quan hệ của cậu ấy để lôi kéo nhãn hàng nổi danh? Anh lấy gì thu hút họ?”


“Chính quyền không có chính sách miễn giảm thuế thì tôi giảm tiền thuê. Tôi cho họ hoàn cảnh làm việc tốt nhất, chi phí thấp nhất, xí nghiệp ưu tú còn có thể dùng kỹ thuật độc quyền làm cổ phần nhập vào tài sản chung. Tôi còn phải mở một khu nhà trọ chuyên viên ở nơi non xanh nước biếc, chất lượng như khách sạn nghỉ phép cao cấp, làm cho thật đẹp, tìm đội ngũ tốt nhất để tiến hành, làm nguyên bộ, ban đầu có thể miễn phí, chờ khu công nghiệp hoàn thiện thì chia chi phí vào tiền thuê của khu làm việc.” Ngụy Khiêm gõ nhẹ mặt bàn, “Có nhãn hiệu nổi danh, chính quyền lập tức có chính tích và thuế, hơn nữa dựa vào họ còn có thể thu hút ngành phục vụ chất lượng cao và thấp, trong thời gian ngắn tạo thành chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh.”


Mã Xuân Minh cuồng công việc nghe anh nói qua, trong lòng lập tức có thể tính ra đại khái vốn đầu tư.
Hạng mục này rất mạo hiểm và phí tổn tài chính lớn, mấy năm đầu có thể đoán trước là hầu như sẽ không có thu nhập.


Tất cả lợi nhuận đạt được của các hạng mục lớn nhỏ trên toàn quốc, có khả năng đều phải đổ hết vào đây, mà tựa như một công ty phần mềm nào đó dùng tất cả thu nhập để duy trì cho một đội ngũ làm phần mềm, cuối cùng rất có thể sẽ chứng minh thứ dốc hết sức này nhất định không có đường ra.


Khoản đầu tư hàng tỷ, kỳ thu hồi lâu dài, chi phí mỗi ngày có thể lên đến hàng triệu.
Có khả năng giữa đường đứt gánh, cũng có khả năng đi đến cuối cùng mới phát hiện là bí lối.


Mã Xuân Minh ngơ ngẩn ngồi đó một lúc, cả buổi trời mới tìm lại được giọng nói, gần như độc thoại: “Gan anh cũng to quá… Vì sao?”
Mã Xuân Minh biết, cho dù nổi điên thì Ngụy Khiêm cũng không thể dùng một khoản tiền lớn như vậy, chỉ để tranh hơn thua với Vương Lương Đống.


Quan trọng hơn là, Ngụy Khiêm không thể một mình làm ra bản kế hoạch tường tận trên diện rộng trong thời gian ngắn như thế, nó còn liên quan đến việc điều tra, nghiên cứu cùng với các loại phân tích chiều sâu vĩ mô và vi mô của nhiều tỉnh thành, không mất mấy năm thì căn bản không thể hoàn thành.


Chỉ một bản kế hoạch này, đem đi bán, Mã Xuân Minh cũng có thể ước lượng giá trị không rẻ… Vấn đề là có bao nhiêu người dám thật sự bắt tay vào làm?


Chính quyền thành phố A tuyệt đối rất khó tìm được người thứ hai chịu làm hạng mục như vậy, so ra thì tay nhà giàu Vương Lương Đống thật sự thành một tên lưu manh chỉ biết gây chuyện khiến xã hội mất ổn định – huống chi lão còn bị nghi ngờ trốn thuế.


“Mười năm trước, có một người từng nói với tôi mấy câu – tôi vẫn rất khâm phục người này, ngoại trừ trước mặt vợ mơ màng không nhìn thấy đường dưới chân, thì tôi cảm thấy anh ta có tầm nhìn xuyên thời đại.” Ngụy Khiêm thong thả nói, “Lúc ấy anh ta bảo với tôi, thời đại của sức lao động đã qua rồi, chúng ta sắp đón, là mười năm của tư bản, mà mùa xuân của kỹ thuật sẽ theo sát sau đó. Hiện giờ mười năm đã qua, anh ta nói đúng, tôi cá là mười năm kế tiếp anh ta cũng đúng.”


Mã Xuân Minh đương nhiên nhận ra người này là ai, mắt lập tức sáng lên.


Giọng Ngụy Khiêm hơi khàn, anh ho vài tiếng rồi tiếp tục: “Rồi có một ngày, thời đại của lợp nóc bán ngay sẽ kết thúc, trong bối cảnh chứng khoán suy thoái do tính chính sách hoặc là tính thị trường ở nước ta, khả năng xuất hiện có lẽ rất nhỏ, nhưng sự phát triển bất bình đẳng giữa các vùng miền sẽ khiến các mảnh đất chất lượng tốt dần biến mất, mà giá cả tương ứng sẽ trở nên cực kỳ cao. Cũng có khả năng, bởi vì kinh tế xuất hiện bọt biển(1), con đường đầu tư thừa thãi của chúng ta hiện giờ bị cắt đứt, khoản lãi kếch xù khiến không gian lợi nhuận bị nén lại, các ngành nghề bước vào suy thoái, muốn quay đầu thì đã muộn…”


Nói đến đây thì họng càng ngứa, Ngụy Khiêm không nhịn được lại ho sù sụ, bệnh cảm hình như còn nặng hơn buổi sáng.
Dường như để tỏ ra quan tâm, Mã Xuân Minh thuận miệng nói: “Ồ, anh cảm rồi à? Phải uống nhiều nước vào.”


Rồi hắn lơ mất ly nước cạn khô cả buổi của Ngụy Khiêm, vội vàng dịch ghế sát lại, thúc giục: “Sau đó thì sao?”
Hắn dùng lời sáo rỗng và ngôn ngữ tứ chi đồng thời tỏ rõ: vừa rồi tôi chỉ khách sáo thôi, anh nên tự lo cho mình đi.
Ngụy Khiêm: “…”


Anh đột nhiên hiểu được vì sao cha nội này bị vợ đá, quả nhiên kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng ghét.


Ngụy Khiêm đành phải tự lê đôi chân hơi nặng đi rót thêm nước ấm, tiếp tục nói: “Khi đó trong các ngành nghề sẽ có vô số xí nghiệp vừa và nhỏ ch.ết trong sự bấp bênh thời gian dài, muốn khỏe mạnh dài lâu thay vì sống thoi thóp, thì trong hai trụ cột tất phải có một – tài sản kiểu công nghiệp, hoặc là nguồn vốn chứng khoán thông suốt toàn cầu.”


Nghe đến đó, Mã Xuân Minh nhảy vọt lên như truyền máu gà: “Tôi biết rồi! Hoặc là tự mình biến thành tế bào tạo máu, hoặc là biến thành một phần chảy trong máu!”


Ngụy Khiêm dựa tường, giống như rất vừa lòng khi hắn có phản ứng nhanh nhẹn, gật đầu nói: “Ý tứ của tôi đại khái đều ở trong đây rồi, chuyện này thành công hay không thì phải xem anh, anh có thể chọn người trong mỗi một công ty hạng mục, tạo thành một đội ngũ tạm thời, chuyên môn làm việc này.”


Mã Xuân Minh đập bàn: “Chỉ cần bản kế hoạch này thuyết phục được chính quyền địa phương, trong vòng hai tháng tôi sẽ cho anh một phương án khả thi.”
Nói xong hắn dồi dào sinh lực chẳng khác chi khỉ đột, giống như định cắm đầu vào làm việc không chui ra nữa.


Lúc này, Ngụy Khiêm lại hơi do dự, rồi bỗng mở miệng gọi hắn.


“Lão Mã, việc dùng thủ đoạn anh không biết và không nhìn nổi, đều là bình thường, còn rất nhiều người có thể làm, ngay cả trẻ con vài tuổi cũng lén dùng mánh khóe để tranh giành tình cảm, nói chi đám cáo già lăn lộn làm ăn bao nhiêu năm. Nhưng xét cho cùng đó chỉ là công cụ phụ trợ nhỏ nhặt. Có người giở thủ đoạn cao siêu cả đời, nhưng cũng chỉ được đến thế thôi, thực sự có thể đi đến mấu chốt, là có người như anh.”


Mã Xuân Minh hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên đỏ bừng mặt, luống cuống đứng tại chỗ: “Chủ, chủ tịch Ngụy…”


Hắn theo ông sếp cực khó hầu này đã năm sáu năm, Ngụy Khiêm cho hắn một công việc, một cơ hội, thậm chí là tôn nghiêm, Mã Xuân Minh vẫn rất biết ơn, nhưng mãi đến lúc này, tận đáy lòng hắn mới chợt sinh ra ý nghĩ “kẻ sĩ ch.ết vì người tri kỷ”.


Mắt Mã Xuân Minh nhanh chóng cay cay, lệ nóng như muốn tràn mi, hắn mở miệng, nhưng một lần nữa cạn vốn từ.


Ngụy Khiêm chẳng thèm nhìn hắn cảm động đến rơi nước mắt, phất tay như đuổi chó, giọng nghe khá trách móc: “Nếu không tôi có thể khoan dung cho hạng ngu xuẩn như anh lâu đến thế? Cút đi, nhìn thấy anh là chướng mắt… Thậm chí chẳng biết tinh mắt rót ly nước cho sếp, cần anh có ích lợi gì? Xem xiếc khỉ hả?”


Mã Xuân Minh vui mừng nghe anh châm chọc một chặp, ra khỏi văn phòng của sếp, đúng lúc này Ngụy Chi Viễn quay về.


Ngụy Chi Viễn khách sáo gật đầu chào hắn, mang theo hơi lạnh đi vào, Mã Xuân Minh suy tính một chút rồi lại quay về, quyết định xem thử người “tinh mắt” làm việc thế nào đặng học hỏi vài chiêu, mai sau còn dùng vào việc kết cỏ ngậm vành.


Hắn nhìn thấy Ngụy Chi Viễn hà một hơi, xoa xoa tay làm ấm rồi mới đi vào, đưa thuốc nhìn Ngụy Khiêm uống, sau đó khom lưng, dùng trán dán nhẹ lên trán Ngụy Khiêm.
“Hơi sốt rồi.” Hắn nghe Ngụy Chi Viễn dịu dàng nói với giọng điệu thương lượng, “Về sớm với em được không?”


Mã Xuân Minh vui mừng khi người ta gặp họa, nghĩ bụng: lần này vỗ mông ngựa trúng đùi rồi, tên biến thái ch.ết tiệt đó xưa nay thương bệnh nhẹ không rời mặt trận, cùng lắm là tr.a tấn lính ác ôn hơn chứ chẳng chịu trốn việc bao giờ.


Ai ngờ Ngụy Khiêm chỉ hơi nhíu mày nhưng không nói gì, mặc Ngụy Chi Viễn cởi áo khoác choàng lên người mình, lại lấy chìa khóa xe và cặp của anh.
Mã Xuân Minh: “…”


Hai giây sau, hắn định thần lại, vội vàng chuồn xuống lầu trước khi Ngụy Khiêm phát hiện, trốn vào nhà vệ sinh công cộng trong chỗ rẽ, lén lút thò đầu ra như ăn trộm, nhìn Ngụy Khiêm bị Ngụy Chi Viễn đưa đi.


“Sao cậu ta có thể không bị đánh cũng chẳng bị mắng nhỉ?” Mã Xuân Minh lẩm bẩm, cuối cùng nghĩ hoài vẫn chẳng hiểu nổi, “Thật là phi khoa học!”


Hôm sau, luồng khí lạnh đến từ phương Bắc xâm nhập cả thành phố, Ngụy Khiêm như máy dự báo thời tiết, bắt đầu đợt ho đầu mùa đông mỗi năm… Và cách chữa ho của anh chính là hút thuốc.


Ngụy Chi Viễn nhân lúc anh không chú ý, bỏ hết thuốc trong nhà và văn phòng vào một bọc đem cất vào ngăn kéo, chìa khóa kè kè theo người, chỉ chừa cho một hộp bên ngoài, tuyên bố thẳng không thèm giải thích: “Ép thay đổi thói quen sinh hoạt không tốt cho cơ thể, em sẽ không buộc anh cai thuốc ngay, nhưng bắt đầu từ hôm nay, thực thi chế độ phân phối, đây là số lượng trong ba ngày, anh tự chia đi, hút hết sớm là không còn đâu.”


Ngụy Khiêm: “…”
Anh im lặng giây lát rồi gằn từng chữ hỏi: “Em đang được voi đòi tiên hả?”
Ngụy Chi Viễn cười toe toét nhìn anh, ẩn ý chỉ môi mình, ý tứ là: hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, định quỵt nợ hả? Em đương nhiên có quyền quản.


Ngụy Khiêm hít sâu một hơi, cố kiềm chế: “Đừng quậy nữa, hồi nhỏ sao em không khó hầu như vậy? Đưa chìa khóa cho anh.”


Ngụy Chi Viễn: “Khi đó em ngưỡng mộ anh như nam thần, đừng nói mùi thuốc lá, dù anh mười ngày không tắm em cũng thích ngửi, nhưng bây giờ thì khác, từ nay anh là của em rồi, em muốn người của mình sống lâu hơn, có gì là không đúng?”
“Cái đếch!” Ngụy Khiêm đứng dậy, định ra tay trị cậu em.


Ngụy Chi Viễn vội vàng lui vào góc tường, hai tay kéo cổ áo: “Đừng tới đây! Anh mà tới là em cởi quần áo đó!”
Ngụy Khiêm: “…”
Ngụy Chi Viễn cười lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ: “Bạn cùng phòng của em là một tay da đen thích cởi trần, em học từ hắn ta đó.”


“Mẹ kiếp đi nước ngoài ngần ấy năm mà chỉ học được trò múa thoát y của bọn mũi lõ?” Ngụy Khiêm giận lồi hết gân xanh lên, “Có bản lĩnh thì cởi đi!”


Ai ngờ Ngụy Chi Viễn thật sự có bản lĩnh, nói được làm được, kéo sơ mi từ trong áo len ra, giật một loạt cúc áo nhanh như chớp, lại còn đặt tay lên thắt lưng: “Cởi rồi, anh còn muốn xem em cởi nốt quần không?”
Đúng lúc này, Tống Tiểu Bảo dẫn Alex đi dạo bản địa mở cửa vào nhà.


Nhìn thấy tình cảnh này, cô một lần nữa hóa thành cánh cửa với nét mặt hoảng sợ ngay tại trận, giữ nguyên tư thế buồn cười mà đứng đực ra đó.


Alex ở đằng sau cô thò đầu ra nhìn dáo dác, nói ngay không thèm lựa lời: “Oa! hϊế͙p͙ ɖâʍ! Hot quá, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hiện trường đó!”


Giọng điệu như du khách ngắm nước triều trên sông Tiền Đường của cậu ta rốt cuộc khiến Ngụy Khiêm thẹn quá hóa giận, nhưng lúc này vừa không tiện xông đến giẫm Ngụy Chi Viễn một cái trước mặt người ngoài, cũng không tiện mắng khách của Tiểu Bảo, đành trưng khuôn mặt không cảm xúc bỏ về phòng đóng cửa cái rầm.


Ngụy Khiêm nằm phịch xuống giường, mắng thầm: “Hai tên quỷ đòi nợ khốn nạn này!”
Ngụy Chi Viễn ở bên ngoài đủng đỉnh cài cúc áo, nhìn hai người một cái, có lòng tốt không quấy rầy Tống Tiểu Bảo.


Từ sáng hôm ấy, sau khi bắt gặp anh ba ngủ qua đêm trong phòng Ngụy Khiêm, Tống Tiểu Bảo liền lấy danh nghĩa “dẫn thằng Tây dỏm đi du ngoạn các thắng cảnh nổi tiếng ở vùng này”, bắt đầu như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi đâu.


Ngụy Chi Viễn biết cô vẫn khó lòng chấp nhận – thật ra bất cứ ai đều khó lòng chấp nhận nhỉ? Cô không phá hoại như Tam Béo năm đó đã là nể lắm rồi.


Một phút sau, Tống Tiểu Bảo im lặng vào nhà, vẻ mặt đờ đẫn ở đằng sau Alex đóng cửa lại, sau đó đứng ngay chỗ lối vào chật hẹp, giày cũng chẳng buồn thay, đột nhiên òa khóc tu tu.


Cô gào khóc thật sự, khiến Alex và Ngụy Chi Viễn cùng giật nảy mình, quấy rầy đến cả Ngụy Khiêm đã về phòng, nhưng Ngụy Khiêm do dự một chút rồi vẫn không ra, chỉ đứng đó hé cánh cửa phòng ngủ, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.


Alex luống cuống vỗ về cô: “Ly Ly? Làm gì vậy? Ôi, đừng khóc, nhòe phấn rồi này.”
Tống Tiểu Bảo làm lơ, khóc đến mệt lử không thở nổi, từ từ dựa tủ đựng giày mà ngồi xuống, túm ống quần Ngụy Chi Viễn chẳng biết đi đến bên cạnh từ khi nào, nghẹn ngào không thốt nên lời.


Một lúc lâu cô mới bớt nấc lại, Ngụy Chi Viễn nghe rõ cô nói đứt quãng: “Em… em nhường anh hai cho anh, sau này anh đừng, đừng chọc giận ảnh.”
Ngụy Chi Viễn ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu cô, dịu dàng hỏi ngược: “Anh chọc giận ảnh khi nào?”


“Cũng… cũng phải nhỉ.” Tống Tiểu Bảo khụt khịt hít lại dòng nước mũi sắp chảy ra, sau đó không nhịn được buồn bã, “Thế về sau không còn ai thương em nữa sao?”
Ngụy Chi Viễn bật cười: “Nói vớ nói vẩn.”


Tống Tiểu Bảo cũng cảm thấy mình lo bò trắng răng, nhưng chẳng hiểu vì sao mà lòng vẫn khó chịu, từ nhỏ đến lớn, những đau khổ và rối rắm xung quanh luôn cách xa cô, cô vẫn xem nhẹ sự tồn tại của chúng, mà bây giờ, rốt cuộc giống với thân thể chậm lớn, thế giới tinh thần trưởng thành chậm thấp thoáng chạm đến một điểm, khiến cô lập tức sợ hãi không biết phải làm sao.


Thế là cô không nói nữa, ngồi bệt xuống khóc một hồi cho đã, nghĩ bụng, cứ coi như là bài độc làm đẹp vậy.


Nhiệt độ thay đổi đột ngột, bệnh cảm của Ngụy Khiêm nhùng nhằng mãi không hết, bất kể là uống thuốc hay Ngụy Chi Viễn chăm sóc cẩn thận, mầm độc giống như đã quyết tâm phải ở lại trong người anh đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thôi.


Ngụy Khiêm cũng nhanh chóng thôi để tâm – bởi vì bên phía thành phố A tiến triển thuận lợi, đám khả nghi mau chóng tan tác hết, phía Vương Lương Đống liên tiếp bị vạch ra mấy vụ lên đến tội hình sự, sắp sửa phải giật gấu vá vai, mọi người đều cảm thấy hết sức vui mừng.


Mà đội ngũ của Mã Xuân Minh cũng vận hành cực nhanh, bản kế hoạch trình lên phía chính quyền thành phố A, thị trưởng tự mình mời Tam Béo ở lại đó ăn cơm, thái độ hết sức thân thiết, giống như trong một đêm đã thành bạn vong niên rồi.


Hôm ấy tuyết đổ mịt mù, lúc tan tầm thấy Mã Xuân Minh còn ở lại tăng ca, Ngụy Khiêm liền nhắc nhở một câu là dọc đường cẩn thận rồi dựng cao cổ áo quay về.


Tuyết rơi càng dày, dự báo thời tiết đã bắt đầu báo trước tiết trời rất xấu, gần mười giờ đêm, Ngụy Khiêm đột nhiên nhận được điện thoại của Mã Xuân Minh.


Không phải việc công thì Mã Xuân Minh rất ít khi quấy rầy anh, chủ yếu là hai người cũng chẳng có gì để nói, lần này Mã Xuân Minh nức nở ở đầu bên kia: “Sếp ơi, cứu mạng!”
Ngụy Khiêm giật mình, còn tưởng công ty có chuyện gì.
Mã Xuân Minh nói tiếp: “Tôi rớt xuống cống rồi.”


Ngụy Khiêm: “… Hả?”
Mã Xuân Minh thực sự rơi xuống cống thoát nước, không phải việc đùa.
Ngụy Chi Viễn nhất quyết không cho Ngụy Khiêm đi, cả hai tranh cãi một phen, sau đó Ngụy Chi Viễn giở trò nhốt anh trong nhà, tự mình lái xe đi cứu con khỉ đột sắp lên nóc tủ kia.


Lúc cậu tìm được Mã Xuân Minh, cha nội này đã được người qua đường đưa đến bệnh viện.
Tuyết lớn chôn vùi cả thành phố, chỗ dày có thể ngập đến cổ chân, Mã Xuân Minh bước thấp bước cao đi ven đường, bất cẩn giẫm vào một cái cống mở nắp.


May mà hắn lớn mạng, giãy giụa dữ dội rơi xuống nửa người, mới gãy chân thôi chứ chưa mất hút trong hệ thống nước thải của thành phố.
Hắn đã rơi mất ví, không xu dính túi, Ngụy Chi Viễn đành phải tạm ứng viện phí giúp.


Mã Xuân Minh chán chường nằm trên giường bệnh, Ngụy Chi Viễn không thân quen với hắn, cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải đi về trước, hôm sau Ngụy Khiêm mới vào viện thăm nom, hỏi rõ tình hình.


“Xe của tôi hôm qua đem sửa rồi, vốn định đi tàu điện ngầm về nhà.” Mã Xuân Minh nói năng lộn xộn, “Nhưng cô ấy… chính là vợ cũ của tôi, gọi điện thoại nói… nói mình bị bệnh, sắp đến Tết rồi, tôi…”
“Anh liền đội tuyết ra ngoài, sau đó lọt xuống cống.” Ngụy Khiêm nói.


Mã Xuân Minh gượng ra nụ cười buồn bã như đòi ch.ết đòi sống.
Ngụy Khiêm quấn chiếc khăn quàng cổ dày cộm ho khan vài tiếng: “Đáng!”
Mã Xuân Minh dựa phịch xuống giường, lẩm bẩm: “Tôi đã cho cô ấy mọi thứ mà tôi có thể cho, từ nay về sau, tình yêu của tôi sẽ ch.ết.”


Ngụy Khiêm chẳng thèm cảm thông: “Anh cũng ch.ết luôn cho rồi.”
Mã Xuân Minh cầm gối hỗn hào ném sếp, giận chó đánh mèo nói: “Tôi đã nhìn ra rồi, loại biến thái bạc bẽo không có tim như anh cũng hệt như cô ta vậy, sinh ra chỉ để phụ bạc người khác thôi!”


Ngụy Khiêm đón cái gối bay đến, chưa kịp trị Mã Xuân Minh cả gan đánh sếp đã nhìn Ngụy Chi Viễn trước theo phản xạ.
Ngụy Chi Viễn hình như đang chờ ánh mắt của anh, nở nụ cười đầy ẩn ý.


Sau hôm ấy, họ không tiếp xúc thêm một bước nữa, Ngụy Chi Viễn thỉnh thoảng chỉ đùa vài câu ngoài miệng, nhưng vẫn theo khuôn phép, không làm bất cứ chuyện gì ép buộc anh.
Mà lúc này, Ngụy Khiêm chợt nhận ra sự chờ đợi từ trong ánh mắt cậu.






Truyện liên quan